Khi Cận Yên Li tỉnh lại đã gần 8 giờ. Không ngoài sở liệu của cô, Hà Dĩ Thâm đã đi làm.
Thời điểm phát hiện trong nhà không có ai, cô nhẹ nhàng thở ra. Vốn dĩ đã chấp nhận số mệnh, lại xảy ra nghịch chuyển to lớn, trong khoảng thời gian ngắn như vậy, cô vẫn là có chút tiếp thu không nổi.
Nhìn người trong gương, mới vừa rời giường nên tóc dài còn hơi lộn xộn, biểu tình sững sờ, trước mặt hiện lên hình ảnh nhàn nhạt, ánh mắt vẫn là mờ mịt.
Trong lòng Cận Yên Li đột nhiên dâng lên nỗi cảm động khôn xiết. Cô xoa gương, khóe môi cong lên một nụ cười hạnh phúc.
Mẹ từng nói, nếu đã đứng ở bên cạnh vực sâu, vậy hãy bước về phía trước thêm một bước; Hướng Hằng nói, nếu yêu anh như vậy, thế thì lại dũng cảm một chút nữa đi.
Cận Yên Li, hiện giờ người mà danh chính ngôn thuận đứng bên cạnh anh ấy là mày. Vậy thì không cần phải do dự, phỏng đoán, không cần sợ hãi vô thố, lại cấp cho chính mình thêm một phần dũng khí, mày nhất định có thể mà.
Sau khi rửa mặt chải đầu xong xuôi, Cận Yên Li đi xuống lầu, đem bữa sáng còn nóng trên bàn ăn luôn, mới nhớ tới bản thân về nước còn chưa báo cho giáo sư.
Chuyến này bọn cô đi, nhân viên chuyên nghiệp tổng cộng có mười bảy người, đức cao vọng trọng nhất chính là vị giáo sư đã ngoài sáu mươi của đại học nghệ thuật thủ đô, không có bất kì gì phải tranh luận, ông ấy đảm nhiệm chức tổ trưởng của bọn họ. Vị giáo sư này tuy rằng tuổi lớn nhưng thân thể khỏe mạnh rắn chắc, tính tình rất bạo.
Cận Yên Li vội vàng tìm di động đã bị tắt máy một ngày, sau khi khởi động mới phát hiện có hơn bốn mươi cuộc gọi nhỡ. Trong đó có hai cái đến từ ba mẹ, còn lại là của giáo sư và các nhân viên cùng đi công tác.
Áy náy tự mình kiểm điểm một chút, Cận Yên Li vội vàng gọi điện thoại cho giáo sư để xin lỗi.
Cũng may cô luôn luôn biểu hiện tốt, cho nên ấn tượng của giáo sư với cô khá tốt, biết cô có việc gấp về nước cũng không có cái gì nữa, chỉ là bảo cô mau chóng trở lại. Hội thảo lần này tiến hành sắp hết ba tháng, đã gần đến thời điểm kết thúc, cũng là thời gian bận rộn nhất. Cận Yên Li biết chính mình không nên ở ngay lúc này tự tiện rời đi, cho nên cũng thành khẩn cam đoan với giáo sư sẽ mau chóng trở về.
Cúp điện thoại, trong lòng Cận Yên Li cảm thấy biết ơn.
Cô không chào hỏi liền đi, di động còn tắt máy thời gian dài như vậy, khi giáo sư bọn họ phát hiện không thấy cô thì nhất định rất sốt ruột, dù sao cũng là ở nước ngoài, nếu quả thật bị mất tích thì vô cùng nghiêm trọng. Dù biết là do cô sơ sẩy, giáo sư cũng không có tức giận hay trách mắng, nhưng mà phần khoan dung này cũng đủ khiến cô muốn bù đắp. Chỉ là, đã lâu như vậy không gặp Dĩ Thâm...
Lúc trước nói đi là đi, giờ phút này lại có chút hối hận khi nhận lời mời.
Bất quá, lần này đi không bao lâu liền có thể trở lại. Cận Yên Li vực dậy tinh thần, kéo tủ lạnh ra, không ngoài ý muốn, nhìn đến bên trong không có một thứ gì cả. Thở dài, cô quyết định đi ra cửa.
Tâm trạng của Hà luật sư hôm nay thực tốt.
Những lời này được truyền phát tin một cách tuần hoàn trong đầu tất cả mọi người ở văn phòng luật sư.
Tuy rằng bình thường Hà luật sư vẫn mặt lạnh như vậy, nhưng đã không còn thấy cái ánh mắt muốn đóng băng ba thước quanh mình nữa! Cái khí tràng cự tuyệt người khác ở ngoài ngàn dặm cũng thu liễm rất nhiều, thế giới này thật kì diệu.
Nhưng đến giữa trưa, bọn họ sẽ biết nguyên nhân tâm tình Hà đại luật sư lại tốt là vì sao.
Cận Yên Li đã trở thành khách quen ở văn phòng luật sư, cho nên mọi người đối với cô cũng không xa lạ. Cơ mà, hình thức ở chung giữa cô và Hà Dĩ Thâm hôm nay lại có chút không giống bình thường.
Tuy nói Hà luật sư ở trước mặt Cận tiểu thư vẫn luôn thực ôn hòa, nhưng ôn hòa của ngày hôm nay thế nào lại sinh sôi nhiều chút hương vị lưu luyến a?
—— đến từ tiếng lòng của mọi người.
Hà Dĩ Thâm tiếp nhận hộp cơm trong tay Cận Yên Li rồi đặt lên bàn, nhìn về phía người bạn gái của anh đã thay đổi bộ quần áo khác.
"Em về nhà?"
"Ân." Cận Yên Li gật gật đầu: "Dĩ Thâm, ta phải đi về."
Vừa mới xác định mối quan hệ giữa hai người đã phải xuất ngoại, tâm tình lúc này của Hà luật sư thực phức tạp. Anh vừa định nhíu mày, lại nhìn đến áy náy cùng lưu luyến trong mắt cô thì đổi thành một tiếng thở dài.
"Khi nào có thể trở về?"
"Không đến một tháng."
Còn tốt, chỉ có một tháng, nếu thời gian dài hơn một chút, không chừng cô liền trực tiếp không đi nữa.
"Khi nào thì cất cánh?"
" Em đặt vé máy bay lúc 14:26."
Hà Dĩ Thâm gật gật đầu, nhìn nhìn đồng hồ:" Anh đưa em đi." Nói liền cầm lấy hành lý của cô.
Cận Yên Li đặt hành lý trong tay anh về tại chỗ:"Anh ăn cơm trước, còn một tiếng rưỡi nữa, không vội."
Về phương diện này cô có bao nhiêu bướng bỉnh, anh cũng đã từng nếm trải, cho nên rất thức thời ngồi xuống.
"Cậu nói đều cùng là con người, vì sao chúng ta không thể có được đãi ngộ như vậy a?" Lão Viên ôm tay, vẻ mặt chế nhạo đi vào, phía sau đi theo Hướng Hằng, ánh mắt hiện rõ đã nhìn thấu hết thảy.
Hà Dĩ Thâm trực tiếp không thèm nhìn tới bọn họ, chỉ hỏi Cận Yên Li đã ăn chưa, Cận Yên Li đối anh gật gật đầu.
Lão Viên bất nhã trợn trắng mắt, Hướng Hằng dựa vào bàn công tác:" Hai người đây là tu thành chính quả."
Cận Yên Li đột nhiên cảm thấy có chút thẹn thùng, mất tự nhiên chớp chớp mắt.
Hà Dĩ Thâm bình tĩnh mở hộp cơm ra:" Chờ Yên Li trở về, tôi mời các cậu ăn cơm."
Thật là hay quá ha, bất ngờ đến độ không kịp phòng ngừa!
Lão Viên còn tưởng muốn phun tào (chế nhạo) một trận, lại bị cái người dắt mối tơ hồng, Hướng Hằng một phen kéo đi.
Mà Cận Yên Li vốn nguyên bản vẫn bình thản, sau khi Hà Dĩ Thâm bình tĩnh thừa nhận liền trở nên có chút không bình tĩnh nữa, biểu hiện của sự không rối loạn trong lòng chính là từ lúc Dĩ Thâm ăn cơm xong cho đến khi anh đưa cô ra sân bay, cô cũng chưa nói lời nào.
Nhìn Cận Yên Li yên lặng, thanh âm Hà Dĩ Thâm mềm nhẹ:" Anh cho rằng em hẳn là đã sớm quen rồi."
"Ngô." Cận Yên Li nghĩ nghĩ:" Khả năng vẫn có chút bất đồng."
Tiếng thông báo nhắc nhở đăng kí vang lên, Cận Yên Li đứng dậy, Hà Dĩ Thâm cũng đứng lên theo, sờ sờ tóc của cô.
Giữa hai người đã sớm không cần những lời dư thừa, Cận Yên Li gật gật đầu liền xoay người chuẩn bị đi.
"Yên Li."
Cô quay đầu lại, chạm vào đôi mắt chuyên chú lưu luyến của anh.
"Mau chút trở về."
Thanh âm của anh thực mềm mại, vì thế cô cũng cười đến thực dịu dàng.
"Hảo."