Cận Yên Li đứng trước tiểu khu mà Hà Dĩ Thâm ở, cô vào không được, hiện tại đã gần rạng sáng, lúc này gọi điện thoại sẽ quấy rầy đến Dĩ Thâm.
Huống hồ, có thấy anh cũng chỉ muốn chúc một câu sinh nhật vui vẻ mà thôi.
Thật sự là không biết bản thân trở về là có ý nghĩa gì nữa.
Hà Dĩ Thâm một bàn tay khống chế tay lái, một bàn tay nắm chặt di động.
Anh đợi một ngày, lại trước sau như một không có đến một chút tin tức nào của cô. Ngực giống như bị cái gì đó lấp kín, anh rất muốn uống một trận thật say, rồi lại nhớ rõ cô từng dặn dò nên không dám uống nhiều.
Hà Dĩ Thâm cười khổ, Hướng Hằng nói đúng, anh là tự làm tự chịu.
Mắt thấy sắp đến tiểu khu mình ở, xe lại ngay tại một giây sau ngừng lại.
Anh nhìn bóng người đứng ở cửa tiểu khu, trong lòng đột nhiên mở rộng thông suốt.
Đúng rồi, anh sớm nên biết.
Ở thời điểm anh không cự tuyệt cô đến gần, dung túng để cô an bài sinh hoạt của chính mình, khi nhìn đến cô bị thương, tim lại đập nhanh không chịu nổi, cũng ở thời điểm cô hôn mê, anh đã hoảng loạn như thế nào, khi không thấy tin tức nào của cô, trái tim tích tụ nặng nề ra sao, anh nên sớm biết.
Cô, đã sớm ở trong lòng của anh rồi.
Tình đã muốn sâu, vậy thì không thể bỏ lỡ.
Anh đánh xe tới gần cô, từng chút từng chút một, tới gần người con gái anh yêu thương.
Đèn xe chiếu đến trên người, Cận Yên Li không thấy rõ người trên xe lắm, hướng sang bên tránh đi một chút, chiếc xe kia lại ngừng ở ngay cạnh cô.
" Yên Li, lên xe đi."
Cửa sổ xe hạ xuống, Cận Yên Li nhìn thấy khuôn mặt của Hà Dĩ Thâm thì sửng sốt, không sai biệt lắm đã bốn tháng, cô không có nhìn thấy anh.
Trong cô đang có muôn vàn suy nghĩ, còn anh lại làm sao không như vậy. Nhưng, nơi này thật sự không phải chỗ để nói chuyện.
"Yên Li, trước lên xe."
"A... Nga."
Xe chậm rãi đi vào gara, Cận Yên Li phát hiện cho dù lâu như vậy không gặp mặt, giữa bọn họ cũng sẽ không có gì xa lạ.
Phát hiện này khiến khóe miệng cô hơi hơi cong.
Hà Dĩ Thâm thấy cô cười, cũng nhẹ nhàng mỉm cười.
" Như thế nào lại về muộn như vậy?" Đều đến rạng sáng rồi.
" Bọn lão Viên nháo có hơi dữ chút."
Nghe vậy, Cận Yên Li vội vàng nhìn sắc mặt anh.
Hà Dĩ Thâm chủ động thông báo:" Anh không uống quá nhiều."
Xem anh đích xác không có dấu hiệu say, Cận Yên Li lúc này mới yên lòng.
" Em thì sao?" Hà Dĩ Thâm siết chặt tay lái:" Anh đã nghĩ em sẽ không tới."
"Ngô..." Không có mặt mũi nói chính mình đã quên, Cận Yên Li không dám nhìn anh:" Em xuống máy bay liền tới đây, ngay cả nhà vẫn chưa về, có phải anh nên thấy cảm động một chút không."
Hạ cánh liền tới đây?
Hà Dĩ Thâm nhíu nhíu mày, tính toán giờ một chút:" Lúc em lên máy bay bên kia là rạng sáng?"
"Ách... Hình như vậy."
Hà Dĩ Thâm không biết phải hình dung tâm tình của mình giờ phút này như thế nào. Cô không ngủ không nghỉ chạy tới khiến trái tim anh trướng đến tràn đầy, nhưng bóng dáng nhàn nhạt của cô trước mắt lại khiến anh thấy đau lòng.
"Yên Li..."
Em rốt cuộc còn có thể tốt đến như thế nào nữa?
Đi theo Hà Dĩ Thâm vào nhà, Cận Yên Li mới cảm thấy có chút khác thường.
Đã trễ thế này...
"Dĩ Thâm."
Hà Dĩ Thâm quay đầu lại, nhìn đến cô gái xinh xắn mà anh âu yếm đứng ở trước cửa, trong ánh mắt vẫn chứa đầy là tình ý nhiều năm không hề thay đổi.
"Sinh nhật vui vẻ."
Hi vọng dù tháng đổi năm rời, anh vẫn luôn bình an vui vẻ, không cần lo lắng điều gì.
Kỳ thật như vậy cũng tốt, anh và em, cũng sẽ không có bất kì điều gì thay đổi.
" Yên Li." Hà Dĩ Thâm đứng ở dưới ánh đèn, ánh mắt chuyên chú mà ôn nhu:" Em rời đi một trăm lẻ tám ngày. Hơn một trăm ngày này, anh vẫn luôn tự hỏi một vấn đề, em đối với anh mà nói đến tuột cùng là gì? Thẳng đến một khắc kia khi nhìn thấy em đứng ở cửa, anh rốt cuộc có đáp án. Khi anh sinh bệnh, em sẽ là bác sĩ của anh; khi anh đi xa, em sẽ là ngọn hải đăng của anh; khi anh kiêu ngạo, em sẽ là chuông cảnh báo; khi anh thất bại, em sẽ là động lực cho anh; khi anh bị lạc, em sẽ là la bàn. Chỉ cần anh còn là chính anh, em liền sẽ vẫn luôn ở bên cạnh, khiến anh không thể nào mất đi em được. Yên Li, anh đã không cách nào rời được em. Cho nên, em có muốn hay không, cùng anh ở bên nhau?"
Giống như là hướng về phía bầu trời hứa nguyện một viên thủy tinh, kết quả lại được đến cả một thế giới kim cương, đầu óc Cận Yên Li tại giờ phút này đã đình chỉ chuyển động.
Hà Dĩ Thâm chậm rãi đi về phía cô.
Cận Yên Li ngẩng đầu lên, nhìn anh bước từng bước một đến gần, anh đứng ngược sáng, cô không thấy rõ vẻ mặt của anh thế nào. Nhưng cô biết, người mà khoảnh khắc hiện tại anh đang nhìn —— chính là cô.
Nước mắt cứ như vậy rơi xuống, thổi quét đi vui sướng trong lòng Cận Yên Li lại là âm ỉ đau đớn.
Nhiều năm như vậy.
"Dĩ Thâm."
"... Ân."
" Em yêu anh."
Em rốt cuộc cũng có thể nói ra tiếng em yêu anh.
"Anh biết."
" Dĩ Thâm, em yêu anh, thực sự rất yêu anh."
Cô ở gần trong gang tấc, khóc đến không thể kiềm chế được.
Hà Dĩ Thâm thở dài, hơi hơi cong lưng ôm chặt lấy cô.
" Anh biết."
Nhiều năm như vậy, vẫn luôn đều biết.
Yên Li, cám ơn em.
Yêu anh lâu như vậy, không có từ bỏ.