Hựu Nhất Xuân

Chương 56




Diễn Chi hời hợt hỏi ta: “Giữa một người và mười mấy người bồi tội cho ngươi, bên nào ít bị thiệt hơn?”

Câu nói này quả thật cao thâm, ta á khẩu vô ngôn, nhìn chằm chằm Tô Diễn Chi nghe hắn tiếp tục. Tô Diễn Chi cười khổ: “Thí dụ như Hoàng thượng không biết gì bỗng nhiên hiểu ra ngươi là giả mạo, người ban đầu nói vương gia hoàn hồn là ta, cho nên ta nhất định là chủ mưu. Ít nhất cũng phải cùng nhau tính toán nghĩ kế. Ta cùng với mười mấy công tử ở cùng một chỗ chỉ có thể làm liên lụy mà thôi.”

“Người cả ngày luôn miệng nói tất cả đều là người một nhà là ngươi, vừa đến đã có chuyện và xa cách nhất cũng là vương gia ngươi. Ngày sau có xảy ra chuyện gì, ngàn vạn lần phải nói với ta một tiếng. Nên biết là hai người chúng ta lúc trước tồn tại một sợi dây quấn nhau lại, bây giờ sợi dây đó không còn nữa. Vương gia nếu còn xem Tô Diễn Chi ta là người trong nhà, thì mọi việc đều nên đưa ra cho ta một sự thật đáng tin.”

Ánh nến lập lòe hôn ám chập chờn dao động, trong tình cảnh này ta mà không đem Tô Diễn Chi ôm vào lòng thì ta chính là một tên vương bát đản (tên khốn kiếp). Cơ mà lần đầu ta diễn văn nghệ, động tác khó tránh khỏi có phần cứng nhắc, giọng nói có chút khô cứng: “Diễn Chi, ta xin lỗi, ta……”

Tô Diễn Chi tựa mình trên người ta, không lên tiếng. Bầu không khí bên trong phòng bây giờ nếu ta không tiếp tục làm gì đó cũng tiếp tục chẳng khác một tên vương bát đản. Thế nhưng lão tử cũng đang đảm đương cái vai vương bát đản này rồi còn gì nữa. Bùi Kỳ Tuyên ở bên kia vẫn chưa có thông tri đến.

Ta nhẹ nhàng buông tay, Tô Diễn Chi lùi một bước, cả hai đứng đối diện nhau, ta khép mắt nói: “Diễn Chi, ta xin lỗi, nhiều chỗ của ngươi là do ta.”

Khơi mào là lão tử ta, rõ ràng đang cùng Bùi Kỳ Tuyên yên yên ổn ổn lại kéo Tô Diễn Chi ngươi vào: “Chuyện bất đắc dĩ này ta cũng không nói trước được.”

Kỳ thực ta không biết xấu hổ nói ra là vì kìm lòng không nổi: “Ta…..Ngươi buổi tối trước tiên hảo hảo ngủ đi, ta có thời gian sẽ cùng ngươi cùng ngươi nói.”

Câu nói này chả ra ngô ra khoai, còn ngữ khí thì quá khô cứng. Nhưng mà trong khoảng thời gian ngắn ngủi như vậy ta cũng không thể nói ra được cái gì thỏa đáng hơn.

Ta không dám nhìn thẳng vào mặt Tô Diễn Chi, quay người đi ra cửa. Nghe thấy Tô Diễn Chi ở đằng sau nói: “Nói chuyện với Kỳ Tuyên xong phải đi ngủ sớm, ngày mai đừng quên đi An quốc phủ.”

Thực tiễn chứng minh điên không phá được chân lý, mạng Mã Tiểu Đông ta không muốn tham gia hoạt động ngầm cũng không được.

Bùi Kỳ Tuyên đến gõ cửa, trong cảnh tối lửa tắt đèn mờ ảo nhìn thấy khuôn mặt lim dim buồn ngủ của hắn, hắn dựa người vào cửa, giọng nói ẩn chứa ủ rũ: “Nhân vương đi rồi, Tô Diễn Chi bên kia cũng nói xong rồi chứ?”

Ta cười ha ha hai tiếng: ” A, ta đến nói cùng với ngươi đây ”

Bùi Kỳ Tuyên ngáp một cái: “Không có việc gì là tốt rồi,” sau đó híp mắt nhẹ nhàng nhìn về phía ta mà cười: “Đi ngủ sớm chút đi.”

Tay duỗi ra, ta còn chưa kịp phản ứng, ván cửa đã đụng đến chóp mũi. Ta vuốt cái mũi đứng sau ván cửa một lúc lâu,  xoay người đi ngủ.

Buổi sáng hôm sau, ta đứng trước đại môn của An quốc phủ, đầy mong chờ mà đưa một cái liếc mắt đến hai tên gác cổng.

Tiểu ca gác cổng một thân xanh lá, y phục mạ vàng cùng màu đỏ thắm của cánh cửa tôn vẻ nổi bật của nhau lên, rất có phong vị, nói với ta: “Vị huynh đài này, An quốc phủ không phải là nơi người nào cũng đều có thể tới. Không có bái thiếp không thể vào.”

Ta không hiểu nha, tại sao tiểu Hầu gia vào Thái vương phủ ta dễ như châu châu vào ruộng lúa mạch, xâm nhập thẳng trung tâm. Còn ta tiến vào An quốc phủ lại khó như vậy? Lúc trước đánh xe đến đây quần áo chỉnh tề thì được tâng bốc lên tận mây xanh. Ngày hôm nay lại đi bộ hành, nên vừa mới đến thì bị gác cổng chặn lại.

Ta nói: “Bái thiếp bỏ quên rồi, thật sự là có việc quan trọng hơn.”

Người gác cổng nói: “Hầu gia vừa mới về được mấy ngày, ai đến phủ cũng nói có việc quan trọng, chẳng lẽ cho vào hết? Vị huynh đài này, ta chỉ cho người một con đường, đi tìm vị đại nhân nào đó dẫn ngươi đến đây, xin hắn bái thiếp. Ta sẽ có đồ tốt đưa cho ngươi.”

Cảm tình của người gác cổng đối với ta chẳng khác nào tưởng ta là một người tìm đến An quốc hầu xin làm việc. Ta xòe quạt xoạch một tiếng, làm dao động hai tên gác cửa: “Ta đến tìm Hầu gia nhà các ngươi, ngươi chỉ cần nói hắn là bạn thân tìm hắn có việc.”

Tiểu ca gác cổng nhếch khóe miệng nhìn ta. Ngàn vạn lần lão tử không nên vì bày trò thể hiện mà khoác lên thân nguyên một bộ y phục trắng toát ra ngoài, rốt cuộc kéo theo cả mặt trời từ Thái vương phủ đến An quốc phủ, nửa người trên từng mảng từng mảng hoàng tí (màu vàng), vạt áo thì xám xịt bụi bặm.

Tiểu ca nói: “Tiểu Hầu gia không ở đây, ngươi ngày khác tới đi.”

Cuối cùng cũng coi như ta nhanh trí đúng lúc, trong tay lấy ra một thỏi bạc, đặt trên tay tiểu ca nhẹ nhàng vỗ vỗ hắn một cái: “Làm phiền ngươi giúp đỡ, nói Tiểu hầu gia một tiếng là có một người họ Mã tìm hắn.”

Tiểu ca đem bạc trong tay áng chừng một chút rồi nhét vào ống tay áo, nhường ra lối đi: “Công tử trước tiên ở nơi mát mẻ nghỉ ngơi một chút, chờ tiểu nhân vào bẩm báo.” Nói xong còn niềm nở quấn lấy ta đưa đến chỗ ngồi.

Chẳng mất bao nhiêu công sức, trong chốc lát, tiểu ca đã đi ra, còn đem thêm một đống khuôn mặt tươi cười chào đón ta đi vào. Vì lão Hầu gia trở về nên rất có phép tắc quy củ, ta không được đưa thẳng vào nội viện của Phù Khanh Thư, trước tiên phải đưa đến tiền thính. Sắp đến trước cửa, tiểu ca hướng toàn bộ ánh mắt lên người ta, che nửa miệng nói: “Hầu gia không ở đây thì mới đến lượt Tiểu Hầu gia làm chủ, bây giờ Hầu gia trở về rồi, phải dẫn công tử đi tìm chính chủ trước. Mau vào thôi.”

Tiểu ca đi vào thông báo một tiếng, sau đó mới xua tay để ta vào. Ta bước lên bậc thang trước ngưỡng cửa nói: “Phù lão đệ, ngày hôm nay để thấy được ngươi phải qua không ít cửa, hóa ra là cha ngươi trở về…..”

Nửa câu còn lại chưa kịp nói nghẹn trong miệng. Trong tiền thính chỉ có một người mặc áo choàng tím nhạt đưng chắp tay, khoảng chừng bốn năm chục tuổi, ba túm râu dài rất giống Lữ Động Tân (1), đang cau mày nhìn ta, bỗng nhiên một chân lão quỳ xuống: “Gặp Thái vương gia, không có từ xa tiếp đón, vương gia chớ trách.”

Hèn nào cái mũi kia có chút quen thuộc, hóa ra là lão Hầu gia cha của Tiểu Hầu gia. Ta là con rể mới, nhìn thấy Lão Trượng Nhân (ý nói người già) không biết kích động cái gì, cũng phải bận nhào xuống đưa tay ra đỡ: “Hầu gia đừng khách khí, chúng ta tính ra cũng là thân thích với nhau, ta và Tiểu Hầu gia là huynh đệ. Ngài đa lễ như vậy ta nhận không nổi đâu.”

Lão Hầu gia đứng lên, ta nhìn bốn phía, nói: “Ta hôm nay đến là tìm lệnh công tử có chút việc, không biết Tiểu Hầu gia có nhà không?”

Lão Hầu gia cau mày nhìn ta biểu hiện rất phức tạp: “Tiểu khuyển nó ở nội viện, ta sẽ sai người lập tức đi kêu ngay.”

Ta nói: “Không cần, đường trong nội viện ta cũng quen thuộc, để ta tự đi tìm hắn.”

Xe chạy thong thả trên con đường quen tìm vào nội viện, bên trong sớm có nô bộc thông báo nên Phù Khanh Thư đứng ngay cửa thư phòng chờ đón. Đợi đến khi hạ nhân trên dưới đều lui xuống, ta cầm quạt nhắm ngay bả vai Phù Khanh Thư gõ gõ, vô cùng phấn khởi nói: “Phù lão đệ, chuyện hôm qua chúng ta có thể gác lại được mối ưu phiền lớn rồi. Làm liên lụy ngươi phí công một hồi. Thế mà chả có chuyện gì hết! Hôm nay cùng ta đi biệt trang chơi đùa một chút đi, ta với ngươi từ từ tâm sự tỉ mỉ!”

Phù Khanh Thư đối với việc ta bận bịu với màn văn nghệ ủy thác hôm qua cũng không để trong lòng, cười đến thoải mái: “Không có chuyện gì là tốt, chỉ là chuyện ngươi nợ ta rượu ngon lập tức nhớ kĩ rồi.”

Ta nói: “Ta tuyệt đối không quên! Hôm nay cùng ta đi biệt trang, nghe đâu trong hầm rượu có cất vài bình không tệ!”

Phù Khanh Thư lắc đầu: “Thôi, ngươi cùng Tô công tử và Bùi công tử còn có chuyện cần nói không nên để dở dang. Với lại còn có mười mấy công tử khác cũng ở đó, ngươi tự đi ứng phó đi.”

Nghe Phù Khanh Thư nói vậy mặt ta cũng nóng lên: “Phù lão đệ, lời này là ngươi nói không tử tế rồi. Chuyện lớn bằng trời cũng không bằng huynh đệ chúng ta thoải mái uống rượu tán gẫu. Ta là thực lòng xin ngươi. Nếu như ngươi có để chuyện này vào mắt thì cũng nên chừa cho ta ít thể diện.”

Phù Tiểu Hầu gia cuối cùng cũng gật đầu: “Được, ta đi.”

Lúc này mới thực sự nhẹ nhõm. Ta lại gõ lên bả vai hắn một cái, cười ha ha. Phù Khanh Thư nhăn mày: “Ngươi sao lại cười?”

Ta hai tay đè bả vai hắn: “Không có chuyện gì, chỉ là bây giờ nghĩ lại dáng vẻ của ta hôm qua ủy thác trách nhiệm cho ngươi thì thấy thú vị.”

Phù Khanh Thư lông mày từ cau lại sau đó giãn ra, nhảy lên nện một cái vào bả vai ta, cũng cười phá lên: “Nghĩ lại quả thực cũng thấy thú vị.”

Bằng hữu, đây mới chính là bằng hữu!

Phù Khanh Thư một bên gọi người chuẩn bị ngựa, bên này hỏi ta: “Ngươi không cần phải hồi phủ một chuyến đón hai vị công tử kia xong rồi mới đi sao?”

Ta nói: “Không cần, Tô công tử và Bùi công tử sáng sớm đã đi trước, còn ta đặc biệt đến xin ngươi đi cùng.”

Phù Khanh Thư nở nụ cười: “Ngươi không biết cưỡi ngựa, ngoài chuẩn bị xe thì không biết làm gì khác hơn.” Xong lại hô hai tiếng gọi Mặc Dư, nói: “Sáng sớm hôm nay ta để hắn đến Thái vương phủ ngươi hỏi tin tức, sao giờ vẫn chưa thấy bóng dáng đâu.”

Ta nói: “Quái thật, ta cũng không gặp hắn.”

Phù Khanh Thư về phòng cầm quạt: “Thôi, chắc là thấy được cái gì lạ mắt nên chạy đi xem náo nhiệt rồi.”

Đi đến trước sân gặp phải lão Hầu gia, lão cau mày nhìn hai chúng ta cùng ra ngoài, Phù Khanh Thư vấn an, nói là muốn cùng ta đi biệt trang một hai ngày mới về. Lão gật đầu cho đi, còn không quên gửi ta một câu Vương gia đi thong thả.

Trên xe ngựa ta hỏi Phù Khanh Thư: “Cha ngươi lần này trở về vì việc ngươi cùng công chúa kết hôn thôi.”

Phù Khanh Thư lạnh nhạt đáp: “Nào có dễ dàng vậy, công chúa chưa hẳn cho ta lọt vào mắt xanh của người.”

Ta nghĩ đến mấy câu nói trong bụi rậm của tiểu công chúa, đúng rồi, nàng là vì đi tìm Thiên Phi Biên Bức đại hiệp mà hôm qua đào hôn không phải sao?

Ta nhe răng trợn mắt nở nụ cười: “Yên tâm, ca ca bảo đảm với ngươi công chúa chạy không thoát đâu.” Xoay cánh quạt một vòng, nói tiếp: “Tin tức ta mắt thấy ta nghe, công chúa đối với Biên Bức đại hiệp ngưỡng mộ đã lâu, cực kì đáng yêu, cùng với ngươi chính là một đôi.”

Phù Tiểu Hầu gia xem chừng nhắc đến việc kết hôn rất lảng tránh e ngại, không nói một lời cau mày dán mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, giả bộ như ta đây việc gì phải bận tâm.

Tiểu vương gia luôn là người làm việc có phong cách, đến biệt trang cũng xây dựng phong cách theo. Ở ngoại thành sau không một thôn trước không một ***, chỉ có mỗi một hồ lớn bên cạnh, phía sau là núi. Cũng không sợ sài lang hổ báo rắn rết. Bên hồ hơi nước ẩm ướt phảng phất, cỏ lại nhiều, nên cũng vẫy gọi lắm muỗi đến chơi.

Lộ trình về sau là một con đường tương đối khó khăn, bởi vì lão tử cùng Phù Tiểu Hầu gia lúc xuống xe mua quả dưa hấu giải khát thì nghe thấy được một câu ghê gớm.

“Nghe nói chưa, vị tiểu vương gia của Thái vương phủ  hôm nay ở trên đường cái trong thành đoạt tiểu ca, mang đến biệt trang. Làm bậy a!”

Trung thúc ở trước cửa lắp ba lắp bắp nói: “VươngVương GiaNgài cũng nên mau vào nhìn một chút đi.”

Ta leo xuống xe, một mạch đâm thẳng vào phía trong. Xa xa nhìn thấy trong tiền thính một tình cảnh quá sức tưởng tượng, một người mặc trường sam xanh nhạt cầm một cái quạt, đứng chính diện Bùi Kỳ Tuyên vân vê cằm hắn. Ta giận tím mặt, một thân xông vào tiền thính: “Người nào dám ở chỗ này ngang ngược?”

Khoảng cách gần hơn, người vận trường sam xanh nhạt quay đầu lại, ta choáng. Nói sao so với Bùi Kỳ Tuyên thấp hơn nửa cái đầu, rõ ràng là tiểu cô nương.

Thời đại này tiểu cô nương có phải ngốc rồi không, đổi kiểu tóc quấn lại ngực còn mặc y phục nam nhân, rồi coi mình là nam nhân. Vóc người vị cô nương này ở trong nhà có thể tính là cao ráo, còn cầm quạt nắm cằm Bùi Kỳ Tuyên cười thâm ý đến là ngả ngớn, nhưng lão tử vẫn là ngửi một cái liền nhìn ra, là một tiểu cô nương, một tiểu cô nương xinh đẹp.

Cô nương mặt như cánh hoa đào trắng mịn mềm mại trong làn nước long lanh, trên dưới mười sáu mười bảy, tay nắm phiến quạt mềm mại thon dài, trắng sáng như ngọc. Mỹ nữ!

Một đôi mắt to lanh lợi nhìn ta, lại nhìn sang Bùi Kỳ Tuyên, nghiêng nghiêng đầu nói: “Chà chà, quả là xinh đẹp. Thập nhị ca, ở chỗ của huynh quả nhiên mỗi người ai ai cũng là tuyệt sắc. Chi bằng đem một người đến cho đệ đệ, sao hả?” Giả vờ ho khan một tiếng thật lớn, đệ đệ kia tăng thêm trọng âm, quay đầu nhìn ta, mắt trái chớp a chớp. Ta toàn thân như phiêu phiêu trên mấy tầng trời, các ngươi không hiểu được đâu, nụ cười này mới thật là tuyệt sắc.

Bát công tử Mộ Tần đứng bên cạnh Bùi Kỳ Tuyên mồ hôi đầy đầu. Bát công tử thực đáng thương, ánh mắt còn phải học hỏi kinh nghiệm nhiều. Bùi Kỳ Tuyên cũng cười, hai ngón tay nhẹ nhàng kẹp lấy quạt, bày ra một đôi mắt chớp chớp câu hồn: “Đa ta công tử nâng đỡ, chỉ cần vương gia chỉ điểm, Kỳ Tuyên nhất định làm hài lòng công tử.”

Tiểu cô nương ngẩn người, còn có thể cười theo hai tiếng: “Tốt, tốt. Công tử ta chính là thích ngươi như vậy! Cực kì tốt!”. Có điều nghe sức lực rõ ràng không đủ. Ta nhịn không được nhìn Bùi Kỳ Tuyên một chút, nếu hắn nhìn ra đây là nữ nhân rồi, tội gì đùa giỡn nàng như vậy.

Ta gõ gõ quạt: “Kỳ Tuyên, ngươi cùng Bát công tử đi nội viện trước, ta và khách nhân có lời muốn nói.”

Trong sảnh chỉ còn lại ta và vị mỹ nhân kia, tiểu cô nương mới cười khanh khách: “Thập nhị ca, chớ có giận ta. Đúng rồi, ta nghe mẫu hậu và hoàng huynh nói huynh không phải là Thập nhị ca, là tá thi hoàn hồn. Vậy huynh có nhận ra ta hay không? Ta gọi huynh thế nào đây?

Quả nhiên lão tử đoán không sai, là Vĩnh Thọ công chúa đi tìm Phi Thiên Biên Bức. Thực sự cũng chả đáng yêu gì, nhưng nếu không phải muội muội của tiểu vương gia thì ta vẫn muốn đem nàng về làm người nhà họ Mã. Ta không nhịn được liền nhếch hai bên mép: “Muội thích gọi thế nào thì gọi như thế.”

Tiểu công chúa suy nghĩ một chút, mắt chớp chớp: “Vẫn nên gọi Thập nhị ca là tốt nhất. Nhìn thấy mặt huynh gọi vậy trước giờ quen rồi, sửa lại phiền phức.”

Ta nhìn tiểu công chúa khuôn mặt như nước long lanh, nhịn không được cười thầm, Phù Tiểu Hầu gia nếu như cưới bảo bối này, thật là một cặp quái dị.

Đúng rồi, Phù Khanh Thư. Ta quay đầu lại xem, không thấy bóng dáng hắn đâu. Giữa ban ngày ban mặt đột nhiên biến đi đâu mất rồi?

Vĩnh Thọ công chúa ngọt ngào hô một tiếng Thập nhị ca: “Kỳ thực hôm nay ta có chuyện cầu xin huynh hỗ trợ.”

Mỹ nữ thỉnh cầu sao có thể từ chối, ta nói: “Có gì cứ nói, gấp cỡ nào ca ca cũng giúp ngươi. Có phải hay không, là chuyện của Phi Thiên Biên Bức đại hiệp?”

Tiểu công chúa mắt sáng rực lên: “Thập nhị ca huynh đều biết rồi, vậy nói ra thật tốt. Huynh nhận ra vị Phi Thiên Biên Bức đó chứ? Tối nay huynh cho mai phục mười mấy nhân thủ, chắn trước con đường kia để cho ta cứu hắn đi?”

Tiểu công chúa không hổ cùng với Nhân vương một mẹ sinh ra, liên tục làm lão tử choáng váng: “Cái gì mà mai phục với chả không mai phục?”

Công chúa xoa xoa tay nói: “Huynh không phải biết rồi à? Ta không thích cái tên Phù Khanh Thư, người ta nhìn trúng là Phi Thiên Biên Bức. Thập nhị ca phải giúp ta.”

Ta gật đầu: “Được, được ta giúp muội.”

“Tối nay lúc Phi Thiên Biên Bức đến biệt trang, ta đứng chờ trước ở một chỗ, Thập nhị ca huynh phái mười mấy nhân thủ đem hắn đến chỗ ta, vậy là có thể nhận ra hắn.”

Cái này gọi là chủ ý gì đây? Công chúa giống như xem quá nhiều nhạc kịch rồi đó. Công chúa hai mắt lòe sáng, hiển nhiên hào hứng không ít. Ta dở khóc dở cười gật đầu: “Ân ân ân, không tồi không tồi. Có điều làm sao muội biết tối hôm nay Phi Thiên Biên Bức nhất định đến biệt trang của ta?”

Công chúa cười tủm tỉm nói: “Ta đương nhiên biết chứ. Phi Thiên Biên Bức không phải thấy huynh cướp nam nhân là lập tức chạy đến cứu người sao.” Nói rồi vỗ tay hai lần: “Ta sáng nay trên đường ở trong thành cướp được một người, còn tự xưng ta là Thái vương gia. Đầy đường ai mà chả thấy.”

Mấy tên mặc y phục tôi tớ đang giam giữ một tiểu ca bị trói hai tay ra sau đang không ngừng giãy dụa, bọn chúng lấy miếng vải bố nhét trong miệng tiểu ca ra. Tiểu ca lập tức nước mắt đầm đìa nhìn về phía ta  khóc thút thít: “Thái vương gia, cứu mạng!”

Ta nói hèn chi nhìn quen mắt dễ sợ.

Là tiểu thư đồng của Phù Khanh Thư, Mặc Dư.

(1)  Lữ Động Tân: là một nhân vật lịch sử và là một vị thần trong số Bát Tiên, được tôn kính trong lịch sử văn hóa Trung Hoa. Đây là một trong những hóa thân của Quan Thế Âm Bồ Tát.