Hựu Nhất Xuân

Chương 17




Sao có thể như vậy!

Ta đứng ở hành lanh dẫn vào nội viện, non sông đất nước một mảnh thảm đạm thê lương, người ngã ngựa đổ. Sao lại thành thế này!!

Nhảy hồ một, nhảy giếng ba, thắt cổ sáu, cắt cổ hai, uống thuốc bốn, cộng thêm một người đập đầu. Trừ Hoa Anh Hùng cùng Tô Diễn Chi, mười bảy người kia không một ai nguyên lành.

Trời cao chứng giám, ta thực sự là không làm cái gì!

Ta ngửa mặt lên trời thét dài, vì cái gì! Hết thảy là vì cái gì!!!

Vì cái gì? Nhìn một người làm hô hấp nhân tạo cho Bùi công tử ở khoảng đất trống ven hồ. Bùi Nhược Thủy mở mắt, dựa trên khuỷu tay ta, vẻ mặt ai oán kêu lên: “Bùi Kì Tuyên ta một đời dơ bẩn, chỉ muốn chết một cách sạch sẽ cũng không được. Vương gia, cầu ngài khai ân, cho ta một kết thúc đi.” Gì chứ! Hắn với ba người té giếng kia đúng là hẹn nhau chết đuối, ngay cả lời thoại cũng giống hệt!

Thập nhất công tử Lưu Vân được người ta đưa từ trên thòng lọng xuống cũng đã làm hô hấp nhân tạo, Lưu Vân mở mắt, túm lấy tay áo ta, thần sắc thống khổ: “Vương gia, cầu ngài cho Lưu Vân một kết thúc sạch sẽ, cũng đỡ cho vương gia khỏi phiền toái.” Cùng với năm người thắt cổ còn lại căn bản là chung một lý tưởng.

Bốn người uống thuốc thì có ba người bị ép uống giác thủy cho nôn ra, còn lại một tứ công tử Nguyệt Thanh. Lưu thẩm lão bà của Trung  thúc vốn là cao thủ rửa dạ dày ẩn mình trong dân gian, đưa tay nạy miệng Nguyệt Thanh, đổ hai bát lớn giác thủy vào, nắm tay đấm mạnh vào bụng y. Ta ngồi xổm bên cạnh thưởng thức. Theo Tiểu Thuận giới thiệu, con dâu của Lưu thẩm – Thúy Nương nghiện khái dược *, trong nhà có ngâm một vò cưu rượu, khi nào bực bội thì uống một ly. Lưu thẩm trường kỳ kháng chiến trong cuộc sống mẹ chồng nàng dâu đã luyện thành một thân công phu, cho dù có uống phải mật khổng tước cũng bắt nôn ra được.

Nét mặt Nguyệt Thanh xanh xao vàng vọt, hé miệng [ọe] một tiếng nôn ra cả ngụm nước lớn. Lưu thẩm xắn tay áo, hai gã sai vặt nâng Nguyệt Thanh dậy, cho uống hai ngụm nước trong. Nguyệt Thanh chậm rãi hé mắt. Ta tự chủ tự động đến đứng trước mặt Nguyệt Thanh. Quả nhiên, y vô cùng đau khổ nhìn bốn phía: “Trời xanh cũng không nhận ta.” Ta bắt đầu đếm một, hai, ba … Nguyệt Thanh nhìn về phía ta: “Vương gia, cầu ngài…” chỗ [cầu ngài] nói nhỏ dần, ta đếm đến ba. Nguyệt Thanh nhắm mắt, hôn mê.

Hai người cắt cổ thì trên cổ quấn đầy băng gạc, trước mắt không tiện nói chuyện, đều chỉ hiu quạnh nhìn ta rồi nhìn trần nhà, im lặng buông xuống hai hàng lệ trong veo.

Cuối cùng là đi xem vị huynh đệ đập bể đầu kia.

Không phải ai khác mà chính là Thần Phong công tử buổi sáng mới đặt vấn đề. Thập cửu công tử nhập môn muộn nhất, phương pháp cũng thảm thiết nhất. Trên trán vỡ một mảng lớn, máu me đầm đìa, ta nhìn mà thổn thức không thôi. Câu đầu tiên ta hỏi đại phu: “Có để lại sẹo trên mặt không?” Cưng à, không phải tại ta nghen.

Lang trung của vương phủ có hai hàng râu dê trông rất có phong thái tiên gia, thoạt nhìn có vẻ cũng cao tay: “Vương gia yên tâm. Ngài quên rồi sao? Năm đó Tô công tử lấy đao vẽ lên mặt mình như vầy, không phải lão phu cũng chữa lành được đó sao?” Thật sự là có mắt không thấy Thái Sơn, vương phủ ngọa hổ tàng long, nhân tài đông đúc.

Thần Phong công tử từ từ nhắm mắt lại, trầm lặng không rên một tiếng. Ta hy vọng có thể cậy miệng hắn để tìm ra đáp án. Lau ghế kéo đến bên giường ngồi, thành khẩn thỉnh giáo Thần Phong công tử vì cái gì phải làm như vậy.

Thần Phong công tử không nói được một lời, ngay cả mí mắt cũng không động. Ta thở dài từ bỏ, đưa tay dịch góc chăn cho hắn, rót một chén nước sôi đặt ở đầu giường, xoay người định đi, Thần Phong công tử bỗng nhiên từ sau lưng ta nói: “Vương gia.” Ta quay người lại, Thần Phong công tử vẫn nhắm mắt, chậm rãi nói: “Vương gia việc gì phải khổ công cứu sống ta.  Cho ta được thống khoái, vương gia cũng đỡ phiền hà, chẳng phải mọi người cùng rảnh tay sao?”

Xưa như diễm!

Ai làm ơn nói cho ta biết, rốt cục cái đám người này bị làm sao! Ta túm một hạ nhân hỏi thăm Tô Diễn Chi ở chỗ nào. Hạ nhân nói, Tô công tử ở Tây viện khuyên giải bát công tử cùng thập ngũ công tử vừa cắt cổ.

Ta chạy tới tây viện, lôi Tô công tử rẽ vào một gian phòng trống, đóng vội cửa phòng. Chân thành thiệt ý thỉnh giáo Tô công tử tất cả đến tột cùng là vì cái gì.

Tô Diễn Chi không đáp mà hỏi lại ta một câu: “Công tử, ngài có sợ chết không?”