Hựu Hựu Tiêu Nham

Chương 5




5

Giang Nam, quê hương của nhà họ Lý.

Vợ chồng Lý đại nhân đang ngồi ở chủ vị trong đại sảnh nhìn ta.

Lý đại nhân năm ngoái cáo lão hồi hương, lúc đi ông ta dường như đã quên mất ta, một đứa con gái vô dụng, thậm chí còn không nói lời từ biệt.

Gia đình thương nhân bị tra ra bán muối lậu, phá sản, hôn ước tự nhiên cũng không tính nữa, nghe nói Lý đại tiểu thư gả vào một danh gia vọng tộc, trở thành niềm kiêu ngạo của phụ mẫu.

Đáng tiếc ông trời không nhân từ, phu quân của Lý đại tiểu thư đã qua đời vì bạo bệnh hai năm trước, Lý đại tiểu thư bị nhà chồng đối xử tệ bạc, lúc đó Lý phu nhân đã chủ động đưa nàng ta về nhà, quay lại Giang Nam để bàn về một hôn sự khác cho nàng.

Lý Minh Chí nhìn ta và con chó hoang mà ta ôm hồi lâu.

||||| Truyện đề cử: Đỉnh Cấp Thần Hào |||||

Ông ta khó nhọc nói: “Hành lý của ngươi đâu?”

“Ngươi đã làm thị nữ cho thái tử suốt năm năm mà không có một xu dính túi sao?”

“Hồi phụ thân, con gái đã tiêu hết tiền trên đường về rồi”.

“…Theo như ta được biết, mỗi nữ quan rời khỏi cung sẽ được phát một khoản phí an cư.”

“Đúng vậy,” ta nói, “con gái tiêu tiền có chút hoang phí hơn. Có thể nói là phung phí.”

Sắc mặt Lý phu nhân lập tức tái nhợt. Lúc này, con chó sủa.

“Đại Hoàng đói bụng rồi,” ta nhìn hai vợ chồng Lý đại nhân, “Có gì để ăn không? Còn nữa, con sống ở đâu?”

"..." Lý Minh Chí, cha ruột của ta, sắc mặt tái nhợt, không để ý tới sự cự tuyệt trần trụi trong mắt vị phu nhân bên cạnh, ra lệnh cho hạ nhân.

"Đưa tiểu thư đến quán trọ tắm rửa." Ta phớt lờ chữ “quán trọ” và mỉm cười vui vẻ: “Cảm tạ phụ thân.”

Quay người lại, sắc mặt ta lập tức thay đổi, ta trợn mắt tự nhủ, nếu không phải vì nhiệm vụ, các người nghĩ rằng người phụ nữ giàu có ta đây sẽ tìm đến cửa nhà các người sao?

Tổ tiên của nhà họ Lý cũng xuất thân từ thư hương thế gia, đến thế hệ của Lý Minh Chí tuy đã lụi tàn từ lâu nhưng tổ huấn vẫn còn đó, khắp nơi thể hiện cái danh thế gia.

Người hầu đều xem sắc mặt của chủ nhân mà miễn cưỡng đem món cho ta, một “tiểu thư” ăn mặc chỉ hơn người ăn xin một chút.

Hắn không ngừng thúc giục: “Muốn ra vườn thì nhanh chút. Tiểu thư, đi nhanh lên. Nô tài còn nhiều việc đang bận.”

“Xin lỗi,” ta rời mắt khỏi các tiểu viện và mỉm cười dịu dàng với hắn, “Đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy vườn hoa đẹp như vậy, không khỏi bị mê hoặc” Người hầu nhìn ta như một tên nhà quê lên thành phố, thoáng ngạc nhiên nói:

"Không đúng, tiểu thư làm việc trong cung đã năm năm, làm sao có cảnh đẹp nào chưa từng nhìn thấy, chẳng lẽ nơi ở của Thiên gia còn kém hơn vườn hoa của chúng ta sao?"

“Tất nhiên là không, chỉ là nơi ở của ta tương đối nghèo nàn,” ta nói, “Thái tử không phải là người tốt, hắn phạt ta ở lãnh cung lao động khổ sai trong năm năm.”

Người hầu nhìn quần áo rách rưới của ta rồi nói: "Thảo nào lại thế này." "Chắc là tiểu thư nói năng vụng về nên thái tử không hài lòng."

“Ai nói là không?” Ta che mặt lại và khóc nức nở.

Người hầu sửng sốt, vẻ mặt dịu đi, chủ động nắm lấy dây xích chó của ta rồi nói: "Cô... Tiểu thư bây giờ đã đến đây, cô có thể đối xử tốt với cha mẹ mình, bắt đầu một cuộc sống mới... Ta tên là Vương Đại Niên!"

"..." Lúc này ta mới nhìn kỹ hơn vào vị gia định Vương đại ca, người có trán rộng, khuôn mặt trung thành.

Ta bật cười, ngượng ngùng nói: “Cảm ơn Vương đại ca.

"Đừng gọi ta là tiểu thư, trong nhà mọi người đều biết ta có chỗ nào là tiểu thư đâu, Vương đại ca không ngại thì cứ gọi ta là Phó Sương."

Vương đại ca mặt đỏ bừng, đang định nói, ta nắm lấy tay hắn, lại gần, nhẹ giọng nói: “Sau này còn nhờ Vương đại ca chiếu cố nhiều hơn.”

Ta ngoài mặt trông đáng thương nhưng trong lòng lại oán thầm, ta hai mươi lăm tuổi, lại còn giả mạo, lưu lạc đến mức hạ thấp bản thân của mình.

Tiêu Nham nhìn thấy cảnh này chắc chắn sẽ cười nửa tháng, nếu biết được thì ta đã xin Hoàng hậu nương nương nhiều tiền hơn.

....Chờ một chút, tại sao ta lại nghĩ đến Tiêu Nham?

Ta không để lại dấu vết lắc đầu, đè nén những suy nghĩ kỳ lạ trong đầu.

Một người sống đã ở bên cạnh một người suốt năm năm liên tục, mọi thứ đều tập trung vào người đó, đột nhiên bị chia cắt sẽ có thể khó chịu, ngay cả khi có nuôi mèo con hay chó con thì vẫn có cảm tình với nó mà phải không?

Sau một thời gian mọi chuyện sẽ tốt hơn thôi. Tay hắn đột nhiên nóng bừng, Vương Đại Niên nắm lấy tay ta, vội vàng nói: “Sau này tiểu thư có mệnh lệnh gì cứ đến gặp ta.”

“…” Có nên nói hay không, tay của đại ca này rất nhiều mồ hôi.

Ta khẽ mỉm cười nói: “Vậy Phó Sương cảm ơn Vương đại ca trước.”

Lần này hắn không thúc giục ta mà cho phép ta hỏi rất nhiều câu hỏi, bao gồm cả việc Lý Minh Chí ngoài biệt viện này ra còn có biệt viện nào khác hay không, thường có những vị khách nào đến đây....

Sau khi dẫn ta ra ngoài nội viện, Vương Đại Niên vẫn thấy chưa đủ, hắn đã coi ta như một cô nương xinh đẹp nghèo khổ không nơi nương tựa, muốn quay về tranh giành một phần gia sản.

"Trong phòng có nha hoàn và nữ quan ở, ta cùng những kẻ thô lỗ khác không được vào, ta tiễn tiểu thư tới đây thôi, người có thể đi tìm Lý ma ma, bà ấy sẽ an bài cho người."

Vương Đại Niên lưu luyến không muốn rời đi: “Hai ngày tới, lão gia sẽ tổ chức tiệc thi thơ tại phủ, mời các công tử quyền quý trong thành và các thanh niên tài hoa đến, tiểu thư đến lúc đó có thể cùng đến mở rộng tầm mắt.”

Ta: "Tiệc thi thơ?"

Vương Đại Niên thấp giọng nói: "Thật ra lão gia là đang kén rể cho đại tiểu thư."

Ta: "Ra là vậy."

Không biết là vì lấy lòng ta hay là hắn thật sự nghĩ như vậy, Vương Đại Niên cười nói.

“Đều đã lấy chồng lần thứ hai rồi, cũng đâu còn là hoàng hoa đại khuê nữ nữa, lão gia phu phân vẫn hy vọng tìm được lang quân cho đại tiểu thư, chuyện này truyền ra ngoài không sợ bị người ta chê cười sao.”

Thời này, nam nhân có thể lấy tam thê tứ thiếp, nhưng nữ tử bị chỉ trích khi tái giá.

Trước khi đương kim hoàng thượng lên ngôi, chế độ nam tôn nữ ti khắc nghiệt, “Hai vị thánh thượng và hoàng hậu” phải mất hai mươi năm mới thay đổi được tình trạng này.

Hiện giờ trong thành Trường An, khắp nơi trên đường phố đều có thể thấy phụ nữ làm quan, làm ăn, năm nay còn có vị nữ tướng đầu tiên trong lịch sử được bổ nhiệm.

Tuy nhiên ở những nơi xa xôi những quan niệm ngu muội như vậy vẫn còn tồn tại.

Ta trong lòng cười lạnh, dắt theo đại hoàng, xoay người đi vào trong nhà.

Lúc này sắc trời đã tối.

Xoay người lại bức tường hoa, ta tình cờ gặp Lí Nhược Lan cùng một đám nha hoàn bà tử.

Ta thực sự không có ấn tượng gì về người chị cùng cha khác mẹ này. Khoảng thời gian chúng ta sống ở phủ đệ nhà họ Lý ở trong kinh, nàng ta sống ở cẩm tú khuê phòng, còn ta sống ở chái phòng của người hầu xa xôi nên bọn ta rất khó thấy nhau.

Mặc dù ta được Lý gia mang về thay nàng gả chồng, nhưng đó cũng là chủ ý của vợ chồng Lý gia. Nàng ta chỉ là một tiểu cô nương, không có khả năng tự mình quyết định.

Vì thế ta chỉ hận vợ chồng Lý gia chứ không hề ghét nàng ta.

Bây giờ đã mười năm trôi qua, nàng ta đã trưởng thành thành một cô nương duyên dáng, ngoại trừ thân hình gầy gò hơn, nàng ấy vẫn chẳng khác gì một người xa lạ đối với ta.

Lý Nhược Lan và các thị nữ phía sau không ngừng đưa mắt nhìn ta.

"?" Ta giật mình, ồ, ta nhớ ra rồi.

Ta đến Giang Nam sau đó đã đem tài sản và hành lý của mình tới điền trang, cứ điểm của Bát Phương Lầu ở đây cất giữ.

Vì muốn giả vờ nghèo khổ nên ta cố tình ăn mặc rách rưới, trên tóc chỉ có một chiếc kẹp tóc bằng ngọc trắng trơn.

Chiếc kẹp tóc này ban ngày trông không có gì nổi bật, nhưng vào ban đêm, nó lại tỏa sáng rực rỡ, như thể có ánh trăng chiếu sáng trong đó.

Người ta nói rằng đây là viên ngọc bích tuyệt đẹp "Tàng minh nguyệt" được các nước ở Tây Vực cống nạp, hiếm có trên thế gian.

Không biết đây có phải sự thật không nhưng Tiêu Nham đưa cho mỗi cung nữ ở Đông Cung một cái.

Bởi vì ta mỗi ngày tiếp xúc với những thứ này nên không có cảm giác gì, nhưng Lý Nhược Lan và những người khác lại kinh ngạc không nói nên lời.

Hầu hết nữ tử đều thích trang sức tinh xảo, ta lấy chiếc kẹp tóc này ra nhét vào tay Lý Nhược Lan, cười nói:

"Tỷ tỷ không mang quà chúc mừng gì đến đây, chỉ đành tặng muội muội cái này để bày tỏ tâm ý, hy vọng muội muội sẽ không chê."

Lý Nhược Lan muốn từ chối, nhưng lại khó có thể từ chối, nàng cứng ngắc nói: "Cảm ơn... tỷ tỷ."