Lúc Tĩnh An vương phi đến Vũ Đức Điện thì Dương công chúa đã khuyên nhủ Lý Hơi được một hồi, chỉ là nửa điểm tác
dụng cũng không có, hắn vẫn trầm mặc như một bức ngọc điêu. Vương phi
thấy con quỳ gối trên tuyết lập tức chạy đến, vừa ôm vừa kéo hắn đứng
lên, “Hơi Nhi, Hơi Nhi, đứa nhỏ này…”
Thân thể Lý Hơi đã không còn một chút hơi ấm, mặt và tay lạnh tựa băng hàn. Vương phi cởi áo khoác lông cáo muốn
choàng lên người hắn nhưng hắn giãy dụa không chấp nhận. Thấy hài tử cố ý tránh xa mình như vậy, người làm mẫu thân lòng đau như cắt, “Hơi Nhi,
ngươi đừng oán mẫu thân. Mẫu thân đã hiểu, ngươi quả thật rất thích
Nguyễn cô nương kia. Chỉ là, Hoàng Thượng tứ hôn, mẫu thân cũng không
còn cách nào khác. Đứa nhỏ này, tại sao ngươi lại cố chấp như vậy?”
“Lý Hơi, phụ hoàng kim khâu ngọc xuất,
làm gì có đạo lý hạ thánh chỉ rồi lại thu hồi thánh chỉ, hãy nghe lời
mẫu thân của ngươi, đừng cố chấp nữa. Mau đứng dậy đi, cơ thể ngươi
không chịu đựng được nữa đâu”, Dương công chúa hết lòng khuyên nhủ.
Lý Mân không nói lời nào, chỉ đứng nhìn ở một bên. Hắn thật sự không có gì để nói, nữ nhân trong quan niệm của
hắn chẳng qua là vật trang sức, là thứ mà hắn chưa bao giờ dụng tâm để
có được. Tuy nhiên, Lý Hơi lại có thể vì một nữ nhân mà buông tay tất
cả, thậm chí đến cả tính mạng cũng không cần, điều này thực sự nằm ngoài phạm vi lý giải của hắn. Hắn không thể hiểu, mặc dù thập phần chấn động nhưng vẫn không cách nào hiểu được vấn đề của Lý Hơi.
Vô luận bọn họ khuyên can thế nào, Lý Hơi vẫn một mực thờ ơ tựa như không hề nghe thấy. Lúc Tĩnh An vương phi và
Dương công chúa đang “thúc thủ vô sách” thì Tĩnh An vương gia tựa như
sao băng xẹt đến. Vừa nhìn thấy Lý Hơi quỳ gối trên tuyết, vương gia
khựng lại một chút rồi bước nhanh hơn. Vương gia vọt tới trước người Lý
Hơi, thanh âm run run, “Hơi Nhi, ngươi…ngươi muốn làm gì?”
Từ đầu đến cuối, vô luận vương phi và
công chúa khuyên can thế nào Lý Hơi cũng không chịu mở miệng. Nhưng khi
vương gia lên tiếng, hắn ngẩng đầu nhìn lên phụ thân, thanh âm rất nhỏ
nhưng kiên định, “Con cả gan quỳ xin Hoàng Thượng thu hồi thánh chỉ”.
“Ngươi…”, Tĩnh An vương gia nổi giận, nếu không phải nơi này là trước cửa điện Hoàng Đế thì nhất định vương gia
đã sai người lôi Lý Hơi trở về. Tuy nhiên, nơi này là hoàng cung, Lý Hơi đến quỳ xin thánh mệnh nên vương gia không thể hành động như mong muốn. Đương lúc không biết phải làm gì thì Ngọc Liên Thành đưa Nguyễn Nhược
Nhược đến cửa cung. Từ phía xa xa, Nguyễn Nhược Nhược trông thấy thân
ảnh Lý Hơi quỳ gối dưới trời tuyết, không chút nghĩ ngời, nàng ba chân
bốn cẳng phóng tới thật nhanh.
Lý Hơi không dám tin tưởng hai mắt của
mình, thân ảnh yểu điệu đang băng qua vô ngàn bông tuyết kia rất giống
Nguyễn Nhược Nhược. Bóng người đó chạy ào tới rồi ôm chầm lấy hắn. Bờ
môi ấm áp của nàng chạm lên gương mặt lạnh như băng của hắn, một giọt
nước mắt nóng hổi lăn dài rơi xuống vai. Đúng là nàng thật rồi! Người
đang ôm hắn giữa băng thiên tuyết địa này chính là nàng! Thân thể nàng
cũng giống hắn, cả hai đều từ trong nhà ấm áp chạy vội ra ngoài, trên
người chỉ có một bộ quần áo mỏng manh, làm sao có thể kháng cự khí trời
băng lãnh. Những người kiên nhẫn đứng chờ trước điện đều mặc trên người
một lớp áo thật dày, chỉ hai người bọn họ đáng thương trên người chỉ có
độc một bộ quần áo đơn sơ. Hai người rét lạnh nương tựa vào nhau liền
cảm thấy ấm hơn một chút, nhưng điểm ấm áp này làm sao có thể so sánh
với tuyết trời đương lúc âm hàn?
Ngọc Liên Thành cũng bước nhanh tới, ánh
mắt hỏi thăm hướng về phía thê tử là Dương công chúa. Công chúa nói cho
hắn biết tình hình hiện tại, cũng là nói với Nguyễn Nhược Nhược, “Phụ
Hoàng hạ thánh chỉ tứ hôn, Lý Hơi quỳ xin phụ hoàng thu hồi thánh chỉ”.
Ngọc Liên Thành nghe được liền chấn động, chuyện này…thật không thể
tưởng tượng được!
Nguyễn Nhược Nhược nghe được cũng giật
mình, nàng không nhịn được càng ôm chặc Lý Hơi, cảm giác giống như bản
thân đang ôm một khối băng lạnh giá. Nước mắt tuôn như mưa, thanh âm
xuất phát từ trái tim đau đớn, “Lý Hơi, ngươi làm gì vậy? Ngươi không
nên như vậy! Ngươi thật ngốc mà!”
Đúng nha, thật là ngốc! Vì yêu mà ngốc
đến nông nỗi này. Kẻ ngốc như vậy ở thế kỷ hai mươi mốt đã tuyệt chủng
rồi. Nguyễn Nhược Nhược đã từng cho rằng loại tình yêu xa xôi trong
truyền thuyết đã được nhân gian thần thánh hóa, vốn dĩ không có thật.
Ngày xưa người ta yêu nhau có thể bỏ qua tất cả, tiền tài, quyền lực,
tiền đồ, sự nghiệp, cơ hồ cũng có thể vì hai chữ “tình yêu” mà buông tay tất cả. Ngày nay thì ngược lại, người ta có thể vì những thứ này mà gạt tình yêu vào hành thứ yếu. Tình yêu trở nên yếu ớt tựa như khối băng
nhỏ chạm vào lửa sẽ lập tức tan chảy. So với việc theo đuổi một tình yêu thuần khiết kiên trinh thì theo đuổi vật chất để sinh tồn rõ ràng có
nhiều hấp dẫn hơn. Quyền lực – tiền tài khiến người người say, mặc dù
trong lúc say vẫn còn ba phần thanh tĩnh, biết rằng mình đang đánh mất
một tình yêu tuyệt vời nhưng mấy ai có thể hoàn toàn thức tỉnh. Vậy nên
những chuyện tình đẹp như Lương Sơn Bá – Chúc Anh Đài vĩnh viễn chỉ có
trong truyền thuyết mà thôi!
“Ta muốn hỏi ngươi có dám hay không, dám cùng ta vì yêu mà si cuồng?”
Có dám hay không? Không có mấy người trả
lời là “dám”. Yêu đến thương cân động cốt, yêu đến thiên băng địa liệt,
đây là chuyện cũ đã quá xa xôi. Người ta phần lớn đều có thể buông tay
đối với tình yêu, hơn nữa họ cũng không có đủ nhẫn nại để đánh cược với
toàn bộ tình yêu của mình, bởi vì đối phương có thể sẽ không đáp ứng
lại, nghĩa là không có thu hoạch, tình yêu thường mất nhiều hơn được.
Chuyến đi buôn như vậy thử hỏi có mấy ai chịu làm? Không chịu lại càng
không dám. Vậy nên chuyện tình yêu thê mỹ ngày xưa…chỉ có thể là thế tục truyền kỳ.
Ôm thân thể lạnh băng của Lý Hơi, Nguyễn
Nhược Nhược không thể không rơi lệ. Có thể có được một người yêu như
vậy, đây quả thật là một loại hạnh phúc xa xỉ. Nàng đến từ xã hội vật
chất ngàn năm sau, nhìn thấy xung quanh mình có biết bao chuyện tình yêu tồi tệ, từ sớm đã không còn ôm hy vọng đối với tình yêu thuần khiết.
Vậy mà tình yêu của Lý Hơi lại là “hồn kim phác ngọc” tỏa sáng trước mắt nàng. Nàng nhịn không được liền khóc òa lên, “Lý Hơi, ngươi mau đứng
lên, không nên cầu xin nữa. Ngươi hãy cưới nữ nhân được hoàng đế tứ hôn
kia đi, không sao hết, ta sẽ làm thiếp, ta sẽ là trắc phi của ngươi”
Người yêu của ta ơi! Ngươi vì yêu có thể
không màng đến tính mạng, ta tại sao lại không thể vì ngươi mà đánh vỡ
lập trường của mình. Mặc dù không muốn chung chồng với kẻ khác, nhưng vì ngươi, ta cam tâm tình nguyện.
Lý Hơi lắc đầu, thanh âm thấp đến độ gần
như không thể nghe thấy, nhưng hắn vẫn kiên trì nói từng chữ rõ ràng,
“Ta nhất định phải chính thức rước ngươi về làm thê tử, là chính thê, là nữ nhân duy nhất ta tôn trọng. Ta không thể cũng không nguyện ý ủy
khuất ngươi”, Sắc mặt hắn đã tái nhợt, thân thể lảo đảo muốn ngã xuống,
ai cũng có thể nhìn ra hắn sắp không cầm cự được nữa.
Trái tim Vương phi đau như bị ai xé nát,
rốt cuộc không còn nhịn được nữa, nàng xoay người chạy ào vào trong
điện, Lý Mân thở dài một tiếng rồi cũng xoay người tiến vào điện, hướng
thắng đến Thúy Vân Trai. Tĩnh An vương phi quỳ trước rèm cửa dẫn vào
Thúy Vân Trai, “Thần thiếp cầu kiến Hoàng Thượng”.
Rèm cửa lay động, Hoàng Đế sắc mặt không
chút thay đổi bước ra, long nhan nhìn không rõ hỉ nộ hay vui buồn, thanh âm cũng vô cùng bình thản, “Bình thân”.
Tĩnh An vương phi chẳng những không đứng
dậy mà còn cúi đầu quỳ lạy, “Thần thiếp cũng cả gan khẩn xin Hoàng
Thượng thu hồi thánh chỉ”.
Hoàng Thượng chấn động, ánh mắt như điện
nhìn về phía vương phi đang quỳ trên đất, “Mẫu thân như thế thảo nào lại sinh ra hài tử như vậy”.
Đang lúc nói chuyện thì Dương công chúa
cùng Tĩnh An vương gia cũng gấp rút chạy đến. Vừa nghe được hai câu đối
đáp giữa Hoàng Thượng và Vương phi, Tĩnh An vương gia sắc mặt đại biến,
vội vàng quỳ xuống nói, “Hoàng Thượng, thần dạy con không nghiêm, nếu
như trách tội, xin chỉ trách một mình thần”.
Hoàng Thượng còn chưa trả lời thì Dương công chúa cũng quỳ xuống, “Phụ Hoàng, thần nữ cũng cả gan xin người thu hồi thánh chỉ”.
Nhìn bọn họ đều quỳ xuống, Lý Mân ngây
ngốc một hồi cũng theo đó quỳ xuống thưa, “Nhi thần cũng cả gan khẩn xin phụ hoàng thu hồi thánh chỉ”.
Không khí trong điện vô cùng yên tĩnh,
tiếng lép bép trong hỏa lò nghe được rõ ràng. Hoàng Đế mím chặt môi
không nói lời nào, đem ánh mắt quét nhìn bốn người trong điện một lần.
Lại nhìn hai thân ảnh đơn bạc đang ôm nhau bên ngoài trời tuyết, Hoàng
Đế ở trong Thúy Vân Trai đã nhìn bọn họ rất lâu. Suy nghĩ một chút,
Hoàng Thượng lại nói, “Dương công chúa, nữ nhân Phò Mã mang vào chính là ý trung nhân của Lý Hơi đúng không?”
“Đúng vậy, thưa phụ hoàng. Nữ nhân kia
chính là biểu muội của Phò Mã. Hai người bọn vốn đã tư đính chung thân,
chẳng qua vì không môn đăng hộ đối nên không thể kết hợp. Lý Hơi chí
nghĩa chí tình, thà xúc phạm long nhan cũng không nguyện cô phụ nàng.
Xưa nay si tình chỉ có nữ nhi, có mấy ai là nam nhi. Chuyện tình của Lý
Hơi son sắc như vậy, thần nữ khẩn xin phụ hoàng thành toàn cho hắn!”
Dương công chúa vô cùng khẩn thiết thỉnh
cầu hoàng đế. Tình yêu của chính nàng đã không được như ý, người nàng
yêu lại không yêu nàng. Người bình thường dưới tình huống này đối với
tình yêu kiên trinh tốt đẹp của người khác sẽ có hai thái độ. Một là
ghen ghét sinh hận, tại sao ngươi có ta không? Hận không thể phá hư mới
phải. Hai là mở rộng lòng để thưởng thức tình yêu, hiểu được sự cao quý
khó cầu của nó mà nguyện thay người bảo vệ loại tình cảm trân quý này.
Không hề nghi ngờ gì nữa, Dương công chúa chính là loại người sau.
Nhặt chiếc áo choàng bị Lý Hơi gạt xuống
tuyết, Ngọc Liên Thành khoác lên hai thân người đang ôm chặc nhau dưới
trời tuyết. Hắn xoay người đi vào điện, vừa đúng lúc nghe thấy lời đối
đáp của Dương công chúa. Hắn vô cùng xúc động, nhất thời nhìn nàng đến
ngây dại.
Hoàng Đế chớp mắt, thấy người vừa bước
vào điện là Ngọc Liên Thành. Hoàng Đế đột nhiên đặt câu hỏi, “Ngọc Liên
Thành, ban đầu lúc trẫm đem công chúa tứ hôn cho ngươi, ngươi tình
nguyện hay không tình nguyện?”
Ngọc Liên Thành bị hỏi liền ngơ ngẩn, một hồi lâu vẫn không nói gì, sắc mặt Dương công chúa nhất thời tái nhợt.
Trong điện hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có tiếng lò sưởi tí tách. Hoàng Đế
đột nhiên cười lạnh, “Như vậy xem ra ngươi cũng không hài lòng với chỉ
ban hôn của trẫm. Dương công chúa là nữ nhân vô cùng tốt, ngươi cũng
không thích, có phải không?”
Ngọc Liên Thành cắn răng nói, “Hoàng Thượng, có thể cho thần cả gan nói thẳng?”
“Nói đi, trẫm vừa mới nghe Lý Hơi nói thẳng, bây giờ cũng muốn nghe ngươi nói thẳng một chút”.
“Hoàng Thượng, thật không dám giấu diếm,
ban đầu người tứ hôn thần cũng không tình nguyện, chẳng qua không thể
không tuân mệnh”. Ngọc Liên Thành nói thẳng không kiêng kỵ, Hoàng Đế
nghe được sắc mặt như sương lạnh, công chúa nghe được mặt mày càng thảm
đạm, phu thê Tĩnh An vương cùng Lý Mân nghe được trong lòng liền run sợ
không dứt.
“Chẳng qua, giờ phút này thần nguyện ý
mỗi ngày đều khấu tạ long ân vì có được Dương công chúa làm thê tử.
Dương công chúa nàng…”, Ngọc Liên Thành xoay đầu nhìn thê tử, sóng mắt
ôn nhu như gió thu vờn mặt nước, “Nàng quả thật vô cùng tốt, hiện tại
thần rất thích nàng. Thần rất cảm kích Hoàng Thượng đã đem nàng ban cho
thần làm thê tử”.
Dương công chúa được Ngọc Liên Thành nhìn với sóng mắt ôn nhu, lại nghe những lời ngọt ngào như vậy, bên ngoài rõ ràng tuyết trắng rét lạnh mịt mờ nhưng nàng cảm giác được ngày xuân
đang đến, toàn thân ấm áp đến vô cùng. Một giọt lệ rơi xuống, thì ra khi hạnh phúc người ta vẫn có thể muốn khóc òa lên.
Hoàng Đế tự nhiên có thể nhận ra từng câu từng chữ của Ngọc Liên Thành đều là chân thật, lại nhìn bọn họ bốn mắt
rung chuyển giao nhau, thần sắc Hoàng Đế cũng bình thản lại, “Nói như
vậy, chuyện trẫm tứ hôn cũng không sai, hai ngươi chẳng phải là lâu ngày sinh tình đó sao?”
“Nhưng thưa Hoàng Thượng, tình huống của
Hơi Nhi nhà ta cùng Phò Mã bất đồng. Hắn từ sớm đã có ý trung nhân,
trong tâm hắn không thể dung chứa thêm bất kì nữ nhân nào khác. Hắn vì
nữ nhân này mà đến cả thiên mệnh cũng không để ý. Cầu Hoàng Thượng khai
ân thu hồi thánh chỉ”. Tĩnh An vương phi vội vàng lên tiếng nói.
“Hoàng Thượng, Lý Hơi và biểu muội của ta là thật lòng yêu nhau, trong lòng chỉ tồn tại mỗi đối phương. Nếu như
người vẫn tứ hôn, chẳng những Lý Hơi sẽ không hạnh phúc mà Lô gia tiểu
thư cũng gặp phải đoạn hôn nhân bất hạnh. Khẩn xin Hoàng Thượng nghĩ
lại”. Ngọc Liên Thành cũng quỳ xuống, khẩn thiết van cầu.
“Phụ hoàng, người luôn ưu ái Lý Hơi,
người hẳn sẽ không nguyện ý nhìn hắn cùng một người không như ý mà sống
nửa đời còn lại. Xin người thu hồi thánh chỉ, để Lý Hơi tự mình tuyển
thê tử, chọn cho Lô gia tiểu thư một hôn phu khác, như vậy chẳng phải là lưỡng toàn kỳ mỹ sao?”, Dương công chúa nói.
Hoàng Đế trầm ngâm không nói gì. Tĩnh An
vương phi nhịn không được liền khóc òa, “Hoàng Thượng, Hoàng Thượng,
thần thiếp chỉ có một đứa con trai là Hơi Nhi, cầu xin người khai ân,
đừng để hắn chết rét giữa trời tuyết”.
Hoàng Đế chấn động, đối mắt hướng nhìn Lý Hơi, còn có cả Nguyễn Nhược Nhược đang ôm chặc hắn, cả hai vẫn đang quỳ trước cửa điện. Từ xa xa nhìn lại, bọn họ trông giống như hai người
tuyết. Tĩnh An vương gia cũng nhìn ra ngoài điện, thấy con trai quật
cường như vậy, trong lòng vừa vội vừa đau vừa hối hận. Sớm biết sẽ có
ngày hôm nay thì lúc ban đầu cần gì nghiêm khắc với hắn như vậy. Vương
nhịn không được cũng dập đầu cầu xin, “Hoàng Thượng, thần cũng cả gan
xin Hoàng Thượng khai ân, để Hơi Nhi đứng lên”
“Trẫm có nói qua là không cho hắn đứng dậy sao? Là hắn muốn quỳ ngoài đó”.
“Hoàng Thượng, Hơi Nhi quỳ xin người thu
hồi thánh chỉ, nếu người không chấp thuận thì hắn làm sao có thể đứng
lên? Xin Hoàng Thượng khai ân cho phép hắn đứng lên”. Tĩnh An vương gia
quả có chút lão luyện, không hề mở miệng xin Hoàng Thượng thu hồi thánh
chỉ, chẳng qua là vặn vẹo sang con đường khác: để Lý Hơi đứng lên. Nếu
Hoàng Thượng đồng ý cho hắn đứng lên, chính là đồng ý thu hồi thánh chỉ. Ý tứ nội dung như nhau, nhưng cách này tự nhiên khiến Hoàng Đế dễ đón
nhận hơn.
Hoàng Đế nhìn hai thân ảnh quỳ dưới tuyết quả thật đã có ý chấp thuận. Nhưng thân là vua một nước, đã hạ chỉ lẽ nào lại thu hồi…
Tuyết rơi thật lâu, Nguyễn Nhược Nhược ôm chặc Lý Hơi trong lòng, chỉ cảm thấy thân thể hắn càng lúc càng lạnh,
càng lúc càng chìm sâu vào trầm mặc, hắn đã mất dần ý thức. Trước khi
hoàn toàn chìm sâu vào giấc ngủ say, hắn nhìn nàng và mỉm cười. Nụ cười
cuối cùng tinh khiết như một bông tuyết trắng tinh nhẹ nhàng tung bay
giữa không trung, một bông tuyết chưa từng rơi xuống đất.
“Lý Hơi…”, nhìn đôi mắt hắn đã hoàn toàn
khép lại, trong lòng Nguyễn Nhược Nhược trống rỗng. Nàng cúi người hôn
lên đôi môi trắng nhợt lạnh như băng như tuyết, một đôi môi không còn
hơi ấm. Băng thiên tuyết địa, thân thể Nguyễn Nhược Nhược đã mấy ngày
liên tiếp tiều tụy bất ổn, giờ khắc này thân xác lẫn linh hồn đều đau
đớn, nàng chậm rãi buông tay…ý thức dần mờ nhạt. Mới đầu còn có thể mơ
hồ nghe được tiếng bước chân đạp tuyết chạy đến, còn có người bên tai
lớn tiếng hô to gọi nhỏ gì đó. Dần dần, thanh âm cũng lắng xuống, linh
hồn nàng trôi vào bóng tối mịt mùng…
Cứ như vậy…đôi ta cùng chết đi…cũng không phải chuyện xấu…Tình yêu oan trái chốn hồng trần…chỉ có tử vong mới
thật sự là kết thúc…
Đây là ý nghĩ cuối cùng của Nguyễn Nhược Nhược.