Hữu Duyên Thiên Niên Tương Hội

Chương 70




Tiết thu càng lúc càng giá lạnh, không khí lạnh lẽo buổi sớm mai tựa như bông tuyết thấm vào xương cốt. Sau khi dùng xong bữa sáng, Nguyễn Nhược Nhược sợ lạnh nên quấn chăn ngủ hồi lâu, thừa dịp có ánh nắng mặt trời ấm áp mới xuất phủ. Nàng muốn đi tìm Diêu Kế Tông, dù gì cũng sắp khai chiến rồi, tốt hơn nên cùng hắn thảo luận phương án tác chiến một chút, xem như “binh đến tướng đỡ, nước tới đắp đê ngăn”.

Tuy nhiên, Nguyễn Nhược Nhược vừa mới bước vài bước ra khỏi cổng liền bị một chiếc xe ngựa tinh xảo hoa lệ chạy tới cản đường. Vừa nhìn trang trí bên ngoài xe ngựa, Nguyễn Nhược Nhược đã đoán ra thân phận của chủ xe, còn có thể là ai nữa chứ? Nhất định là Tĩnh An vương phi đến thảo phạt hồ ly tinh. Nàng lập tức điều hòa khí tức, xem nàng ta hành động như thế nào.

Thật không ngờ, khi rèm xe vén lên, bên trong xe ngựa lộ ra gương mặt của Thất hoàng tử Lý Mân, hắn vừa cười vừa cất giọng ngọt ngào, “Tiểu nương tử, ngươi đi đâu vậy? Ta tiễn ngươi một đoạn nha!”

Thật sự là có điểm ngoài dự tính của Nguyễn Nhược Nhược, nàng không thể không ngơ ngẩn. Lý Mân vừa mỉm cười vừa hỏi lại lần nữa, “Ngươi muốn đi đâu? Ta có thể tiễn ngươi một đoạn đường”.

Nguyễn Nhược Nhược phục hồi tinh thần, nhịn không được liền hai tay ôm ngực, đảo mắt nhìn một vòng mới lên tiếng, “Thất hoàng tử, tại sao ngươi lại ở chỗ này? Đừng nói với ta là ngươi chỉ tình cờ đi ngang qua nha!”.

Bị phát hiện, Lý Mân bật cười gọi thẳng tên nàng, “Nguyễn Nhược Nhược, ngươi đã thông minh như vậy thì cần gì ta phải nói ra.”

“Làm sao ngươi biết tên của ta?”, Nguyễn Nhược Nhược không nhịn được liền hỏi, bữa săn thú ngày hôm đó nàng cũng chưa từng giới thiệu tên tuổi với Lý Mân. Đây là quy củ thời cổ đại, khuê danh của nữ tử không thể dễ dàng để cho người khác biết được. Nhưng một lời vừa hỏi ra nàng liền cảm thấy mình thật ngốc, đến cả nhà nàng nằm ở đâu hắn còn biết thì nói gì đến một cái tên.

Quả nhiên Lý Mân cười nói, “Chỉ cần có tâm là có thể biết”. Hắn quả thật đã đánh mất tâm kể từ buổi săn thú hôm đó, hình ảnh nữ nhân này luôn xuất hiện trong tâm trí hắn chẳng những không phai nhạt đi mà càng ngày càng rõ ràng. Hắn nhịn không được muốn tới tìm nàng, nhưng nghĩ đến Lý Hơi…Hắn tự trấn an, bất quá chỉ là một nữ tử, không thể gây thương tổn tình huynh đệ hai người.

“Ta khuyên ngươi nên dụng tâm đến chỗ khác, ví dụ như thuật cưỡi ngựa bắn cung của ngươi ấy!”, Nguyễn Nhược Nhược không khách khí đâm hắn một dao.

Lý Mân cũng không phật lòng, ngược lại càng thích cách nàng lên tiếng không kiêng kỵ như thế. Bản chất thâm căn cố đế của con người là vậy, một người bình thường luôn được kẻ khác thổi phồng tán dương thì thỉnh thoảng sẽ thích được nghe nhận xét ngược lại, “Thuật cưỡi ngựa bắn cung của ta có thể từ từ dụng tâm bồi dưỡng, nhưng mỹ nhân lại như hoa, khoảng khắc rực rỡ không dài, ta không thể không vội a!”

Mặc xác hắn, Nguyễn Nhược Nhược lướt qua xe ngựa bỏ đi. Lý Mân không chịu buông tha, phân phó phu xe cho ngựa chạy kè kè bên nàng, “Lên đây đi, ta tiễn ngươi một đoạn đường, ta cũng sẽ không ăn ngươi nên cũng không cần từ chối.”

“Cám ơn à, nhưng kinh nghiệm nói cho ta biết loại thuận đường quá giang xe thế này không khéo lại rước lấy phiền toái”, Nguyễn Nhược Nhược không nhìn tới mặt của hắn.

“Lý Hơi không biết đâu, hắn đang ở lễ bộ làm việc”, Lý Mân vui vẻ nói.

“Hắn không biết là chuyện của hắn, ta không leo lên xe là chuyện của ta”, Nguyễn Nhược Nhược kiên quyết cự tuyệt, “lãnh đạo” có hay không có mặt ở đây thì cũng như nhau.

Lý Mân không kiên trì nổi nữa, hắn phóng xuống xe ngựa bám riết theo nàng trên ngã tư đường.

“Nguyễn Nhược Nhược, ngươi thật sự là một nữ nhân rất thú vị, khó trách đầu gỗ Lý Hơi vì ngươi mà động tâm, ngay cả ta…”, hắn không nói hết nhìn Nguyễn Nhược Nhược cười tà, một nụ cười rất hấp dẫn.

“Lý Mân”, Nguyễn Nhược Nhược gọi thẳng danh tự của hắn, “Nữ nhân như ta, bất quá chỉ là ngươi ít thấy thôi, Bắc Kinh…”, nàng ngắc ngứ, muốn nói cũng không thể nói thêm gì nữa. Nàng làm sao có thể nói với hắn nữ nhân ở Bắc Kinh có đến ba trăm vạn người, một phụ nữ thế kỉ hai mươi mốt bình thường nhất trong số phụ nữ bình thường như nàng bởi vì lạc lõng ở Đại Đường nên mới thành ra lập dị thế này. Chính khoảng cách một ngàn năm đã tạo nên điểm hấp dẫn giữa nàng so với những người khác.

Lý Mân đợi hồi lâu không thấy nàng nói tiếp nên đành phải mở miệng hỏi, “Tại sao không nói tiếp đi?”

Nguyễn Nhược Nhược không thể nói tiếp đề tài này với hắn, chỉ đành đánh trống lảng, “Ngươi không có việc gì khác để làm sao? Không nên đi theo ta”.

“Ta đi theo ngươi là vì muốn đối xử tốt với ngươi”, ánh mắt Lý Mân ngất ngây, dụng ý của hắn quá rõ ràng.

Nguyễn Nhược Nhược dở khóc dở cười, hắn muốn tán tỉnh nàng đây nè. Nàng không thể không ngừng bước để nói thẳng thắn với hắn, “Lý Mân, nếu ngươi muốn tán tỉnh ta thì dẹp đi, đừng quên ta là người yêu của Lý Hơi. Thê thiếp của bằng hữu không được động tới, đừng nói đến huynh đệ. Đạo lý này ngươi không hiểu sao?”

“May mắn ngươi vẫn chưa phải là thê tử của Lý Hơi, mà Lý Hơi cũng chưa chắc có thể lấy ngươi làm thê tử. Ngươi không thể không vì tương lai mà tính toán một chút a!”.

Nguyễn Nhược Nhược lắc đầu cười nói, “Cứ coi như ta vì tương lai mà tính toán thì ngươi cũng không phải là đối tượng tốt để ta cân nhắc”

“Ta không tốt chỗ nào? Ta là hoàng tử, thứ gì Lý Hơi có ta cũng có, Lý Hơi không có ta cũng có. Ngươi đi theo ta tuyệt đối không kém hơn so với đi theo Lý Hơi”

“Ngươi có cái gì chứ? Bất quá đời sống vật chất khá hơn Lý Hơi một chút thôi. Xét về mặt tinh thần, ngươi dụng tâm tán tỉnh người yêu của huynh đệ nhà mình, so với hắn ngươi thật không bằng”, Nguyễn Nhược Nhược nghe hắn trả lời như vậy liền nương theo lời nói phản kích lại. Chỉ là lời vừa nói ra, nàng phát hiện mình hơi quá đà, tâm tư như chuỗi hạt châu đứt đoạn văng tứ tung. Đối với câu nói xen lẫn từ ngữ hiện đại của nàng, Lý Mân nghe không hiểu lắm, “Ngươi nói cái gì?”

Nguyễn Nhược Nhược vội nói, “Không nghe được thì coi như ta không nói gì đi!”, nàng vừa nói vừa đi nhanh về phía trước.

“Phụ hoàng đang chuẩn bị cho hôn sự của Lý Hơi”, Lý Mân đuổi theo, cùng nàng sóng vai đi tới, hắn đột nhiên thốt lên một câu như vậy.

Nguyễn Nhược Nhược khựng lại, thất thanh hỏi, “Hoàng Thượng muốn chỉ hôn? Hắn…phải quản những chuyện này sao?”

Lý Mân cười nói, “Phụ hoàng không phải tùy tiện chỉ hôn cho bất cứ ai, chỉ có phá lệ đối với Lý Hơi thôi, đây chính là vinh hạnh đó nha! Lý Hơi của ngươi có thể nói là được sủng ái vô cùng”.

Nguyễn Nhược Nhược ngẩn ngơ hồi lâu, tại sao lão hoàng đế lại sắm vai Nguyệt lão vậy nè! Muốn làm Nguyệt lão thì làm đi, tại sao lại nhúng tay làm rối chỉ tơ hồng! Thảm, trận chiến này nếu bị đối phương tung ra một chiêu này chính đòn sát tử, bọn họ chỉ còn cách ngồi chờ chết!

“Phụ hoàng chỉ hôn, Lý Hơi nhất định trốn không thoát. Hắn không cưới được ngươi, ta nghĩ ngươi cũng không cam lòng làm thiếp?” Ánh mắt Lý Mân đủ nhạy cảm.

Dĩ nhiên, Nguyễn Nhược Nhược tuyệt đối sẽ không chia sẻ trượng phu với người khác, nếu phải như vậy, nàng thà từ bỏ. Nhưng…nàng có thể rời bỏ Lý Hơi không? Vừa nghĩ đến chuyện này, trái tim Nguyễn Nhược Nhược như bị ai đó đâm một dao đau điếng. Bộ dáng hắn lúc cười, lúc lo lắng, lúc im lặng buồn bực, nét mặt xấu hộ ngượng ngùng như nữ tử…nhưng chỉ cần mỉm cười một chút, mỗi dáng mỗi vẻ đều khiến lòng người đắm say. Một nam nhân như vậy, nàng có thể buông tha được sao?

“Vậy mới nói, ngươi không nên trông cậy vào Lý Hơi nữa. Chi bằng đi theo ta”, Lý Mân lại cười nói.

“Theo ngươi, làm thiếp của ngươi? Ngươi không phải đã có một đoàn thê thiếp ở nhà rồi sao, lại còn đứng ở đây , cẩn thận mắc nghẹn chết ngươi!”, Nguyễn Nhược Nhược rõ ràng không có ý tốt.

“Làm sao giống nhau được, ta là hoàng tử, tương lai có thể kế thừa ngai vị làm hoàng đế. Ngươi theo ta sẽ trở thành phi tần hậu cung có thân phận địa vị, một thế thiếp tầm thường làm sao có thể sánh bằng”.

“Có gì khác nhau? Thê thiếp cho hoàng đế cũng là thê thiếp, cuối cùng cũng phải cúi đầu hầu hạ. Xin lỗi, bình sinh ta không thể sống cúi đầu. Ngươi nha, làm ơn đi tìm người nào muốn bay lên ngọn cây làm phượng hoàng mà lấy về làm thiếp, đừng ở đây trễ nãi công việc của ta”. Nguyễn Nhược Nhược nói xong liền quay đầu bỏ chạy tựa như…đào tẩu.

Lý Mân bị vứt lại trên đường, ngạc nhiên hồi lâu mới tỉnh lại. Hắn cũng không nổi giận, khóe miệng xuất hiện một nụ cười, ánh mắt phát sáng. Dục vọng nguyên thủy tàng ẩn trong chốn sâm lâm đã bị một người khơi dậy.

Lý Mân xoay người trở lại xe ngựa phía sau, hắn không nhận ra ở một góc đường khác có một chiếc xe ngựa đỗ lại, đôi mắt trong xe đã dõi theo hắn và Nguyễn Nhược Nhược thật lâu.

***

Diêu Kế Tông vừa nhìn thấy Nguyễn Nhược Nhược đã la làng, “Ngươi, nữ nhân này, ngươi muốn hại chết ta hả? Ngày hôm qua ngươi ở chỗ này kiss ta một cái…”, hắn vừa nói vừa chỉ vào mặt mình nói một cách khoa trương, “Lý Hơi suýt chút nữa dùng ánh mắt đem ta giết chết rồi!”

Dù đang trăm ngàn mối lo nhưng Nguyễn Nhược Nhược cũng không thể không phì cười, “Được rồi, đừng nói vậy có được hay không? Ánh mắt Lý Hơi dù có sắc bén hơn nữa cũng không lấy được miếng thịt nào của ngươi đâu”.

Diêu Kế Tông ha ha cười to, “Bộ dáng say rượu của ngươi quả thật thú vị cực kỳ. Đáng tiếc ta không có camera trong tay để chụp cho ngươi một tấm, để ngươi xem xong xấu hổ mà chết”

“Có gì phải xấu hổi, phụ nữ ghen tuông là thiên kinh địa nghĩa”, Nguyễn Nhược Nhược mạnh miệng.

“Cái này để cho Lý vương tử tiếp thu đi. Chỉ là sau khi cùng ngươi hoạt náo một phen, ngươi cũng nên biết chuyện này cũng không tốt lành gì nha!”

Nguyễn Nhược Nhược bĩu môi, “Còn không phải tại ngươi hôm qua trơ mắt nhìn ta uống rượu, cũng không thèm khuyên nhủ. Thì ra chính là ngươi cố tình chuốc say bêu xấu ta!”

“Ta nào có chủ tâm chuốc rượu bêu xấu ngươi, ta chẳng qua là mượn rượu để ngươi trút bầu tâm sự thôi. Bình thường ngươi quá lý trí, có lời muốn nói cũng không chịu nói, việc muốn làm lại không dám làm, nếu không dùng rượu đập tan cái lý trí đó đi thì ngươi đời nào để lộ nguyên hình là một hũ giấm. Nếu không biết mình là hũ giấm, ngươi sẽ không hiểu bản thân mình nguyên lai lại quan tâm Lý Hơi, e sợ sẽ mất hắn”.

Vừa nghe hắn nhắc đến chữ “mất”, nụ cười trên mặt Nguyễn Nhược Nhược chợt tắt. Diêu Kế Tông quan sát sắc mặt của nàng lập tức biết có chuyện không ổn, “Xảy ra chuyện gì vậy? Chiến tranh bùng nổ rồi hả? Chiến sự có gì không ổn sao?”

“Đâu chỉ là không ổn, chính xác là cực kỳ không ổn. Lão hoàng đế kia…muốn chỉ hôn”

“Chỉ hôn? Chỉ hôn cho Lý Hơi sao?”, Diêu Kế Tông vừa nghe nói đã nhảy dựng lên, “Một chiêu này đúng là nhổ cỏ tận gốc, hai ngươi chống đỡ thế nào được. Xã hội phóng kiến tàn nhẫn, hoàng đế đúng là một tay che trời”.

“Haizzz!”, Nguyễn Nhược Nhược thở dài, “Tại sao hắn lại là Tiểu vương gia cơ chứ! Nhìn tình hình thế này, ta phải làm sao đây!”

Diêu Kế Tông kinh ngạc, suy nghĩ hồi lâu, “Thật sự không còn cách nào khác, hai ngươi bỏ trốn đi. Giống như Nguyễn Nhược Long vậy, có thể dùng khinh khí cầu chạy trốn, càng xa càng tốt”.

“Làm sao có thể so sánh với đại ca được, hắn có thể dẫn mỹ nhân tiêu sái du ngoạn nam bắc, không ai đuổi theo bắt về. Trước thu hắn có gửi thư về, nói là đang ở Sơn Đông ngắm trăng. Nhưng nếu là ta cùng Lý Hơi bỏ trốn, đó chính là một trận “truy nã” theo phong cách cổ đại đó nha, làm gì sung sướng được như bọn họ?”

“Không bỏ trốn thì phải làm sao bây giờ? Ngồi chờ chết hả?”

“Ta không biết, ta phiền sắp chết rồi đây”, Nguyễn Nhược Nhược ôm đầu, “Trong truyện cổ tích, sau khi cô bé lọ lem gặp được hoàng tử thì mọi vấn đề khó khắn đều tự động giải quyết, từ đó có thể cùng nhau sống hạnh phúc mãi mãi. Nhưng thực tế lại hoàn toàn ngược lại, chuyện phiền toái đến nhiều vô số. Bảo ta buông tha cho Lý Hơi, ta không nỡ. Bảo ta theo hắn làm thiếp, ta cũng không nguyện ý. Thế này không được, thế kia cũng không xong, thật đúng là tiến thoái lưỡng nan a!”

“Vậy thái độ của Lý Hơi thế nào?”

“Không biết, ta còn chưa gặp hắn”

“Không gặp hắn vậy sao ngươi biết Hoàng Thượng chỉ hôn”

“Lý Mân nói, hắn tới tìm ta bảo ta hãy chết tâm với Lý Hơi mà đi theo hắn”, Nguyễn Nhược Nhược giải thích vô cùng đơn giản.

Diêu Kế Tông bật cười nói, “Tên Thất hoàng tử kia quả nhiên bị ta đoán trúng, hắn quả thật coi trọng ngươi nha! Lý Hơi đáng thương, bị hoàng đế chỉ hôn chưa đủ lo lắng, lại còn bị huynh đệ đào góc tường”.

“Tên Lý Mân này không sao, ta không phải món ăn trên bàn của hắn. Mấu chốt chính là lão hoàng đế kia kìa, phải đối phó làm sao đây. Thật ra ta đã nghĩ đến biện pháp dùng hoạt động khủng bố để hù dọa hắn, khiến hắn tập trung chống khủng bố mà không có thời gian chú ý đến chuyện nhi nữ tình trường”, Nguyễn Nhược Nhược nói ra suy nghĩ kỳ quái vừa xuất hiện trong đầu.

Diêu Kế Tông cười gần chết, “Tại Đại Đường hoạt động khủng bố, chỉ sợ ngoài ta và ngươi thì không ai khác có thể nghĩ ra. Chi bằng chúng ta quay về thế kỉ hai mốt một chuyến, đem vài đầu đạn hạt nhân trở lại đây”.

Nguyễn Nhược Nhược cũng lắc đầu cười, ý nghĩ này quả thật quá mức kì quái, vô ích vô ích! Mặc kệ, không nghĩ nhiều nữa, xe chạy tới thì sẽ có đường phóng qua thôi, “Đi thôi, Diêu Kế Tông, đến hoa viên nhà ngươi đi. Đem khinh khí cầu cải tiến một chút…biết đâu sẽ có lúc dùng tới”.