Hữu Duyên Thiên Niên Tương Hội

Chương 49




Lý Hơi đứng trước cửa, nét mặt u buồn, dung nhan tiều tụy nhưng đôi mắt vẫn còn chút ánh sáng, “Mẫu thân, ta không có việc gì, bất quá chỉ ngủ nhiều một chút.”

Vương phi cảm thấy tảng đá lớn ngăn trong lòng đã được khai thông nên nhất thời vui sướng, “Hơi Nhi, không có việc gì là tốt, không có việc gì là tốt. Ngươi vẫn chưa ăn gì, chắc là đói bụng rồi. Mẫu thân tự xuống bếp làm cho ngươi một phần bánh bao nhân thịt ngươi thích ăn nhất, được không?”

“Được, chính tay mẫu thân làm dĩ nhiên là được. Ta cũng đang muốn ăn.”

Vương phi vì vậy vội vàng đi xuống bếp rửa tay làm bánh. Lý Hơi xoay người trở về phòng, Tần Mại cân nhắc một chút rồi bước theo vào. Hắn nhìn trộm sắc mặt chủ tử, chỉ thấy vẻ mặt kia chứa đầy nỗi ưu thương nên trong lòng không khỏi cả kinh, Tiểu vương gia bị sao vậy? Đứng trong phòng kinh ngạc một hồi bỗng thấy Lý Hơi lấy ra một vật trong tủ treo quần áo rồi đi thẳng ra khỏi phòng. Tần Mại đuổi theo sau, cuối cùng chỉ thấy bóng dáng Lý Hơi đứng ngẩn ngơ trước bờ ao nước xanh như ngọc. Lý Hơi đứng đó rất lâu không nói lời nào.

Tần Mại đứng phía sau chờ đợi, thở cũng không dám thở mạnh. Lý Hơi đưa tay giữ chặt đồ vật đó trong tay…một thanh âm vang lên như thể có vật gì vừa rơi xuống nước, trên mặt hồ nở rộ một vòng hoa sóng nước. Rất nhanh sau đó mặt hồ lại phẳng lặng như gương tựa như chưa từng phát sinh điều gì cả.

Vương phi mỉm cười đi vào, theo sau là Lô U Tố. Tướng quốc thiên kim Lô U Tố tay cầm một chiếc mâm bạc, trên mâm là những chiếc bánh bao xinh xắn hình hoa mai. Một đôi mắt đẹp như thu thủy liếc nhìn về phía Lý Hơi đầy ý tứ.

“Hơi Nhi, đúng lúc U Tố cô nương vừa tới nên nàng giúp ta xuống bếp chuẩn bị mấy món điểm tâm này, toàn là món ngươi thích, mau nếm thử đi! Hương vị rất ngon nha!” Vương phi lôi kéo Lý Hơi ngồi xuống bàn đá, đem đũa nhét vào trong tay hắn.

“Cám ơn ngươi”, Lý Hơi không giống với thái độ bình thường mà mỉm cười nói với Lô U Tố.

Lô U Tố nhất thời sắc mặt đỏ như hoa đào, làn thu thủy sóng sánh xuân tình. Vương phi trong lòng cảm thấy an tâm…

***

Cùng lúc đó, Ngọc Liên Thành cũng đang ngồi trong vườn trúc, đôi mắt nhìn đăm đăm bụi trúc đến xuất thần.

Bên dưới bụi trúc này chôn sâu ba thùng thủy châm tuyết mà Nguyễn Nhược Nhược đã hứng tặng. Ngọc Liên Thành thở nhẹ một tiếng, lấy từ trong ngực áo ra một chiếc một chiếc hộp bạc xinh xắn đáng yêu, bên trong là phấn hồng tiên diễm. Món đồ dành cho nữ nhân này…Ngọc Liên Thành tại sao lại mang bên người?

Bên trong hộp chính là phấn hồng được làm từ những cánh hoa đào hái từ Tê Hà Sơn hôm nào. Dùng những cánh hồng đào được lựa chọn cẩn thận nhất rồi chưng cất mà thành. Mẫu thân của Ngọc Liên Thành Ngọc phu nhân cho tới bây giờ đều không dùng phấn son bán ngoài cửa hàng vì sợ không tốt cho da. Hàng năm Ngọc Liên Thành đều lên Tê Hà Sơn hái hoa đào về cho nàng tự chế. Năm nay sau khi chế xong, Ngọc Liên Thành lặng lẽ “cuỗm” một hộp, dự định sẽ tặng cho Nguyễn Nhược Nhược xem như cảm ơn nàng đã giúp đỡ hái hoa. Nhưng chẳng biết tại sao mãi mà không cách nào tặng được. Hắn cứ để trong ngực áo, mỗi lần định lấy ra tặng đều cảm thấy rất khẩn trương, không thể tự nhiên đưa cho nàng. Ngọc Liên Thành chưa bao giờ có cảm giác như vậy. Dần dần hắn mới hiểu ra mình đối với vị “biểu muội” này có tình cảm đặc biệt. Chính vì vậy mà hắn mới lo được lo mất. Giờ thì hay rồi, cuối cùng thì hôm nay cũng biết được nó rơi vào chữ “mất”, hắn không thể có được nàng. Thật là châm chọc! Nữ tử ái mộ hắn nhiều thiên thiên vạn vạn, nữ tử hắn ái mộ chỉ có một người, thế mà hết lần này đến lần khác đều thất bại. Thế sự vốn là vậy, cái cần thì không đến, cái không cần thì cứ có liền tay, muốn vứt cũng không vứt được.

Do dự một lúc lâu, Ngọc Liên Thành ngồi xuống, hai tay đào bới lớp bùn đất bên dưới bụi trúc, đào ra một cái lỗ sâu rồi đem chiếc hộp bạc bỏ vào. Hắn ngồi nhìn một lúc lâu rồi mới chậm rãi nói, “Tam biểu muội, tấm chân tình của ngươi ngày đó ta đã chôn sâu. Còn tình ý của ta…có lẽ cũng sẽ giống như vậy, vĩnh viễn chôn sâu không bao giờ thấy mặt trời”. Ngọc Liên Thành thở dài.

Ngọc liên thành là người vô cùng thông minh nhạy cảm. Ngày hôm qua mặc dù Nguyễn Nhược Nhược chưa từng nói điều gì nhưng hắn hoàn toàn có thể đoán được. Nàng cự tuyệt hắn, nàng đã ôm hắn đắm say nhưng chẳng qua chỉ là một khoảng khắc ngắn ngủi. Chỉ một khắc sau đó, họ là hai người của hai thế giới trên thế gian này. Hắn là hắn, nàng là nàng, giống như hai kẻ cùng trú mưa qua một đêm ngắn ngủi, khi mưa tạnh sẽ lập tức tách ra không còn…quan hệ gì nữa. Bọn họ là hai người thuộc về hai thế giới a!

Khi Lý Hơi từ trước mắt hắn đem Nguyễn Nhược Nhược ôm lên ngựa, hắn chấn động cực kỳ. Lý Hơi đối với Nguyễn Nhược Nhược có tình ý, mặc dù chỉ trong khoảng khắc ngắn ngủi nhưng hắn có thể phát hiện được. Nhưng đối với Tiểu vương gia này, ấn tượng của Ngọc Liên Thành về hắn là không khí phách, thậm chí có điểm xấu hổ như hài tử. Ngọc Liên Thành không nghĩ tới hắn cũng có lúc bị tình cảm chi phối, như lửa bốc lên cao, như dung nham sôi trào. Tình cảm của Ngọc Liên Thành thì khác, lặng lẽ ôn nhu, hàm xúc uyển chuyển như nước. Chẳng qua…vô luận là lửa hay nước đều bị Nguyễn Nhược Nhược cự tuyệt. Khi Lý Hơi mang nàng trở lại, nhìn nét mặt của hắn liền có thể đoán được.

Hắn không phải không biết Nguyễn Nhược Nhược vốn không thuộc về thời đại này, nàng cự tuyệt tình yêu của hắn cũng có thể giải thích được. Có lẽ…Diêu Kế Tông, không, là Lưu Đức Hoa mới chân chính là đối tượng của nàng! Bọn họ ở chung một chỗ vui vẻ như vậy. Hai người kia hoàn toàn bất đồng với những gì mà hắn đã chứng kiến suốt hơn mười năm qua. Bọn họ không bị bất cứ lễ số hay quy củ gì câu thúc, ngôn hành cử chỉ đều sảng khoái, tiêu tiêu sái sái, cảm xúc không bị đè nén, hỉ nộ ái ố hoàn toàn chân thật bộc lộ ra ngoài, tự nhiên như trăng thanh gió mát…Bọn họ sớm hay muộn cũng sẽ trở lại thế giới thuộc về mình thôi…phải vậy không? Đời Đường, đối với bọn họ mà nói, chẳng qua chỉ là một lữ khách.

Ngọc Liên Thành đang chìm đắm trong suy tư vô hạn thì gia đinh báo lại. “Thiếu gia, Nguyễn gia Tam biểu tiểu thư tới. Theo cùng còn có một vị Diêu công tử.”

A! Là hai người bọn họ tới. Cùng đến cùng đi, như bóng với hình, xem ra suy đoán của mình không có sai, Ngọc Liên Thành bất giác cười khổ.

Nguyễn Nhược Nhược và Diêu Kế Tông sóng vai đi tới, “Biểu ca, ra nhà của ngươi lớn như vậy nha! So với Nguyễn phủ của ta còn lớn hơn!”

“So với Diêu phủ ta cũng lớn hơn, xem ra gia sản của Ngọc phủ so với hai nhà chúng ta đều hùng hậu hơn nha!” Diêu Kế Tông hết nhìn đông lại nhìn tây nói ra, cách nói năng của hai người giống nhau như đúc.

Ngọc Liên Thành mỉm cười chào hỏi rồi mời bọn họ vào nhà ngồi, nhưng bọn họ đề nghị ngồi lại nơi tiểu viện đầy hoa tươi ngập tràn tiếng chim hót này. Nguyễn Nhược Nhược giải thích: “Thế kỷ hai mươi mốt của chúng ta bị ô nhiễm nghiêm trọng, cảnh trí tự nhiên bị ảnh hưởng rất nhiều. Vậy nên khi chúng ta đi đến đời Đường, mỗi ngày đều ngửi hương hoa nghe chim hót nhưng đều cảm thấy chưa đủ a!” Thì ra là như vậy, Ngọc Liên Thành phụng bồi bọn họ vào một tiểu viện ngồi. Ngọc Liên Thành một thân bạch y như ngọc, ánh mắt ngưng sâu, phía sau lưng là rừng trúc xanh ngát. Quả thật…đẹp vô cùng a!

Diêu Kế Tông cũng nhịn không được mà ngồi thừ ra, ngây ngốc một hồi mới lắc đầu trấn tĩnh. Một nam nhân mỹ mạo như vậy khó trách Nguyễn Nhược Nhược không dám yêu. Sắc đẹp của hắn chẳng những mê hoặc nữ nhân mà còn có thể mê hoặc nam nhân. Người xinh đẹp thì Diêu Kế Tông đã gặp không ít, nhưng “nam nữ thông sát” như Ngọc Liên Thành đúng là bình sinh mới thấy. Có một mỹ trượng phu như vậy thì thê tử nhất định sẽ đau đầu rồi.

“Ngọc Liên Thành, nếu như ngươi không ngại, ta muốn đi tham quan vườn nhà ngươi một vòng có được không?”

Ngọc Liên Thành biết Diêu Kế Tông muốn để mình và Nguyễn Nhược Nhược ở lại nói chuyện nên mới kiếm cớ né đi, “Xin cứ tự nhiên”.

Nguyễn Nhược Nhược im lặng hồi lâu mới mỉm cười một tiếng, “Biểu ca thông minh như vậy, nhất định biết ta muốn nói gì?”

“Ta hiểu, cho nên những lời khó khăn không cần nói ra.” Ngọc Liên Thành mỉm cười nhẹ nhàng như tâm sen tỏa hương thơm ngát.

Nguyễn Nhược Nhược thở dài một hơi, lời cự tuyệt quả thật khó nói, không ít thì nhiều cũng sẽ làm tổn thương tình cảm của đối phương. Đến lúc đó chỉ sợ không thể thu xếp ổn thõa, ví dụ như…Lý Hơi. Nhưng Ngọc Liên Thành lại tinh ý như vậy khiến nàng có chút hổ thẹn với hắn.

“Biểu ca, chúng ta ở thế kỉ hai mươi mốt cấm cận hôn. Bởi vì nếu chúng ta lấy nhau sẽ không tốt cho thế hệ sau. Các ngươi chưa hiểu quy luật này nhưng chúng ta hiểu, cho nên…” Nguyễn Nhược Nhược mong rằng lý do này sẽ khiến cho hắn cảm thấy nhẹ nhõm một chút.

“Nếu như là bởi vì nguyên nhân này thì cảm giác thất bại của ta đây cũng sẽ thoải mái hơn nhiều”, Ngọc Liên Thành cười bất đắc dĩ.

Chần chờ một hồi, Nguyễn Nhược Nhược không chịu được đành phải nhẹ nhàng ngồi lại gần hắn, ngẩng đầu gọi, “Ngọc Liên Thành”, nàng gọi tên thật của hắn, đem cả trái tim đặt vào từng câu chữ, “Thật xin lỗi, ta không dám yêu ngươi bởi vì ngươi thật sự…tốt quá. Ngươi giống như một khối ngọc bích mà các chư hầu tranh chấp với nhau, được vô số người mơ ước đoạt được. Nếu như ta lựa chọn ngươi thì mỗi ngày đều phải lo lắng không an. Ta không hy vọng cuộc sống của mình biến thành một trận chiến hoa hồng, ngàn năm chìm ngập trong tình yêu và khói lửa. Chỉ đành…” Nàng không nhịn được đưa tay vuốt lên hàng mi của Ngọc Liên Thành, tựa như muốn nhờ vào đó mà vén lên cả một bức họa đồ, nàng không muốn thấy đôi mắt này phảng phất u buồn. Thật lâu trước kia nàng đã từng muốn làm động tác này, nhưng hôm nay đã quá muộn màng, đây là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng.

“Yêu là sẽ đau”, ngữ khí dứt khoát như tráng sĩ, vạn phần không nỡ nhưng cũng vạn phần kiên quyết. Đây chính là căn bệnh tình cảm của phần lớn phụ nữ hiện đại, yêu nhiều rồi chia tay cũng nhiều, không giống với các thiếu nữ cổ đại yêu đến điên cuồng, vĩnh viễn không thể biệt ly, sống cùng sống, chết cùng chết. Các nàng sống chết với tình yêu của mình. Nhưng phụ nữ thế kỉ hai mươi mốt thì khác, có đôi khi dũng cảm yêu đương, nhưng cũng luôn luôn cẩn thận giữ lại một phần tình cảm cho mình.

Ngọc Liên Thành không nói gì, chỉ nhẹ nhàng giữ lại đôi bàn tay như ngọc, từ từ chuyển đến môi, đầu cúi thật sâu…Nụ hôn này, vừa giống như một làn gió thoảng qua, vừa giống như một dấu ấn đóng sâu vào trái tim nàng. Vô luận thời gian nước chảy đá mòn như thế nào, tấm chân tình và nụ hôn tuyệt vọng này sẽ vĩnh viễn lưu lại trong tâm trí nàng nguyên vẹn như lúc ban đầu.

“Chúng là vẫn là bằng hữu, đúng không?” Nguyễn Nhược Nhược mặc dù là hỏi, nhưng ngữ khí vô cùng kiên định.

“Dĩ nhiên”, Nàng đoán không sai, Ngọc Liên Thành trả lời dứt khoát.