Chương 53
Lý Sướng với Bộ Bình Xuyên cùng rời đi, bọn họ trở về Thụy An Vương Phủ muốn hướng tới phu thê Thụy An Vương bẩm rõ Bộ Bình Xuyên đã quyết tâm thi võ trạng nguyên. Đại công của Diêu Kế Tông đã thành, tâm tư thả lỏng:
- Mai Lan cô nương, ta mời cô nương dùng cơm để cảm ơn cô nương đã giúp một tay.
Thật ra chuyện này không có liên quan tới hắn, chẳng qua là giúp Lý Sướng thôi, hắn nhiệt tình như vậy, tự nhiên Mai Lan không từ chối. Nàng mỉm cười nói:
- Vậy liền quấy rầy Diêu công tử .
Phân phó tiểu nhị chuẩn bị một bàn thức ăn, Diêu Kế Tông ngồi đối diện với Mai Lan, hai người vừa ăn vừa nói chuyện.
- Diêu công tử, vừa nãy ta hát có tốt không?
- Tốt, rất tốt, ta mới dạy cô nương mà cô nương đã hát tốt như vậy, cô nương thật thông minh.
- Diêu công tử, chẳng qua do người dạy tốt thôi.
- Đâu có đâu có, đâu phải do ta dạy, chẳng qua do người học thông minh thôi. Nếu ta dạy một con heo, dù nó có tận lực thế nào cũng không học được.
Mai Lan nghe vậy liền che miệng cười:
- Diêu công tử, nói chuyện với ngươi thật vui nha! Chén này ta mời Diêu công tử.
Nàng vừa nói vừa nâng chén, làn váy vướng phải cạnh bàn, ngã đúng về phía Diêu Kế Tông. Chén bị nghiêng rượu liền đổ ra, làm một đường dài từ trên ngực của hắn xuống dưới. Mai Lan nhanh chóng đặt chén rượu xuống, mỉm cười lấy khăn tay tiến tới lau giúp hắn:
- Ai da, tay chân ta thật vụng về. Làm ướt hết áo của Diêu công tử rồi.
Mỹ nhân như ngọc gần trong gang tấc. Thở ra hương hoa lan, cười lên má lúm đồng tiền. Chết người nữa là cặp gò bồng đảo trắng như tuyết trắng đập vào mắt, hai mắt Diêu Kế Tông hoa lên, hơn nữa lại cảm thấy cổ họng mình khô khốc, nàng còn dùng tay lau tới lau lui trên người nữa chứ, nhất thời hắn cảm thấy thân thể nóng rực. Thời cổ đại tới nay, ôm nữ nhân ở trong lòng mà không loạn chắc chỉ có mỗi Liễu Hạ Huệ mà thôi. Hắn tự biết mình không có định lực này, liền nhanh chóng nới khoảng cách với Mai Lan, vừa tránh vừa nói:
- Không có sao không có sao, Mai Lan cô nương mau ngồi xuống không cần lau.
Hắn muốn nàng ngồi xuống, nàng lại càng không dừng lại, nhất định phải giúp hắn lau. Đang lúc hai người đang đẩy đẩy kéo kéo, cửa phòng nhã gian bị một người đạp một cước mở ra. Sở Thiên Diêu xuất hiện mặt lạnh như băng, trừng mắt nhìn hai người đang dây dưa trong phòng.
- Thiên...Thiên Diêu, đừng hiểu lầm! Đừng hiểu lầm! Ngươi hãy nghe ta nói...
Nhìn thấy sắc mặt của nàng, Diêu Kế Tông biết mọi chuyện đã hỏng bét. Vội vàng đẩy Mai Lan ra, tiến lên muốn giải thích.
" Chát"
Diêu Kế Tông còn chưa nói hết lời, tay phải Sở Thiên Diêu vung lên, một cây trường tiên (roi) vung tới. Hắn theo bản năng co đầu rụt cổ lại, may mắn thoát khỏi nguy hiểm.
Còn Mai Lan bị dọa sợ đến nỗi thét lớn: "A ——"
Nàng là nữ ca sống trong Thụy An Vương Phủ, sống ở trong gấm hoa phú quý đã quen, chưa bao giờ biết tới loại trường diện can qua thế này, nàng bị dọa sợ đến nỗi trốn vào trong góc phòng. Mặc dù không biết Sở Thiên Diêu là ai, nhưng không khó đoán ra được, khẳng định là tình muội muội của Diêu công tử tới ăn dấm chua, nhìn thấy máu ghen quả thật không nhỏ, chỉ sợ hôm nay không lành rồi. Trong lòng hối hận: Sớm biết Diêu công tử có tình muội muội lợi hại như thế, vừa rồi không nên cố ý hất chén rượu cố tình câu dẫn hắn. Ai! Thật vất vả lắm mới thấy có người có thế gửi gắm cả đời, không nghĩ tới khó có thể được như ý. Có thể mình ăn vài roi của cô gái này rồi, thật là, trộm gà không được còn mất nắm thóc.
Sở Thiên Diêu cũng không tính toán với Mai Lan, oan có đầu nợ có chủ, nàng chỉ để ý đuổi Diêu Kế Tông không tha. Nàng cảm thấy người không tốt chính là Diêu Kế Tông, một tay vỗ không lên kêu, con ruồi cũng không tự tới đục lỗ đẻ trứng. Nếu hắn đàng hoàng nữ ca này sao dám tới câu dẫn hắn? Cho nên, nàng chỉ oán hắn chứ không oán Mai Lan. Trước cứ ăn vài roi bão tố này hãy nói.
Khi yêu, cô gái yêu sâu đậm, còn khi hận thì cũng hận đậm sâu, có ôn nhu thì cũng có hung ác.
Sở Thiên Diêu quất roi như linh xà đuổi theo, còn Diêu Kế Tông chật vật chạy quanh phòng. Vừa tránh vừa nói:
- Thiên Diêu, Thiên Diêu, hãy nghe ta giải thích đã.
Sở Thiên Diêu thì tai không nghe, mắt không thấy. Còn Mai Lan dù chưa ăn một roi nào nhưng nấp ở trong góc phòng nước mắt rơi lã chã.
Căn phòng nhỏ hẹp bị bọn họ quậy phá như vậy, rất nhanh bàn ghế đổ vỡ thức ăn vương vãi khắp nơi. Ở ngoài cửa người coi náo nhiệt đã chật như nêm cối, bọn họ cùng coi trận "Tam Quốc Diễn Nghĩa" này. Coi mỹ nhân thân thủ hơn người như Tào Tháo, còn nữ tử áo xanh với vị công tử áo gấm bị đánh kia là Lưu Bị với Tôn Quyền. Có kẻ còn sợ thiên hạ không loạn, liền hướng tới Diêu Kế Tông với Mai Lan hét ầm lên cổ vũ:
- Liên Ngô kháng Ngụy, Liên Ngô kháng Ngụy, hai người các ngươi sao không liên Ngô kháng Ngụy?
Ý tứ của hắn là Diêu Kế Tông với Mai Lan liên thủ làm một trận với Sở Thiên Diêu. Tiếng hắn vừa dứt, cái roi của Sở Thiên Diêu đã bay thẳng tới mặt hắn. Hắn bị dọa sợ đến nỗi kêu cha kêu mẹ mà quay đầu chạy.
Chớp thời cơ Sở Thiên Diêu vung roi đổi hướng, Diêu Kế Tông nhanh chóng kéo Mai Lan bỏ chạy. Việc cấp bách là đưa cô nương này rời đi trước kẻo lại bị ngộ thương, với tính khí của Sở Thiên Diêu hắn đã từng nếm một lần rồi. Cùng lắm là ăn vài roi của nàng là được rồi, còn Mai Lan do mình kéo tới giúp một tay, không có lý do gì để người ta ăn đòn theo được.
Sở Thiên Diêu vung roi đuổi tên rảnh rỗi lắm mồm kia chạy đi rồi, khi quay đầu đã thấy Diêu Kế Tông đang dắt theo nữ ca kia từ cửa sổ mà bò sang nhã gian khác. Hắn đang bận rộn kéo cô gái kia sang phòng bên mà chạy trốn, thấy vậy nàng cắn chặt môi dưới. Roi da trong tay như khảm vào da thịt.
Chốc lát sau chỉ còn một mình Sở Thiên Diêu ở lại trong phòng bừa bộn, nàng bước nhanh tới cửa sổ gần đường, hướng tới dưới lầu hô:
- Phi Hổ, ngăn họ lại cho ta.
Tay nàng liền chỉ về phía Diêu Kế Tông với Mai Lan đang kinh hoảng bỏ chạy dưới tửu lâu.
Phi Hổ vẫn canh giữ dưới lầu nghe được tiếng hô của chủ nhân, liền vọt người đuổi theo mục tiêu. Thấy Phi Hổ chạy tới, Diêu Kế Tông không ngừng kêu khổ. May mắn sao lúc này có chiếc xe ngựa chạy qua, cũng không để ý tới xa phu, khiến hắn dừng xe lại rồi vội vàng đẩy Mai Lan lên xe.
- Lập tức đi, mau đưa nàng tới Thụy An Vương Phủ.
Phu xe vừa nghe bốn chữ Thụy An Vương Phủ, lại thấy bộ dáng hắn khẩn trương, không dám chậm trễ vung roi quất ngựa chở Mai Lan đi.
Sau khi đưa Mai Lan đi khỏi nơi thị phi, hắn mới yên tâm một chút. Quay đầu chạy về tửu điếm, còn Phi Hổ đuổi sát phía sau hắn, hắn nhảy lên cái bàn cười làm lành nói:
- Phi Hổ, đừng tới đây. Là ta nha, người quen mà. Ngươi đã ngăn ta lại rồi, giờ ngươi ngồi xuống nghỉ ngơi chút đi.
Đôi mắt Phi Hổ mê hoặc nhìn về phía Diêu Kế Tông, tựa hồ nó mới hiểu chủ nhân muốn chặn "Người quen" này lại. Quả thật nó không hề tiến công nữa, mà chỉ ngồi xổm xuống bên cạnh bàn chăm chú nhìn hắn.
Sở Thiên Diêu bình tĩnh từ trên lầu bước xuống, theo sau nàng là đám người coi náo nhiệt. Khách nhân dưới lầu cũng bị kinh động, mọi người nín thở coi hai người sẽ nháo loạn như nào.
- Thiên Diêu, thật sự là hiểu lầm. Chúng ta không nên nháo loạn chỗ này để mọi người chê cười.
Diêu Kế Tông vừa nói vừa chỉ vô số ánh mắt tò mò bốn phía xung quanh.
- Ta đưa ngươi về nhà trước, rồi mới giải thích thật tốt với ngươi, có được hay không?
Được hắn nhắc nhở một câu, Sở Thiên Diêu biết mình đang hành động theo cảm tính, dẫn tới bao nhiêu người rảnh rỗi đứng một bên coi cuộc vui. Vì vậy, mặt lạnh đi ra khỏi tửu lâu. "Phi Hổ, đi."
Vừa ra khỏi tửu lâu nàng liền tung người lên ngựa, sau đó quất roi thúc ngựa bỏ đi. Phi Hổ khẩn trương đuổi theo phía sau. Còn Diêu Kế Tông không ngừng đuổi theo phía sau, dù vậy vẫn không đuổi kịp nàng. Hắn chỉ có cặp chân há có thể đuổi kịp được Tiểu Bạch Long, chỉ còn cách chậm chạp đi tới Sở phủ, trong lòng lúc này cảm thấy phiền phức lớn rồi.
Sở Thiên Diêu thấy hắn còn dám đuổi theo, một lần nữa chặn hắn ở ngay ngoài cửa.
- Ngươi đi đi, đi càng xa càng tốt, theo cái người tên Mai Lan đó cùng song tấu đi.
- Thiên Diêu, thật sự ngươi hiểu lầm ta rồi, chuyện không phải như vậy.
Vì thế Diêu Kế Tông đứng ở ngay cửa nói rõ ngọn ngành mọi chuyện ra.
Sau khi nghe xong, trong lòng Sở Thiên Diêu cảm thấy đã dỡ bỏ được một chuyện, nhưng lại nổi thêm một chuyện khác:
- Thì ra từ ngày hôm qua tới ngày hôm nay, ngươi bôn ba chuyện của Lý Sướng. Ngươi đối với nàng thật là có tâm a! Hao phí tâm tư vì nàng, thật có nhiều ý nghĩa nha!
- Thiên Diêu, chuyện của ta với Lý Sướng... đã là chuyện quá khứ.
- May là chuyện quá khứ, nếu không, không biết ngươi với nàng thành chuyện tốt thế nào đây?
Sở Thiên Diêu càng nghĩ càng cảm thấy ủy khuất, hắn bỏ lại nàng hẳn là vì Lý Sướng.
Diêu Kế Tông mới vừa rồi bị nàng đánh một trận, trong lòng nghĩ đem chuyện này ra nói như vậy tốt hơn. Ai ngờ vừa nói ra, chuyện càng thêm rối, giờ đến cả chuyện cũ cũng lôi ra. Nghe lời nói chuyện của nàng đầy mùi thuốc súng như thế, thật không thoái mái chút nào.
- Dạ, do ta thích Lý Sướng, mọi chuyện đều muốn tốt cho nàng. Nhưng ngươi có gì khác ta? Ngươi coi, ngươi đối với Bộ Bình Xuyên thế nào? Hắn nói một câu phải đi, cơ hồ ngươi đuổi theo năm mươi vạn dặm không nghỉ.
Diêu Kế Tông vẫn còn canh cánh trong lòng chuyện ngày hôm đó Sở Thiên Diêu bỏ lại mình đuổi theo Bộ Bình Xuyên. Không có biện pháp, ai cũng không phải là thánh nhân, ai cũng có thời điểm nhỏ mọn.
Nhất thời cửa được mở ra, giữ lấy cánh cửa, hai mắt Sở Thiên Diêu nhìn Diêu Kế Tông, giọng nói khàn khàn:
- Ngươi —— ngươi vừa nói cái gì?
- Ta —— chẳng qua ta chỉ nói thật.
Diêu Kế Tông do dự một chút, cuối cùng vẫn đem lời trong lòng nói ra.
- Đúng là quá khứ ta thích Lý Sướng, còn ngươi không phải thích Bộ Bình Xuyên sao? Ngươi đã so đo quá khứ của ta, ta không thể nói tới quá khứ của ngươi sao?
Sắc mặt Sở Thiên Diêu tái nhợt, sau một lát nghiến răng nói:
- Vâng, ta thích Bộ Bình Xuyên. Ngươi có thể muốn Lý Sướng tốt, vì cái gì ngăn ta muốn Bộ Bình Xuyên tốt? Ta không muốn hắn rời đi, hắn là người đầu tiên đi vào trong lòng của ta. Hắn vĩnh viễn ở trong lòng của ta.
Nàng bắt đầu giận dỗi rồi, cũng không biết lời nói có thể làm tổn thương người khác. Diêu Kế Tông nghe vậy, sắc mặt hơi đổi, miễn cưỡng cười một tiếng, nói:
- Cái này không cần ngươi nói, ta cũng biết rõ. Bộ Bình Xuyên là người trong lòng của ngươi! Ta cũng vậy, Lý Sướng là tình nhân trong mộng của ta.
Nghe nói người đang yêu chỉ số thông minh bằng không, coi hai người này một chút, quả thật như thế. Bọn họ giống như một đôi hài tử, không ai chịu thua ai. Bắt đầu mang chuyện ra chỉ trích nhau rồi.
"Lý Sướng là tình nhân trong mộng của ta."
Sở Thiên Diêu chấn động khi nghe những lời này, đột nhiên trong lòng vang lên câu nói.
"Tình nhân trong mộng của ta, xinh đẹp có mái tóc dài đen mượt. Đúng là ngươi rồi, Sở Thiên Diêu."
Lời nói vẫn vang bên tai, thoáng cái đã đổi thành người khác. Sở Thiên Diêu cảm thấy khó thở, oán giận nhìn Diêu Kế Tông, nàng gằn từng chữ nói:
- Ngươi đi, ta không bao giờ muốn thấy ngươi.
Nói xong nàng đóng mạnh cửa lại, chút nữa đập vào mũi Diêu Kế Tông. Lui ra sau vài bước nhìn cánh cửa đóng chặt kia, hắn cũng oán hận giẫm chân một cái:
- Đi thì đi.
Sau khi trở về nhà, Diêu Kế Tông bị Diêu phu nhân mắng trối chết.
Chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu truyền ngàn dặm. Chuyện Sở Thiên Diêu đại náo tửu lâu Hạnh Hoa Xuân rất nhanh được Tiền chưởng quỹ nói cho Diêu Kế Tổ đi tuần tra cửa hàng, Diêu Kế Tổ lại hướng tới Diêu phu nhân báo cáo. Diêu phu nhân vừa nghe, tức giận tới mức thét lên:
- Mang gia pháp ra, ta không giáo huấn tên nghịch tử này một trận thì không được.
Cho tới bây giờ nàng vẫn chưa động tới đầu ngón tay của đứa con trai bảo bối này, nhưng lần này hắn đã tự hủy Trường Thành, dám ở chung một chỗ khanh khanh ta ta với hôn thê người khác cùng cô gái lạ, vốn chuyện này nàng không quản tới. Nhưng thấy mối nhân duyên tốt đã bị phá hỏng rồi, bảo sao Diêu phu nhân không tức cơ chứ?
Sau khi đem Diêu Kế Tông dạy dỗ thật tốt một phen xong, Diêu phu nhân bắt hắn lập tức đi Sở phủ chịu tội. Diêu Kế Tông cúi thấp đầu nghe mẫu thân dạy dỗ nửa ngày, sau khi nghe xong ngẩng đầu lên nói:
- Đã đi rồi, vô dụng, nàng ta đánh con tới tấp.
- Vậy thì lại đi tiếp, mau cởi áo ra - Diêu phu nhân vừa nói vừa động thủ cởi y phục của hắn.
Diêu Kế Tông cảm thấy khó hiểu:
- Nương, người cởi áo của con ra làm gì?
- Bảo ngươi cởi, ngươi liền cởi cho ta, Kế Tổ, ngươi đi nhanh tới phòng chứa củi lấy bó mận gai lại đây.
Diêu phu nhân vừa động thủ, miệng không ngừng chỉ huy. Diêu Kế Tổ ứng thanh một tiếng bước đi luôn.
Diêu Kế Tông nghe được thì vùng vẫy khiếu lại:
- Không phải chứ? Nương, người nghĩ con phải chịu đòn nhận tội sao?
- Đương nhiên để ngươi buộc gai tới chịu tội, như thế Sở tiểu thư mới tiêu khí giận. Nghe lời ta mà ngoan ngoãn buộc trên lưng bó gai mận đi tới Sở phủ chịu tội đi. Càng nhiều người thấy mới tốt, như vậy Sở tiểu thư mới cảm thấy có thể diện.
- Nàng có thể diện nhưng người ta không còn thể diện a! - Diêu Kế Tông tránh khỏi cánh tay của Sở phu nhân mà nhanh chân chạy tới cửa.
Sở phu nhân gọi với theo:
- Kế Tông, ngươi tên tiểu tử chết tiệt kia, mau trở về đây cho ta...Được, ngươi cứ chạy đi, hòa thượng chạy được người không chạy được miếu, ngươi chớ có trở về cái nhà này. Ngươi trở về ta trói ngươi dẫn tới Sở phủ để Sở tiểu thư tùy ý trị tội.
Lần này Diêu phu nhân quyết tâm xen vào chuyện của đứa con này rồi.
Chạy ra khỏi phủ, Diêu Kế Tông kêu khổ thấu trời: Ai dà! Lần này thật không tốt rồi. Vì Sở Thiên Diêu mà bị mọi người xa lánh, giờ có nhà cũng không thể về nữa rồi.
Sở phủ không thể đi, nhà không thể về. Quả thật Diêu Kế Tông chạy được người không chạy được miếu rồi, hắn chán nản đi tới Tĩnh An Vương phủ.
Nguyễn Nhược Nhược đang chờ hắn, vừa gặp mặt liền hỏi ngay:
- Thế nào? Có giải quyết được chuyện không?
- Vừa xong một chuyện, giờ lại thêm chuyện khác.
Vừa vào trong nhà Diêu Kế Tông nằm luôn xuống cái nhuyễn tháp ở gần đấy.
- Vừa xong chuyện gì? Còn thêm chuyện gì? - Nguyễn Nhược Nhược nghe được như lạc vào mây mù.
- Chuyện Bộ Bình Xuyên với Lý Sướng đã xong, giờ ta với Sở Thiên Diêu thành chuyện phức tạp rồi.
- Cái gì——Không phải ngươi chỉ đi giúp giải quyết chuyện Lý Sướng với Bộ Bình Xuyên sao? Giờ thế nào mà bén cháy thành giải quyết chuyện của ngươi rồi?
- Aizz! Đừng nói nữa - Diêu Kế Tông chỉ biết thở dài một tiếng, sau đó nói ngọn ngành mọi chuyện cho nàng nghe. Sau đó nhún vai nói một câu cuối.
- Thế đó, chuyện tình cảm thế là tan vỡ.
Nguyễn Nhược Nhược nghe không bỏ sót một câu, nghe xong lông mày dựng lên, trừng mắt nhìn hắn nửa ngày. Bị nàng trừng mắt nhìn như vậy, trong lòng Diêu Kế Tông cảm thấy sợ hãi, nói:
- Ngươi trừng ta làm cái gì? Ý của ngươi đang trách ta sao?
- Không trách ngươi thì trách ai? Ngàn vạn lần đều là do ngươi không phải! Ngươi thật ngu xuẩn, ngươi không hiểu được tâm tư của cô gái. Vốn đã khó chịu khi thấy ngươi với Mai Lan gì đó lôi lôi kéo kéo, ngươi còn nhắc tới chuyện của Lý Sướng, nàng càng thêm buồn bực. Nàng đã coi ngươi là tình yêu mới, ngươi lại lại vui mừng phải ôm trái ấp vậy được sao?
- Ta không phải như vậy...
- Đương nhiên là ta biết, nhưng ngươi như vậy khiến người ta hiểu lầm nha! Ban đầu ta không nói tới, ngươi cũng phải chú ý tới tình ngay lý gian chứ. Ngươi không không nhìn ra Mai Lan cô nương đối với ngươi có ý đồ sao? Ngươi lại cùng nàng ăn cơm, như vậy không phải tạo cơ hội cho nàng sao? Thành thật mà nói, ta rất hoài nghi, liệu chén rượu kia có phải do nàng cố ý làm đổ hay không?
Quả nhiên Nguyễn Nhược Nhược có thể nhìn thấu.
Được nàng nhắc nhở một câu, Diêu Kế Tông nghĩ lại rất có thể như vậy. Khi đó mình không cần Mai Lan cô nương lau nữa, thì làm thế nào nàng cũng không chịu buông tay. Lại nghĩ tới, khi thấy Bộ Bình Xuyên với Lý Sướng ở cùng một chỗ, không phải trong lòng đầy chua xót sao? Đổi lại, Sở Thiên Diêu thấy mình với Mai Lan ở cùng một chỗ, lại còn lôi lôi kéo kéo nữa chứ, nàng không phát tác mới lạ. Con người khi nóng nảy, mười chuyện thì đến tám chuyện sẽ hỏng. Không phải chuyện tình cảm của nhiều người đổ vỡ chỉ vì chấp nhặt chuyện cũ sao? Nàng đã không nói tới, mình lại còn lôi chuyện cũ của nàng với Bộ Bình Xuyên nói ra, như vậy chẳng phải là chó chê mèo lắm lông sao?
- Chuyện Lý Sướng với Bộ Bình Xuyên đã được giải quyết, giờ lại nổi lên chuyện của hai người các ngươi. Thật sự không đáng để ta nhọc công. Diêu Kế Tông, ta phải tĩnh tâm an thai, ngươi để ta yên ổn chút đi.
- Ta cũng không muốn như vậy a! Ngươi biết hiện tại ta thảm lắm không, vì nàng mà mọi người xa lánh ta. Mẫu thân còn muốn trói ta bằng cành mận gai đưa tới Sở phủ nhận tội, khó khăn lắm mới thoát được, giờ có nhà không thể về.
Diêu Kế Tông nhăn mặt kêu khổ.
Nguyễn Nhược Nhược không nhịn được mà cười thành tiếng lớn.
- Thay vì bị mẹ ngươi trói đi nhận tội, không bằng chính ngươi tới chịu tội với Thiên Diêu. Mau đi đi, không lên chần chờ, có chuyện hiểu lầm gì nói ra hết, thành khẩn sẽ được tha thứ. Ngươi đừng để chuyện giống như chuyện tình cảm của Quỳnh Dao, khổ sở mười tám năm mới rõ ràng chân tướng. Đến khi đó nam nữ nhân vật chính chỉ có thể cảm khái "thanh sơn y cựu tại, kỉ độ tịch dương hồng" (1) mà ôm hận suốt đời.
Nàng nói những câu vàng ngọc thế này. Diêu Kế Tông thông suốt, lập tức đứng dậy:
- Đúng đó, ta phải đi tới chịu tội với Thiên Diêu.
- Mọi chuyện phải kiên nhẫn, có nói gì đều phải nghe. Nhắc ngươi một câu, nữ hài tử đều thích nghe lời bùi tai.
Nguyễn Nhược Nhược bày cách cho hắn.
_________________________________
(1) 青山依旧在, 几度夕阳红: Núi xanh còn như cũ, mặt trời đã xế chiều
Tham khảo " Non xanh nguyên vẻ cũ. Mấy độ bóng tà hồng" trong bài từ theo điệu Lâm Giang Tiên thuộc đoạn thứ 3 của Thuyết Tần Hán khai trường từ trong Nhị thập nhất sử đàn từ (cũng chính là bài từ mở đầu Tam Quốc Diễn Nghĩa) của tác giả Dương Thuận (bản dịch: Phan Kế Bính)
Nguyên văn bởi ♥ߣµ€♥;1****107:
Núi xanh vẫn còn đó, mà mặt trời đã ngả bóng vài lần.
Ý nói một thứ vẫn còn y nguyên, trong khi những thứ khác thay đổi. Khá gần nghĩa với cụm cảnh còn người mất, nhưng câu này rộng hơn