Tiểu Hướng trong đêm chật vật mang theo tâm thư của công chúa thoát ra khỏi cung, cưỡi ngựa lao vun vút tới Lý gia.
Vừa đi lòng nàng như lửa đốt, chỉ sợ có kẻ phát hiện ra, cưỡi ngựa trong đêm trăng sáng rọi soi đường, không gian xung quanh tĩnh mịch, Tiểu Hướng chốc lại ngó ra sau lưng, cảm giác như có kẻ đã bám theo.
Trong lòng lại càng thêm lo lắng, cầm roi quất ngựa, càng gia tốc chạy nhanh hơn.
Tiểu Hướng ngàn vạn lần thầm nhủ trời cao xin phù hộ cho chuyến đi lần này của nàng.
Chỉ cần đưa được tâm thư tới tay Lý lão gia là được.
Suốt quãng đường Tiểu Hướng căng mình đề phòng, thật may cuối cùng cũng đã tới nơi, khuya khoắt như vậy, không biết có ai còn thức để mở phủ cho nàng.
Trời thu đêm khuya rét, mưa phùn phủ ướt áo choàng của nàng nhưng nàng không màng.
Nhảy xuống lưng ngựa vội vã gõ cửa phủ.
"Có ai bên trong không, mau mau mở cửa."
Không ai trả lời.
"Có ai không.."
Tiểu Hướng càng thêm bối rối, nàng chạy lại tường bao của phủ, tính toán chuẩn bị nhảy qua.
Xoạt một tiếng đằng sau đã thấy có mấy tên bịt mặt cầm đao chạy lại gần.
Tiểu Hướng nghĩ không ổn rồi, phải nhảy nhanh qua thôi.
Nàng lấy đà, vọt thân qua bên kia tường bao, nhưng mấy kẻ lạ mặt kia đã nhanh chân đuổi kịp tới, một kẻ liều lĩnh vung đao chém tới trúng phải một bên chân của nàng.
Tiểu Hướng ngã được vào tường bao trong của phủ, máu bên chân chảy không ngừng, không còn thời gian nữa, bọn chúng cũng dám nhảy qua tường bao vọt vào trong.
Tiểu Hướng vội vã tập tễnh chạy, vừa chạy vừa hét.
"Có thích khách, có thích khách, cứu mạng, Lý lão gia.."
Nàng dùng hết sức mình để cảnh báo cho mọi người, bọn chúng lao tới, nàng cố gắng cầm cự lăn lộn tay không với bọn chúng.
Lại trúng thêm một đao sượt qua vai.
"Không ổn rồi..
mình kéo bọn chúng tới đây rồi.."
Tiểu Hướng bặm môi, cố gắng chống cự.
Người trong phòng nghe thấy tiếng kêu cứu, lục đục tỉnh dậy.
Lão gia tuy bệnh nặng nhưng là người tỉnh giấc sớm nhất.
Lão gia nhanh chóng cầm đao xông ra cứu lấy Tiểu Hướng.
Một đao này vung tới cứu được một mạng của Tiểu Hướng.
"Mau nấp sau ta."
Lão gia quát một tiếng, vung đao đẩy lui đám người kia.
Lính canh trong nhà cũng đã ập tới, gia nỗ cũng đã kéo tới đông hơn, thật may mắn.
Tiểu Đinh sợ hãi, cầm vội khay nến chạy lại, tay còn lại cầm chắc một đoạn giáo, nãy vớ được trong nhà kho đồ luyện tập của thiếu gia.
"Lão gia..
bọn chúng là ai vậy lão gia.."
Lão gia ánh mắt như hổ dữ, vung đao hét lớn.
"Bao vây bọn chúng, tuyệt đối không để chúng trốn thoát."
Tổng chúng có ba tên, hai tên kia nhanh nhẹn vung đao mở đường chém giết thoát được, còn một kẻ chậm chân ăn ngay một đao của lão gia, đã bắt lại được.
Chuyện đêm nay láo loạn cả phủ, khiến ai nấy ngay cả lão gia cũng bất ngờ.
Tiểu Hướng đứng cạnh nãy giờ đã kiệt sức, khuỵu gối ngã xuống.
"Mau đưa Tiểu Hướng vào bên trong."
Tiểu Đinh thấy lão gia quát lên, bấy giờ mới phát hiện có một cô gái ngã cạnh lão gia.
Cậu ngạc nhiên đứng bất động, lắp bắp.
"Sao..
sao lại là cô.."
Lão quản gia cùng vài gia nô khác đưa Tiểu Hướng vào bên trong, còn bên ngoài, lão gia cho triệu thêm vài người canh gác, đồng thời cho gọi Trần Hạ về phủ lập tức.
Tiểu Đinh không hiểu chuyện gì đang xảy ra, cậu cũng không dám hỏi lão gia, chỉ lờ mờ đoán rằng chuyện này bắt nguồn khéo từ trong cung.
Nhìn sắc mặt nghiêm túc của lão gia, có lẽ nó khá nghiêm trọng.
Bất chợt trong lòng lại sốt sắng.
"Thiếu gia..
liệu có vấn đề gì không?"
Nghĩ tới thiếu gia đang trong cung, lòng cậu như có lửa, lo lắng, chắp tay thầm cầu nguyện.
Lão quản gia ngó ra thấy Tiểu Đinh vẫn đứng thẫn thờ ngoài sân, hắng giọng quát.
"Còn đứng đấy à, mau viết thư báo tin cho Trần Hạ nhanh lên."
Tiểu Đinh giật mình, vâng vâng dạ dạ chạy đi thả thư bồ câu.
Sau đó nhớ ra còn Tiểu Hướng, lại chạy vội đi xem cô thế nào.
Tiểu Hướng cởi bỏ lớp khăn che, với áo choàng, lão gia cho gọi lang y.
"Lão gia..
chuyện này là lỗi của Tiểu Hướng."
Lão gia lo lắng ngồi bên cạnh, đang cầm máu hộ cô.
"Không phải lỗi của cô, chỉ là ta không nghĩ dám xấc xược như vậy cả gan nhảy vào phủ của ta để giết người."
Tiểu Hướng mặt mày sa sẩm, môi nhợt màu, dù đau nhưng vẫn cố nhẫn nhịn, nàng lục trong người một phong thư.
"Lão gia, công chúa gửi cho lão gia.
À ban nãy..
lúc trốn từ trong cung ra..
Tiểu Hướng có gặp thiếu gia.."
Lão gia đang xé phong thư, nghe nhắc đến con trai, động tác ngừng lại.
"Nó biết chưa?"
Tiểu Hướng lắc đầu.
"Mới biết được xích mích giữa hai bên, chưa nói hết đã bị phát hiện, nhưng Tiểu Hướng đã dặn thiếu gia tuyệt đối không được nói cho ai."
Lý lão gia âm trầm một lúc, mới gật đầu, xé phong thư mở ra đọc.
Nét mặt lại càng trông khó coi hơn, Tiểu Đinh bê thau nước nóng cùng mấy cuộn vải sạch mang vào.
"Lão gia..
lão gia.."
Lão gia nhét bức thư vào tay áo, ngồi ngay ngắn đỡ Tiểu Hướng ngồi tựa lưng vào giường.
"Tiểu Đinh đến phụ cô rửa qua vết thương, lát nữa lang y sẽ tới đắp thuốc cầm máu, ta nghĩ đêm nay cô nên ở lại phủ của ta.
Sáng mai ta vào cung, rồi sẽ để cô vào cùng."
Tiểu Hướng dù không muốn nhưng hoàn cảnh lúc này là bắt buộc, không còn lựa chọn nào khác.
Tiểu Hướng hành lễ với lão gia.
"Tiểu Hướng đội ơn lão gia, đêm nay phiền lão gia cùng mọi người giúp đỡ."
Nói đoạn, ánh mắt chuyển hướng sang Tiểu Đinh, cô cũng biết Tiểu Đinh đang nghĩ gì, nhưng chuyện như này không nên nói cho quá nhiều người biết, bọn họ không có tội, không cần phải liên lụy vào.
Lão gia đứng dậy, đi thẳng ra khỏi phòng, còn lại Tiểu Đinh nhẹ nhàng lau vết thương cho cô..