Hữu Duyên Thiên Lý

Chương 137: C137: Chương 137




Cuối cùng cũng bắt đầu buổi lễ, cậu tuy không thể nhìn thấy, nhưng thính giác rất nhạy, hình dung ra được lúc này trong phòng chỉ có duy nhất ba người, cậu – người nam nhân được xem là có quan hệ yêu đương với cậu và ông lão kia. Cậu cảm thấy căng thẳng không kém gì hai người kia, mấy lần vẫn cố gắng thử động đậy, vô ích, cố gắng kêu mấy tiếng cũng vô ích, cậu thở gấp gáp kích động, vậy mà người kia phát hiện, người đó gần gũi cụng đầu với cậu, nắm chặt lấy tay cậu.

"Có em ở đây rồi, anh đừng lo lắng quá. Cả em và anh dù ra sao thì vẫn sẽ luôn ở bên nhau, em yêu anh."

Rồi người kia khẽ hôn lên má cậu, điều này càng khiến tim cậu thổn thức hơn nữa, là động viên cậu bình tĩnh hơn mà như này có phải còn khiến cậu mất bình tĩnh hơn.

"Được rồi An thiếu gia, ngài để gói gạo có nhét đồng xu này vào miệng thiếu gia đi, rồi tay kia cầm vàng, tay bên này cầm xấp tiền giấy."

Xong xuôi người kia về chỗ ngồi, cậu cảm nhận được hình như có rất nhiều nến và hương đang được đốt trong này.

"Dẫu có chuyện gì, dẫu có điều gì xảy ra, ngài hãy cứ mặc kệ bỏ ngoài tai, chuyện duy nhất ngài làm là tụng hết quyển kinh tôi để cạnh, nhất định không được phân tâm."

"Được, ta sẽ nghe theo."


Cậu cũng cảm thấy bất an, lo lắng hơn cả hai người kia, trong lòng cũng thầm tự nhủ khấn quan thế âm phù hộ.

Bắt đầu buổi lễ, những tiếng gõ mõ, tiếng đọc lầm rầm, nghe bên tai mới đầu cậu còn thấy bản thân khá ổn, nhưng rồi dần dà trong người nóng dần lên, khó chịu. Ý thức bắt đầu mơ hồ, lúc tỉnh lúc không, cơ thể vẫn không thể động đậy. Cậu bắt đầu nhìn thấy được, nhìn thấy được những hình ảnh vụt qua, chúng quá nhanh, mờ ảo. Cậu đang bị bủa vây bởi những hình ảnh chiếu lại, lộn xộn, lung tung, kèm những tiếng nói ồn ào, nghe không ra được là nói gì.

An Văn Quế từ lúc ngồi xuống và đọc kinh, lòng cứ lúc lại thấp thỏm, lại lo lắng. Trong đầu luôn cố gắng tập trung đọc, dù xung quanh có tiếng đổ vỡ, có những tiếng kêu la kì lạ thế nào cũng đều cắn răng tập trung đọc.

An Văn Quế tâm tình hỗn loạn, mới đầu đọc còn hơi vấp, lại thấy biểu tình của người hắn yêu cứ thi thoảng lại kêu rên, gương mặt nhíu mày như đang thấy gì đó.

"An thiếu gia, xin ngài hãy cùng lão cố gắng, Lý Thống.. Huyền Nhân cậu ấy thật sự cũng đang phải đấu tranh với chính bản thân mình rồi.."

An Văn Quế hiểu ý, hắn nhắm mắt lại, nỗ lực loại bỏ những suy nghĩ linh tinh ra khỏi đầu, miệng đọc dần cũng trơn tru, dễ dàng hơn, hắn thật sự đang cố gắng nắm lấy cọng dây cứu mạng cuối cùng của người hắn yêu. Hắn dù có chết, dù có phải xuống âm tào địa ngục cũng phải kéo người hắn yêu về, dù bất kể phải trả cái giá đắt như nào.

Những ngày sau đó cứ đều đặn như vậy, bọn họ cứ ngồi trong phòng từ sáng sớm cho đến tối, lặp đi lặp lại nó trở thành một thói quen. An Văn Quế mỗi ngày trước khi vào làm lễ sẽ thầm thì động viên người yêu hắn, rồi sau khi hoàn thành cuối ngày, hắn lại đến bên cạnh vỗ về cảm ơn đã cùng hắn vượt qua, cứ thế từng ngày một. Cho đến khi gần hết bốn mươi chín ngày, tiến triển của người yêu hắn cũng tốt hơn, An Văn Quế ngồi bên cạnh nắm lấy bàn tay người yêu mình thủ thì.

"Anh ơi, mình cố lên nhé, chúng ta sắp gặp lại nhau rồi.."

Ông lão kia đi vào trong phòng.

"Còn hai hôm nữa là đủ bốn mươi chín ngày, những ngày này rất quan trọng, vậy nên trong hai ngày cuối này, lại càng phải cẩn trọng hơn, nhất định cả lão và ngài không được bước ra khỏi đây nửa bước, cũng không được rời khỏi chỗ ngồi."

"Được! Ta biết rồi. Chúng ta bắt đầu thôi."

An Văn Quế hít một hơi sâu, hắn tự động viên bản thân mình, rồi hai người tập trung bắt đầu làm lễ. Ngày thứ bốn mươi bẩy, người hắn yêu liên tục kêu rên, những tiếng kêu phát ra ở cuống họng nghe rất đáng sợ. An Văn Quế vẫn cố gắng đọc, bên cạnh hắn cũng cảm giác rợn gáy vô cùng.


Ngày thứ bốn mươi tám, người hắn yêu nằm trên giường bắt đầu kêu những tiếng khó nghe, bắt đầu động đậy, có lúc lại khóc có lúc lại im lặng, rồi có lúc lại cười, đáng sợ vô cùng, miệng thi thoảng lại lẩm bẩm gì đó. Còn An Văn Quế hắn bắt đầu kiệt sức, hình như hắn thấy rất nhiều bóng hình người yêu hắn đang đứng trong phòng.

Đã đến ngày thứ bốn mươi chín, cả đêm qua người yêu hắn vặn vẹo trên giường, hết sức quỷ dị, cho đến khi rạng sáng ngày nay, bỗng nhiên im lặng lại, nằm yên tĩnh ngoan ngoãn không kêu không động đậy gì cả. Nhưng cả người ướt sũng mồ hôi, mồ hôi chảy ra ướt đẫm một mảng giường.

An Văn Quế cũng sắp gục ngã rồi, môi hắn khô khốc vẫn mấp máy đọc, cứ mỗi khi mắt hắn muốn nhắm lại, tâm trí hắn lại cố gượng lại tinh thần, phải cố lên còn chút nữa thôi, một chút nữa thôi là hắn gặp được người yêu rồi. An Văn Quế tập trung cao độ, đọc liền mạch, hắn tự thôi miên bản thân mình, tập trung đến độ chẳng còn biết xung quanh. Cho đến khi ông lão vui mừng kêu lớn.

"Tỉnh lại rồi.."

An Văn Quế cũng như bừng tỉnh sau cơn mê, hắn lập tức ngước lên nhìn người yêu hắn. Hắn chẳng thể tin được, người yêu hắn đang ngồi đó mỉm cười nhìn hắn, nụ cười đã quá lâu rồi hắn không được thấy, như một món quà ban ơn vậy. Hắn mừng quýnh vội vàng lê đến bên giường, vì chân hắn tê cứng chẳng thể đứng dậy nổi.

Hắn khóc, khóc òa lên như một đứa trẻ.

"Huyền Nhân.. Huyền Nhân ơi, anh đã về bên em rồi.. huhhu Huyền Nhân.. anh gọi tên em đi.. gọi tên em đi.."

Hắn sà vào lòng người yêu hắn, được ôm trọn trong vòng tay, hắn thèm khát điều này bao lâu rồi.

"An Văn Quế! Anh về với em rồi đây.. đừng khóc mà.."


Hắn lại càng khóc to hơn, hắn hạnh phúc hắn vỡ òa trong hạnh phúc này, ngước nhìn lần nữa người đang ôm hắn, người mà hắn mong chờ bấy lâu nay, vẫn gương mặt ấy, ánh mắt ấy, nụ cười ấy.

"Đây rồi.. là anh đúng rồi.. huhuhu.. em đã chờ anh rất lâu đó.. huuhu"

"Phải để em gọi anh là Huyền Nhân hay Lý Thống đây chứ.."

An Văn Quế nức nở ôm lấy hai má người yêu hắn, nói chẳng thành lời.

"Anh là anh.. anh chẳng phải cố làm Lý Thống làm gì cả.. anh là Huyền Nhân, em biết anh là Huyền Nhân rồi.. em yêu Huyền Nhân, em yêu cốt cách, tấm lòng Huyền Nhân chứ không phải bề ngoài của Lý Thống.. huhuuh.. hức hức.."

Huyền Nhân bất ngờ lắm, vậy là có người đã biết cậu là Huyền Nhân tự khi nào, cậu vui mừng lại càng yêu An Văn Quế hơn, bởi An Văn Quế yêu chính con người bên trong của cậu. Huyền Nhân hạnh phúc kéo An Văn Quế vào nụ hôn nồng cháy.

Ông lão cũng hiểu ý, lặng lẽ lui ra khỏi phòng, nhờ vả mấy người hầu trong phủ chuẩn bị đồ ăn ngon cho cả hai người.