Hữu Duyên Thiên Lý

Chương 120: Chương 120




Tiểu Đinh chạy thẳng về phòng mình. Vội vàng đóng cửa lại, xém chút nữa chân không đứng vững, dựa vội bàn ngồi xuống. Đầu cứ nghĩ lại đoạn tình huống vừa rồi.

Tiểu Đinh xấu hổ, cắn cắn móng tay sau đó ngồi nhìn bát nước đậu. Từ từ múc từng thìa lên ăn, cảm giác như đang ăn đường mật vậy ngọt đến tận tâm can. Tiểu Đinh quên mất cả vết đau trên trán mình.

Từ đêm hôm qua, Lý Thống không có ngủ, cậu thức để may cho Tiểu Đinh áo khoác ngoài, tuy không thể làm kịp cả bộ như đã hứa. Định bụng sẽ từ từ mới làm nhưng nghe tin phải đi nhập học nên Lý Thống quyết định thức một đêm để tặng cho Tiểu Đinh.

Đến sáng hôm sau, áo khoác vậy mà cũng gần hoàn chỉnh. Lâu lâu không động vào nhưng tay nghề không chút gì là ngượng tay, quên nghề. Lý Thống thấy tên nhóc kia rất ít bộ đồ có tông sáng, đều mặc một thân nâu, xám nhìn có chút cũ rồi. Nay quyết định lấy trong mấy cuộn vải lần trước đi chợ mua về, chọn ngay một màu đỏ thẫm để may áo. Điểm thêm họa tiết hoa cúc tự thêu nho nhỏ bên ngực, Lý Thống một thân đỏ thẫm thì không có mấy ấn tượng, cần phải thêm vài đường vạt đen. Nhìn rất có khí phách, cứng cỏi của nam nhi.

Sáng nay Tiểu Đinh có đến gọi cửa nhưng Lý Thống nói rằng không muốn ra ngoài, cũng không cho cậu nhóc vào trong. Tiểu Đinh một bụng đầy tò mò, cũng ráng hỏi vài lần đều bị thiếu gia đuổi đi. Vừa vui sướng chưa bao lâu, nay lại bị thiếu gia đối xử lạ lùng, Tiểu Đinh chán nản đi kiếm vài việc linh tinh làm.

"Thiếu gia.. kì lạ.."

Đến tầm trưa, mặt trời lên đỉnh đầu rồi, Lý Thống mới mở cửa phòng bước ra ngoài vươn vai.

Tiểu Đinh đã ngồi chờ sẵn, đang chọc chọc tổ kiến dưới đất, thấy tiếng mở cửa phòng thiếu gia làm giật mình. Vội vàng đứng dậy, mặt hớn hở.

"Thiếu gia.. thiếu gia cuối cùng cũng ra ngoài rồi.."

Lý Thống nhìn thấy dáng vẻ này của Tiểu Đinh nhận thấy đứa nhóc này ngày càng thích gặp mình, ngày càng cuốn mình, thậm chí có lúc Lý Thống thấy đứa nhóc này chẳng lẽ cuồng tính cách Huyền Nhân của cậu ẩn dưới thân của Lý Thống này.

Lý Thống vẫn thấy có vẻ bởi sự thay đổi tính cách, thật sự Tiểu Đinh quý mến hơn thôi.

"Ngươi thế mà lại ngồi ngoài này đợi ta thật sao?"

Tiểu Đinh lắc đầu.

"Không có đâu thiếu gia, Tiểu Đinh biết thiếu gia bận bên trong nên đi làm việc xong xuôi mới ra ngồi đây."

Nghe Tiểu Đinh nói, phát hiện trên trán của cậu có thêm vết tím bầm xưng ụ cả ra. Lý Thống chép miệng.


"Xem này, trán ngươi bị đụng đâu mà ra nông nỗi này."

Lý Thống chạm vào, Tiểu Đinh ngớ người, mới nhớ ra cái này không phải do chuyện ngớ ngẩn của cậu làm tối qua tạo ra đấy sao.

Tiểu Đinh né tránh.

"Đấy! Không may, không may ban nãy đi không để ý cộc phải tường."

Lý Thống gật đầu.

"Lần sau phải để ý hơn."

Lý Thống còn đang muốn khoe với Tiểu Đinh chiếc áo cậu vừa hoàn thành. Thì lão quản gia đi tới.

"Thiếu gia, lão gia đang gọi cậu tới."

"Được rồi, ta tới ngay. Ở đâu vậy?"

"Dạ đằng sau điếm bên hồ."

Lý Thống kêu Tiểu Đinh đi làm chuyện của nhóc đi. Sau đó sẽ nói chuyện của hai người sau. Lý Thống trở lại trong phòng, cất vội cái áo trong tủ.

Đi kiếm cha. Nhìn từ xa đã thấy lão gia đang ngồi trong điếm, từ tốn uống trà, hình như trên bàn bày rất nhiều đồ ăn. Lý Thống ít nhiều hiểu được cuộc gặp lần này.

Lý Thống đi tới gần, lên tiếng.

"Cha, cho gọi con."

Lão gia quay người lại, gật đầu.

"Ngồi xuống đi."

"Vâng."

Trong không gian thoáng đãng, nắng vàng và gió thổi man mát, Lý Thống lại thấy bữa cơm này thế mà lại khó ăn vậy. Chắc do đã lâu không dùng chung bữa cơm với cha, và lại cũng vì chuyện sắp tới mà trong lòng lại có chút không muốn ăn.

Lão gia cầm đũa lên, ôn tồn.

"Ăn đi."

Lý Thống lễ phép, cầm đũa lên dùng đồ, mỗi thứ dùng qua một ít. Liếc mắt sang bên bát của lão gia, tiện tay liền gắp mấy miếng đặt vào bát cho lão gia.

Lão gia có chút ngừng động tác, nhìn sang con trai mình. Lý Thống chỉ biết cười một cái. Lão gia lại nhìn xuống bát, gắp mấy miếng lên ăn.

"Nuôi con trai hai mươi ba năm rồi. Hôm nay ta mới có thể được chính tay con trai gắp đồ ăn."

"Là lúc trước, do con không biết phải trái. Chỉ ham chơi, khiến cha đau lòng."

Lão gia nhấp một chén rượu uống.

"Cũng do ta một phần, từ sau khi mẫu thân con mất. Phụ thân như ta vì việc mà quên mất bổn phận làm cha, bỏ rơi con cô đơn một mình trong phủ. Sau này lại cũng vì sự nghiệp mà thúc ép con."


Lý Thống vội vã.

"Cha, chuyện cũ đừng nhắc lại. Hiện tại con đã ngộ ra nhiều điều. Sau lần đi học này, con quyết tâm giành được vị trí cao để giúp đỡ cha."

Lão gia nhìn Lý Thống một hồi, ánh mắt xoáy sâu vào con trai. Lý Thống bị nhìn đến có chút ngại ngùng, lại cúi mặt gắp thức ăn.

Lão gia đột nhiên cười một tiếng.

"Ta tin con lần này. Nếu như không thành, ta sẽ lại đánh con."

Lý Thống biết ý này của cha đang chọc mình. Cũng chỉ vâng một tiếng rồi tiếp rượu cho cha.

"Chiều nay sẽ khởi hành, con về phòng chuẩn bị đồ đi."

Lý Thống gật đầu.

"Vâng, thưa cha."

Thế nào Trần Hạ lại tới phủ tầm này. Đang một mạch bước thẳng tới phòng thiếu gia thì lại thấy Tiểu Đinh. Hai người nhìn nhau, ánh mắt cũng có vài phần khinh ghét.

Trần Hạ lạnh lùng xem như không thấy, bước tiếp. Vẫn là bị Tiểu Đinh dùng thân cản lại.

"Ngươi, lại tới làm phiền thiếu gia."

Trần Hạ lạnh lùng.

"Không phải việc của ngươi."

Tiểu Đinh nhếch miệng cười khẩy một cái. Cái chân hống hách, chặn ngang đạp lên tảng đá bên cạnh.

"Ngươi nếu như bên ngoài có thể tùy tiện một chút với thiếu gia, nhưng khi ở trong phủ rồi. Thì đừng hòng, từ lần ta nghe thấy ngươi đánh thiếu gia, là ta đã quyết tâm không thể để ngươi hành xử ngu ngốc thêm lần nữa."

Trần Hạ liếc mắt nhìn Tiểu Đinh một cái, lạnh lùng bước qua, huých cậu một cái, khiến Tiểu Đinh ngã dúi vào bụi cây.

"Ngươi.. đứng lại cho ta."


Tiểu Đinh tức giận bật dậy, chạy theo Trần Hạ. Dáng vẻ to lớn trước mặt nhất thời khiến Tiểu Đinh càng thêm ghét bỏ, nhảy một bước lên lưng Trần Hạ, khóa chặt tay chân lại.

Trần Hạ tức giận.

"Ngươi làm cái gì vậy."

"Ta nói rồi, đừng bén mảng lại gần thiếu gia."

Trần Hạ vùng vẫy, lắc người hay xoay người thì Tiểu Đinh vẫn bướng bỉnh bám trụ trên người mình.

"Đừng có nói ta ỷ mạnh hiếp yếu."

Nói rồi, liền dùng chiêu trẻ con cúi dốc người về phía trước, để Tiểu Đinh theo quán tính mà bổ nhào về phía trước, nhưng mà Tiểu Đinh dù thế nào vẫn sống chết túm lấy đầu Trần Hạ.

Vì thế mà có màn Tiểu Đinh ngã ngửa, ôm lấy đầu Trần Hạ, còn Trần Hạ bị túm lôi ngã theo. Nhưng vô tình thế nào lại để môi Trần Hạ chạm vào môi Tiểu Đinh.

Đến cả hai người nhất thời bất ngờ chỉ biết trợn mắt nhìn, Tiểu Đinh luống cuống đẩy ngã Trần Hạ, mình thì lồm cồm bò dậy. Trần Hạ giây trước mặt lạnh giây sau mặt đã đỏ au.

"Ngươi muốn chết sao?"

Tiểu Đinh lắp bắp.

"Không phải.. không.."

"ÂY nhô.. hai người các ngươi làm trò gì trước phòng ta vậy."

Lý Thống vô tình, lại đi về phòng đúng cảnh này. Hai người giật mình quay sang nhìn Lý Thống. Không biết trước đó hai người này làm trò gì, nhưng Lý Thống lại thấy trên môi cả hai người đều chảy máu. Còn ý gì nữa. Trong bụng nghĩ thầm. "Hai người này, lại dám công khai hôn nhau đến chảy máu ở ngoài này. Quá bạo."

Lý Thống mỉm cười, tay chắp ra sau, đi tới gần. Cả Tiểu Đinh với Trần Hạ vội vội vàng vàng đứng cách xa nhau, tay phủi quần áo nhưng mắt thì vẫn liếc xéo nhau đến mức tóe lửa.