Thống khoái ngủ một ngày, hôm sau tỉnh dậy đã là bắt đầu kỳ mới
Toán học đối với P.314 vẫn là ác mộng không dứt, ta tự nhiên vẫn là “tham mưu”
Chính là học kỳ này, ác mộng của bọn họ lại nhiều hơn, đó là môn vật lý.
Môn vật lý đối với ta cũng chỉ ở mức bình thường, nói chung là có tâm mà không có lực nên không thể giúp.
Rốt cuộc P314 vẫn có một nhân vật “ngọa hổ tàng long”, Ba Ba kỳ thật là thiên tài vật lý, học ngành hoá sinh thật sự là lãng phí nhân tài.
Vừa bắt đầu kỳ mới, chương trình học còn không quá nặng, Triệu Nghị cả ngày không ở ký túc xá. Không chỉ nói chuyện mà đến gặp mặt cũng rất khó.
“Theo các ngươi, đại soái gần đây đều ra ngoài là vì cái gì?”. Buổi tối P314 tính cả ta nữa là 8 người tụ một chỗ nói chuyện phiếm, Lão Khoai sọ nhắc tới Triệu Nghị đầu tiên.
“Đi yêu đương thôi! Ai chẳng biết hắn sau ngày khai giảng đều cùng bạn gái như keo như sơn.” Hầu Tử ê ẩm nói.
“Thực hâm mộ, khi nào thì ta có nữ sinh coi trọng như vậy chứ.” Tiểu Tôn Tử ngữ khí càng thêm chán.
“Các ngươi nói xem bọn họ về sau có thể thành toàn không?” Cẩu Hùng hỏi.
“Tình cảm tốt như vậy, làm sao có chuyện bất thành.” Cải Trắng nói.
“Sau này tốt nghiệp rồi rất khó nói trước a.” Ba Ba bổ sung.
“Đại soái sau khi tốt nghiệp, rồi làm cho một công ty sinh hoá, có phải hay không là toàn vẹn!” Hà Mã nói.
“Nếu bạn gái hắn hiện tại bỏ hắn để đi Nhật thì sao?” Ta nhịn không được hỏi.
“Tiểu Tuyết Nhi, ngươi không phải nói đùa đấy chứ?” Hà Mã tỏ rõ vẻ mặt “ngươi đừng nói loạn” ra mà nói.“Ngươi là không biết, hiện tại đều là bạn gái hắn đi tìm hắn trước, chỉ cần nàng không có giờ lên lớp là chạy thẳng đến phòng học của chúng ta chờ đại soái tan học, sau đó hai người vui vẻ đi ăn cơm. Có khi thừa dịp lớp học đông sinh viên, đại soái còn mang nàng đến lớp học ngồi cùng chúng ta.”
“Chính là kỳ học này, bạn gái hắn tích cực hơn trước, học kỳ trước đều là đại soái chủ động đến tìm nàng.” Lão Khoai sọ bổ sung.
“Phải không?” Ta cười gượng hai tiếng, không nói thêm gì nữa.
“Uy, Tiểu Tuyết nhi ngươi cũng chưa nói cho chúng ta về tiểu muội của ngươi nha?” Cẩu Hùng quay sang vòng tay ôm ta. Ta dùng khuỷu tay huých vào bụng hắn, hắn liền ôm lấy bụng mà kêu oai oái.
“Ngươi thật không biết ý tứ! Tại đây trước mặt bao nhiêu người mà dám bán đứng ta!”
“Tiểu Tuyết Nhi, cũng không thể nói như vậy được, ngươi với chúng ta không phải là huynh đệ không cần khách khí sao?” Cải Trắng bất mãn nói.
“Tiểu muộn tính hay thẹn thùng, không cho đem chuyện của chúng ta nói ra.” Ta tùy tiện bịa ra một cái lý do.
“Khó trách ngươi cũng không thấy nói đến chuyện tình cảm bao giờ. Ta đã nghĩ Tiểu Tuyết nhi ngươi tuy rằng không phải kiểu người bắt mắt, chói sáng nhưng lại vô cùng có duyên! Như thế nào lại không có nữ sinh ái mộ? Nguyên lai là vì muốn trở thành một lão công chung tình a!”
Tên Cẩu Hùng này vỗ mông ngựa thực ngu ngốc. “Ngươi cho là ngươi nói như vậy ta có thể tha?” Ta cố ý giận giữ trừng mắt nhìn hắn.
“Đại gia, tiểu nhân làm sao dám thế? Chỉ cần không quá phận, tiểu nhân đều nghe theo sự sai bảo của đại gia?”
Ta nghĩ thầm tên này thật chẳng có gì để sai bảo cả.
“Ta xem như vậy, cuối tuần này không phải chúng ta tổ chức đến công viên Tú Sơn xem hoa đào sao? Ngươi đóng tiền cho Tiểu Tuyết nhi, đưa hắn cùng đi du ngoạn một lần xem sao?” Ba Ba lộ ra vẻ mặt chính nhân mà cười cười.
Ý kiến này không tồi đi, dù rằng trường tiểu học của ta xuân nào cũng tổ chức đi xem hoa đào ở công viên Tú Sơn, đối với ta nơi đó đã ngắm nhìn đến chán ngấy.
“Cẩu Hùng, yêu cầu này không quá phận đấy chứ? Cứ như vậy đi!” Ta cười cười vỗ vai hắn, còn hắn đã muốn hiện ra vẻ mặt đau khổ ê chề.
Cuối tuần, ta cao hứng cùng lớp sinh hóa năm thứ nhất bắt đầu lên xe đi đến công viên Tú Sơn.
Ta mang theo rất nhiều túi đồ ăn vặt, lại có thêm cu li miễn phí là Cẩu Hùng nên ta một thân một mình vô cùng thoải mái.
Triệu Nghị đương nhiên mang theo bạn gái, hai người thân mật khăng khít ngồi cùng nhau.
Ta vừa lên xe liền thấy hai người thân thiết tựa vào nhau, ghen tuông dâng ngập đáy lòng, ta đi thẳng xuống cuối xe, ngồi hàng ghế cuối cùng.
Mắt không thấy, tâm không đau!
Cu li Cẩu Hùng vẫn là xách đồ và đi theo ta đến cùng.
Công viên Tú Sơn nằm ở khu vực ngoại ô, từ trường học đi xe cũng phải mất 2 đến 3 tiếng.
Ngồi trong xe, không biết buồn bao lâu thì xe bắt đầu ra đến ngoại ô. Hai bên quốc lộ toàn màu xanh của lá cây, không khí nhẹ nhàng khoan khoái.
Đã lâu không có nhàn nhã như thế.
Ta ghé vào cửa kính xe cảm thụ không khí trong lành, từng cơn gió mùa xuân mang theo mùi bùn đất thơm thoảng thoảng, đem chính mình hoà vào cảm giác thanh bình này mà quên đi những phiền muộn trong lòng.
Ta cứ thế mà ngủ quên lúc nào không biết
Lúc bị Cẩu Hùng đánh thức thì xe đã tới nơi.
Xuống xe, Ba Ba phát cho chúng ta mỗi người một vé vào cổng công viên.
Năm, sáu mươi con người cứ thế mà bắt đầu vận động, chính xác là leo bậc thang lên núi.
Ta đi nhanh như bay bởi vì trên người không có nửa điểm trọng vật, lập tức trở thành thủ lĩnh đầu đàn.
Cẩu Hùng đáng thương, sớm đã không chịu nổi gánh nặng trên vai bị thụt lùi xuống nhóm cuối cùng.
Triệu Nghị cùng bạn gái nằm ở nhóm giữa, cứ thế nắm tay nhau hướng về phía trước mà leo. Nàng thỉnh thoảng lại lấy ra khăn lau mồ hôi cho hắn.
Triệu Nghị dành toàn bộ chú ý đặt ở người bạn gái xinh đẹp, làm sao có thời gian mà liếc mắt đến ta một cái.
Lòng ta đau xót, bước đi nhanh hơn, không muốn nhìn lại phía sau.
Đang đi nhanh, đột nhiên cảm thấy tay bị ai giữ chặt, tâm nhịn không được một trận kinh hoàng.
“Tiểu Tuyết nhi, ngươi chậm một chút a!”
Xoay người lại nhìn, hoá ra là Hà Mã.
“Ta đang rất cao hứng, đừng chắn ta.”
“Tốt xấu cũng chờ mọi người cùng đi, nếu tách ra cũng không tốt.”
“Ta không cùng lớp, không quan hệ.”
“Không được, ngươi vẫn là đi cùng chúng ta, đừng nghĩ một mình một kiểu.”
“Thật phiền phức. Vậy chúng ta đi chậm lại chờ bọn họ vậy?”
“Nên thế.”
“Là Ba Ba bảo ngươi đến giữ chân ta đúng không?”
“Ngươi, ngươi, ngươi như thế nào lại biết?” Hà Mã vẻ mặt khẩn trương.
“Ngươi cùng Ba Ba thế nào?”
“Thế nào là thế nào?” Hắn nhìn trời giả ngu.
“Nhìn ta! Ngươi đừng có giả vờ!”
“Hắn tạm thời đáp ứng ta.”
“Tạm thời?”
“Hiện tại là ‘Thử việc’.”
“Nguyên lai là Ba Ba còn muốn có đường rút a” Ba Ba quả thực thông minh.
“Nói bậy, ta sẽ không khiến hắn phải rút lui!”
“Ngươi xấu tính như vậy, không lui hóa ra Ba Ba đời này sống mệt đến chết à.”
“Ngươi nói ai xấu tính!”
Hà Mã tức giận ôm ta, định tung cho ta hai quyền, ta nhanh nhẹn tránh, bám vào hắn, bên tai nói nhỏ:“Nói thật đi, ngươi cùng Ba Ba đến bước nào rồi?”
Khuôn mặt tuấn tú của Hà Mã đỏ bừng, nửa ngày cũng không thốt nổi một chữ.
“Cầm tay?”
Gật đầu.
“Ôm?”
Gật đầu.
“Hôn?”
Gật đầu.
“Lên giường?”
Hắn lắc đầu cật lực.
“Ngươi nghĩ sao?”
“Chỉ cần là hắn đứng trước mặt ta, ta đã muốn đem hắn đẩy ngã xuống, tưởng tượng thân thể của hắn mà muốn sờ soạng một trận, tưởng……”
“Ký Huy!”
Cư nhiên có người ở phía sau kêu to tên uý của Hà Mã! Sau lưng cả một đàn quạ bay qua.
“Ba Ba! Ta vừa rồi là nói giỡn thôi.”
“Thử việc chấm dứt, ngươi không đủ tư cách, là hàng thứ phẩm.” Hà Mã bị phán tử hình rồi.
“Ba Ba, ngươi hãy nghe ta nói a!”
Hà Mã điên cuồng hướng Ba Ba mà đuổi theo. Ba Ba càng chạy càng nhanh, hoàn toàn không để ý tới cái tên thứ phẩm với vẻ mặt cầu xin tha thứ kia đang đuổi theo đằng sau.
Phía sau, nhóm đi giữa đã rất nhanh leo đến chỗ ta, còn phía trước Hà Mã, Ba Ba đã biến mất đi đâu chẳng biết.
Nhớ tới Cẩu Hùng, ta quyết định quay lại an ủi hắn một chút.
Đi qua Triệu Nghị, hắn căn bản không thấy ta liếc mắt nhìn hắn, ngược lại là bạn gái hắn hướng ta gật đầu mỉm cười một chút.