Hữu Điều Kiện Luyến Ái

Chương 10




Đau!

Mồ hôi lạnh không ngừng toát ra, cơ thể cũng thế mà run run.

Cái cảm giác đau này, ta đã có thể đoán được từ trước.

“Ngươi làm sao vậy? Rất lạnh sao?” Đỉnh đầu truyền đến thanh âm thân thiết.

“Đau, đau quá……” Đau đến mức ta nói không thành lời.

“Làm sao vậy? Đau thế nào?”

Triệu Nghị nhanh chóng buông ta ra, nhìn gương mặt đang lấm tấm mồ hôi của ta hoảng hốt hỏi:.. “Là ta làm ngươi đau?”

….

“Bụng, bụng……” Ta yếu ớt nói ra hai chữ.

“Đau bụng?”

Ta nhẹ nhàng gật đầu.

“Ngươi có bệnh bao tử?”

Lại nhẹ nhàng gật đầu.

“Ai cho ngươi bình thường không chịu ăn cơm, hiện tại lại uống nhiều như vậy, ta lập tức đưa ngươi đến bệnh viện.”

Hắn nói xong, còn không quên đem tất cả những chai bia còn lại vứt vào túi nylon.

“Có thể đứng lên được không? Ta cõng ngươi xuống lầu.”

Ta gật gật đầu, hắn ngồi xổm xuống đưa lưng về phía ta. Ta miễn cưỡng đứng dậy, áp người lên tấm lưng rộng lớn, tay quàng qua cổ hắn. Thấy ta đã ổn định, hắn liền cõng ta hướng cầu thang mà chạy đến, trên tay còn không quên cầm mấy cái túi nylon đựng vỏ bia kia.

“Ta có xe đạp, chìa khóa để ở túi khoác.” Ta ghé vào tai hắn nhẹ giọng nói.

Hắn liền như vậy cõng ta trên lưng một đường chạy từ tầng 8 xuống, đến dưới lầu hắn rất nhanh tìm thấy Tiểu Phượng hoàng của ta.

Hắn để ta ngồi ở yên sau, sau đó cởi áo khoác thêm cho ta, trên người hắn giờ chỉ còn duy nhất. chiếc áo len

“Đi đường gió lớn, không được để nhiễm lạnh.” Hắn sờ sờ trán của ta, sau đó đạp Tiểu Phượng hoàng chở ta như bay đến bệnh viện.

Đi đến cổng KTX, bác bảo vệ nhìn thấy bộ dạng của ta đáng sợ tới mức ngay lập tức mở cửa cho chúng ta đi.

Ra khỏi trường, Triệu Nghị dừng lại ở một thùng rác ven đường rồi quẳng cái túi vỏ bia kia vào.

Ta hỏi hắn vì sao lại làm như vậy.

Hắn chỉ nói “Ngươi muốn bị trường phạt sao?”

Ta mới hiểu thì ra hắn nghĩ cho ta.

Không phải vì đau dạ dày thì ngươi có đối xử với ta tốt như vậy không?

Không phải ta nên cảm ơn căn bệnh dạ dày này sao?

Ta không nghĩ nhiều, nhanh chóng ôm chặt thắt lưng hắn, đầu và ngực bắt đầu áp lên lưng hắn, chỗ tiếp xúc ấm áp vô cùng khiến ta muốn rơi lệ

Nhưng ta chỉ nhắm mắt lại, khoái hoạt nở nụ cười.

Nếu đường đến bệnh viện có thể kéo dài vô hạn, cho dù đau đớn hành hạ, ta cũng không một lời oán hận.

Nhưng rất nhanh sau đó đã tới bệnh viện.

Đến bệnh viện đã là hơn 2 giờ đêm, đèn phòng cấp cứu sáng trưng nhưng không có ai.

Triệu Nghị đặt ta ngồi ở ghế dài cạnh phòng cấp cứu, chạy ngang chạy dọc tìm bác sỹ rồi mới trở về đưa ta vào phòng cấp cứu. Phòng cấp cứu cũng không thấy bóng bác sỹ đâu, hắn dìu ta nằm xuống giường rồi gấp gáp một lần nữa chạy đi tìm người.

Cuối cùng bác sỹ cũng xuất hiện, lúc đó dạ dày của ta đã co rút thành quặn đau, ta cơ hồ ngay cả nằm im cũng không nổi.

“Đau! Thật sự đau quá! Đau quá!”

Ta từ sớm đã vứt bỏ hình tượng bản thân, ở giường bệnh không ngừng vặn vẹo thân thể mà la hét.

Ai đó mau cầm dao giết chết ta đi, cho ta sớm được giải thoát.

“Ngươi đừng lộn xộn, nằm im cho bác sỹ xem bệnh.”

Mặc dù đau đớn ta cũng có thể cảm nhận Triệu Nghị ở một bên gắt gao cầm tay của ta, trong nháy mắt tay hắn đã truyền cho ta sức lực vô hạn, ta từ từ an tĩnh lại.

Bác sỹ kéo áo của ta lên, trên bụng ta xoa bóp một trận, sau đó hỏi ta hôm nay ăn uống những gì.Ta chỉ thành thật nói rằng có bệnh việm dạ dày mãn tính, cũng chưa ăn bữa tối, còn uống 8 chai bia.

Vị bác sỹ tầm tuổi trung niên nhìn ta ngao ngán nói thẳng: “Người trẻ tuổi các ngươi như thế nào lại không biết coi trọng bản thân mình”

Sau khi nghe bác sỹ chẩn đoán, Triệu Nghị đi đóng viện phí. Y tá giúp ta nằm cao lên một chút, bắt đầu chích lên tay ta để truyền dịch. Nghe bảo phải truyền đến 9h sáng hôm sau mới hết chai.

Lúc y tá đặt xong ống tiêm vào tay ta cũng là lúc Triệu Nghị đi đóng viện phí về.

Ta nằm ở trên giường bệnh đã không còn một chút sức lực, dịch vừa mới được truyền vào cơ thể, còn chưa có phát huy tác dụng, ta cứ thế mà tiếp tục đau đớn.

“Nghe nói truyền đến 9h sáng mai mới xong, ngươi đi về trước đ, không cần phải ở lại.” Ta hảo tâm khuyên hắn.

“Ngươi vẫn còn rất đau đúng không? Ta như thế nào lại không quản ngươi.” Hắn nói xong liền lấy tay lau lau mồ hôi lạnh trên trán ta.

“Ngươi đừng nói như vậy, ta sẽ suy nghĩ lung tung mất.”

“Cái gì cũng đừng nghĩ, ngoan ngoãn nằm xuống, sẽ không đau nữa.” Ta phát hiện âm thanh của hắn thực ôn nhu.

“Ngươi vẫn ở lại với ta sao?”

“Đúng vậy.”

“Nắm tay của ta được không?”

Đêm nay ta tựa hồ đưa ra rất nhiều yêu cầu quá phận nhưng hắn tất cả đều không cự tuyệt.

Hắn đi sang phía bên kia của giường, cầm lấy tay ta

“Cám ơn.”

Ta vui vẻ nhìn hắn cười, dịch thuốc xem như đã phát huy tác dụng, cơn đau vì thế cũng dịu đi rất nhiều.

Bàn tay ta được bàn tay ấm nóng của hắn bao bọc khiến ta vô cùng an tâm, cứ như vậy yên ổn đi vào giấc mộng.

Truyền dịch liên tục trong 6 tiếng, cả người ta giống như cái bị nước, cảm giác toàn thân đều phù thũng.

Quan trọng nhất là cánh tay bị chích truyền dịch kia, sau 6 tiếng bị ngược đãi giờ muốn như bại liệt, ngay cả cong ngón tay lên cũng không làm nổi.

Triệu Nghị nhìn bàn tay phải đáng thương của ta rồi từ từ cầm lên, áp vào trong lòng bàn tay hắn, hắn còn thật sự xoa bóp cho ta, làm cho tay mau chóng khôi phục lại cảm giác.

Xoa bóp một hồi lâu, khi tay của ta rốt cục có thể cử động, hắn mới đứng dậy dìu ta rời bệnh viện.

Trở lại trường đã là hơn mười một giờ, vừa lúc ăn cơm trưa

Hắn đưa ta vào căng tin, mua một phần cơm nhẹ nhàng mang đến cho ta..

Ta nói không muốn ăn, chợt nghe đến giọng hắn tràn ngập tức giận nói “Ngươi thực không nghĩ đến tính mạng sao?”

Lần đầu tiên bị hắn mắng, ta cái gì cũng đều ngoan ngoãn nghe theo.

Ủy khuất! Tiểu tử thối, ngươi sao có thể ăn nói ngang hàng với người hơn ngươi 3 tuổi! Ta là đại ca của ngươi, ngươi dám mắng ta!

Ta oán hận trừng mắt nhìn nhắn một cái rồi nhanh chóng vùi đầu vào ăn cơm, ngọt ngào nở nụ cười.

Trở lại KTX, ta mới chú ý khuôn mặt tuấn tú của hắn giờ tràn đầy mệt mỏi. Tối hôm qua ta an an ổn ổn ngủ ở trên giường bệnh, hắn lại chỉ có thể ngồi ở ghế, gục đầu vào bên giường ta mà ngủ. Ta bắt đầu thấy đau lòng.

Ta bảo là hắn không phải lo cho ta, hắn lại càng muốn mang ta đến tận giường, thấy ta nằm xuống rồi mới bằng lòng rời đi.

Nằm ở trên giường, cảm xúc của ta giống như được hoà với mật ong, ta lần theo túi áo lấy ra chiếc bút máy, mang nó thế thân cho Triệu Nghị mà gắt gao áp lên ngực, si ngốc ngây ngô cười rộ lên.

Cơn buồn ngủ rất nhanh lại tới, ta một chút liền mơ thấy mộng đẹp ngọt ngào.