Hương Wishkey Trong Gió

Chương 17: C17: Bạn gái của keith patrick




Không một đội bóng nào có thể cản được Keith Patrick trong vòng đấu loại trực tiếp. Thế nên, công chúng vẫn liên tục săn lùng cô gái trong ảnh kia. Tất nhiên, ngoài những người thực sự biết Abby thì chẳng ai nghĩ tới việc tìm sang tận Philly cả. Cứ cách ngày là các trang mạng xã hội lại rầm rộ một diễn viên hạng C hay ai đó có bóng dáng gần giống nàng ở Nashville. Hắn vẫn giữ im lặng. Chỉ nguyên tập bóng và nhắn tin cho nàng là đã hết thời gian rồi.

Ở Philly, Abby bận rộn bắt đầu kì mới. Hợp đồng chính thức với Giải nhà nghề, nàng và Linda cũng chuẩn bị gần xong. Người bạn thành đạt của nàng hỏi:

- Vậy bước tiếp theo của cậu là gì?

Abby cười cười, gọi Linda nhìn vào máy tính. Sau mấy cú nhấp chuột, mắt cô ấy mở rất rộng, hỏi nàng:

- Cái này là bản demo sao?

- Bản beta gần chính thức rồi đó. – Abby lắc đầu

Bệnh nghề nghiệp trong ngành tư vấn nổi lên trong Linda. Cô ấy không thể tin nổi những gì hiện lên sau từng cú nhấp chuột:

- Cậu lên ý tưởng này từ khi nào?

- Ngay từ lúc tớ bắt đầu làm tư vấn hàng hóa. Tớ đã phát hiện ra rất nhiều vòng thanh toán kéo dài đến sáu tuần cho cả nhà sản xuất lẫn bên vận chuyển. Nhiều khi chỉ là do thiếu một loại giấy tờ gì đó nhưng nếu gọi điện thì phải người rất nhiều kinh nghiệm mất rất lâu mới dò ra. Cái này giúp tự động hóa và giải phóng tiền mặt cho tất cả các bên cung ứng, và bên nhập cũng sẽ có nhiều nhân lực hơn. Thời gian thanh toán cũng chỉ còn tối đa hai tuần thôi.

- Nếu như các công ty xuất nhập đều chạy trên nền tảng này thì thời gian thanh toán.. sẽ gần như không có.

- Và nếu vậy.. – Nàng cười cười –.. chúng ta chỉ cần thu một khoản phí thường niên nhỏ từ các công ty.. thì chúng ta giàu rồi.

- Cậu thử với bao nhiêu bên rồi? – Người bạn thân từ nhỏ của nàng rất nghiêm túc.

- Tớ hiện thời đang thu 1% phí các khoản thanh toán với tất cả những đối tác hiện tại của tớ. Và đấy là 1% với bên mua và 1% với bên bán. Doanh thu chỉ từ nguyên việc này trong sáu tháng là 57 triệu đô.

- Abby.. – Nét kinh ngạc trên mặt Linda ngày càng rõ ràng – Cậu đang nói đến hàng tỉ đô nếu chúng ta làm được nhưng cậu giữ bằng sáng chế của nó chứ?

Nụ cười của nàng trở nên rực rỡ:

- Cậu quên rồi sao? Tớ xuất thân Luật sư đấy.

Abby mở một ngăn tủ có khóa rút ra một cặp hồ sơ. Nàng đã tuyển một đội lập trình ở Việt Nam làm việc theo thiết kế hệ thống của nàng từ mấy năm nay. Mã nguồn nàng cũng đã mua lại và công ty sẽ được độc quyền sử dụng bằng sáng chế cho hệ thống trong vòng hai mươi năm tới.

Linda bật cười, xoay người trên ghế phòng họp. Cô ấy biết Abby rất giỏi, nhưng cũng chỉ nghĩ nàng thích buôn bán hàng theo kênh chính thống đến tầm triệu phú chứ không phải dạng đầu tư công nghệ tỉ đô. Cơ mà xem ra, cô ấy sai rồi. Abby là cả hai thứ đó. Công ty buôn bán hàng hóa trực tiếp nên nguồn lực tài chính không thiếu để đầu tư thêm. Cả năm nay Linda luôn thắc mắc tại sao nàng nhất định phải nhúng chân vào giải nhà nghề Mỹ, vì bên ngoài cũng nhiều Hợp đồng có lợi mà dễ dàng hơn. Thì ra, Abby muốn dùng nó để làm bàn đạp cho ý tưởng thực sự của mình.

Phần mềm nền tảng tất nhiên đã chạy và có người dùng, nhưng nếu muốn nó thực sự đạt tới tiềm năng trước khi các ông lớn chuyên về hàng hóa khác nhúng chân vào thì nó phải thực sự có nhiều công ty Mỹ cỡ vừa và nhỏ mua bán trên đó. Nếu họ không chiếm được hai mươi phần trăm của toàn thị trường Mỹ ngay trong năm đầu tiên thì sẽ thất bại thảm hại. Abby không thể gây vốn qua các ông lớn trong cùng ngạch vì họ sẽ cố để mua lại ý tưởng của nàng thôi.

Đây chính là lý do nàng chọn một lối đi khác. Giải nhà nghề tuy không quá liên quan đến lĩnh vực thanh toán giữa các doanh nghiệp nhưng đa phần người Mỹ đều thích thể thao. Thế nên, đây sẽ là nơi dễ tạo nhiều liên kết nhất với giới chủ tầm cao Mỹ. Về phần Linda, cô ấy rất giỏi chiến lược nên Abby nói ra có lẽ là muốn cô ấy ngồi xuống vẽ nốt bản kế hoạch xin vốn và tăng trưởng cuối cùng. Linda hít một hơi thật sâu:

- Tớ nói với Wenhui vốn chỉ định giúp cậu một chút rồi lấy quyền chọn cổ phiếu thôi, không định bỏ việc chính. Cậu làm thế này, xem ra tớ phải sang đây làm toàn thời gian rồi. – Cô ấy nhắm mắt – Tớ muốn 15%.

- 5%. – Nàng nhìn thẳng bạn mình. – Chúng ta cũng phải có kế hoạch tăng vốn để dù ai vào các vòng sau, cổ phần của chúng ta cũng cao nhất nữa.

- 10% – Linda đong đưa ánh mắt nhìn nàng.

- 6.5%. Và tớ sẽ hỗ trợ cậu hai vòng phân hóa vốn đầu. – Abby hơi vươn người về phía bạn mình.

Cô ấy xoay xoay ghế vài phút mới quay ra:


- Ba điều kiện

- Cậu nói đi. – Nàng thở dài.

- Một là cậu vẫn chia sẻ công ty với chồng cũ nên chúng ta phải thành lập pháp nhân riêng.

- Đồng ý. – Việc này không có gì khó cả.

- Hai là nếu chạy ý tưởng này, cậu phải nghỉ hẳn việc dạy ở bên trường.

- Cái này.. – Nàng phùng miệng ra, vẫn có chút tiếc những trải nghiệm với sinh viên – Ngay khi, cậu gia nhập và chúng ta thành lập xong tớ sẽ báo với Đại học B. Thư thư cho tớ đến cuối kì xuân được không?

Linda nhún vai:

- Nhưng tớ cứ theo lịch học trường cậu mà chiếu nhé. – Vài tháng thực ra cũng không có gì đáng sợ.

- Còn điều kiện cuối cùng là gì?

- Haha. – Cô bạn nàng cười thành tiếng – Cậu không được ở cái căn hộ chân mèo đó nữa. Nếu chúng ta có đối tác đến Philly thì Tổng Giám đốc không thể tiếp khách ở chỗ đó được.

Nàng bật cười, xong lại nhớ đến Tiff mới thuê nhà ở gần chỗ mình:

- Vậy chúng ta bỏ rơi Tiff sao?

- Cậu đó.. Cậu nghĩ cô ấy không thể bỏ tiền ra thuê một chỗ khác, ngay gần cậu được à?

Abby gật gù. Cô ấy thì bao nhiêu tiền cũng không tiếc. Nàng bận giải quyết một số hợp đồng nên Linda đi về trước. Đi đến cửa, cô ấy quay đầu hỏi:

- Thật ra cậu hỏi Tiff một câu, ba cô ấy cũng sẵn sàng đầu tư cho cậu. Đâu cần phải tự bơi chứ.

- Nhưng cô ấy giàu rồi. – Abby cười cười – Chỉ có chúng ta cần làm giàu thôi.

Linda vui vẻ. Cô ấy và Abby đúng là tin tưởng nhau hơn trong làm ăn dù cả hai đều rất trân trọng Tiff. Bạn rời đi một lúc, nàng mở máy gọi điện cho Keith. Giờ này chắc hắn cũng đã tập xong:

- Anh đang ở đâu vậy? – Abby hỏi.

- Vẫn đang ngồi trong lu nước đá. – Hắn vui vẻ

- Urg.. – Abby chỉ nghe thấy thế đã rùng cả mình, làm cho hắn bật cười khanh khách.

- Bao giờ em về, anh sẽ xả nước nóng cho em. – Keith dịu dàng nói.

- Thế anh có xả nước nóng cho cái cô Vannesa gì đó không? – Nàng chọc hắn với một cô gái tin đồn gần đây nhất.

- Cô đó á, ngày nào anh cũng thấy mặt.. – Hắn thở dài –.. còn không chịu đính chính để kiếm thêm hợp đồng mới nữa.

Nàng nghĩ nghĩ một lúc rồi hỏi hắn:


- Thế em lợi dụng anh để kiếm thêm hợp đồng có được không?

- Em á. – Keith vui vẻ. – Em định mở công ty sự kiện hay công ty luật. Nếu là cái đầu thì Jackie ngày xưa làm rất hiệu quả, còn nếu là cái sau thì.. uhm.. danh tiếng của anh chưa chắc đã tốt lắm đâu.

- Đều không phải. – Nàng phủ nhận, rồi không hiểu sao mắt hơi đọng nước. – Anh về Philly với em mấy ngày đi.

Thấy giọng nói Abby hơi thay đổi, hắn ân cần hơn:

- Em không có chuyện gì chứ?

- Không có gì – Dù chẳng ai nhìn nhưng nàng vẫn lắc đầu – Chỉ là em đang có việc cần mua nhà mới rộng hơn nhưng mà.. nói thật là, giờ ở trong nhà trống em vẫn hơi sợ, cũng không muốn tự đi chọn một mình. – Thấy hắn không trả lời, giọng nàng hơi lí nhí. – Em biết anh rất bận nên không được cũng không sao đâu.

- Anh chỉ kiểm tra lịch thôi mà. – Hắn dịu dàng. – Thứ hai, thứ ba tới em không vướng lịch dạy chứ?

- Em có thể rời một buổi – Giọng nàng sinh động hẳn lên.

Keith thấy rõ điều này quan trọng với Abby thế nào, nên động viên đôi chút:

- Em đừng lo, anh sẽ ở đó mà.

- Vậy để anh đặt vé xong, em sẽ lên lịch với bên bất động sản.

Dập máy rồi, hắn hít một hơi thật sâu. Nàng muốn mua nhà, chắc cũng có ý ở lại Philly lâu dài rồi. Hợp đồng của Keith tới hết mùa giải này là còn thêm một năm nữa. Hắn thực sự vẫn rất yêu quý Titans và dù sao Tennessee cũng là nơi hắn sinh ra và lớn lên. Thế nhưng, nếu hắn ở lại, xa xôi Abby như thế này thì hai người họ vẫn phải bay đi bay về mãi.

Keith thở dài. Hắn mở ngăn tủ trong phòng thay đồ, ngắm nghía chiếc nhẫn Sapphire mà mẹ hắn vừa mang lên hôm trước. Chiếc nhẫn của Jackie rất khác thế này. Mảnh ở giữa của cô ấy là kim cương ánh hồng, tôn lên làn da bánh mật. Ngày xưa khi gặp Jackie, hắn đã biết chắc rằng mình sẽ cưới. Giờ đến Abby, hắn cũng không đổi khác. Hắn không không phải là loại người muốn thử muốn trải nghiệm quá nhiều. Nếu đã đúng người, thì hắn sẽ không nhìn đi hướng khác. Keith chắc chắn rất muốn rước Abby về, nhưng lại sợ giới hạn tự do và những mong muốn sâu thẳm của nàng. Gì thì gì, những đau thương hắn đã trải qua khiến lần này hắn có nhiều lo lắng hơn.

* * *

Keith trùm kín mũ, về Philly vào một ngày lạnh giá. Bình thường, hắn sẽ không đến đây vào giữa mùa đấu loại như thế này. Hắn không có đủ thời gian nhưng mong muốn của Abby, hắn không có cách nào từ chối. Đây là lần đầu tiên hắn về mà không ghé nhà Eastman, chỉ mua một bó hoa, đặt ở mộ Jackie, rồi đến thẳng chỗ nàng.

Abby bố trí nguyên một ngày chỉ để đi xem nhà cùng môi giới. Khác với Jackie, nàng không thích những căn hộ gác mái hiện đại mà hứng thú với những nơi có sân sau rộng, đủ chỗ để nàng trồng cây và hoa. Theo yêu cầu của Linda, nhà có năm phòng ngủ đổ lên và có bể bơi, bồn sục, mới đạt yêu cầu, nên Abby bậm môi chấp nhận. Một mình nàng ở làm sao hết chứ.

Khi Keith đến, nàng ôm choàng lên cổ hắn như thế rất tủi thân. Hắn xoa xoa lên lưng Abby, rồi nhìn xuống mấy tờ tóm tắt thông tin, bật cười:

- Thật ra, cũng không đến nỗi lớn như em nghĩ. Một phòng của em, một phòng làm việc rồi nuôi một người giúp việc trong nhà là chỉ còn ba phòng khách thôi.

- Em ở một mình, thuê giúp việc chẳng phải tốn hơn sao?

- Anh thuê cho em là được. – Keith không hỏi mà khẳng định luôn. – Năm phòng ngủ, em muốn dọn đến ngất luôn sao? Nếu anh đến, em còn phải giành thời gian cho anh chứ. – Hắn đưa ánh mắt vui vẻ, khích lệ nàng.

- Ò.. Nhưng để em tự là được mà. – Abby phụng phịu nói – Em cũng không khó khăn đến thế.

Hắn thở dài, không muốn giành với nàng chuyện nhỏ như vậy, lắc lắc tay nàng:

- Vậy căn nhà, anh muốn dùng tiền mặt trả luôn cho em có được không? Anh không giành giúp việc với em nữa.


Nàng tròn mắt nhìn hắn. Kéo hắn sang Philly có phải nàng sai rồi không nhỉ? Rõ ràng, nàng cũng tự đủ lực mà. Ánh mắt của Keith rất kiên định:

- Em là bạn gái anh. Anh nhất định sẽ không cho qua chuyện này đâu.

Nàng chuyển từ hơi giận sang đỏ hồng hai má, rồi không còn giấu nổi nụ cười của mình. Lo được hay không đi một nhẽ nhưng cảm giác được quan tâm, yêu chiều luôn rất ngọt ngào. Tiff từng nói cái gì cũng độc lập quá cũng khiến người muốn thương mình mệt mỏi. Dựa dẫm một chút lại gần gũi hơn.

Keith thấy biểu cảm trên gương mặt thì biết rằng nàng sẽ không từ chối. Abby đứng thẳng người, vịn tay lên ngạnh cổ hắn:

- Em biết anh muốn lo nhưng mà em vẫn không quen lắm. Anh trả một nửa thôi có được không? Để em tự một xíu.

Nàng làm dấu tay ngay mắt khiến hắn phì cười. Thực sự với tính cách của Abby, như thế đã là rất nhượng bộ rồi. Keith nhận lời rồi hôn nàng thật sâu. Hắn thuê lái xe riêng nên hai người tự đến từng nhà. Một môi giới tên Luca vừa chìa tay ra giới thiệu với hắn thì đã lỡ miệng:

- Anh là Keith Patrick phải không?

Hắn mỉm cười, gật đầu. Cho dù có trùm kín đến đâu, người đứng gần cũng sẽ nhận ra Keith. Luca phải mất một lúc mới có thể định thần, nói những thông tin về nhưng căn nhà cho họ. Anh ta cũng nhận ra cử chỉ thân mật giữa hai người, tự bấm bấm lên tay. Hôm nay, Luca không chỉ được gặp một Tiền vệ nổi tiếng mà còn là người bán nhà cho hắn và "bạn gái bí ẩn" nữa. Nàng nhìn sao cũng rất nhỏ bé nhưng tình cảm của chàng tiền vệ kia với Abby đến người ngoài cũng cảm nhận được.

Hai người vui vẻ bàn xem sẽ làm gì với từng căn nhà, thêm cửa ở đâu, thay tủ chỗ nào, trồng cây gì vào mùa hè nữa. Luca nghĩ chắc chắn Keith và nàng đã hẹn hò hơn cả năm rồi, không thể nào mấy tháng giống như tin đồn trên mạng được. Abby và Keith không để ý xem anh ta nghĩ gì, xem xong tất cả thì nói Luca làm một lời đề nghị mua nhà tiền mặt cho căn mình thích nhất, cách nhà Linda khoảng hai dặm. Anh ta tròn mắt kinh ngạc, hẳn nhiên trong đầu đã nghĩ toàn bộ số tiền đến từ Keith rồi. Đã đến mức mua nhà, Luca đoán chắc vị Tiền vệ này sẽ cầu hôn sớm thôi.

Mọi chuyện thuận lợi, hắn lập tức bay về Nashville tập bóng. Luca đương nhiên không được công bố danh tính khách hàng, nhưng không rõ ai khác nhìn thấy, đăng nạc danh trên mạng rằng họ nhìn thấy Keith và bạn gái ở Philly. Anh ta gửi thư xin lỗi rối rít với hai người nhưng mà hắn và Abby đều chỉ nhắn:

- Mua được nhà là được.

Công cuộc truy tìm bạn gái của Keith Patrick của giới truyền thông cuối cùng cũng tìm đến sân nhà nàng. Linda nhắn tin:

- Kể mà giờ cậu có chường cái mặt ra trước máy quay thì chúng ta có thể dùng được danh phận "cô gái của Keith" đi làm mào đầu mấy chuyện kinh doanh rồi đó.

- Tớ không định lợi dụng anh ấy như thế. – Abby bĩu môi nhắn tin.

- Đâu ai bảo cậu lợi dụng. – Bạn nàng đáp gần như ngay lập tức. – Bạn trai, người yêu không phải cũng có trách nhiệm làm lợi cho bạn gái mình sao.

Nàng có chút suy nghĩ. Một tin nhắn nữa lại hiện lên:

- Cậu nhìn Wenhui đi. Tớ nói xem bộ lại mã nguồn của chúng ta là phải xem miễn phí. Chứ bình thường tốn thêm mấy trăm nghìn rồi.

Abby phì cười. Trước giờ, nàng có thói quen kín đáo về những chuyện làm ăn. Với Keith, không phải nàng cố tình giấu mà chỉ thấy không cần thiết và hầu hết đối thoại giữa họ đều chỉ liên quan đến rượu, đồ ăn, những lý tưởng sống mơ hồ và rất nhiều là quá khứ có phần bi thương. Nàng chẳng biết tìm dịp nào để nói cho hắn nghe cả. Cơ mà, ở thời điểm này, nếu hắn có thể giúp thì nàng cũng rất thuận lợi.

* * *

Tiff đã quay về Philly nhưng không giống như Linda đoán, cô ấy không dọn ra ở gần chỗ hai người mà vẫn thích căn hộ chân mèo trong phố, còn thuê lại chỗ của nàng cho Steve luôn. Anh bạn cùng phòng tên Micah cứ thở dài mãi lúc chàng đầu bếp dọn đi, nhưng cũng mừng vì chỗ mới ở gần trung tâm hơn tiện cho Steve đi lại đến nơi làm. Tiff là công chúa của cả nhóm nên nàng và Linda dù ở xa hơn về phía ngoại thành cũng phải cố mà vào tụ tập.

Trận siêu cúp năm nay tình cờ cũng ở Philly nên khi đội sang và tập luyện, hắn có thời gian với nàng. Sau buổi tụ tập bạn bè trong phố, nàng lái xe chở hắn về căn nhà họ mới mua. Ngoài những chuyện thông thường, Abby kể cho hắn về công ty, hợp đồng, cũng như nhiều những dự định tương lai. Hắn rất ngạc nhiên khi người con gái mình chọn tài năng đến thế, tự hào, trêu chọc nàng:

- Xem ra, mẹ anh kêu anh kí hợp đồng tiền hôn nhân là anh thiệt chứ không phải em rồi?

- Anh không giận em không nói gì trước đây sao? – Nàng rón rén mở lời

- Hôm đi chơi golf với Amy Adams, không phải em cũng rủ anh sao? Đâu phải em muốn giấu. Là bình thường chúng ta hay nói đến rượu nào ngon, Jackie thích gì và Vance cần gì hơn thôi.

Nàng thoáng hồi tưởng lại. Đúng là hôm nàng đi với Amy để gặp Jacob Lionelson sau giáng sinh ở nhà Patrick, nàng đã muốn kéo hắn theo rồi. Phía bên này, Keith nhắm mắt vui vẻ:

- Nhưng Linda nói cũng đúng, anh cũng thích cô gái của mình dựa vào mình một chút. Em lúc nào cũng độc lập như vậy sẽ.. "kém xinh" đi đấy.

- Anh vừa nói gì vậy? – Abby lườm hắn sắc lẹm.

- Anh nói dù em thế nào, anh vẫn muốn lo cho em.


Nàng đỏ mặt. Chiếc xe đã đỗ xịch trước cửa nhà. Hắn tháo đai an toàn, vươn người hôn nàng. Lần trước, limo rất rộng rãi. Xe riêng của nàng chật hẹp hơn nhưng mà.. Keith cười khẽ, kéo ghế phụ ra sát phía sau, để nàng ngồi bên trên mình. Tối nay, hắn uống hơi nhiều nên mới để Abby lái nhưng mà hắn nghĩ dù không cần rượu, hai người họ cũng đã rất say rồi.

* * *

Mấy ngày sau, trận siêu cúp bắt đầu. Nhà Patrick và gia đình Eastman đến sân từ sớm. Riêng nàng và em gái, Keith đã bằng cách nào đó kéo xuống ngồi ở ghế sát thành sân. Abby thích thú quan sát hắn chơi ở khoảng cách rất gần còn Stephi thì liên tục than về thời tiết lạnh, sao phải ngồi ở một chỗ gió.

Nàng nhìn cô bé, cười cười. Thật ra, cả nàng và Stephi đều không thích thể thao đến mức phải ra ngồi gió đợi. Trên ti vi lại có người kẻ vạch mô ta đường bóng cho nên Abby vẫn luôn thấy dễ nhìn hơn một chút. Thế nhưng vì hắn, nàng cũng đã xuống đến đây rồi. Quàng khăn cùng Stephi cho thật ấm, nàng hào hứng chứng kiến tất cả những cảm xúc lên xuống cùng đội của Keith. Hắn thực sự rất yêu thích môn thể thao này

Những năm trước, tỉ số trận siêu cúp luôn rất thấp, chỉ có một hoặc hai lần về đích của hai đội chung cuộc. Vậy nhưng, năm nay, sự trở lại của Keith Patrick đã đẩy tinh thần của cả hai bên lên rất cao. Đội đối phương có quyền kiểm soát bóng trước và về đích nhưng cứ mỗi lần như vậy, Keith đáp trả bằng sức tấn công mạnh mẽ, bất chấp hàng phòng vệ đã được củng cố tối đa phía đối diện.

Trong một pha chuyển đổi hai điểm ngay trước buổi diễn giữa trận, hắn lùi lại đến gần vạch 25 để kéo giãn đội hình hậu vệ. Ngay khi một khoảng trống mở ra, hắn nhanh chóng lách qua. Jackson chạy sát hắn, cản một hậu vệ đang lao tới. Keith không thể quay đầu nhìn, chỉ chạy thẳng về đích trong tiếng hò reo của tất cả người hâm mộ Titans. Giờ phút hắn bay qua vạch đích, Abby gần như nín thở. Nàng rất tự hào khi nhìn hắn hết mình vì một đam mê. Cơ mà, tim nàng đập rất mạnh khi chứng kiến hàng loạt tuyển thủ cao lớn như núi lao tới nắm chân rồi muốn đẩy hắn ngã xuống. Abby thở ra một hơi lúc nghe tiếng còi giữa trận. Ánh mắt hắn tìm kiếm nàng. Abby chợt nghĩ:

- Đúng là chẳng nghề gì không có đánh đổi.

Sang hiệp hai, hắn vẫn giữ vững phong độ của mình. Keith thậm chí còn lập lại cú ném bóng hơn 80 thước với Jackson, khiến bất cứ ai từng nói hắn chỉ có một lần ăn may đều không còn gì để bàn luận. Sân vận động vỡ òa khi đồng hồ về 0. Hắn chạy đến một bên khán đài vươn người ôm Abby đang cúi xuống qua lan can. Máy quay đổ dồn về hướng họ. Stephi ngồi cạnh cười cười. Keith Patrick không chỉ giành được nhẫn siêu cúp thứ hai trong cuộc đời mình mà bạn gái hắn cũng thực sự xuất hiện rồi.

Roger và Wren Eastman vô cùng bất ngờ nhưng nhà Patrick bên cạnh có vẻ đều đã biết. Valerie choàng cổ mẹ mình, líu lo:

- Abby là tốt nhất.

Samantha Eastman cũng không hề kinh ngạc, nở một nụ cười rạng rỡ, kéo mọi người lại bàn về một kế hoạch nào đó ngay giữa đêm. Keith thì thầm gì đó vào tai nàng. Abby nói:

- Em đồng ý nhưng anh sẽ cần một chiếc nhẫn khác cơ..

Hắn cười, gương mặt đỏ lên rực rỡ, kéo nàng xuống lần nữa cho một nụ hôn thật dài. Hai đầu lưỡi quấn lấy nhau. Những người đứng cạnh cũng không tránh khỏi cảm nhận thêm đôi chút ngọt ngào. Khi Keith rời ra, máy quay có dịp ghi trọn hình ảnh nàng. Gương mặt Abby hơi đỏ, vẻ mừng vui lộ rất rõ nhưng trên khóe mắt vẫn đọng hai giọt nước.

Amy Adams chớp mắt nhìn lên ti vi trong bốt chủ. Vẻ mặt ban đầu cứng đờ vì kinh ngạc nhưng dần lộ ý cười nơi khóe mắt. Abigail này đến chọn người yêu cũng vô cùng khác biệt. Jacob Lionelson khẽ nhướn mày, nghĩ:

- Chẳng lẽ cô gái cương quyết phải nhúng một chân vào hợp đồng với giải nhà nghề còn có ý chống lưng cho bạn trai nữa sao?

Cơ mà, việc hẹn hò giữa tuyển thủ và những người trong giới kinh doanh liên quan đến thể thao và giải trí không phải quá kì lạ, nên ông ta chỉ để trong lòng. Amy vui vẻ nhắn tin cho nàng:

- Người bạn trai quyến rũ.

Abby cười cười nhắn lại:

- Vị hôn phu quyến rũ thì đúng hơn.

Chủ của đội bóng Titans tưởng chừng như mình sắp há hốc mồm:

- Hai người hẹn hò bao lâu rồi?

- Bốn tháng.

- Thế là ai đuổi theo ai? – Amy vẫn thấy rất thú vị.

Nàng nghĩ một lúc rồi thành thật trả lời:

- Keith là người đặt vấn đề trước.

Phía bên kia, người phụ nữ giàu có gần như nhất giới thể thao tựa lưng vào ghế. Xem ra Abby không chỉ cung cấp hàng hóa rất tốt mà còn là lý do phong độ của chàng Tiền vệ kia trở lại tốt hơn đỉnh cao trước đây nữa. Bà nhắn tin cuối cùng cho nàng:

- Abby, tiệc ăn mừng ở Nashville, cô không có mặt không được rồi.

Nàng mỉm cười. Đúng là thuận lợi cho làm ăn nhưng quan trọng hơn, nếu hắn muốn, nàng sẽ luôn ở cạnh.