Hương Wishkey Trong Gió

Chương 11: C11: Vạch thứ hai mươi




Lúc ra khỏi căn hộ của Abby, Tiff uống hơi nhiều cà phê đen nên không ngủ được. Cô ấy nhớ đến anh chàng đầu bếp tóc đen của Abby mà lúc chiều mình vừa xin số, bấm máy gọi:

- Alo.

- Alo. – Steve dụi dụi mắt giữa đêm khuya. Số máy này là của bạn Abby mà, có chuyện gì vậy nhỉ?

- Anh ở đâu vậy?

- Gì cơ?

- Tôi hỏi địa chỉ nhà anh đó.

- Là ở Phòng 742, Khu căn hộ Stevens, 19xx Góc quay Dauphin.

- Ở yên đó chờ tôi tới.

Steve ngẩn người. Thật sự là sao cơ. Bạn nàng muốn tới căn hộ bé xíu của anh ta làm gì? Steve lật người dậy thấy Micah vẫn đang mải làm việc, lắc lắc đầu:

- Cậu mà cứ làm nửa đêm đến sáng thế này không tốt đâu.

Chỉ một loáng sau, Tiff đã ở ngay trước cửa. Steve xị mặt nấu một món ăn khuya cho cô ấy và bạn cùng phòng. Thấy Tiff và Micah tấm tắc khen ngon, thái độ của chàng trai trẻ dịu hơn một chút. Cô bạn thân của nàng nhìn Steve lụi cụi với một số giấy tờ, liền hỏi:

- Anh đang làm cái gì đó?

- Không có gì. Là Abby bảo tôi làm đề án về công ty dinh dưỡng tốt thì sẽ đầu tư cho tôi. Cơ mà.. – Anh ta bật cười –.. tôi chỉ nghĩ là cô ấy giở bệnh "giáo sư" ra nên làm như thế, chứ số vốn tôi cần chắc sẽ không nhỏ, nhờ đến cô ấy chắc là quá đáng rồi.

Tiff hếch mũi, giật lấy bản thảo của Steve, thủng thẳng nói:

- Đưa đây tôi xem. Abby không có tiền thì tôi có mà

Phía bên căn hộ của nàng nhẹ nhàng cảm động bao nhiêu thì ở bên kia thành phố, những tiếng đùa nghịch và nạt người của Tiff càng vang vọng. Cô ấy chỉ cho chàng phục vụ quầy rượu trước kia của nàng rất nhiều điểm mù trong kinh doanh. Steve rất biết ơn điều này nhưng đến nhà còn đòi đuổi anh ta ra sô pha ngủ nữa thì thành quá đáng lắm rồi.

Thật ra, Tiff cũng chỉ trêu và ngang ngạnh để chàng trai trẻ tức, chứ ngủ không có giường ngủ, chỉ cần chăn ấm và sô pha là cô ấy đã mãn nguyện lắm rồi. Trong mắt Abby và Linda, cô ấy là công chúa nhưng điều khiến công chúa hài lòng nhất hôm nay chính là người duy nhất có dấu tích trong tiềm thức của Abby dường như cũng để ý đến nàng. Nhắm mắt lại Tiff cảm thấy hơi tội nghiệp cho anh chàng đầu bếp. Sự tăng động của cô ấy sau đống cà phê đen hôm nay bị chuyển hết từ nàng sang Steve rồi.

Tới sáng, Steve rón rén thức giấc, thay đồ định sang chỗ Abby nấu ăn. Tiff thấy vậy thì ngái ngủ nói:

- Anh đừng sang. Anh mà tới bây giờ là chen chân vào giữa đôi chim cu gáy đấy.

Steve hơi nhíu mày, cô ấy nói thể chẳng lẽ.. nàng và Sloane đã quay lại rồi sao? Hít một hơi dài, anh chàng phục vụ quầy rượu kiêm đầu bếp cá nhân của Abby quay vào phòng. Chẳng trách sao bạn nàng bỏ sang đây giữa đêm. Chàng trai trẻ nhìn xuống đề án của mình. Đúng là chẳng có một chút hi vọng nào.

Chỉ một lúc sau, Tiff nghe thấy tiếng "Ting, ting" trên điện thoại. Abby nói có chuyện đi Nashville nên để chìa khóa dưới tấm thảm. Cô ấy cười cười. Thế chẳng phải là nàng đã chạy theo "người khổng lồ kia" rồi sao? Gõ một chữ "OK" vào trong máy rồi nhấn gửi, bạn nàng vùi đầu xuống sô pha ngủ tiếp.

* * *

Trên máy bay, Abby tựa đầu vào vai Keith, thiếp đi rất nhanh. Hắn thấy nàng ngủ rất an bình, thì chạm tay vào chiếc vòng cổ trong túi áo khoác. Jackie liệu sẽ cảm nhận thế nào về hắn và nàng. Keith không muốn nghĩ, nhíu mày hôn lên tóc mai Abby. Hắn cũng cần chợp mắt một chút.


Về đến Nashville, Keith thả Abby ở khách sạn, rồi đi tập. Nàng tắm rửa thay đồ xong thì Bryan nhắn lịch hẹn buổi tối. Hôm nay, chắc anh chàng đại diện luật sư về hôn nhân gia đình này cũng bận chứ nếu như bình thường chỉ cần Abby ới là anh ta sẽ kéo cả vợ đi ăn trưa luôn. Nàng không để ý lắm, dù sao việc cần nói lần này cũng nghiêm túc hơn tán chuyện kiểu bạn bè cũ.

Nàng lên văn phòng Nashville, tiện tay kiểm tra một số giấy tờ kế toán. Doanh thu của GCon Partner năm nay tăng đến gần 400%. Ngoài dịch vụ tư vấn, nàng cũng đang thử một nền tảng thanh toán mới cho các đối tác chính. Thế nên, về mặt tài chính, nàng cũng bắt đầu cần sự giúp đỡ để kiểm soát. Abby lấy một tờ giấy, vẽ xuống một mô hình công ty mới, có thêm tài chính, nhân sự, công nghệ nôi bộ, và bản thân nàng cũng cần vài trợ lý nữa.

Ở vị trí Phó Tổng tài chính trên sơ đồ, Abby để một dấu hỏi lớn. Gương mặt nàng tươi tỉnh, dường như đã có ý tưởng cho nó. Thế nhưng, đôi mày sống động của nàng đánh một đường sóng nhẹ. Cô ấy có đồng ý không, Abby cũng không biết nữa.

* * *

Buổi hẹn với Bryan McNelly cuối cùng cũng đến. Abby ăn sáng bằng mấy cái bánh quy, rồi bỏ luôn ăn trưa nên tới giờ cho nàng nuốt nguyên con bò cũng được. Bryan nhìn bạn mình cắt thịt ăn như một cái máy, bật cười:

- Cậu thật là.. Không có Vance một cái là lại chuyển sang chế độ đều đều như người máy rồi. Tớ có ăn mất của cậu đâu cơ chứ.

- Xin lỗi.. – Nàng chậm động tác trên tay, đặt dao xuống, rồi nhấc ly vang trên tay. –.. tớ ăn uống đúng là vô duyên nhỉ?

- Lúc cậu không bận bịu, trông cũng không đến nỗi, nhưng hôm nào mà cậu chỉ ăn ngày một bữa thì sẽ rõ ngay thôi. – Bryan cười cười.

- Vậy Jessica đâu? – Nàng nhẹ nhàng hỏi – Bình thường hai người vẫn như hình với bóng cơ mà.

- Nhà cô ấy đang đi du lịch ở Guatemala. Tớ bận quá, đang không ngẩng đầu lên được để cố bắt kịp ba ngày cuối đây.

- Xem ra chúng ta đều như nhau cả. – Abby phì cười. Hồi ở trường luật, nàng và Bryan là hai người đầu bù tóc rối với công việc nhất.

- Tớ nghe Sloane nói hai cậu không thành rồi. – Anh ta nhìn nàng với anh mắt quan tâm.

Nàng thấy đây cũng là đúng dịp, nhẹ giọng kể về chuyện xảy ra tại dinh thự của nhà Beckinsale. Thế nhưng, chuyện của Keith, nàng nghĩ thêm mấy lượt. Hắn và Abby đều không biết họ sẽ đi tới đâu, giữ kín vẫn là hơn hẳn. Phía bên này, Bryan nhíu mày:

- Tớ cũng không biết họ lấy thông tin từ đâu được. Chuyện của cậu cả tớ và Jess đều không nhắc gì trước mặt Sloane.

Abby gật đầu, đồng tình:

- Sloane cũng không biết nên cậu cứ không hỏi thì hơn. Tớ cũng không muốn anh ấy khó xử. Nhưng nếu không phải là từ Sloane thì tớ càng thấy sợ hơn. Chỉ e rằng Terry và Jacob Beckinsale dù nghe phong thanh ở đâu cũng tìm ra manh mún. Hơn nữa, Felix còn là chủ của một hãng luật. – Nàng tin chắc rằng bạn mình rất thông minh nên nghe đến đây thì sẽ hiểu – Cậu chắc rằng không nói hở ở đâu chứ?

Bryan nghĩ thêm đôi chút rồi chân thành đáp:

- Tớ thực sự không thế nhớ được. Nếu có nhỡ miệng với ai tớ cũng tin rằng cũng không nói ra tên cậu.

Abby gật đầu. Bryan chắc cũng chưa từng nghĩ Keith Patrick thực sự biết nàng nên mới thương cảm mà nói thôi. Cũng phải có thêm buổi buôn chuyện ở quầy rượu của Jerry thì hắn mới tình cờ đoán ra nàng mà. Thế nhưng, cứ nghĩ đến nhà Beckinsale là nàng thêm vài phần lo sợ. Abby không thể để cuộc sống của Vance ảnh hưởng vì nhưng người thâm trầm như vậy muốn tính kế với nàng. Abby trầm giọng:

- Cũng có thể họ bằng cách nào lấy được hồ sơ trực tiếp từ tòa.. Cơ mà, tớ và cậu cũng cần cẩn thận hơn.

- Thật là, tớ cũng không nghĩ gia đình Sloane lại làm đến nước này. – Bryan thở dài, quan tâm – Cậu thực sự không sao chứ?

- Tớ không sao. – Nàng nghĩ đến Keith rồi nở một nụ cười – Nếu có duyên thì vấn đề gì cũng sẽ giải quyết được thôi.


Hai người ăn tối, nói mấy thêm mấy chuyện công việc lặt vặt rồi nàng xách túi đi trước. Bryan nhìn Abby, gọi với theo:

- Abby, tớ nhất định sẽ chú ý hơn khi ra ngoài.

Nàng mỉm cười với anh ta rồi trở về khách sạn. Đã hơi muộn, nên Abby cầm điện thoại, cân nhắc mãi xem nên nhắn cho hắn không. Đúng lúc đó thì màn hình của nàng sáng lên:

- Em vẫn ổn chứ? – Keith hỏi

- Em ổn. – Abby mỉm cười nhưng không biết nói tiếp thế nào. Đêm nay nàng muốn một mình nhưng cũng cần người quan tâm đúng lúc.

Hắn thấy nàng gõ mấy lấy rồi lại xóa, nhẹ nhàng bấm máy:

- Em nghỉ đi.

Nàng thở ra một hơi nhưng vẫn thấy có tin chuẩn bị tới:

- Cơ mà em đừng về Philly trước đêm mai nhé.

- Vâng. – Abby mỉm cười.

Bọn họ còn chưa có buổi hẹn thực sự nào. Ngay cả lần xé lẻ sau tiệc thử rượu cũng chỉ là tùy hứng mà làm thôi. Thế nên có lẽ Keith đang lên kế hoạch rồi. Abby tuột đồ trên người xuống rồi đi tắm. Hơi nước ấm làm cho nàng thoải mái hơn, không còn muốn bước ra ngoài nữa. Abby và Keith đều chưa biết chuyện này sẽ phát triển bao xa nhưng nàng tự nhủ "nhất kì nhất hội." Mọi giây phút của họ, mọi lần gặp mặt của họ, nàng sẽ luôn trân trọng.

Trong căn hộ gác mái của mình, Keith chúc nàng ngủ ngon xong thì trằn trọc rất lâu. Hắn bấm điện thoại gọi Jackson. Chàng tiền đạo góc rộng bắt máy, giọng có phần ngái ngủ:

- Có việc gì mà gọi cho tớ muộn như vậy?

- Có một việc.. Uhm. – Keith hắng giọng mấy lần – Nếu cậu muốn gây ấn tượng trong buổi hẹn đầu với một cô gái thì cậu sẽ làm gì?

Jackson dường như không tin vào tai mình. Keith Patrick "vĩ đại" hỏi anh ta cách hẹn hò sao. Jackson lắc đầu mấy lần, ngập ngừng nói:

- Tớ thấy cậu cũng có vấn đề gì với Emile đâu. Sao.. giờ lại.. – Anh chàng như ngộ ra điều gì, nghiêm nghị hẳn – Rốt cục cô gái ấy là ai vậy?

- Tớ.. không nói cho cậu được. – Hắn cân nhắc vài lần vẫn thấy cứ giữ kín thì hơn.

Jackson nhíu mày, hồi hộp đến vậy với một cô gái nhưng lại cương quyết giữ bí mật. Cảm xúc của bạn anh ta vẫn chưa bình phục hẳn. Chàng tiền đạo góc rộng không có cách nào chỉ đành hỏi thêm chi tiết về nàng. Đến khi cụp máy rồi, đầu anh ta vẫn quay mòng mòng, nhắn tin cho Lori:

- Em nói Emile có buổi chụp ở Malibu ngày mai, đúng không?

Khi Lori trả lời "phải," Jackson càng vò đầu bứt tai. Anh ta biết lần trước Emile bỏ khỏi nhà Keith là hai người chưa tay luôn nên đoán bạn mình có thể muốn xin lỗi nên mới cẩn thận vậy. Cơ mà, nếu không phải Emile thì là ai?

Thái độ của hắn vừa rồi làm Jackson nhớ đến hồi họ còn trong trường đại học. Năm đó, Keith tốt nghiệp sớm để chuẩn bị sự nghiệp, còn bàn đi bàn lại với anh ta và cả nhóm bạn kế hoạch cầu hôn Jackie ở trường nữa.


Keith đã chìm đắm trong thương tiếc với Jackie nhiều năm. Cơ mà từ nửa năm trước đến giờ, hắn thay đổi đáng kinh ngạc, không chỉ giành lại vị thế của mình trong bóng bầu dục chuyên nghiệp, mà còn chủ động ra ngoài tìm kiếm một cuộc sống mới nữa. Jackson nhìn chong chong lên trần nhà:

- Jackie, cậu ở thiên đường làm gì mà Keith thân yêu của cậu nghĩ thông được như vậy?

Ngày hôm sau, hắn đi tập còn nàng bị Amy Adams hẹn đến nhà riêng nói về một số hàng hóa cuối mùa giải. Cả ngày hai người họ vẫn nhắn tin, hỏi chuyện lặt vặt như có mệt không hay ăn uống thế nào. Thi thoảng có cảnh ráng chiều đẹp hay vạt rừng thu lá vàng thì cả Keith và Abby đều chủ động nhắn cho nhau, rồi mỉm cười. Đến tận tám giờ tối, hắn mới đón nàng ở khách sạn.

Abby không hỏi, chỉ thấy hắn nói mặc đồ thể thao nhẹ nhàng thì thấy thoải mái hơn. Keith cài dây an toàn cho nàng, vui vẻ hỏi:

- Em không thắc mắc là anh sẽ chở em đi đâu vào giờ muộn như thế này sao sao?

- Cũng có. – Ánh mắt Abby tràn ý cười – Nhưng mà chắc không phải chỗ em biết đâu nhỉ? – Nàng đang nói tới lò ủ rượu của Jerry.

- Không phải chỗ đó. – Hắn bật cười – Là chỗ em biết. Nhưng mà.. góc nhìn chắc chắn sẽ khác thôi.

Nàng kinh ngạc nhìn hắn đỗ xịch xe ở bãi riêng của sân vận động Titans. Họ đến đây làm gì vậy nhỉ? Abby không hỏi chỉ thấy Keith xách từ cốp ra một giỏ đồ ăn và chiếc khăn kẻ sọc. Picnic trên sân bóng sao? Nàng chưa nghĩ tới điều này bao giờ. Hắn để nàng khoác tay mình đi về một cổng có bảo vệ lớn tuổi đợi sẵn. Người này tên John và rất thân thiện với hắn. Khi bọn họ đi vào rồi, nàng vẫn cảm thấy John nhìn mình thêm mấy lượt bằng ánh mắt có vẻ gì mừng rỡ nữa. Abby bất giác nhận định:

- Xem ra, John cũng rất quý anh.

Keith cười cười:

- Cái mùa giải anh làm lính mới, có quên đồ John cũng chẳng cho vào đâu. Lúc đó anh còn cãi nhau với ông một trận rất to, ông còn nói cái tính kiêu kì của ngôi sao như anh, ông gặp nhiều rồi, nguyên tắc là nguyên tắc.

- Em thích người có nguyên tắc. – Abby bặm môi – Nhưng mà có vẻ John cũng thay.. nguyên tắc với anh rồi.

- Sau khi.. – Hắn muốn nói tới chuyện Jackie mất, nhưng đây là buổi hẹn đầu tiên của họ nên giảm nhẹ đi đôi chút – Sau này, anh có nhiều chuyện không hài lòng thì thường hay đến đây ngồi ở cổng. Anh thích bóng bầu dục, nên có cảm giác ở đây giống nhà hơn. John là người đã động viên anh những lúc đó nên lâu dần thì thân thiết hơn thôi.

- Cơ mà.. – Ánh mắt nàng tươi vui nhưng đầu mày nhíu lại.

Keith quả thực chưa từng thấy ai thể hiện nhiều cảm xúc qua đôi mày như vậy, bật cười nói:

- Cơ mà sao cơ?

- Cơ mà sao anh lại dẫn cô gái mình đang hẹn đến chỗ anh dùng cho chuyện buồn cơ chứ.

- Bởi vì.. – Hắn vuốt lên tóc nàng, mang cả vui buồn trong ánh mắt, trầm ngâm nói –.. anh nghĩ rằng em sẽ hiểu.

Hắn nhìn thẳng vào mắt Abby. Hai bàn tay đang nắm lấy nhau phía dưới cũng siết chặt hơn. Thực sự là rất kì lạ nhưng có những chuyện họ không nói lại càng hiểu nhau hơn. Hắn chọn một góc gần vạch hai mươi của sân rồi trải khăn ngồi xuống. Nàng nhìn thấy trong giỏ có mấy chiếc bánh kẹp và quả ngọt. Abby nhặt chai rượu vang lên, bật cười:

- Anh gặp em lần đầu chắc cũng biết em thích Scotch Whiskey rồi, sao hôm nay lại là rượu vang thế?

- Hôm nay em không ăn tối, nếu uống Scotch thì khác gì rửa ruột đâu. – Keith bình bình – Cũng không nên lạm dụng sức khỏe như vậy.

- Vậy còn bánh là anh làm sao?

- Anh không. – Hắn thực tình chưa nấu ăn bao giờ – Nhưng mà nước sốt thì lúc đầu bếp làm bánh, anh tự pha theo hướng dẫn đấy.

Như thế gọi là có cố gắng rồi. Hai người ngồi ăn với nhau còn rót hai li vang rất đúng điệu. Được một lúc, Abby nhẹ giọng hỏi tại sao hắn thích ngồi vạch hai mươi. Keith điềm đạm nói bóng ở vạch này luôn cảm giác rất gần mà rất xa. Nếu ở bên sân đội nhà, muốn đẩy sang vạch của khách là vô cùng vất vả, còn phải giữ bóng và quyết định điều chuyển nhanh nữa.

Còn nếu ở phía đội khách, mang được bóng về đích tưởng nhìn rất gần nhưng vô cùng vất vả. Thường hậu vệ đối phương sẽ liều mạng ở những vạch cuối. Thế nên, muốn đi đến cuối cùng thì vừa phải cẩn thận để không mất quyền kiểm soát bóng nhưng cũng không thể thiếu quyết liệt khi đưa ra những đường chuyền chấp nhận rủi ro.

Nàng lại hỏi:


- Thế tại sao anh ngồi vạch hai mươi bên này mà không phải vạch bên kia?

Hắn nhíu mày nghĩ một lúc không ra bèn trả lời:

- Vì thích thế.

Hai người cùng lúc bật cười. Có những chuyện thích là thích, cần gì lý do chứ. Keith thấy nàng không có mấy hứng thú thực sự với bóng bầu dục nhưng lại nắm khá kĩ các thông tin cần thiết nên cũng trở nên tò mò:

- Em rõ ràng không thích thể thao đến thế, sao còn theo dõi làm gì?

- Là một thói quen thôi. – Abby nhìn vào mắt hắn – Trước kia em không thực sự thích, cơ mà khi quen xem, theo dõi cũng thấy có điểm hay. Có điều gì đó để cập nhật qua ngày cũng đỡ buồn mà.

Hắn trầm ngâm, nhớ đến chuyện chồng cũ của nàng tự mình nói bản thân hâm mộ hắn, cân nhắc mấy lần rồi hỏi

- Là Vance phải không? – Ánh mắt hắn nhìn nàng dịu dàng.

- Vâng. – Abby hơi khó xử, gật đầu, vậy nhưng, nàng cũng không cần giấu diếm thế này sẽ thoải mái hơn – Em cũng chỉ giữ vài thói quen nho nhỏ.

Hắn không hề mất hứng nói:

- Vậy giờ em có nhiều lý do hơn để tiếp tục xem rồi.

Nàng cười cười. Ở bên hắn, Abby không cảm thấy quá nhiều áp lực. Hai người nói chuyện mãi đến khuya. Vị vang nhè nhẹ làm cho nàng thấy ngọt tới tận tim. Sương đêm xuống hơi lạnh nên Keith ôm nàng ngắm mấy cây nến điện đang bập bùng trước mặt. Ánh mắt Abby xa xăm, hỏi hắn:

- Anh có muốn nghe một câu chuyện cười không?

- Em kể đi. – Keith không để ý lắm.

- Có lần em Airbnb ở đâu đó thấy nến, muốn đốt lên cho thơm phòng. Cơ mà đốt thế nào cũng không được, chỉ thấy mùi khét thôi.

- Thế bao lâu thì em mới phát hiện ra nó làm bằng nhựa? – Keith nhướn mày nhìn Abby

- Cũng chỉ khoảng bốn mươi phút thôi. – Nàng nhìn sang như dò hỏi ý hắn.

Keith cố nhịn nhưng cuối cùng cũng phì cả ra. Abby thông minh nhưng cũng có lúc làm những chuyện ngốc nghếch đến không tả vậy sao? Khi trận cười kết thúc, hai cặp mắt lưu luyến nhìn nhau. Keith cúi xuống định đặt một nụ hôn lên môi nàng. Những tiếng "phụt" trên sân vang lên rất nhẹ. Nửa đêm rồi, hệ thống tưới nước cho cỏ tự động bật. Quần áo trên người hắn và nàng đều ướt hết. Keith vẫn kéo Abby vào lòng. Giờ dù có chạy, thì cũng không khô hơn được bao nhiêu. Đầu lưỡi hắn quấn lấy nàng, cứ như vậy trên sân bóng có được không nhỉ? Khi kết thúc, Keith nằm hẳn trên người Abby. Nàng hơi đẩy hắn ra:

- Tư thế ôm bóng về đích là đây sao?

- Chúng ta đang ở vạch thứ hai mươi. – Một chút ranh mãnh hiện lên trong mắt hắn – Em muốn về đích thì vẫn còn một đoạn nữa.

Keith kéo nàng đứng dậy. Hai người lấy khăn tắm trong phòng thay đồ của đội lau khô cho nhau. Abby nhìn thấy một tờ giấy ướt mèm rơi ra từ túi áo khoác của hắn, thì nhặt lên đọc rồi bật cười:

- Anh quyên góp cả núi cho viện bảo tàng chỉ để bao nó một đêm, xong lại dẫn em đến đây sao?

- Là ý tưởng của Jackson đấy. – Keith thở dài, nét mặt vẫn tươi vui. Hắn cố cuộn khăn để ủ ấm cho nàng, rồi nói tiếp – Không hiểu sao.. anh muốn đưa em tới những nơi có ý nghĩa cá nhân với anh hơn.

Abby biết hắn muốn gây ấn tượng với nàng nên mới hỏi Jackson. Thế nhưng, câu nói vừa rồi của hắn mới thực sự làm nàng cảm động. Nhìn vào đôi mắt chân thành kia, nàng bất giác nắm lấy tay hắn:

- Em thấy anh là anh, em đã thoải mái lắm rồi.

Hắn gật đầu với nàng. Hai người bên nhau không cần điều gì quá đặc biệt, chỉ đơn giản làm chính mình thôi mới là hạnh phúc nhất. Keith đưa nàng về phòng khách sạn nhưng không hề ở lại. Nếu chỉ là thèm muốn thể xác của nhau thì ngay từ đầu hai người đã vậy. Thế nhưng, bây giờ, hắn và Abby đều cần một thứ lớn hơn. Vậy nên, Keith muốn từng bước từng bước hẹn hò và trân trọng nàng theo đúng cách của một chàng trai miền nam chân thành mà hắn vẫn luôn là như vậy.