Hương Vị Tình Yêu - Nguyệt Dã Sơn Hồ

Chương 119: Bí mật dưới màu tuyết và ánh trăng




Khoảnh khắc đầu ngón tay chạm vào nhau, hơi ấm nóng rực cũng theo đó mà lan tỏa, như có một chiếc lông vũ trắng muốt nhẹ nhàng lướt qua, khiến trái tim ngứa ngáy.

 

Mọi thứ đều đến một cách đầy bất ngờ.

 

Hơi thở của Kiều Trân hơi ngưng lại, đôi mắt cô bừng sáng, chăm chú nhìn vào chú thỏ tuyết nhỏ trong lòng bàn tay, trong lòng bỗng nở rộ một biển hoa rực rỡ.

 

"Trời ơi! Thật sự là đáng yêu quá!"

 

Cô thích quá đi o(≧v≦)o

 

Kiều Trân cẩn thận nâng niu chú thỏ tuyết, nhẹ nhàng chạm vào bằng ngón tay, cả trái tim dường như bị tan chảy bởi sự đáng yêu.

 

Trong mắt cô không kìm được mà dâng lên sự ngạc nhiên.

 

Chú thỏ tuyết được nặn rất tỉ mỉ và đáng yêu, chỉ nhìn thoáng qua thôi cũng biết nó được tạo ra với bao nhiêu tâm huyết và chi tiết.

 

Thế nhưng, Tần Dực Trì lại bày ra dáng vẻ "vô tình" và lười biếng, như thể chú thỏ này được anh nặn ra một cách vô cùng dễ dàng.

 

Chẳng lẽ…

 

Trong lòng Kiều Trân "thót" lên một cái, bất ngờ lóe lên một ý nghĩ.

 

Chẳng lẽ anh ấy thực sự là một thiên tài?!

 

Không biết có phải vì trời quá lạnh hay không mà đầu ngón tai của Tần Dực Trì lại ẩn hiện một chút sắc hồng.

 

Bên cạnh, Tưởng Hạo đã hồi phục sau nỗi đau "rùa bị vỡ", cậu lén nặn vài quả cầu tuyết nhỏ, rồi bất ngờ vung tay, ném chúng về phía Tần Dực Trì, dội b.o.m không ngừng.

 

Thậm chí, có một quả cầu tuyết còn ném trúng ngay trán của Kiều Trân!

 



Kiều Trân chưa kịp phản ứng, trán đã cảm thấy lạnh toát, hàng lông mi cong dài của cô phủ đầy tuyết trắng.

 

Cô bị ném đến mức ngơ ngác, dụi dụi mắt rồi ngẩng đầu lên, mơ màng: "?"

 

Ngay sau đó, Tần Dực Trì nhanh chóng nắm lấy vài nắm tuyết, ném thẳng vào mặt Tưởng Hạo, nhanh gọn và chuẩn xác.

 

Chỉ vài cú đã khiến Tưởng Hạo không còn sức chống cự, hoàn toàn không thể phản kháng.

 

Sau màn "áp đảo" một cách nhẹ nhàng—

 

Cả người Tưởng Hạo bị nhấc bổng lên không, như một chú gà con, đôi chân ngắn của cậu đạp loạn xạ trong không trung, khúm núm cầu xin tha thứ:

 

"Anh Dực Trì ơi! Hu hu hu, em sai rồi, anh đừng đánh em nữa~"

 

Tần Dực Trì bật cười, nhẹ nhàng gõ lên trán cậu: "Ồ, sai chỗ nào?"

 

Tưởng Hạo vội vàng đưa tay lên ôm đầu, giọng đầy ấm ức, nhỏ như tiếng muỗi kêu: "Anh Dực Trì, em... em không nên đánh lén anh."

 

Tần Dực Trì liếc mắt nhìn cậu: "Em không nên ném vào chị em."

 

Tưởng Hạo muốn khóc nhưng không còn nước mắt, suy nghĩ một lúc rồi lén lút ghé sát tai Tần Dực Trì, thì thầm: "À, không nên bắt nạt vợ tương lai của anh, đúng không?!"

 

Động tác của Tần Dực Trì chững lại, đôi mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm vào cậu.

 

Một lúc sau, Tần Dực Trì mới đặt cậu xuống đất, đưa tay xoa đầu Tưởng Hạo một cách bâng quơ, khóe môi nở một nụ cười nhẹ.

 

Không phủ nhận, cũng chẳng thừa nhận.

 

Gió lạnh thổi qua, nhẹ nhàng xua tan lớp mây mù, để lộ ánh trăng bạc chiếu xuống những hạt tuyết đang rơi, tạo nên một cảnh sắc dịu dàng và say đắm.

 



Màu tuyết hòa cùng ánh trăng, phủ lên thế giới một lớp ánh sáng mờ ảo.

 

Tưởng Hạo sau đó theo ba mẹ đến nhà ông bà nội để đón năm mới, trong chốc lát, trên tuyết chỉ còn lại Kiều Trân và Tần Dực Trì.

 

Kiều Trân đặt chú thỏ tuyết nhỏ vào chỗ an toàn, còn cẩn thận đắp lên nó vài chiếc lá, trong lòng lưu luyến không muốn rời:

 

Chú thỏ nhỏ, mình sẽ luôn nhớ về cậu…

 

Trời rất lạnh, mũi Kiều Trân đã gần như bị đông cứng đến đỏ lên.

 

Cô thở ra một hơi, cảm thấy mình như bị bao bọc bởi lớp băng, toàn thân run rẩy, cô quay đầu lại hỏi:

 

"Lạnh quá, hay là chúng ta về thôi?"

 

Tần Dực Trì không biết đang ngồi xổm làm gì dưới đất, một lúc sau mới đứng dậy.

 

Kiều Trân như nhìn thấy anh đưa ngón tay trỏ, viết gì đó lên tuyết, vừa định tiến lại gần để nhìn thì bị bóng dáng của Tần Dực Trì che khuất.

 

Một bông tuyết rơi trên hàng mi của Tần Dực Trì, anh ngẩng đầu lên, ánh mắt sâu thẳm: "Ừ, về thôi."

 

Kiều Trân không nghĩ nhiều, vội vàng ôm chặt lấy cơ thể rồi đi về, toàn thân lạnh cóng như một người tuyết nhỏ, chỉ muốn nhanh chóng ngâm mình trong một bồn nước ấm dễ chịu.

 

Tần Dực Trì theo sau cô, hai tay đút vào túi, đôi mắt đen láy không kìm được mà ngoảnh lại nhìn khoảng trống vừa nãy.

 

Anh đã giấu một bí mật dưới ánh trăng dịu dàng và trong trận tuyết đầu mùa lãng mạn.

 

Dòng chữ anh đã viết là—

 

【QYC ♡ QZ】