Buổi tối của hôm đấy ai cũng ở bên cạnh Hân Nghiên làm cô có cảm giác ấm lòng hơn.
Hân Nghiên yên tâm mà có thể ngủ.
Ba mẹ cô cũng yên tâm được phần nào.
Khi đó họ nhìn thấy Hân Nghiên như vậy thì họ đã rất sợ.
Thật may là bây giờ cô đã ổn hơn, họ cũng yên lòng.
Còn Trạch Dương thì không thể ngủ được.
Anh vẫn cần tìm ra kẻ chỉ mưu.
Hơn nữa Sở Tiêu cũng muốn giúp đỡ anh một tay nên buổi tối cả hai người và cả Thiệu Huy cùng ở một phòng để nói về các điểm mấu chốt trong sự việc lần này.
- Trong lời khai của mấy tên đó đều nói là họ thấy Hân Hân xinh xắn nên muốn làm chuyện đồi bại với cậu ấy.
- Thiệu Huy lên tiếng.
- Không đúng, nếu chỉ là như vậy thì tại sao bên phía ba tôi không thể tìm ra ngay được.
Camera quay hành trình của những tuyến đường bọn họ đi qua đều được xóa bỏ kĩ càng.
Không phải chỉ là một việc đơn thuần.
- Trạch Dương siết chặt tay nói.
- Vậy cậu nghĩ ai có khả năng làm chuyện này?
- Hiện tại chưa nghĩ ra ai.
Vẫn cần để Hân Nhi bình ổn tâm lý lại rồi hỏi chuyện sau.
...!
Mấy ngày hôm sau, ba mẹ Hân Nghiên đưa cô về nhà để chăm sóc cho cô tốt hơn.
Trạch Dương lại có ít thời gian ở bên cô hơn nữa.
Anh đi làm ở thành phố này, rồi tối lại về thành phố kia để có thể gặp Hân Nghiên.
Tuy hơi bất tiện một chút nhưng để được ở gần Hân Nghiên thì bất tiện mấy Trạch Dương vẫn chịu được.
Anh đã phải nghĩ cách để mọi người cho cô lên ở nhà của mình.
Còn nói sẽ sang nhà Thiệu Huy ở, để cô thấy tự nhiên hơn.
Mọi người cảm thấy cũng rất được nên cũng đồng ý.
Hân Nghiên thì cũng đã đỡ hơn nhiều rồi nên cũng không lo lắng nữa.
...!
Nói là ở nhà Thiệu Huy để Hân Nghiên tự nhiên nhưng thật ra thì Trạch Dương vẫn ở nhà.
Anh làm sao mà sống xa Hân Nghiên cho được.
Đợi Hân Nghiên tắm xong đi ra ngoài, Trạch Dương gọi cô đến ôm cô vào lòng rồi còn lau tóc cho cô nữa.
Hân Nghiên đương nhiên rất hưởng thụ, còn dụi mặt vào lồng ngực anh.
- Hân Nhi.
- Ừm.
- Anh hỏi chút chuyện thôi.
Phải trả lời thật lòng biết chưa?
- Em biết rồi.
Nhìn mặt Hân Nghiên ngây thơ cũng làm Trạch Dương càng muốn biết rõ chân tướng ngay.
Chỉ có điều sợ Hân Nghiên đã quên mất những tình tiết quan trọng.
Dù sao cũng đã hơn một tuần kể từ ngày đó đến nay.
Nhưng ít nhất có được một manh mối còn hơn không.
- Khi đó mấy người đó bắt em đi, em còn nhìn thấy ai nữa không?
- Nhìn thấy ai sao?
Hân Nghiên nghe vậy liền lục lại trí nhớ.
Cô nhíu mày suy nghĩ mãi.
Lúc đó bị hôn mê, còn chưa tỉnh lại.
Cái lúc mà ai đó tạt nước vào mặt cô, có nhìn thấy người nào đó đang được đỡ xuống dưới tầng.
Nhưng lúc đó rất mờ ảo, hầu như nhìn không ra người nào.
- Không nhớ nữa, em không nhìn rõ mặt.
- Hân Nghiên lắc đầu nói.
- Vậy người đó, hình dáng người đó trông như thế nào? Em thử miêu tả xem.
- Trạch Dương sốt ruột muốn biết thêm.
- Dáng người sao? - Hân Nghiên cau mày lại chu môi ngước lên nhìn Trạch Dương.
- Có cái que, à không cái gậy.
Người đó cầm gậy á.
Giống như bà ngoại của anh nha.
Còn một người nữa, người đó cao hơn, đỡ người chống gậy kia a.
- Còn gì nữa không? - Giọng nói của Trạch Dương cũng đã lạnh đi nhiều phần.
- Không còn nữa nha.
Hân Nghiên vui vẻ cười nhìn Trạch Dương.
Cô cảm thấy ở bên Trạch Dương rất an toàn.
Khi đó anh còn đánh mấy người kia, thật ngầu luôn.
Hân Nghiên rất thích như vậy.
Nhưng lúc đó nhìn anh cũng rất đáng sợ, nên cô cũng không có nhìn nhiều.
Bây giờ Trạch Dương cũng đang như vậy.
Mặt anh cũng tối đi sau khi nghe Hân Nghiên tả.
Chỉ cần suy luận một chút liền hiểu ra vấn đề.
Anh muốn đi đến Bắc gia ngay bây giờ nhưng Hân Nghiên lại cứ mè nheo với anh.
Bắt anh phải ngủ cùng cô nên Trạch Dương chưa thể làm gì ngay.
Hơn nữa anh cũng chưa có bằng chứng để kết luận được điều gì, vẫn là cần có thêm thời gian.
Nằm xuống ôm Hân Nghiên vào lòng.
Cô thi thoảng lại dụi mặt vào người anh rồi lại ôm anh chặt hơn nữa.
- Không ngủ được sao? - Trạch Dương thấy Hân Nghiên vẫn mở mắt tỉnh bơ nên liền hỏi.
- Em chưa buồn ngủ.
- Có muốn anh giúp dễ ngủ hơn không?
- Giúp thể nào hả anh?
Hân Nghiên ngây thơ nhìn Trạch Dương.
Cô làm sao mà hiểu bên trong ý tứ lời nói của Trạch Dương có mấy phần là sáng có bao nhiêu phần là tối.
Đơn giản chỉ nghĩ anh có cách gì đó giúp cô ngủ ngay mà thôi.
Trạch Dương thấy Hân Nghiên ngay thơ như vậy thì cũng không muốn tiếp tục chủ đề đấy.
Đợi sau này cô hiểu hơn về vấn đề này thì khi đó nói tiếp.
Anh chỉ có thể cúi xuống hôn Hân Nghiên thật lâu.
Nhìn Hân Nghiên cứ mơ mơ màng màng làm anh còn muốn thêm nữa.
Nhưng còn đang định tiến thêm ngoài dự định thì điện thoại của Trạch Dương reo lên.
Anh đành phải ra ngoài nghe điện thoại.
Ở đầu dây bên kia, Sở Tiêu cũng có thêm nhiều chứng cứ hơn.
Còn có người nhìn thấy một chiếc xe sang trọng đi đến khu tồi tàn đó.
Trạch Dương gọi Sở Tiêu mai đến để hai người có thể đi gặp người đó nhưng Sở Tiêu bận lịch trình nên không thể đi được.
Chỉ có thể gửi địa chỉ có Trạch Dương đến đó.
Trạch Dương đành phải rủ theo Thiệu Huy đi cùng.
Anh nói chuyện với Thiệu Huy rồi mới quay trở lại phòng.
Hân Nghiên của anh ngủ từ lúc nào không hay.
Trạch Dương nằm xuống ôm lấy cô.
Anh đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên môi cô rồi nhắm mắt.
Tuy là nhắm mắt nhưng nh Trạch Dương vẫn không ngủ.
Anh chỉ đang suy nghĩ xem mấu chốt của tất cả chuyện này..