Vậy mà Hân Nghiên ở cùng Trạch Dương đã được ba ngày.
Chỉ có những lúc đi ngủ Trạch Dương hay khi dễ cô, còn đâu thì anh đều đáp ứng tất cả như cậu của cô.
Chỉ cần cô nói, dù là tối muộn cũng sẽ đi mua về cho cô.
Hân Nghiên đang ngồi vẽ thì nhớ ra mai là chủ nhật, có buổi dã ngoại của trường.
Cô đã rủ được Diệp Lam và Thiệu Huy rồi, chỉ có Sở Tiêu là bận lịch trình nên không thể đi được.
Mà bây giờ Trạch Dương về rồi nên cô rủ Trạch Dương đi cùng luôn.
Nhanh chân chạy sang phòng làm việc của Trạch Dương.
Anh vẫn đang mày mò với các mã lập trình trên máy tính.
Hân Nghiên đi đến làm gián đoạn suy nghĩ của anh, nhưng anh cũng không có trách móc cô mà còn bỏ công việc sang một bên để ngồi nói chuyện với cô.
- Trạch Dương, ngày mai trường em có cho đi dã ngoại, anh đi không?
- Em thích?
- Dạ, thích lắm nha.
Sẽ có rất nhiều cảnh đẹp, em rủ cả Lam Lam và Thiệu Huy rồi.
- Ừ, vậy mai đi với em.
- Nhưng mà Sở Tiêu lại bận mất rồi.
- Thì kệ cậu ta.
Trạch Dương nghe đến Sở Tiêu liền khó chịu.
Hân Nghiên vẫn rất hay nhắc đến Sở Tiêu trước mặt anh, thi thoảng cô còn kể lại chuyện đi chơi với Sở Tiêu cho anh nghe.
Nhưng cũng biết làm sao được, 4 năm qua anh rời đi như vậy cũng là thời điểm tốt để Sở Tiêu có thể bên cạnh Hân Nghiên.
Nhưng bây giờ anh về rồi, anh ta cũng đừng nghĩ có cơ hội thêm lần nào nữa.
...!
Sáng hôm sau, Hân Nghiên đã chuẩn bị hết đồ dùng.
Cô mang chỉ là những đồ vật, dụng cụ để hỗ trợ vẽ.
Thường thì đi dã ngoại Hân Nghiên sẽ thấy cảnh nào đẹp thì sẽ vẽ về cảnh đó ngay ở đó luôn.
Trạch Dương thì lo sắp đồ ăn cho cả hai.
Đáng lẽ sẽ ăn cùng mọi người nhưng anh không thích mấy đồ ăn ở đó.
Tốt nhất là cứ mang đi cho chắc ăn.
Cả hai thu xếp xong rồi lên xe đi đến địa điểm dã ngoại mà trường nói.
Thấy Hân Nghiên đi đến thì Trần Nam Phong còn chạy đến chỗ cô tươi cười chào.
Nhìn anh hôm nay cũng chau chuốt rất nhiều, nhưng trong mắt Hân Nghiên thì vẫn có người đẹp hơn rồi nên cô chả để ý đến Hội trưởng trước mặt nhiều.
- Hân Nghiên, cậu đến rồi thì đi cùng đoàn luôn nhé?
- Mình...!
- Cô ấy đi cùng tôi.
Còn đang định trả lời thì Trạch Dương đi tới kéo Hân Nghiên về phía mình còn ôm eo cô để nói.
Hân Nghiên ngước lên chớp mắt nhìn Trạch Dương rồi lại nhìn về phía Trần Nam Phong.
- Hân Nghiên còn chưa nói, anh quyết định gì chứ? - Trần Nam Phong tỏ rõ vẻ khó chịu.
- Hân Nhi, nói xem em muốn đi với ai? - Trạch Dương cũng không muốn kém cạnh mà nói.
- À, mình đi với anh Trạch Dương.
Tí nữa có cả bạn của mình nữa.
Vừa nói xong thì Diệp Lam với Thiệu Huy cũng vừa đến.
Hân Nghiên tươi cười với hai người bạn của mình mà bỏ qua Trần Nam Phong.
Trạch Dương nhếch mép cười nhìn Trần Nam Phong rồi đi đến chỗ Hân Nghiên và hai người bạn cũ của mình.
Thiệu Huy nhìn thấy thằng bạn của mình ngày nào còn dáng vẻ thư sinh mà giờ đã trưởng thành, đậm chất quý ông.
Anh đi đến khoác vai Trạch Dương nói với Diệp Lam.
- Anh bạn, lâu rồi không gặp.
Đúng là người có tiền, nhìn cái đã thấy hào quang tỏa trên người rồi.
- Bớt lại đi, tôi rủ cậu về làm chung còn bày đặt mình là người nổi tiếng, không muốn làm.
Bây giờ kêu ca cái gì
- Aiz, đã nói rồi, tôi không giỏi về lĩnh vực đó.
Diệp Lam cũng đi đến ôm xã giao với Trạch Dương.
- Lâu rồi không gặp, còn nghĩ cậu quên đường về luôn rồi đấy.
- Còn "đồ vật" quan trọng ở đây, không về sao được.
- Phải ha, cậu không về có lẽ cũng sẽ mất đến nơi.
Hân Nghiên chờ ba người kia nói chuyện với nhau mãi chưa xong.
Rõ ràng là chỉ cần chào hỏi thôi mà, thế này bao giờ cô mới được ngắm cảnh đẹp.
Còn đang suy nghĩ thì lại thấy anh em họ Lãnh.
Bây giờ nhìn thật chững chạc, nhìn Huyền Nhi còn xinh đẹp hơn trước rất nhiều.
Hân Nghiên không khỏi vui mừng, cô chạy nhanh đến ôm lấy hai anh em họ.
- Oa, thật vui, mọi người đến đây chơi sao?
- Nghe nói ông anh họ của mình về, đương nhiên mình cũng phải về rồi.
- Kỳ Minh xoa đầu Hân Nghiên nói.
- Hân Hân nhà ta lớn quá rồi, thật xin lỗi vì mấy năm nay đều không gặp được cậu.
- Huyền Nhi ôm Hân Nghiên thủ thỉ nói.
- Không có gì, Huyền Nhi về là tốt rồi.
Là do Diệp Lam gọi điện nên hai anh em họ Lãnh mới về ngay trong tối qua.
Vừa mới nói chuyện với anh em họ Lãnh xong thì một ông lão đi tới.
Thật ra là Sở Tiêu nhưng anh vẫn đang phải cải trang vì cánh nhà báo, phóng viên có thể chụp được bất cứ lúc nào.
Hân Nghiên tính đi đến ôm Sở Tiêu để chào hỏi thì Trạch Dương kéo cô ra.
- Bắt tay là được rồi.
- À, ừm.
- Có cần phải vậy không?
- Cần.
Hân Nghiên nghe theo Trạch Dương chỉ bắt tay với Sở Tiêu.
Cả bảy người bắt đầu đi thăm quan.
Thật giống như hồi cấp ba vậy.
Mọi người đều kể lại chuyện cũ cho nhau nghe.
Tất cả đều rất vui, thậm chí khi chụp ảnh thì Sở Tiêu vẫn không ngại mà lộ diện.
Đám sinh viên nháo nhào khi thấy anh, nhưng tin tức "Nam nghệ sĩ đi chơi với bạn học cũ" lại được đông đảo giới trẻ đón nhận.
Họ còn rủ các bạn học cũ của mình để có thể nói về những chuyện ngày xưa.
Đúng thật là thời học sinh rất vui, đáng để trân trọng..