Sau ngày Trạch Dương đi thì Hân Nghiên ít nói hơn.
Nhưng được vài ngày thôi chứ bây giờ cô lại nói luôn cả phần của người khác.
Nhớ Trạch Dương là thật nhưng không nhớ đến thờ thẫn cả ngày.
Hân Nghiên cũng sắp thì đại học nên cô cũng khá bận, thi thoảng lúc nào rảnh mới nhớ đến Trạch Dương, nếu không thì lại phải học.
Vì Hân Nghiên không giỏi về các chuyên ngành khác, cô chỉ đam mê về vẽ nên ba mẹ cô cũng đồng ý cho cô theo học chuyên ngành Mỹ thuật.
Đang ngồi vẽ trong lớp thì Sở Tiêu lại đi đến lớp để gặp cô.
Sở Tiêu dù có thay đổi thì cũng chỉ thay đổi với Hân Nghiên, chứ còn với người khác thì cậu vẫn là một kẻ đáng sợ.
Đánh nhau, bỏ học, hút thuốc, chơi bời và đấy chính là những gì mà mọi người nhìn thấy từ Sở Tiêu.
Các học sinh vừa thấy cậu thì liền im bặt, lớp cũng yên tĩnh hơn cả có giáo viên dạy học.
- Hân Hân, đang bận sao? - Sở Tiêu mỉm cười lại gần xoa đầu Hân Nghiên.
- Mình không có bận, đang vẽ chơi thôi.
- Tí nữa đưa cậu đi chơi, có đi không?
- Oa, có chứ.
Mình muốn.
Hân Nghiên nghe được đi chơi thì vui mừng.
Diệp Lam với Nguyễn Thiệu Huy thì đang phải chăm chú vào để chuẩn bị thi lên trường đại học mà họ muốn nên có bận hơn cô.
Cũng tính rủ hai người họ nhưng lại thôi.
Đến buổi chiều về, Sở Tiêu đạp xe đưa Hân Nghiên đi chơi.
Còn chưa đi được lâu thì trời mưa bất chợt.
Mà nhà của Sở Tiêu lại gần hơn là nhà Hân Nghiên nên cậu nhanh chóng đưa cô về nhà mình.
Nhà của Sở Tiêu cũng được coi là giàu có lắm rồi.
Còn to gấp đôi nhà của Hân Nghiên nữa.
Cô không khỏi bất ngờ, còn nghĩ đây là tòa lâu đài thu nhỏ mất.
Nhà của Sở Tiêu đẹp như vậy mà cậu chưa hề rủ bạn bè đến chơi lấy một lần.
Hân Nghiên thầm nghĩ.
Nhưng cô đâu biết được Sở Tiêu là không muốn cho ba mẹ mình biết rằng cậu cũng có bạn bè.
Trong mắt ba mẹ cậu bây giờ luôn nghĩ cậu ăn chơi thì sẽ không có bạn bè.
Cậu cũng chả muốn trở thành đứa con ngoan trong mắt họ.
Hỏi vì sao ư? Chính là vì cái kế hoạch giống như đang cải tạo một con người theo ý họ thì đúng hơn.
Ba của Sở Tiêu là hiệu trưởng của một trường trung cấp cũng được xếp có tiếng trong thành phố.
Mẹ thì lại là luật sư nổi tiếng được những đồng nghiệp đánh giá cao và cả bạn bè quốc tế cũng đánh giá cao trình độ của bà.
Vì thế nên họ luôn muốn con trai mình cũng phải như họ.
Từ khi còn bé thì Sở Tiêu đã có gia sư dạy kèm.
Thời gian chơi của cậu hầu như là không có.
Nhưng lúc đó Sở Tiêu vẫn nghĩ rằng ba mẹ là muốn tốt cho mình.
Cậu vẫn nỗ lực để đạt được thành tích cao.
Chỉ là có một đợt cậu bị ốm mà dẫn đến thành tích tụt xuống xếp thứ hai mà ba mẹ cậu đã trách mắng rằng cậu không lo học hành.
Khi đó Sở Tiêu đã cãi nhau với ba mẹ và bỏ nhà đi.
Cũng may là bà nội cậu còn đưa về nếu không thì không biết cậu sẽ đi đâu.
Nhưng cũng từ đấy Sở Tiêu rất hay bỏ học, tham gia vào những tệ nạn trong trường và chả quan tâm lời của ba mẹ nói.
Ba mẹ cậu thì cũng không biết làm sao, một đứa bé ban đầu rất ngoan ngoãn bây giờ lại khác đến như vậy...!
Vì Sở Tiêu lấy áo khoác che chắn cho Hân Nghiên nên cô không có bị dính nước mưa nhiều, chỉ có cậu là bị ướt người.
Đưa Hân Nghiên vào trong sofa phòng khách ngồi.
Cậu dằn dò cô ngồi ngoan, cậu lên thay đồ rồi sẽ xuống ngay.
Hân Nghiên đương nhiên là nghe lời cậu mà gật đầu rồi.
Sở Tiêu thấy Hân Nghiên gật đầu rồi thì mới lên phòng thay đồ nhưng cậu vẫn không quên bảo người làm chú ý đến cô.
Hân Nghiên ngó nghiêng xung quanh, căn nhà này đẹp quá đi.
Còn sắp xếp theo trình tự, điều này có chút giống Trạch Dương.
Còn đang ngồi ngắm phòng khách của căn nhà thì chiếc ô tô đen đi tới.
Bước ra là một người phụ nữ có phong cách ăn mặc vừa thanh lịch nhưng cũng không kém phần sang trọng.
Mái tóc được uốn cong vào trong, nếp nào ra nếp đấy.
Từ ánh mắt cho tới khí chất đều toát lên vẻ đẹp của một quý bà.
Đưa chìa khóa xe cho bảo vệ rồi cầm túi xách đi vào trong.
Hân Nghiên thấy bà còn tươi cười chào bà nữa.
- Cháu chào cô ạ.
- Cháu là...?
Lục Hạ An nhìn Hân Nghiên mà có chút bất ngờ.
Cô bé này nhìn cũng biết ngày là học sinh.
Nhưng trước nay trong nhà này làm gì có học sinh nào vào ngoại trừ Sở Tiêu - con trai của bà.
- Cháu là bạn của Sở Tiêu nha.
- Bạn? Bạn của A Tiêu?
Nghe Hân Nghiên nói cô là bạn thì bà con bất ngờ hơn.
Sở Tiêu con trai bà mà cũng có bạn? Cũng quá bất ngờ rồi đấy.
Đi đến gần Hân Nghiên còn đang định dò hỏi cô thì Sở Tiêu đi xuống.
Cậu vừa thấy mẹ mình đến gần Hân Nghiên thì khó chịu ra mặt.
Đi đến gần kéo Hân Nghiên về sau lưng mình.
- Đây là bạn của con? - Lục Hạ An thắc mắc.
- Có chuyện gì sao? Con có bạn, mẹ không vui?
- Không, không phải.
Mẹ đương nhiên phải vui rồi.
A Tiêu kết bạn là mẹ cũng vui rồi.
- A, đây là mẹ Sở Tiêu nha.
Đẹp thật đó.
Hân Nghiên nghe vậy liền kéo tay áo Sở Tiêu nói.
Cậu nghe cô bạn của mình khen mẹ cậu như vậy thì cũng chỉ nhàn nhạt cười.
Vậy mà từ trước kia đến giờ có khen cậu được một câu nào đâu.
- Dù sao cũng đang mưa, cậu ở đây chơi nhé?
- Được không? Nhưng mà ba mẹ mình không cho đâu.
- À, để cô gọi điện cho ba mẹ cháu nhé? Dù sao cũng đến đây rồi, tí nữa ở lại ăn cơm tối với gia đình cô nhé?
Lục Hạ An liền chớp lấy thời cơ.
Nhìn qua cũng thấy Sở Tiêu nhà bà đối xử với Hân Nghiên tốt ra làm sao.
Cậu còn chưa từng khó chịu hay nói những lời khó nghe khi ở bên cạnh cô bé.
Còn chuyện tiếp xúc gần như vậy.
Sở Tiêu nhà bà đâu có thích tiếp xúc gần với người khác, cô bé này cũng thật đặc biệt.
Tí nữa có thời gian bà sẽ tìm cơ hội để nói chuyện riêng với cô.
Hân Nghiên đợi mẹ của Sở Tiêu gọi điện xong, nghe ba mẹ mình đồng ý rồi mới bui vẻ mà chơi.
Cô còn bảo Sở Tiêu đưa cô đi thăn quan căn nhà.
Hân Nghiên đi hết chỗ này đến chỗ nọ, Sở Tiêu cũng không phiền mà đi theo cô.
Trước đây cậu còn nghĩ căn nhà này quá rộng, cậu không muốn đi nhiều.
Nhưng có Hân Nghiên ở đây thì đi đâu cậu cũng muốn đi.
Đến tối, ba của Sở Tiêu đi làm về.
Cả gia đình ngồi vào bàn ăn nhưng chả mấy vui vẻ.
Nhưng lần này Sở Tiêu không có đứng dậy sớm, cậu còn ngồi ăn cùng Hân Nghiên.
Ba mẹ cậu thấy con trai mình khác như vậy thì bất ngờ.
Có lẽ cô bạn học này sẽ thay đổi được con trai của họ chăng?
Ăn uống xong Hân Nghiên còn khen bữa cơm thật ngon.
Cô rất vui vì gặp ba mẹ của Sở Tiêu.
Lục Hạ An định nói chuyện riêng với Sở Tiêu nhưng cậu lại kéo tay cô đi lên phòng cậu.
Hân Nghiên chơi mãi đến tối muộn thì được mẹ của Sở Tiêu đưa về.
Ba mẹ cô đã chờ cô con gái của mình ở ngoài cổng.
Họ chào hỏi Lục Hạ An vài câu rồi chà tạ biệt.
Vào nhà, Hân Nghiên còn kể cho ba mẹ mình rất nhiều về nhà Sở Tiêu.
Ba mẹ cô còn nghĩ có lẽ sớm muộn gì Sở Tiêu cũng thay thế chỗ của Trạch Dương mất thôi.
____________
Cuối tuần sẽ bão chap nha cả nhà iu của em????.
Coi như là quà 8/3 muộn cho các chụy em nhé.
Chúc các chị em 8/3 vui vẻ và càng ngày càng xinh đẹp hơn nha????✨1.