Hân Nghiên nghe điện thoại của Trạch Dương xong thì xệ mặt xuống.
Cô có hứa với Trạch Dương rồi, nhưng nhớ Trạch Dương quá đi.
Cũng không biết Trạch Dương đi đâu luôn, cô muốn đến đó xem thử chỗ Trạch Dương ở.
Đến buổi tối ba mẹ gọi Hân Nghiên xuống để ăn cơm.
Cô còn nằm uể oải trên giường không muốn xuống để ăn.
Cố Hoài Diễm thở dài đành phải mang cơm với thức ăn lên để dỗ con gái mình.
Họ biết rõ Hân Nghiên với Trạch Dương chơi với nhau từ nhỏ, lúc nào cũng quấn quýt lấy nhau, bây giờ đùng một cái Trạch Dương rời đi đương nhiên Hân Nghiên sẽ chưa chấp nhận ngay được.
Nhưng cái gì cũng cần phải có thời gian, cứ để mọi chuyện diễn ra Hân Nghiên sẽ nhanh chóng tiếp nhận cuộc sống khi không có Trạch Dương bên cạnh thôi.
Màn đêm buông, Hân Nghiên đợi mọi người đi ngủ hết rồi mới lôi bức thư mà Trạch Dương đưa cho cô.
Muốn xem thử Trạch Dương viết gì cho mình.
Hân Nghiên lúi húi mở nhẹ nhàng tránh làm hư bức thư đó.
Nội dung bên trong bức thư rất ngắn gọn.
Trạch Dương chỉ nói muốn bước tranh đầu tiên Hân Nghiên vẽ sẽ là cậu.
Đợi sau này cậu trở về nhận được bức tranh đó thì sẽ nói một bí mật cho cô nghe.
Hân Nghiên mỉm cười nhưng không dám cười lớn.
Cô chắc chắn sẽ vẽ cho Trạch Dương nha, sẽ tặng cho Trạch Dương bức tranh thật đẹp.
Hân Nghiên sẽ ghi nhớ, cô chắc chắn phải nhớ.
Vì Trạch Dương sẽ nói cho cô một bí mật nên Hân Nghiên càng tò mò về bí mật đó hơn.
Chỉ mong Trạch Dương sẽ về thật sớm để nói cho cô biết.
Vội vàng chạy đến bàn học kéo ngăn tủ dưới ra.
Hân Nghiên lấy chiếc hộp quà bên trong ra.
Chiếc hộp này là dùng để đựng những đồ vật quan trọng của cô bé, và bức thư này được cô đặt vào trong đây thì ắt hẳn là rất có ý nghĩa với cô.
Cất chiếc hộp về chỗ cũ rồi di chuyển về giường nằm ngủ.
Hân Nghiên ôm con gấu bông trong lòng nhưng vẫn mải suy nghĩ về Trạch Dương.
Cô giơ con gấu bông lên để hỏi rồi lại tự trả lời.
Một lúc sau cũng nhanh chóng ngủ.
...!
Sáng hôm sau thì ba của Hân Nghiên đưa cô tới trường.
Hân Nghiên vẫn thật nhớ những lúc Trạch Dương đưa cô đi học.
Cậu còn dặn dò cô phải ăn hết đồ ăn sáng, rồi còn đưa cô đến tận lớp học mới chịu trở về lớp của mình.
Tuy Hân Nghiên nói không thích đi cùng Trạch Dương bằng Sở Tiêu nhưng bây giờ thiếu cậu cũng thật nhớ.
Nhớ từng hành động, nhớ cả những lần Trạch Dương cốc đầu cô nữa.
Cả buổi học Hân Nghiên đều chán nản không muốn nói chuyện.
Diệp Lam cũng hiểu rõ cô bạn thân của mình.
Ai cũng biết, cũng như cả trường này đều biết Hân Nghiên với Trạch Dương như hình với bóng.
Không thể xa cách nhau.
Bây giờ thì Trạch Dương rời đi, đương nhiên người ở lại sẽ phải nhớ rồi.
Diệp Lam cũng chỉ có thể nói chuyện với Hân Nghiên trong những khoảnh thời gian nghỉ giải lao để cho cô vui lên một chút còn đâu thì phải học bài.
Lãnh Kỳ Minh cũng thấy Hân Nghiên khác lạ.
Thấy cô chán nản như vậy thì cậu cũng không biết làm sao.
Từ trước tới nay cậu chưa dỗ con gái bao giờ, cũng không hãy để ý đến con gái nên không tránh khỏi những tình huống như này.
Cậu muốn mở lời với Hân Nghiên nhưng lại không biết nói sao.
Vốn dĩ trước nay luôn là Hân Nghiên ngỏ lời nói trước nên bây giờ cậu bắt chuyện trước thì có chút không quen.
Nhưng thấy một Hân Nghiên trước kia hay cười còn là trung tâm của sự hài hước, bây giờ lại là Hân Nghiên có sự trầm tính nên Kỳ Minh không quen cho lắm.
Cậu vứt bỏ chiếc bút đang cầm trên ra cửa sổ rồi quay lại nhìn Hân Nghiên.
- Hân Hân, cậu có bút không? Cho mình mượn.
- ...!
Hân Nghiên đang mải nghĩ nên không có chú ý đến lời của Kỳ Minh nói.
Phải đến khi cậu đẩy nhẹ tay cô thì lúc đấy cô mới quay lại nhìn Kỳ Minh.
- Có chuyện gì sao hả Kỳ Minh?
- Mình quên mang bút, cậu có bút không cho mình mượn.
- À, có nha.
Cho Kỳ Minh luôn á.
Hân Nghiên lấy trong hộp bút ra cho Kỳ Minh một chiếc bút.
Cô có vẻ đang thoát ly khỏi suy nghĩ trong đầu.
Tươi cười hơn vừa nãy.
Kỳ Minh thấy thế cũng vui hơn.
Thà rằng cô cứ là Hân Nghiên luôn yêu đời có chút ngốc nghếch còn hơn là một Hân Nghiên u sầu, lo nghĩ.
Tan học trở về thì Sở Tiêu rủ Hân Nghiên đi chơi để cho khuây khỏa.
Cậu biết Hân Nghiên đang buồn vì Trạch Dương rời đi.
Tuy rằng việc này rất có lợi cho cậu tiến thêm bước nữa với Hân Nghiên nhưng cậu lại muốn chơi đẹp.
Dù sao dùng thủ đoạn để có được người mình yêu cũng chả tốt đẹp gì.
Sở Tiêu vốn chả phải người tốt.
Nếu như trước kia không có gặp Hân Nghiên, không tiếp xúc với cô thì bây giờ cậu đã có tiếng tăm trong giới giang hồ rồi.
Nhưng Hân Nghiên lại quá đỗi trong sáng, cậu lại chả muốn cô bị vấy bẩn.
Muốn cô cứ an nhiên như vậy vì thế đã cố gắng thay đổi hết sức có thể vì cô.
Hân Nghiên nói không thích đánh nhau, cậu liền không đánh nhau nữa.
Hân Nghiên nói không thích cậu hút thuốc lá, cậu liền lập tức bỏ thuốc.
Chỉ cần là Hân Nghiên nói thì cậu nhất định sẽ làm để cô hài lòng.
Tuy vậy đột nhiên hôm nay Hân Nghiên lại nói rằng không muốn tiếp xúc gần với Sở Tiêu làm cậu hơi bất ngờ.
Phải hỏi kĩ lắm thì cô mới chịu nói là Trạch Dương đã bảo cô hứa.
Mà nếu không hứa sẽ bị chặt bỏ nhón tay út nên cô rất sợ.
Không dám thất hứa đâu.
Sở Tiêu nghe vậy còn tính thay đổi ý định tiến thêm một bước nữa với Hân Nghiên.
Cái tên Trạch Dương đó đi rồi mà vẫn muốn ám cậu.
Nhưng dù sao cũng mặc kệ, Hân Nghiên ngây thơ nên cậu chỉ dỗ cô vài câu là cô lại tin lời cậu ngay.
Vì thế Hân Nghiên đã mặc kệ lời hứa với Trạch Dương mà vẫn chơi với Sở Tiêu..