Hương Vị Của Cám Dỗ

Chương 4




“Hôn anh”. Nàng lơ đãng sờ vào cây thánh giá của anh thò ra khỏi nút áo sơ mi trên cùng. Anh vẫn lẳng lặng tiếp tục - cử chỉ quá ngọt ngào, quá bất ngờ, quá đau đớn.

Những ngón tay chạm đến cổ họng anh, rồi lần xuống theo những mắt xích của sợi dây chuyền dầy nặng.

Lúc này đã nhận ra điều đó, anh thả buông mái tóc nàng xuống và bóp chặt khuỷu tay nàng đầy ẩn ý. “Virginia. Miệng em. Trên miệng anh”.

Họ đã vuốt ve mơn trớn nhau thế này cả năm rồi, bằng mỗi ánh mắt, mỗi nụ cười, mỗi cái vén tóc của nàng. Nàng giật ra và bật cười, một âm thanh nấc nghẹn, căng thẳng. “Bây giờ ư?” dường như nàng không tin nổi mắt và tai mình, mụ mẫm không biết nói gì để từ chối anh.

Chiếc xe dừng lại trước đèn đỏ. Một vài chiếc xe dừng lại bên cạnh họ. Marcos ngừng lại, lặng lẽ liếc nhìn nàng đến khi xe của họ đi tiếp.

Anh chưa bao giờ khát khao được chạm vào một cơ thể như nỗi khát khao được chạm vào nàng lúc này. Và miệng nàng - anh sẵn sàng đánh đổi tất cả để được thưởng thức cái miệng xinh xắn đó, lần đầu tiên trong đời anh được liều lĩnh, được ích kỷ vì nó. Cái miệng hứa hẹn tất cả những gì thơ ngây mà anh đã từng có, niềm tin, vẻ đẹp và nỗi si mê mà anh từng trải qua.

Không nghĩ gì được hơn nữa, anh kéo ghì nàng sát vào mình. “Một nụ hôn thôi. Ngay bây giờ”. “Nhưng anh là ông chủ của em cơ mà”, nàng thở hổn hển, tay ghì chặt lấy cổ áo của anh. Nhưng đôi mắt xanh trong veo, sáng long lanh của nàng đang ngây ngất nhìn anh, và đôi mắt đó nói vâng.

Cặp môi nàng căng mông, hé mở, khát khao môi anh. Anh rút ngón tay của mình lại để cọ miết trên chúng. “Cứ giả vờ rằng anh không phải là hắn”.

“Nhưng anh đúng là ông ấy mà”.

“Anh không muốn là anh, anh muốn chỉ là... Marcos thôi”. Mối quan hệ của họ đã bị vây bọc trong những quy tắc, hạn chế bởi chính những vai trò của họ. Giá như Virginia chỉ là một người phụ nữ? Và anh chỉ là một người đàn ông? Có lẽ nàng đã là của anh rồi, và vẫn đang là của anh. “Chỉ là Marcos thôi”.

Ánh đèn thành phố lướt qua hắt bóng nhảy múa trên mặt nàng làm nàng trở nên thật lộng lẫy, e thẹn, khao khát. “Một nụ hôn thì có hại gì đâu, Virginia.” Mắt anh mờ đi vì ham muốn khi anh choàng tay qua lưng ghế phía sau nàng và ngả đầu mình sang. Hơi thở của họ quyện vào nhau, miệng họ cũng hé mở. “Người ta vẫn hôn những con thú cưng, hôn lên má kẻ thù của mình, hôn lên một bức thư. Thậm chí người ta còn thổi vào không trung những cái hôn gió. Lẽ nào em không thể hôn anh?”

“Chuyện này bất ngờ quá”.

“Lạy Chúa, anh ghét là kẻ dễ đoán mà”. Cánh tay anh trườn khỏi lưng ghế và quàng qua vai nàng, nhẹ nhàng ôm ghì nàng vào người anh. Ngón tay anh đùa nghịch những lọn tóc mềm mại, óng mượt trên gáy của nàng. Giọng anh khản đặc không thể nào chịu nổi, máu trong người anh như một cơn lũ trào dâng sôi sục. Phải tập trung lắm anh mới nở được với nàng một nụ cười để giải tỏa trạng thái điên rồ này. “Đừng suy nghĩ về điều đó nữa và hôn anh đi”.

Những lọn tóc của nàng bị hất tung lên với một cái lắc đầu. “Chúng ta đâu cần phải hôn nhau mới vờ là đang... cùng nhau. Em có thể đóng giả một cách thuyết phục mà không cần hôn cơ mà”.

Không hôn ư? Lạy Chúa, không. Anh đã mê mẩn trong mộng với cái miệng của nàng, đường cong thanh trên cánh môi trên, phần thịt căng mọng của cánh môi dưới.Anh đã hôn cái miệng đó bao ngày, bao tuần, bao tháng nay trong tâm tưởng.

“Em nhầm rồi, em yêu”. Anh hôn lên thái dương của nàng, cảm nhận rõ từng cơ bắp đang căng lên nóng bỏng dưới lớp quần áo. Da thịt anh như bừng bừng sốt với nỗi khát khao dồn nén trong khi nàng tiếp tục ghì chặt lấy áo anh. “Hai đứa mình phải hôn nhau chứ. Và phải hôn thật thuyết phục vào”.

“Em... lúc trước anh đâu có đả động đến chuyện này”.

Anh vuốt nhẹ gò má nàng bằng lưng một ngón tay và nhận ra nhịp đập hổn hển, gấp gáp nơi cổ họng của nàng. Chúa ơi, một lần nữa nàng lại dán chặt mắt vào miệng anh, và anh chỉ muốn được trao nó cho nàng. Bây giờ. Ngay bây giờ. Hãy trùm nó lên miệng nàng đi, ép nó vào miệng nàng, ngấu nghiến tất cả những gì thuộc về nàng. “Hôn anh đi, Virginia. Hôn anh say mê vào”. Anh hầu như không còn kiểm soát được mình bằng khả năng tự kiềm chế tàn nhẫn mọi khi nữa.

Nàng lưỡng lự. Và rồi, trong một hơi thở gấp gáp, nàng nói. “Chỉ một nụ hôn thôi đấy”.

Tim nàng đập loạn vào lồng ngực anh khi nàng chợt nhận ra mình vừa đồng ý. Hôn anh. Ôi, lạy Chúa. Anh cố ép mình ngồi thoải mái ngả ra sau ghế và kiềm chế nỗi thôi thúc được chủ động chèo lái theo ý mình. Tưởng chừng như anh sắp phát điên lên mất. Suýt chút nữa thì anh đã xé tung váy áo của nàng, giật tung chiếc vòng khỏi cổ nàng, cả áo sơ mi của anh, tất cả những gì ngăn cách giữa họ. Mặc dù vậy, anh vẫn muốn thật chắc chắn, chắc chắn là nàng muốn làm điều này. Muốn anh. Cùng anh.

Anh bật ra một tiếng rên và nói. “Hãy hôn đến khi nào hai đứa mình nghẹt thở”.

“Em... người lái xe có thể nhìn thấy chúng ta mất”. Giọng nàng lạc đi chẳng kém gì anh, và cảm giác gấp gáp đến hụt hơi trong giọng nàng càng xô anh chìm sâu hơn vào nỗi thèm khát điên rồ, hoang dạ này.

“Hãy nhìn anh đây này, đừng nhìn anh ta”.

“Anh là tất cả những gì em đang nhìn mà, Marcos”.

Anh không biết ai đang thở dốc hơn nữa, ai đang quyến rũ ai ở đây. Nàng áp tay mình lên bụng anh. Anh rít lên ngây ngất. Những múi cơ dưới lòng bàn tay nàng rắn đanh lại. Nỗi khát khao làm anh chật căng đau đớn.

Tay nàng trườn dần lên ngực anh, một cái vuốt ve như gió thoáng. Bừng bừng sốt. nàng nâng cằm anh trong hai lòng bàn tay mát lạnh... và chờ đợi. Ngại ngần, vụng dại. Trong lời cầu khẩn rời rạc, nàng hổn hển, “Anh nhắm mắt lại”.

Anh làm theo. Không phải vì nàng yêu cầu, mà bởi vì những ngón tay của nàng đang nồng nàn vuốt nhẹ thái dương anh, lướt dọc xuống hàm. Hai bàn tay nàng trượt xuống dưới và choàng quanh vai anh, xoa dọc theo những cơ bắp một cách kích thích đến nỗi anh nghiến chặt răng lại. Thế này đúng là giết người. Nàng phải dừng lại. Nàng không được dừng lại.

“Làm đi. Làm ngay đi”. Sự hối hả bất lực trong giọng nói của anh khiến nàng thảng thốt không khác gì những cảm xúc khác đang tuôn trào trong anh. Nỗi thèm khát giằng xé trong anh như một con quái vật đang sống.

Và rồi anh cảm thấy làn sương ấm áp từ hơi thở của nàng trên mặt mình, cảm nhận sự gần gũi của đôi môi nàng đang hé mở, và anh nghe thấy tiếng thì thầm thẹn thùng của nàng qua đôi tai đang lùng bùng của mình. “Lâu rồi tôi không thực hành...”

Anh không để nàng nói hết câu. Anh vươn người ra và lùa một tay vào mái tóc buông xõa sau gáy của nàng và ghì nàng vào người mình.

“Virginia”, anh nói giọng đứt quãng và trùm miệng mình lên miệng nàng. Virginia đã xác định đó sẽ là một nụ hôn chớp nhoáng. Chỉ là nếm thử một chút thôi. Nếm thử một chút để thỏa mãn trí tò mò, nỗi khát khao của nàng. Nếm thử một chút thôi vì nàng không thể, không bao giờ có thể từ chối người đàn ông này. Nhưng khi anh ghì nàng xuống và miệng anh, mạnh mẽ, dữ dội, chạm vào môi nàng, không còn gì có thể ngăn được cảm giác đang xâm chiếm nàng lúc này.

Họ đã trêu đùa, cười cợt, anh đã chọc ghẹo nàng, đã kéo nàng vào lòng anh. Việc giả vờ thật là dễ dàng, nhưng giờ... giờ thì cái miệng này, người đàn ông này, đôi bàn tay này đang ôm ghì sau gáy nàng, tất cả đều quá thật. Thô ráp. Sống sượng. Hủy diệt.

Nàng rên lên một tiếng bất lực khi anh nghiêng đầu, thì thào điều gì đó không thể nào hiểu nỗi vào tai nàng, và cái lưỡi nóng bỏng của anh lần đến tai nàng, trong khi nỗi đam mê trong anh mỗi lúc một lớn và dữ dội hơn phía dưới. Nàng sững sờ nhận ra rằng anh thực sự muốn nàng.

Anh bắt đầu cắn nhè nhẹ từng cái một, và đôi môi thèm khát, quyết liệt đó miết chặt vào môi nàng khiến nàng cảm thấy chới với bên trong, đầu nàng ong ong như có pháo hoa. “Sabes a miel”.

Anh nói giữa hơi thở gấp gáp đầy thèm khát trong khi vẫn ghì chặt lấy môi nàng. Nàng ghì cứng lấy cổ anh và cố gắng để không rên lên khi hơi thở ấm áp của anh lướt trên da thịt nàng, thiêu đốt nàng như một cơn sốt.

“Te quiero hacer el amor”, anh hổn hển, lướt hai bàn tay xuống dọc theo hai bên sường nàng, những ngón tay của anh miết qua những đường cong trên ngực nàng, ngực anh dồn dập với nỗi khát khao bị kiềm chế đến cùng cực.

“Toda la noche, te quiero hacer el amor”. Nàng hoàn toàn không hiểu anh nói gì nữa, nhưng những từ đó vang vọng trong nàng như một cơn sóng khoái cảm dữ dội. Ngực nàng căng lên nặng trịch, hai đầu ngực đau đớn, nàng phải ép chúng sâu hơn vào ngực anh rồi nàng há hốc miệng, nhích người ép sâu vào anh theo bản năng. Nàng biết chuyện này thật sai lầm, quá sai lầm, sẽ không bao giờ được xảy ra nữa, và chắc chắn đó chính là lý do tại sao nàng kích động để nó xảy ra như lúc này. “Anh đang nói gì với em... nàng thì thào vào tai anh”.

Hơi thở của anh nóng rực và gấp gáp phả vào nàng. “Anh đang nói là anh muốn được yêu em. Cả tối nay, cả đêm nay”. Anh buột ra một tiếng rên và xoắn lưỡi anh quanh lưỡi nàng khi đôi môi họ khóa vào nhau trong sự gần gũi dữ dội, mê đắm, tuyệt đối.

Nàng há miệng hớp vào một hơi khi hai lòng bàn tay anh trùm lên hai đầu ngực căng cứng của nàng. Nỗi thèm khát của anh thể hiện trong từng sợi cơ cuộn lại, qua cách hai bàn tay anh đang mê mải miết, những cái thọc lưỡi tham lam khi miệng anh ngấu nghiến trùm lên miệng nàng.

Anh rên rỉ, dường như hoàn toàn mất kiểm soát lần đầu tiên kể từ khi nàng biết anh. Anh mân mê bầu ngực nàng bằng hai ngón tay cái của mình và lướt môi dọc theo gờ má nàng. Nàng nghiêng tai về phía cặp môi ngấu nghiến của anh, rùng mình run rẩy khi anh thì thầm với nàng, “Hơi thở của em làm anh tan ra từng mảnh”.

“Marcos...”

Người nàng nóng rực và bừng bừng cháy.

Anh xoay hông làm một động tác như đang say, và hai đùi nàng tự động mở rộng ra khi anh cố tình cọ cái biểu tượng đàn ông khỏe khoắn của anh vào người nàng. Lưỡi anh liếm sâu vào dưới tai nàng, nóng rực và ẩm ướt. “Hãy ngăn anh lại đi, Virginia”. Bàn tay anh quả quyết và thành thạo luồn qua khe xẻ chữ V trên chiếc váy và trùm lên ngực nàng. “Virginia. Hãy ngăn anh lại đi, Virginia.”

Anh tham lam bóp xiết lấy da thịt nàng, và khi lòng bàn tay anh miết mạnh vào đầu ngực nàng, hai mắt nàng mở to vì choáng váng. Cảm giác thật mê ly, thật sai trái, thật tuyệt vời làm sao. Nàng giấu khuôn mặt bừng bừng sốt của mình vào trong cổ anh và gần như nấc nghẹn vì những âm thanh đang ứ lên từ dưới họng nàng. Cảm giác đê mê xâm chiếm lấy toàn bộ cơ thể nàng, đầu óc nàng vật lộn để nhận ra rằng chuyện này đang thực sự xảy ra với Marcos Allende.

“Khách sạn ở phía trước ạ, thưa ngài”. Vừa lầm bầm rủa thầm, Marcos vừa ghì nàng lại sát hơn. Hơi thở đứt quãng của anh làm thái dương nàng như nổ tung. Anh ôm xiết lấy nàng. “Lên phòng chúng ta sẽ tiếp tục”.

Virginia vuốt lại mái tóc rũ rượi của mình. Lên phòng ư? Chúa ơi, họ đã làm gì thế này? Cố nhịn cười trước vẻ mặt của nàng, Marcos áp chặt môi anh lên trán nàng trong khi bàn tay dịu dàng của anh vuốt ve nhẹ sau gáy, hơi run run. “Lẽ ra anh phải biết trước là chúng ta dễ bắt lửa đến thế”, anh thì thầm.

Chiếc Mercedes rẽ vào lối đi rộng thênh thang với những hàng cọ trồng hai bên của khách sạn. Virginia lục lọi tìm ví trong lúc Marcos bước ra và đi vòng sang phía nàng, nhoài người vào trong xe giúp nàng đứng lên.

Đôi mắt đen lấp lánh của anh không rời khỏi khuôn mặt nàng, không một giây nào. Hai đứa mình đã hôn nhau, đôi mắt đen thăm thẳm của anh như muốn nói điều đó. Anh đã chạm vào em. Anh biết em cũng muốn anh.

Và trong một giây điên rồ, tất cả những gì nàng muốn là quên đi tại sao nàng đến đây, quên mình là ai và để mặc bị cuốn theo người đàn ông này, buổi tối hôm nay, trong cái thành phố này.

Như đang cố đọc những suy nghĩ của nàng. Marcos đỡ một nửa khuôn mặt nàng trong lòng bàn tayấm áp của mình, và ánh mắt anh dữ dội, long lanh đến nỗi gần như khiến nàng lóa mắt. “Lên phòng”, anh nhắc lại.

Lời hứa hẹn đó đâm vào nàng như một mũi dao trong khi anh đi ra bàn bạc gì đó với người lái xe và Virginia đứng đó như một người đang ở trong trạng thái bị thôi miên, ngây người nhìn đôi bàn tay to lớn, rám nắng của anh đang buông thõng hai bên sườn. Đôi bàn tay mà nàng đã cảm nhận trên người mình.

Nàng nghi ến chặt răng, cố cưỡng lại nỗi thèm khát còn râm ran khắp người. Anh đang chơi đùa với nàng thôi. Anh đang giả vờ. Anh là một người sẵn sàng làm bất kỳ điều gì để chiến thắng - và anh muốn Allende.

Marcos dường như không đế m xỉa gì đến nỗi thất vọng của nàng khi anh quay lại, chậm rãi vòng tay phía sau nàng, những ngón tay anh xòe ra đặt trên lưng eo nàng khi anh dắt nàng bước lên những bậc thang.

Nàng bước theo anh, và không, nàng cố không tưởng tượng ra hìnhảnh anh khỏa thân, đang vuốt ve nàng, đang hôn nàng giống hệt những gì anh vừa làm - không, không, không. Nàng chăm chú ngắm nhìn khách sạn đẹp lộng lẫy và những cây cọ trồng trong chậu dẫn đến cánh cửa kính với vẻ tập trung của một nhà khoa học đang nhìn qua kính hiển vi.

Ti ền sảnh của khách sạn với trần uốn cong hình mái vòm làm nàng chếnh choáng. Thật là... thật là... Chúa ơi, cái cách mà anh vuốt ve nàng. Với bàn tay. Như thể ngực nàng là để dành cho anh và bàn tay anh thuộc về nó. Làm sao anh có thể đóng kịch giỏi đến thế? Nỗi khát khao của anh mãnh liệt đến nỗi anh có thể đập vỡ được cả bê tông bằng cái... cái... của mình.

“Em có thích không, Virginia?” anh vừa hỏi, vừa mỉm cười, khoát tay ra hiệu xung quanh.

Nàng ngắm nhìn cách bài trí trang nhã, vừa đơn giản. “Khách sạn ấy à? Đẹp thật”. Đôi mắt anh lấp lánh, nhưng bên dưới tất cả những vẻ đó, anh đang giấu ánh mắt thèm khát của một người đàn ông đã phải nhịn đói từ rất lâu và đang tận hưởng một bữa tiệc thịnh soạn ngay lập tức. Trông anh giống một người có thể làm với nàng những điều mà trong giấc mơ điên rồ nhất nàng cũng không tưởng tượng nổi, giống như một người đàn ông không muốn bị cự tuyệt một chút nào.

Và anh sẽ bị cự tuyệt. Anh phải bị cự tuyệt.

“Nó rất... quyến rũ”, nàng nói tiếp, bất kỳ điều gì để tâm trí nàng thoát ra khỏi cặp môi, cái miệng và ánh mắt của anh. Họ đi sâu hơn vào gian tiền sãnhốp đá cẩm thạch của khách sạn. Một bình hoa lớn trang điểm những bông hướng dương to đẹp nhất nàng từng nhìn thấy được đặt trên chiếc bàn tròn gần khu vực lễ tân.

Virginia vẫn không thể nào giải thích, không thể nào hiểu nổi rằng nàng vừa mới hôn anh xong. Nàng ngờ nghệch đến thê thảm, với người bạn trai cuối cùng từ thời đại học - lại đi hôn Marcos Allende. Nhưng chính anh đã âu yếm nàng, thì thầm những lời thật hư hỏng đến nỗi nàng gần như không chịu nổi sức nóng trần trụi mà chúng toát ra. Bất kể nàng có cố dựng lên bao nhiêu bức tường phòng tủh đi nữa, anh vẫn là thứ gợi tình nhất trên lục địa này, chơi đùa bằng một kiểu trò chơi người lớn mà nàng chư biết phải gọi tên như thế nào, và suýt chút nữa thì nàngđã tan chảy.

Dù sao thì tất cã cũng chỉ là giả vờ thôi mà. Đúng không?

Đúng thế.

Cố gắng trấn tĩnh lại, nàng ngưỡng mộ ngắm nhìn tấm lưng rộng của anh khi anh bước đi. Đôi vai anh căng lên dưới lần vải áo sơ mì màu đen. Anh bước tới bàn lễ tân và dựa người đầy tự tin, tỏ vẻ điềm nhiên như thể anh là cổ đông chính của khách sạn vậy. Hai người phụ nữ lăng xăng sau quầy lễ tân bằng đá hoa cương phục vụ anh như thể họ đồng ý với điều đó.

Virginia lặng lẽ bước lại bên cạnh anh, môi nàng vẫn còn nguyên cảm giác thô ráp và mẫn cảm. Nàng liếm môi một, rồi hai lần. Một lọn tóc đen như gỗ mun rủ xuống trán Marcos trong lúc anh ký giấy nhận phòng và đẩy nó qua mặt quầy. “Tôi đã đăng ký giấy nhận phòng suite gồm hai phòng ngủ - tôi sẽ yên tâm hơn nếu biết cô được an toàn. Như thế có vấn đề gì không?” Quay mặt với nàng, anh cài chiếc bút Montblanc của mình vào túi áo sơ mi, nhìn nàng với ánh mắt bình tĩnh, dò xét.

Nàng nhìn thấy trong đó vẻ bao bọc, sự quan tâm, và mặc dù những tế bào thần kinh của nàng phản đối bằng cách vặn vẹo bên trong, nàng vẫn đáp, “Không sao”. Chết tiệt. Cứ phải giả vờ như thế này một tuần liền thì đúng thật là địa ngục.

“Tốt lắm”. Trong thang máy, khi họ đi lên tầng chín - tầng trên cùng của tòa nhà thấp, xây trải rộng, thân hình anh nhìn thật to lớn và lừng lững trong không gian chật chội. Sự im lặng như đang thì thầm, hai đứa mình vừa hôn nhau.

Trong đầu, trong tim, trong dàn đồng ca lý trí của nàng, tất cả đều đang nói, hôn, hôn, hôn. Không tốt, không tốt một tẹo nào. Chẳng hay ho gì cái mớ bùng nhùng cảm xúc mà nàng đang sa lầy vào lúc này, chẳng hay ho gì cái thế giới đang nghiêng ngả của nàng, chẳng hay ho gì cái thực tế là chưa gì nàng đã nghĩ, đã háo hức, đã băn khoăn, rằng cảm giác hôn anh lần nữa sẽ như thế nào.

Hoàn toàn tự do. Hoang dã. Không kiểm soát. Nàng sẽ phải lảnh tránh. Kiềm chế. Phớt lờ anh. Lạy Chúa. Nếu như nàng gây ra điều gì đó làm mất đi công việc, nàng sẽ không bao giờ tha thứ cho mình. Và không gì bị mất một cách tồi tệ hơn là chuyện yêu đương. Và nhỡ may nàng đánh mất trái tim thì sao? Nàng gồng người lên, dứt khoát gạt phắt ý nghĩ đó ra khỏi đầu.

Mẹ nàng đã yêu cha nàng với tất cả trái tim của bà - với tất cả lỗi lầm, tất cả thói hài hước quái đản, với tất cả những đêm say khướt của ông, với tất cả những niềm vui và nỗi buồn, mặc dù nỗi buồn thì bao giờ cũng nhiều hơn. Mẹ nàng đã yêu với sự dâng hiến nhiệt thành, mù quáng, đến nỗi trong thâm tâm Virginia cảm thấy…thương hại me.

Vì mẹ nàng đã phải nhỏ nhiều nước mắt vì một người đàn ông nhiều hơn tất cả những gì một người có thể khóc được. Thật kinh khủng khi một người đàn ông có thể có nhiều quyền lực đến thế với một người phụ nữ, có thể lấy đi trái tim cùng tương lai của nàng và sẵn sàng chà đạp chúng không một chúng bận tâm, ấy náy.

Ngay cả khi hấp hối, bà mẹ ngọt ngào, xinh đẹp và tận tụy của nàng vẫn nắm chặt tay Virginia, và dường như bà đã bấu víu lấy cuộc sống của mình chỉ để tiếp tục cố gắng cứu vớt chồng. “Hãy chăm sóc bố nhé, Virginia, ông ấy cần có người chăm lo cho mình. Hứa với mẹ nhé, con gái yêu? Hãy hứa với mẹ là con sẽ chăm sóc bố chứ?”

Virginia đã thầ m hứa, đã kiên quyết tự nhủ với mình rằng nếu có khi nào đó nàng trao đi trái tim mình, thì đó cũng là dành cho một người thật đáng tin cậy, và cũng là người yêu thương nàng hơn những quân bài, những trò chơi của anh ta và hơn cả chính bản thân anh ta.

Dù cơ thể cũng như bản năng của nàng vừa mới đáp lại Marcos mê mẩn đến nhường nào đi nữa thì anh ta vẫn là tất cả những gì mà nàng nên cảnh giác. Từng trải, phức tạp, tàn nhẫn, một người đàn ông theo đuổi những thách thức, nguy hiểm và sự nghiệp của mình. Không bao giờ nàng có thể tưởng tượng nổi rằng Allende lại là một người đàn ông của gia đình, bất kể anh ta có tỏ ra hào phóng đến đâu đi nữa trên cương vị một ông chủ.

Cu ối hành lang, người nhân viên khách sạn hiện ra từ thang máy dành cho bộ phận phục vụ, nhưng Marcos đã tự dùng chìa khóa của mình, mở cửa cho nàng vào. Anh bật công tắc điện và cả căn phòng sáng bừng lên chào đón. Những bức tường dán màu vàng tươi, thảm trải sàn êm ái màu nâu sẫm, khu vực phòng khách mở rộng ra thông với một phòng ngủ ở mỗi phía. “Gracias”, anh nói, và boa cho người phục vụ ở cửa phòng rồi tự mình đẩy cả hai chiếc vali vào trong.

Virginia nhìn thấy cơ man nào là thứ đồ ăn hấp dẫn đến ứa nước bọt được bày trên bàn, những khay dâu tây nhúng sô - cô - la, hoa quả gọt sẵn, pho mát nhập khẩu. Một tờ báo đặt cạnh những chiếc khay bạc và cái từ “muerte” (chết) in đậm trên hàng tít lớn. Bức ảnh màu chụp một đống cao ngất xác người không nguyên vẹn trừng trừng nhìn thẳng vào nàng.

Marco chốt cửa lại. Âm thanh đó suýt làm nàng giật thót người. Và nàng chợt nhận ra chỉ còn lại hai người với nhau. Chỉ còn anh. Và nàng.

Cùng kế hoạch của họ. Bỗng nhiên và với tất cả sức mạnh của mình, Virginia ước ao biết được anh đang nghĩ gì lúc này. Anh có nghĩ là họ sẽ lại hôn nhau không nhỉ? Nhỡ may anh muốn nhiều hơn một nụ hôn thì sao? Nhỡ may anh không muốn?

Cảm thấy da thịt mình đang nóng ran lên, nàng tránh ánh mắt của anh, đi luồn qua bộ bàn ghế và kéo những tấm rèm trong suốt qua một bên. Thành phố lấp lánh ánh đèn. Bên ngoài cửa sổ, bể bơi của khách sạn tĩnh lặng đến kỳ lạ, những dãy núi rừng im lìm, mặt trăng cũng đứng yên. Nàng ngắm nhìn những đường dốc thoai thoải, chậm rãi và những đoạn dốc thẳng đứng trên núi, đưa tay lên để lần theo chúng trên mắt kính. “Anh có thường đến đây không?”, nàng khẽ khàng hỏi - bên trong nàng thì không hề tĩnh lặng chút nào.

“Không”. Nàng nghe thấy những tiếng bước chân nhẹ nhàng của anh trên mặt thảm khi anh tiến lại gần - nàng cảm thấy, hơn là nhìn thấy, anh đứng sát lại sau lưng nàng. “Chẳng có lý do gì cả”.

Có lẽ anh đang thốt lên điều gì đó với cách anh nói gần gũi đến thế. bên trong, một sợi dây khao khát kéo căng buộc chặt quanh dạ dầy của nàng đến nỗi nàng tưởng như mình sắp ngất. việc gần gũi với cơ thể đàn ông vạm vỡ, cứng rắn của anh làm một cơn lũ nóng bỏng lan tỏa khắp người nàng, cơ quanh bụng nàng thắt lại vì ham muốn. Cơ thể anh không hề chạm vào nàng; chỉ có mối đe dọa của sự đụng chạm, sự hiện diện kéo theo nỗi thèm khát về nó.

Trong bóng tối phòng ngủ của mình, giữa đêm khuya, nàng đã bao lần tự hỏi không biết Marcos có tàn nhẫn trong tình yêu giống như khi anh ta làm ăn không. Và không biết nụ hôn của anh ta... có đen tối và có sức tàn phá khủng khiếp như những gì hứa hẹn trong ánh mắt của anh ta.

Mà là đúng thế thật. Ôi, lạy Chúa, đúng là thế thật.

Cả không gian xung quanh như đang gào lên bắt nàng phải quay sang và hôn anh.

Khuôn ng ực vạm vỡ của anh áp sát vào lưng nàng, mùi hương của anh, cả hai cùng tấn công dữ dội vào giác quan của nàng. Anh đặt tay lên vai nàng, những đầu ngón tay nóng bỏng như lửa đốt. “Đây là một khu vực an toàn - anh sẽ không rời mắt khỏi em đâu, Virginia”.

Nhưng mối nguy hiểm không hề rình rập bên ngoài. Nó hiện hữu ở bên trong nàng. Chính là anh.

Nàng khóa chặt cơ thể mình, sợ không dám vươn người, cử động sợ lực hút như nam châm của anh, sợ không thể cưỡng nổi nỗi khao khát được quay sang, đụng chạm. “Thành phố này như thế nào hồi anh còn nhỏ?”, nàng dịu dàng hỏi.

Bàn tay anh vuốt ve nàng. Lửa bừng bừng cháy trên da thịt nàng khi anh lướt những ngón tay lười nhác dọc theo phía sau cánh tay nàng. “Hồi đó thì không nguy hiểm bằng bây giờ. Tôi lớn lên trên đường phố - tôi suốt ngày trốn đi với các nhân viên của cha tôi, tìm kiếm những cuộc phiêu lưu”.

Chẳng lẽ anh vừa cử động? Nàng có cảm giác anh đã trở nên to lớn, cứng hơn, gần hơn. Nàng cảm thấy nỗi thèm khát trong anh đang trỗi dậy, tiếng đập dồn dập trong ngực anh gần như chạm vào lưng nàng. Hay nàng đang nghe thấy chính tiếng tim mình đập?

Anh ghé môi xuống và hôn phớt, như một tiếng thì thầm, lên cổ nàng. “Giờ thì ngay cả thuê vệ sĩ cũng không an toàn nữa”, anh thì thầm trên da nàng. “Thay vào đó người giàu lại có xe bọc thép và vũ khí”.

Nàng nhắm mắt lại, những cảm giác đê mê lan tỏa khắp người. “Như một nơi vô chính phủ?” Đó là chỉ là một tiếng thở gấp gáp. Tiếng chiếp chiếp của một con chim nhỏ không thể cất nổi cánh, đang bị cuốn vào vòng thôi miên của con mèo.

Anh bật ra một tiếng rên đau đớn, cơn run rẩy của anh truyền cả sang người nàng. “Lúc em hôn anh cũng là em đang giả vờ à?”

Ôi. Lạy Chúa tôi. Họ lại đang động đến chuyện này.

Cái gật đầu của nàng như của một con rối.

Marcos lưỡng lự, rồi khàn khàn thì thào, “Em có muốn...?”

Nàng cắn chặt răng vào môi dưới để ngăn mình không buột miệng nói câu gì đó ngu ngốc, như vâng chẳng hạn. “Muốn gì cơ?”

Tiếng thì thầm của anh dội vào tai nàng. “Em biết là gì mà”.

“Em không biết ý anh là thế nào”. Nhưng tất nhiên là nàng biết. Ôi, trời ơi, nàng biết chứ. “Hôn...” khản đặc và cụt lủn, giọng anh đặc quánh vì thèm khát. “Vuốt ve...”

Run lẩy bẩy như một chiếc lá trong cơn bão, nàng giằng ra và đi vòng qua người anh, trong lòng rối bời. “Em đã bảo anh là em có thể giả vờ như thật còn gì”. Bước về phía chiếc ghế sô - pha và thả người xuống, nàng lại chăm chú ngắm nhìn chỗ đồ ăn một lần nữa nhưng kỳ thực nàng chẳng hề nhìn thấy gì cả. Nàng có nên tỏ ra vững vàng và cưỡng lại điều cơ thể cũng như trái tim nàng khao khát trong khi nàng có cơ hội để có được nó? Hay nàng phải nói không, không và không?

Marcos lại lùa bàn tay của anh vào tóc nàng. “Đó chỉ là giả vờ thôi sao?”

“Tất nhiên”. Nghe giọng anh như bị sốc và trông anh có vẻ tự ái đến nỗi suýt nữa thì nàng đã không nhịn đười cười. Thay vào đó, giọng nàng trở nên tỉnh không. “Vậy là anh ra đi. Còn cha anh ở lại đây? Ở thành phố này?”

Trong một thoáng, anh bật cười cay độc, và khi anh đã dần tĩnh lại, anh thô bạo quệt mu bàn tay ngang miệng mình như thể anh không chịu nỗi khi nhớ lại việc họ đã hôn nhau. Anh gắng gượng gật gù. “Cô giỏi lắm, cô Hollis, tôi phải công nhận đấy”.

“Điều gì khiến anh rời khỏi đây?”, nàng vừa hỏi, vừa nháy mắt.

Anh nhướng một bên lông mày lên và lần này khi anh bật cười nàng biết mình đã thành công khi buộc anh phải nói chuyện. “À”. Dựa một bên vai vào tường và khoanh tay lại trước ngực trong tư thế tỏ ra thoải mái, Marcos toát lên vẻ quyền lực tối thượng như chế ngự toàn bộ căn phòng. “Allende Transport bị chiếm mất. Bởi... người phụ nữ của cha tôi. Hoặc là cô ta hoặc là tôi - và ông ấy đã chọn cô ta. Nhưng tôi đã tự hứa với mình là khi tôi quay lại... công ty vận tải đó sẽ là của tôi”.

Giọng anh. Có những lúc nàng nghe giọng nói ấy, không phải là nội dung trong đó, mà là những tiếng trầm, âm sắc. Marcos là kẻ kiêu ngạo nhất trên đời, kiêu ngạo ở mọi góc độ khác nhau, và Virginia có thể tự lừa phỉnh mình thế nào tùy thích, nhưng sự thật là nàng sẽ không ngốc khi quên mất vị trí của mình. Và nàng phải đảm bảo rằng những gì xảy ra trong xe sẽ không bao giờ được lặp lại.

“Marcos, những gì xảy ra ở đây và trong xe...”.

“Chỉ lả sự bắt đầu”.

Nàng giật thót mình. Bắt đầu của cái gì chứ? Của kết thúc à? Nàng nghiến chặt hàm, cố gắng bình tĩnh lại. “Chúng ta đang giả vờ mà”.

“Thế ư?”

“Vâng”, nàng nói một cách dứt khoát. “Chỉ thế thôi”.

“Được rồi, cô Hollis. Cô muốn nói sao cũng được”.

“Ông yêu cầu tôi phải giả vờ, đó là lý do tại sao tôi có mặt ở đây. Đúng không nào?” Sự im lặng của anh kéo dài đến nỗi nàng cảm thấy hoang mangg. Chẳng lẽ nàng lại đang ở đây vì một lý do khác? Một lý do nằm ngoài những gì mà anh đã yêu cầu ở nàng? Một lý do hư hỏng, mưu mô, nhạy cảm?

Chỉ cần nhìn cái cằm nghiến chặt của anh nàng cũng đủ hiểu là anh có những ý đồ giấu kín, bây giờ thì anh sẽ không đời nào chịu thú nhận điều đó. Cố rũ bỏ những cảm xúc mâu thuẫn trong mình, nàng tập trung sự chú ý vào đồ ăn. Mùi thơm của chanh, bánh mì nóng, pho mát và hoa quả tra tấn lỗ mũi nàng, nhưng dạ dày nàng đang quặn thắt đến nỗi nàng chẳng cảm thấy thèm ăn chút nào. Bình thường nàng sẽ ăn ngấu nghiến những trái dâu tây ngon lành, nhưng giờ thì nàng buông thõng tay xuống hai bên sườn và trưng ra vẻ mặt thích hợp nhất của một cô nàng thư ký. “Tôi phải thức dậy vào mấy giờ sáng mai ạ?”

“Chúng ta sẽ ăn trưa muộn, không cần phải thức dậy khi mặt trời mọc đâu”, anh nói. Nàng ra hiệu về phía cả hai đầu của căn phòng chỉ muốn mau chóng trốn thoát khỏi anh, ước ao giá như nàng có thể trốn thoát khỏi chính mình. “Vậy phòng của tôi thì sao?”

“Cứ chọn phòng nào cô muốn”.

Nàng cảm thấy ánh mắt của anh dán chặt vào nàng, cảm nhận nó như một cái liếm bỏng rát trên da thịt nàng.

Nàng bước tới và thò đầu nhìn vào một phòng ngủ: một chiếc giường đôi rộng lớn, chăn đệm màu trắng và xanh da trời. Tuyệt đẹp. Nàng đi sang phòng bên kia, cảm thấy ánh mắt anh đang dõi theo. Ánh điện trong phòng hắt một thứ ánh sáng dìu dịu huyền ảo lên mặt anh. Trông anh như một thiên thần vừa trốn thoát khỏi địa ngục, như một thiên thần mà nàng muốn sa ngã.

“Tôi nghĩ là phòng nào cũng được”, nàng thú nhận.

Nàng nhoẻn miệng mỉm cười với anh ở ngưỡng cửa và mặc dù anh đáp lại nụ cười đó, cả hai nụ cười dường như trống rỗng. Và trong khoảnh khắc đó Virginia chợt nhận ra hai điều cùng một lúc: trong đời mình nàng chưa bao giờ khát khao bất kỳ điều gì mãnh liệt như người đàn ông đang đứng trước mặt nàng, và nếu như môi anh lại trùm lên môi nàng, nếu tay anh chạm vào nàng, nếu ánh mắt anh tiếp tục nhìn nàng say đắm, nàng sẽ không bao giờ làm chủ được trái tim mình nữa.

Nàng khẽ nói, “chúc ngủ ngon”. Và không nghe đợi câu trả lời của anh. Căn phòng nàng chọn là phòng có chăn đệm màu hồng san hô và đầu giường bọc nhung. Nàng nghi ngờ, chỉ cần nhìn qua là đủ thấy, về việc anh sẽ muốn mình và “người yêu” ở chung một phòng. Nhưng nàng khẽ khàng vặn khóa cửa lại sau lưng mình.

Vừa thay quần áo, nàng vừa nghĩ đến những gì mình đã đọc về Marcos và Monterrey. Nàng xếp quần áo vào chiếc tủ lớn, mỗi món đồ trên một chiếc mắc, mê mải ngắm nhìn và vuốt ve những thứ anh mua cho nàng.

Nàng trườn người vào chiếc áo ngủ bằng vải cotton êm ái, bỏ qua những chiếc váy ngủ quyến rũ hơn bằng lụa, rồi satin và đăng ten, và trèo vào giường. Ýnghĩ về cảm giác gần gũi khi anh ở ngay phòng bên cạnh làm hai cánh tay nàng bất giác nổi da gà. Một chiếc quạt treo lơ lửng trên trần, quay tít. Những lời anh nói len lỏi trong nàng, làm xương nàng như tan chảy. Anh sẽ giả vờ rằng... em là cô ấy.

Nàng cố nhắm mắt lại, ngực nàng đau quặn thắt. Đó không phải là mày đâu, Virginia, nàng kiên quyết tự nhủ.

Nàng sờ một ngón tay lên cặp môi nhạy cảm của mình, cảm thấy cảm giác đê mê còn vương vấn. Và trong sâu thẳm con tim mình, nàng biết nàng chính là người đó. Nàngchính là người đó, người phụ nữ mà Marcos thèm muốn. Nàngđã mơ về anh một mình, nhưng những giấc mơ mới thật vô hại biết bao cho đến khi chúng đến trong tầm với.

Marcos Allende.

Thèm muốn anh ta là cảm giác ít an toàn nhất, ngây ngất nhất và đáng sợ nhất nàng từng trải qua.

Và có một điều nàng biết chắc chắn là đối với nàng, Marcos Allende còn nguy hiểm hơn cả cái thành phố Monterrey xinh đẹp, chết chóc của anh anh. Giấc ngủ trốn tránh anh. Đồng hồ đã điểm qua một giờ sáng, và Marcos đã vò chiếc gối của mình thành một quả bóng tả tơi. Anh đã đạp tung những tấm chăn, anh đã nguyền rủa và rồi anh lại nguyền rủa mình thêm nữa vì đã nghĩ rằng một nụ hôn sẽ là đủ để anh rũ bỏ nỗi ám ảnh về nàng.

Trong khi Allende vẫn đang còn ở kia. Anh phải lên kế hoạch, phải trù tính, phải không được phép xảy ra sai lầm. Anh phải thỏa mãn nổi căm thù của anh đối với Marissa, phải sẵn sàng nghiền nát cô ta một lần và mãi mãi.

Nhưng anh không còn có thể nghĩ được bất kỳ điều gì. Ký ức về những nụ hôn trong xe hành hạ anh: cách miệng anh trùm lên miệng nàng đầy ngấu nghiến và sự đáp lại tham lam của nàng, những tiếng rên nàng buột ra khi anh chạm vào nàng, lưỡi anh tìm đến lưỡi nàng, đã khiến nàng phải vật vã thốt lên những âm thanh khổ sở đó.

Anh nằm tỉnh như sáo, mắt trừng trừng nhìn lên trần nhà. Anh đang đếm số bước chân để sang phòng nàng. Hai mươi chăng? Có lẽ không đến. Nàng đã ngủ chưa nhỉ? Nàng mặc gì để đi ngủ? Liệu nàng có đang nhớ như anh không? Chúa ơi, thật là một cơn ác mộng.

Lẽ ra anh không nên đề nghị nàng đến đây.

Anh không thể nào nghĩ được gì về Allende, không nghĩ được gì về ngày mai, mà vẫn chỉ vật vã mãi không thôi về cách nàng hôn anh, và cảm giác giờ đâu khi anh vẫn muốn hôn nàng.

Anh ngồi bật dậy, trừng trừng nhìn cửa phòng mình, anh muốn nàng phải đầu hàng. Muốn một thứ của nàng, một phút giây vụng trộm, một điều nàng không có ý định trao cho anh, nhưng cuối cùng thì không còn cách nào khác ngoài việc phải buông xuôi. Xét về bản chất nàng là người thận trọng. Nàng e sợ phá hỏng mọi thứ, tất cả những gì nàng đã nỗ lực để có được, tất cả những gì nàng cố gắng giành được. Một công việc ổn định, cảm giác an toàn, sự tôn trọng. Liệu anh có thể đảm bảo điều đó sẽ còn nguyên vẹn khi họ xong việc? Liệu họ thậm chí còn có thể tiếp tục là việc cùng nhau - khi lúc nào họ cũng chỉ chực cháy bùng như những ngọn đuốc lúc này?

Nụ hôn của họ đã đẩy ra ngoài không gian vũ trụ, một điều hiển nhiên là cho đến giờ anh vẫn chưa thể suy nghĩ tỉnh táo trở lại. Trong chiếc quần dải rút, anh lồm cồm trèo ra khỏi giường và khoác áo lên người.

Anh định kiểm tra lại những con số của mình một lần nữa, biết chắc rằng con số mà anh dự định đưa ra cho Allende là thấp, nhưng đủ hợp lý để bảo đảm thành công.

Ấy thế mà anh chẳng ngó ngàng gì đến tập hồ sơ. Và chợt nhận ra mình đang đứng bên ngoài cánh cửa phòng ngủ của cô nàng trợ lý, anh đưa tay lên cầm lấy nắm đấm cửa, tim đập loạn nhịp đập điên rồ của một con mèo rừng.

Anh vặn nắm cửa, mỉm cười vì điều anh chắc mẩm về nàng, rằng nàng lúc nào cũng... cẩn thận, thế nào cũng khóa chặt cửa để ngăn anh. Tim anh dừng đập khi anh nhận ra rằng cửa phòng của Virginia Hollis không hề khóa. Giờ thì tất cả những gì ngăn cản anh khỏi Virginia Hollis là cái lương tâm chết tiệt của anh.