Hương Vị Của Anh Thật Mlem

Chương 12: Tức chết




Lúc Quý Trạch mở mắt ra, lập tức thấy Hạ Thần chồm sang, giơ bàn tay che mắt hắn lại, "Đã khỏe hơn chưa anh? Có còn buồn nôn không?"

Hắn lắc đầu, bên tai lập tức không còn tiếng động, hắn nhắm lại hai mắt mỏi nhừ, tiếp tục nghỉ ngơi.

Một lát sau, có tiếng bước chân xa lạ vang lên.

"Bệnh nhân Quý Trạch phải không?"

"Đúng vậy." Hạ Thần thay hắn trả lời, đưa tay nhận thuốc.

Người nọ không rời đi, đứng tại đầu giường, gõ gõ tay vào túi truyền dịch, "Truyền xong hai bình là được rồi. Nhưng cần có người nhà ở đây trông chừng bình truyền dịch."

Hạ Thần ngoan ngoãn nói, “Vâng."

Có lẽ xung quanh lúc này không có ai, sau một lúc, người nọ không ngăn được hiếu kỳ, bắt đầu nói chuyện phiếm, "Cậu cũng là Alpha?"

Hạ Thần đáp, "Bác sĩ nhìn tôi giống lắm sao?"

"Vì sao lại không giống," vị bác sĩ kia nói, trong giọng mang theo ý cười, "Khi nãy cậu ôm một người xông vào bệnh viện, khiến chúng tôi giật cả mình, sức lực kinh hồn như vậy mà không phải Alpha? Chẳng lẽ là Omega sao?"

“Vì sao không thể là Omega?”

“Này đúng là hiếm thấy nha, nghề nghiệp đặc thù sao?”

“Tôi là giáo viên.”

“Giáo viên? Thời buổi này người làm nhà giáo mắc bệnh nghề nghiệp nhiều lắm, nào có ai khỏe mạnh như thầy? Mỗi ngày chỉ biết viết vẽ rồi giảng bài, sao lại có thể chất tốt như vậy được.”

“Tôi là giáo viên dạy thể dục.” Hạ Thần đáp.

Quý Trạch nằm trên giường bệnh, mí mắt khẽ động đậy nhưng không mở ra. Xem xét bình dịch tại đầu giường một lát, bác sĩ bồi thêm một câu, 'thảo nào' rồi rời đi.

Không khí yên tĩnh lại trở về, thuốc trong bình truyền từng giọt từng giọt rơi xuống.

Ước chừng hai giờ sau, Quý Trạch mở mắt ra, trần nhà lần này hiện lên rõ rệt, hắn nghiêng đầu nhìn sang bên cạnh, chỉ thấy hàng ghế chuyên dụng dành cho phòng truyền dịch trống rỗng, chỉ có mỗi Hạ Thần ngồi bên cạnh, đang hăng say bấm điện thoại. Cậu đang tắt tiếng mà chiến game, đang đánh tới khí thế ngất trời. Quý Trạch mở miệng, "Thầy Hạ?"

Hạ Thần nhất thời hoảng sợ, di động bị ném lên không trung, cậu luống cuống bắt lấy, vừa lúc điện thoại sắp chạm sàn thì chộp được, cậu nhẹ nhàng thở ra, sờ sờ cánh tay truyền dịch lạnh ngắt của Quý Trạch, "Anh tỉnh rồi? Dịch còn một chút nữa mới truyền hết, trong người thấy thế nào?"

Quý Trạch hứng thú nhìn cậu, cảm thấy cậu giống như đứa học sinh bị giáo viên phát hiện đang lén chơi game trong lớp, bộ dáng chẳng có điểm nào giống thầy giáo cả. Hắn chống khuỷu tay ngồi dậy, dựa vào thanh chắn đầu giường, thành thật nói, "Đầu không còn choáng váng nữa," nghĩ nghĩ, sau đó mỉm cười mà bỏ thêm một câu, "Thưa thầy Hạ."

Thầy Hạ cái gì mà Hạ! Lúc nãy ở cửa hắn đâu có gọi cậu như thế! Hạ Thần bị gọi một tiếng thầy Hạ thì giận xì khói, "Gì đấy? Phải gọi em là Thần Thần!"

Quý Trạch nổi lên ý trêu ghẹo, "Thầy Hạ sức lực quá cường đại, quá lợi hại, đối với thầy phải dùng kính ngữ mới đúng."

Thầy Hạ bật mode ngạo kiều, "Hừ!" Sau đó ra ngoài kêu y tá rút kim tiêm.

Một nam y tá mặc áo khoác ngắn tay màu xanh nhạt, cầm một chiếc tăm bông đi tới. Nhìn thấy Quý Trạch đã tỉnh, anh ta khua khoắng năm ngón tay trước mặt hắn, vui vẻ nói: "Này, còn nhận ra tôi không?" Nói xong, anh ta cúi xuống, rút châm cho hắn, "Ấn vào năm phút, đừng buông tay."

Quý Trạch ngẩng đầu nhìn người nọ, cũng rất kinh ngạc, "Cậu về đây làm hồi nào thế?"

"Cậu cũng vô tâm quá đó," Y tá nam rầu rĩ trách móc, "Tôi đăng rầm rộ trên Wechat Moments, cậu cũng chả thèm xem, đúng là không quan tâm tới anh em gì cả."

Ánh mắt Hạ Thần đảo qua đảo lại giữa hai người, khi nãy còn thắc mắc vị 'bác sĩ' này sao mà rảnh rỗi quá, còn tranh thủ lúc làm việc mà tán gẫu, thì ra là quen biết hắn. Cậu lia mắt đánh giá người ta từ đầu xuống chân, người này toàn mùi thuốc sát trùng, khó nhìn ra giới tính thứ hai, trông cũng rất thanh tú, và là một y tá.

Đừng bảo là Omega đấy nhé? Nghe cách nói chuyện thân mật như vậy, có vẻ như là bạn tốt khác phái của hắn?

Quý Trạch nhìn thấy ánh mắt của cậu dán chặt vào nam y tá, cho rằng Hạ Thần canh chừng mình đã mệt mỏi, hắn thấy từ lúc ra ngoài đến giờ đã mấy tiếng trôi qua, hiện tại cũng đã tầm chạng vạng, liền chủ động nói với y tá. "Hôm nào mời cậu đi ăn một bữa, bây giờ tôi phải về trước rồi."

"Về đi, lần sau nhớ cẩn thận hơn đấy," y tá nam lải nhải, "Bên ngoài trời nóng như vậy, cậu đừng chỉnh nhiệt độ máy lạnh quá thấp, ra ngoài cũng phải biết chú ý, vừa chịu lạnh xong đã tiếp xúc với cái nóng, ai mà chịu nổi." Anh ta thấy Quý Trạch định xuống giường, mau chóng đỡ lấy hắn, hướng tới Hạ Thần mà nháy mắt, "Cậu trai trẻ à, cậu xem Quý Trạch hình như còn chưa khỏe lắm, có muốn bế công chúa mang trở về lâu đài không?"

"Cút ngay," Quý Trạch vừa nghe lời này, giơ chân đạp anh ta một cái, vị y tá sợ tới mức nhảy ra xa, nhưng né không kịp, áo choàng bị in một dấu chân.

Anh ta một tay phủi phủi cái áo dính dấu chân, một bên ủy khuất kêu gào, "Tôi là lo cho ông, ông còn dám đá tôi!"

Hạ Thần đứng bên cạnh, tỉnh rụi mà gật đầu, đi về trước một bước, đáp, "Em thấy anh cũng còn chưa khỏe lắm, hay là..."

Quý Trạch thu lại nụ cười, hất cái tay của Hạ Thần đang muốn ôm hắn, động tác lưu loát bước xuống giường, "Đi thôi!"

Họ đến đây bằng taxi, xe máy vẫn còn để dưới nhà Quý Trạch, khi họ trở về thì trăng đã lên cao. Bên cạnh truyền đến tiếng gầm gừ, Quý Trạch vẻ mặt vi diệu quay đầu lại, nhìn thấy Hạ Thần đi sau hắn nửa bước, xấu hổ ôm bụng, mặt đỏ bừng: "Em... "

Ục ục.

Hạ Thần cúi đầu che mặt, muốn độn thổ hết sức, cái dạ dày không chịu phối hợp theo não, còn rất tích cực mà nhắc nhở chủ nhân: Đút tui ăn coi!

Ục ục.

Quý Trạch không kiềm được phát ra tiếng bật cười. Hắn nhìn dáng vẻ 'không còn muốn gặp ai nữa' của Hạ Thần, buồn cười bảo, “Đói sao? Lên nhà anh ăn chút gì không?”

Hạ Thần nghe xong không khỏi hoài nghi, “Nhà anh có đồ ăn sao?”

“Nấu thì có thôi.”

“Nhưng anh biết nấu sao?” Hạ Thần thẳng thừng hỏi, hai người hai mặt nhìn nhau.

Nửa giờ sau, Hạ Thần ngồi trong nhà Quý Trạch, bưng chén mì trứng xào cà chua đơn giản mà ăn đến hăng say, mặt thiếu điều muốn vùi vào trong chén. Quả Cam đang trang nhã ngồi xổm trong tay Quý Trạch, li3m li3m đôi chân ngắn ngủn của nó mà quan sát, trong mắt hiện lên tia khinh thường.

Bình hoa trên bàn đang cắm những bông hồng mà hồi chiều ai đó đã ném ở cửa, vừa mới được nhặt lên. Quý Trạch khẩu vị không được tốt lắm, mới ăn được một nửa đã buông đũa. Hắn vuốt v e Quả Cam đang nằm trong ngực mình, Quả Cam lập tức quay đầu, nhảy xuống bàn ăn, đi chỗ khác chơi.

Hạ Thần đặt xuống cái bát ăn sạch bách, rút khăn giấy lau miệng, trên mặt đầy thỏa mãn, sau đó ánh mắt lại sáng rỡ nhìn vào chén mì Quý Trạch còn đang ăn dở.

Không được, phải nhịn, phải giữ hình tượng.

…Nhịn không được rồi! Sao mà bát mì nhỏ thế chứ!

Hạ Thần thản nhiên vươn tay, chỉ chỉ đến chén mì trước mắt Quý Trạch, ý đồ muốn đối phương chủ động nhường cho mình, “Lãng phí lương thực là không tốt đâu.”

Quý Trạch nhìn vẻ mặt in rõ dòng chữ 'tui rất muốn nhưng tui không nói, anh mau chóng đưa cho tui đi chứ’, ánh mắt đầy thèm khát dán chặt vào đồ vật trước mắt, nhìn vào biểu cảm là biết ngay người này đang nghĩ gì, hoàn toàn không hề tế nhị như lời nói chút nào.

Quý Trạch đem chén mì đẩy sang một bên, “Không được, lỡ lây bệnh cho em thì không tốt đâu.”

“Anh đâu phải bị cảm, làm sao lây bệnh được?” Hạ Thần trừng mắt. Điều quan trọng là...cậu ăn còn chưa no mà!

Thầy Hạ tủi thân lắm.

Mà thầy Hạ không nói.

Thầy Hạ nhìn chằm chằm anh cho anh xem!

Tạo dựng hình tượng gì gì đó, bỏ đi! Dù sao thì phải ăn no mới làm nên sự.

Quý Trạch thấy cậu thật sự vẫn ăn chưa no: “Thôi được rồi, trong bếp còn có chút khoai lang, anh đi nấu cho em ăn nhé?”

Thầy Hạ không vui, “Khoai lang thì có gì ngon chứ?”

Thứ thô lương ấy, nghe chẳng có chút hấp dẫn gì cả. Nhưng nếu là Quý Trạch nấu, cậu đợi lát nữa nếu ăn không vô cũng sẽ nể tình hắn ăn thêm vài miếng.

Mười lăm phút sau, thầy Hạ đem một đ ĩa khoai lang đỏ ngào đường ăn sạch sẽ, không sót lại chút vụn nào. Nếu không phải Quý Trạch đang ngồi bên cạnh, Hạ Thần đã đem dĩa li3m sạch sành sanh rồi.

Quý Trạch nhìn cậu thưởng thức mĩ thực xong, mỹ mãn mà ôm bụng nằm xoài trên trên ghế, thoải mái ợ hơi, “Anh đợi một chút, em nằm nghỉ năm phút, năm phút thôi.” Cậu xòe ngón tay, quơ quơ trước mặt Quý Trạch, “Em đi ra ngoài mua nhẫn cho anh ngay.”

Nhẫn? Cái ý tưởng chả biết từ đâu trên trời rơi xuống, Quý Trạch bất đắc dĩ: “Em tự dưng đi mua nhẫn làm gì?”

“Để cầu hôn.” Hạ Thần giọng điệu thản nhiên đáp, quay đầu nhìn hắn, “Một Alpha biết nấu ăn, nếu còn không mau chộp lấy thì em đúng là khờ á!”

Quý Trạch chống cằm, nghiêng đầu nhìn cậu mà cười: “Anh thấy em đang muốn tìm một đầu bếp cho riêng mình thì đúng hơn.”

“Đầu bếp thì làm sao có thể thỏa mãn em?” Hạ Thần nghĩ thầm, anh cũng quá coi thường em rồi, “Đầu bếp có thể bước vào lễ đường, làm ấm giường, còn giúp em giải quyết kỳ ph@t tình sao? Đương nhiên là không thể.” Cậu thấy Quý Trạch mang theo vẻ hứng thú mà nhìn mình, trong lòng tính toán một phen, rồi cố ý kéo xuống cổ áo mình, lộ ra làn da không tì vết tại xương quai xanh, ánh mắt dao động, lớn mật thử nói, “Em tự dưng thấy nóng quá.”

Quý Trạch hoàn toàn không nhìn cậu, đi tìm chiếc điều khiển máy lạnh, “Để anh chỉnh nhiệt độ thấp lại.”

“Không phải loại nóng đó.” Hạ Thần túm áo hắn, cõi lòng đầy chờ mong, xê dịch mông mà áp sát người hắn, ánh mắt lấp lánh nhìn hắn, suýt nữa đã không thể kiềm xuống âm thanh kích động của mình: “Em hình như sắp đến kỳ ph@t tình rồi, trong người cứ nong nóng. Hơn nữa, em không có mang theo thuốc ức chế!”

Vị đàn hương lan tỏa, bắt đầu xâm chiếm khắp căn nhà. Quý Trạch an ủi nói, “Không có việc gì đâu, may là nhà anh có thuốc ức chế dành cho Omega.” Hắn nhìn vẻ mặt sững sờ của Hạ Thần, cho rằng đối phương không yên tâm, lại bồi thêm một câu, “Em đừng lo, thuốc còn chưa hết hạn, anh cũng thường xuyên đổi lắm.” Sau đó, hắn lấy ra một hộp thuốc ức chế cực mạnh, không chút nghi ngờ mà bắt lấy tay đối phương tiêm vào, xong rồi nhẹ nhàng thở ra, mỉm cười nói, “Hiện tại đã không sao rồi.”

Nhưng mà Hạ Thần hình như không được vui lắm.

Quý Trạch khó hiểu nhìn đối phương phát điên ôm gối sofa lăn lộn cào xé, so với khi Quả Cam phẫn nộ còn dữ dằn hơn, tay không ngừng đấm đá không khí.

Quý Trạch:?

Hạ Thần: Tức chết tôi rồi!

...