Hướng Tử Nhi Sinh

Chương 6




Hắn rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì đây?

Lý Mục Trạch chân đạp xe, hoang mang không thôi.

Hắn biết Thẩm Thính Miên là gia đình đơn thân, cha cậu qua đời từ sớm, chỉ còn lại mẹ cậu làm lụng nuôi nấng cậu, điều kiện trong nhà cũng không phải quá đầy đủ. Có phải là đứa trẻ lớn lên trong gia đình như vậy thì tâm hồn bị tổn thương không nhỉ? Nhưng thường ngày ở trước mặt bạn học khác vẫn cười nói bình thường, mà ở trước mặt hắn thì lạnh nhạt, đặc biệt là từ lúc tỏ tình xong lại càng lạnh nhạt hơn.

Hôm nay Thẩm Thính Miên đi bộ đến trường, Lý Mục Trạch đạp xe theo phía sau cậu, nửa người trên như gục vào tay lái, đồng phục có chút rũ xuống, hắn cau mày, đôi mắt nhìn chằm chằm Thẩm Thính Miên như tìm tòi nghiên cứu gì đó, khóa kéo cặp sách của Thẩm Thính Miên chưa kéo hết, để lộ ra một bịch bánh mì, là loại bánh mì nhân đậu đang rất hot trong siêu thị gần đây.

À thì ra, không phải là người này không ăn sáng mà là có sở thích riêng.

Lý Mục Trạch híp mắt lại cân nhắc, nhưng dáng vẻ của người này làm cậu yêu thích vô cùng nên cũng không đành lòng trách móc nặng nề.

Trên đường, hàng cây rợp bóng, phong cảnh đẹp một cách bình yên.

Phía trước là đèn giao thông, cạnh đó là một ngã tư nhỏ, cho dù đang là trong buổi sáng sớm làm việc cũng không có quá nhiều người. Thẩm Thính Miên ở đèn đỏ trạm kế tiếp thì bỗng nhiên quay đầu lại.

Ánh mắt bất ngờ của Thẩm Thính Miên là cho Lý Mục Trạch hết hồn suýt chút lật xe, hắn nhanh chóng trấn định lại, tiến lên chỗ Thẩm Thính Miên. Hắn ho khan hai tiếng

Thẩm Thính Miên nhìn qua, thoáng do dự, nhưng vẫn không có ý định vạch trần hắn: “Ừ, sao thế?”

Là trùng hợp thôi mà, Lý Mục Trạch nhìn Thẩm Thính Miên rồi thầm nói trong lòng.

Trùng hợp kiểu gì được khi mà mỗi ngày hắn đều âm thầm đi theo cậu.

Hôm nay Thẩm Thính Miên có vẻ tâm trạng tốt hơn hôm qua, Lý Mục Trạch cầm tay lái, bàn tay đổ mồ hôi ướt nhẹp, không biết phải nói gì bây giờ. Hai người ở cạnh nhau thật sự vừa kỳ quái vừa ăn ý, trong lòng như hiểu rõ những gì mà đối phương không muốn nói tới.

Lý Mục Trạch lắc lắc tay, trong lúc đợi đèn đỏ, cố gắng tìm ra gì đó để bắt chuyện: “Sao hôm nay cậu lại đi bộ?”

Xong rồi còn như muốn bịt tai trộm chuông*, bổ sung thêm: “Nghe Triệu Sâm nói  cậu mỗi ngày tới trường đều đi bằng phương tiện công cộng mà.”

(*Bịt tai trộm chuông: tự dối mình nhưng không lừa được người khác)

Thẩm Thính Miên nhẹ nhàng nói: “Không, hôm nay không muốn đi mấy thứ đó.”

Đèn đỏ đã đến, Lý Mục Trạch nhảy xuống xe, vừa dắt xe vừa bước đi cạnh Thẩm Thính Miên: “Cái người này, chả bao giờ trả lời người ta tử tế hết, toàn làm người khác xấu hổ hỏi lại.”

Thẩm Thính Miên trả lời hắn: “Tớ vốn dĩ là như vậy, chỉ do cậu kỳ vọng quá nhiều thôi.”

“A” Lý Mục Trạch bất đắc dĩ cười một cái, “Tớ cũng đâu có nói cậu không tốt.”

Cả người toàn là gai cũng không sao, cố tình như vậy để hắn rút lui sao, thế này thì đã là gì chứ?

“Cậu làm bài tập xong chưa?” Lý Mục Trạch bắt đầu tìm chủ đề khác để nói chuyện

“Ừ”

“Trâu bò thiệt nha.”

“Không có.”

“Đừng khiêm tốn như vậy.”

“Chưa làm xong.”

“…Cậu ngừng có chút lâu.”

Thẩm Thính Miên hình như có chút thất thần, lơ đễnh nói: “Tớ như vậy đó.”

Xe buýt ngừng lại, dòng người lục tục bước lên, có vài học sinh vây quanh quầy bánh rán bên ngoài, trong đó có một đôi là tình nhân, vừa nắm tay nhau vừa vui vẻ trò chuyện, sau đó có quay đầu lại đối diện với ánh mắt Thẩm Thính Miên. Họ từ xa nhìn tới, Thẩm Thính Miên nheo nheo đôi mắt như đang nỗ lực để nhìn thấy sự chân thành trong mắt họ.

Lý Mục Trạch không biết cậu đang nhìn gì, cũng không biết cậu nghĩ gì, lén đánh giá cậu một chút, cảm giác thất bại dâng lên, hắn gãi gãi tai: “Có phải tớ rất nhàm chán đúng không.”

“Không phải” Thẩm Thính Miên nhanh chóng trả lời, vẻ mặt vẫn còn trống rỗng, “Cậu rất thú vị.”

Lý Mục Trạch nửa tin nửa ngờ đáp lời, có chút ngoài ý muốn khi thấy Thẩm Thính Miên lại khen hắn: “Ồ.”

“Cậu vĩnh viễn đúng.” Thẩm Thính Miên vẫn còn đang tiếp tục nói, nhưng cảm giác được vẻ mặt vô hồn của cậu bèn đưa tay ra lắc lắc trước mặt cậu để kiểm tra thử cậu có biết người cậu đang nói chuyện là hắn hay không, “Mặc kệ có phát sinh chuyện gì, cậu không cần phải tìm nguyên nhân ở bản thân mình.”

Thật sự nguy hiểm, Lý Mục Trạch nhịn không được bèn ngốc nghếch hỏi lại: “Phát sinh cái gì mới được chứ?”  

Sẽ phát sinh cái gì sao? Bọn họ chỉ mới 17 tuổi. Một thiếu niên 17 tuổi, ngày ngày mặc đồng phục đứng đợi xe buýt để đến trường, mặc dù ở cái tuổi như vậy sẽ có những thứ phiền não, lo lắng khó nói thành lời, nhưng người lớn phần lớn sẽ cho rằng chẳng có chuyện gì quá lớn phát sinh với họ. 

Thẩm Thính Miên rũ đôi mắt xuống nhìn đồng phục sạch sẽ lại hơi buông rũ của Lý Mục Trạch, mở miệng muốn nói gì đó nhưng lại thôi.

Từ sau khi thổ lộ sau, Thẩm Thính Miên đối với hắn có phần thay đổi, lạnh nhạt hơn, ít nói hơn, tâm tư khó nắm bắt, thái độ của hắn liền thay đổi, người lạnh không ít, lời nói cũng phai nhạt, còn gọi người nắm lấy không ra, nhưng Lý Mục Trạch không cho rằng đây là từ chối, hắn mặt dày ai có thể so được chứ, hắn chính là một tiểu quật cường đánh không chết nha.  

Có thể là do Thẩm Thính Miên cần quá trình thích ứng lâu một chút mà hắn thì có đủ thời gian để chờ cậu thích ứng. Hắn muốn cậu tiếp nhận bản thân hắn, chỉ thích một mình hắn thôi, hắn vẫn không từ bỏ hy vọng này.

Sau khi tách ra, Lý Mục Trạch một mình đạp xe đi, tuy có chút buồn bực nhưng vẫn có chút vui vẻ. Dù sao thì cũng học chung một lớp, cơ hội tiếp cận vẫn còn rất nhiều. Thiếu niên tràn đầy hy vọng như đã nhìn thấy trước thắng lợi.



Lưu lão cẩu lại không nhìn nổi nữa, tuy Lý Mục Trạch vẫn ngày ngày khỏe mạnh nhưng chỉ cần liếc một cái là thấy tên tiểu tử này hay mất hồn mất vía, tâm tư đắm chìm trong tình yêu.

“Huynh đệ à, cách tính sai rồi.”

“Này, mày thích một người thì đừng có vắt óc để suy nghĩ cách chứng minh mình thích cô ấy bao nhiêu mà phải để dành nơ-ron để nghĩ cách làm người ta thích mày kia kìa.”

Lý Mục Trạch xua xua tay: “Vậy đâu có chân thành.”

“Chân thành cái beep.” Lưu lão cẩu nghiêm túc nói, “Kỹ xảo không ảnh hưởng tới chân thành, đừng có mẹ nó ngây thơ như vậy được không.”

Nghe có vẻ có lý nên cả tiết toán, Lý Mục Trạch đều cắn bút suy nghĩ vấn đề đó.

Bàn học mỗi người đều là cố định, lúc đổi chỗ sẽ cùng bị đẩy đi, hắn lại không phải là người có sở thích chết dính một chỗ, trên bàn học sạch sẽ, cũng không dán lịch học tứ tung. Nhưng hắn thích dùng com-pa vạch tới vạch lui tên Thẩm Thính Miên.

Chậc chậc, những thiếu niên đều nâng niu thanh xuân. Cứ bước tới, cứ muốn để thế giới này thấy được tình cảm to lớn của mình.

Lý Mục Trạch có những ý định riêng của mình, hắn mắc công dự tính cả một tiết học, cuối cùng cũng nghĩ xong xuôi nên trở nên vui vẻ. Hắn vẫn như cũ, chả cần kế hoạch nào cả.

Lý Mục Trạch thật sự rất thích Thẩm Thính Miên. So với mọi thứ trước kia đều chân thành tha thiết, khắc sâu trong lòng hơn cả, hắn chưa bao giờ nghiêm túc nỗ lực đi quan sát từng cử chỉ thói quen của người khác như vậy, dần dần hắn cảm thấy mình như đã nhìn thấu được Thẩm Thính Miên.

Bởi vì chú ý quá mức đến đối phương nên hắn phát hiện Thẩm Thính Miên dường như khác với người khác ở những điểm cực nhỏ khó mà thấy được. Về sau này hắn mới nhận ra những thứ mình biết kì thật chỉ là bề ngoài, người hắn yêu là người bình tĩnh, lý trí, điềm đạm nhưng không thể nghĩ được ẩn sau bên trong ấy là mảnh linh hồn vỡ nát, cơ thể chỉ như những khối thịt và máu tươi được nhét chung vào nhau.

Đóa hoa đang khô héo này là có người vì nó đang hấp hối mà cảm thấy mỹ lệ kinh diễm.



Giờ thể dục lúc nào cũng hỗn loạn.

Lý Mục Trạch mang cả lớp chạy vòng quanh sân thể dục, hô vang khẩu hiệu, đã vậy còn phải la hét những nam sinh không nghiêm túc. Lưu lão cẩu thích nhất là phá hắn khi giáo viên không để ý, vài nam sinh đứng đẩy nhau rồi chửi nhau, những nam sinh còn lại đều là sinh viên thể thao, tính tình vui vẻ, rộng rãi. Những nữ sinh chụm đầu lại nói nhỏ to, lâu lâu cười một cái.

Nói chung toàn là một nhóm nam sinh chẳng chịu chạy nghiêm túc.

Giáo viên thể dục có giọng nói lớn, mọi người đều gọi ông là Đặng “miệng to*”. Ông chắp tay sau lưng đi loanh quanh, ngẫu nhiên cùng giáo viên thể dục khác trò chuyện, lúc cả lớp chạy qua sẽ quát lên vài câu, cả lớp sẽ ngay lập tức bày ra tư thế nghiêm chỉnh, đều đến độ quỷ dị, cứ như những con gà hiên ngang bước tới chỗ lò nướng. Nhưng rồi chạy ra xa rồi lại bắt đầu rời rạc.  

(Trong bản gốc là 大嗓门, chỉ những người có giọng nói lớn, mà ở đây là biệt danh học trò đùa giáo viên thì mình chuyển thành như vầy)

Đặng “miệng to” không chịu nổi cái độ nhây của mấy nam sinh, liền quát lớn: Tất cả nam sinh hít đất mỗi người 50 cái.”

Các nam sinh vẫn hi hi ha ha vui vẻ, ngoại trừ Lý Mục Trạch đứng đầu tiên thì động tác của những nam sinh còn lại đều lê lết chậm chạp.

“Mười hai… Lưu Siêu, trò đang cái gì vậy? Hả??”

“Mười sáu… Trương Đào, cơ thể trò dính vào mặt đất hay gì??”

Mỗi con số từ Đặng “miệng to” phát ra như chẳng có tác dụng gì với mấy nam sinh này, mỗi tiếng hô vừa dứt, tiếp sau đó là một đống âm thanh cười nói vang lên, bay về phía bầu trời trong vắt như thủy tinh trên kia.

Lý Mục Trạch ngẩng mặt liếc đám nam sinh náo loạn một cái. Lưu lão cẩu đang tấu hài, cố ý chống một tay làm xấu, không biết cho ai xem nhưng hắn thấy hết, trong lòng âm thầm mắng tên này một tiếng.

Sau đó hắn nghe thấy Đặng “miệng to” hô lớn: “Thẩm Thính Miên! Trò…”

Giọng nói như bị mắc kẹt nơi cổ họng của Đặng “miệng to”, gần nửa ngày vẫn chưa nói ra cái gì cả.

Lý Mục Trạch biết Thẩm Thính Miên không giỏi thể dục, cậu rất ít khi cùng các nam sinh khác chơi bóng rổ, trong tiết thể dục luôn ở trong trạng thái lãnh tĩnh, mắt thường nhìn thôi cũng biết điều này.

Thẩm Thính Miên gần như là nằm luôn trên đất, mà cậu cũng không chê bẩn, khuỷu tay chống trên đất, toàn bộ thân thể quỳ rạp trên mắt đất, theo khẩu hiệu mà ngầu nhiên dẩu dẩu mông một chút, cậu lúc này đang nghiêng mặt nhìn người khác, nghe thấy Đặng “miệng to” gọi mình mới ngẩng lên nhìn. Lý Mục Trạch đang đứng cạnh thầy Đặng, liếc mắt đối diện với Lý Mục Trạch, tay cậu run lên một cái, thiếu chút nữa nằm bẹp xuống đất.

Tóc xù xù, bay bay, ánh mắt ngây thơ hoảng hốt.

Mẹ nó chứ đáng yêu muốn chết, Lý Mục Trạch run rẩy cúi đầu, nghiến răng nghiến lợi mà suy nghĩ, sao lại…

Sao lại đáng yêu như vậy hả!!!

“Thầy ơi, thầy kêu cán sự thể dục lớp ta nằm sấp xuống đi ạ!” Lưu lão cẩu xem náo nhiệt không chê sự đại.

“Hai mươi…được rồi được rồi, dừng dừng dừng!”

Đặng “miệng to” nhịn không nổi nữa, giận dữ mắng: “Bạn nữ bên cạnh nhìn cậu đấy, không biết xấu hổ sao! Làm cái trò gì thế không biết!!”

Lưu lão cẩu thay đổi chiến lược: “Ai cũng mặt dày hết mà đúng không, được rồi, hai người một tổ, để tớ sắp xếp cho.”

Lớp trưởng Trương Điềm che miệng nhỏ giọng kêu lên: “A.”

Mạnh Viên Viên từ phía sau khoác vai một cái, ngả đầu lên vai cô, đôi mắt mang theo ý cười nhìn sang Thẩm Thính Miên. Cái chiến lược kì dị này, hai nam sinh một trên một dưới, để một người nằm dưới cỏ, như vậy có thể làm mấy tên nam sinh lười biếng kia bớt lười biếng, bớt dính sát vào đất.

Lưu lão cẩu không chịu làm, tên này cho rằng cái này quá đơn giản, không vui.

Lý Mục Trạch thình lình liếc mắt như bắn đạn về phía Lưu lão cẩu.

Thầy Đặng chống nạnh, nhanh chóng sắp xếp: “Được rồi, Lưu Siêu sẽ ở cùng tổ với tôi! Mọi người đều biết tôi đã thành gia lập nghiệp, sẽ không làm gì cả.”

Tên học giỏi nhất lớp, Tôn Tinh Bằng đỡ mắt kính, cao lãnh mà bật cười “phốc” một tiếng. Lý Mục Trạch ở đằng sau lưng thầy Đặng, đưa tay lên bụm miệng cười, thân thể hơi nghiêng nghiêng.  

Mạnh Viên Viên nhỏ giọng nói với Trương Điềm: “Ai cha, Lý Mục Trạch có chút đẹp trai nha.”

Trương Điềm nhìn lại cô không mấy hào hứng cho lắm: “Ừ!”

Mạnh Viên Viên đẩy Trương Điềm một chút: “Đi thôi.”

Đặng “miệng to” hô to từng tên một trong danh sách lớp: Triệu Sâm, trò làm khá tốt, đi giúp Tôn Tinh Bằng một chút…”

“Tiếp theo, tới trò, Thẩm Thính Miên.” Thầy Đặng có chút mờ mịt nhìn Lý Mục Trạch rồi nói, “Cán sự thể dục tới giúp trò này.”

Lý Mục Trạch: Ngọa tào bùn mã.* (Mình không hiểu lắm câu này dù đã tra nhiều chỗ, nên để tạm nguyên gốc lại đây, ai có biết đây nghĩa là gì comt góp ý cho mình với nhé, mình sẽ edit lại ^.^)

Thẩm Thính Miên vừa dừng lại, thân thể còn đang đo đất, nghe thấy câu như vậy liền liếc nhìn Lý Mục Trạch một cái, Lý Mục Trạch cảm thấy tóc tai mình đều dựng đứng cả lên nên hấp tấp dời tầm mắt đi chỗ khác, giả vờ như đang nhìn trời nhìn chim. Chú chim nhỏ bay vào tầm mắt thiếu niên đang tương tư rồi vùng vẫy bay đi.

“Đừng có la nữa!” Đặng “miệng to” đi tới đá chân mấy nam sinh gần đó, “Một đám thanh niên lớn to tướng cả rồi, thân thể lại mềm như cọng bún thế kia là sao hả.”

Triệu Sâm kêu lên: “Thầy ơi, đừng cho mấy bạn nữ nhìn.”

Đặng “miệng to” liền hỏi: “Sao? Ảnh hưởng tới khả năng phát huy của trò à?”

Triệu Sâm: “Mấy bạn ấy cứ cười…”

Đặng “miệng to” đá tên này thêm mấy cái nữa: “Tới lúc người ta gập bụng mấy trò không nhìn sao? Làm kẻ cắp mà còn hăng hái hả? A!”

Một đám học sinh lại lao nhao cả lên, tai Lý Mục Trạch ong ong, hắn cố gắng điều khiển thân thể đang cứng ngắc đi đến chỗ Thẩm Thính Miên, ánh mắt lập tức đập vào đôi chân dài, phần eo ẩn sau đồng phục lỏng leo và đuôi mắt phiếm hồng của cậu.

Beep, sao chỉ mới đối diện người này thôi mà đã cứng rồi.

Bây giờ đang là giữa thanh thiên bạch nhất, tí nữa có khi phải nói chuyện với Thẩm Thính Miên. Có trời mới biết mấy thứ xấu xa trong đầu hắn lúc này.

“Nhóm đầu làm trước, vào vị trí, nhanh lên.” Đặng “miệng to” thổi còi, không nghĩ ngợi gì mà nói, “Nghĩ kỹ đi, mấy trò ai trên ai dưới.”

Lý Mục Trạch đi về hướng Thẩm Thính Miên, chân hắn thiếu chút là khuỵu xuống. Thời này nghe mấy câu như vậy ai mà chịu nổi, mấy nam sinh thì mặc sức la hét, nữ sinh thì cười đến đau cả bụng.

Lưu Siêu nhanh chóng đâm chọt: “Thầy ơi, nếu không chúng ta làm trước vậy.”

Đặng “miệng to” mỉm cười hỏi lại: “Ý trò là gì?”

Nghĩ rồi, Đặng “miệng to” nói: “Thôi thôi, trò tự làm đi, tôi còn phải thổi còi đếm nhịp.”

Thẩm Thính Miên luôn giữ yên lặng trong sự náo nhiệt.

Cậu càng trấn định, Lý Mục Trạch càng khẩn trương, hắn ngồi xổm trước mặt Thẩm Thính Miên nói: “Cậu, nếu không thích thì thôi vậy.”

Hắn đưa tay vào túi quần, đút vào rồi lại rút ra, quơ tay múa chân như muốn biểu đạt rõ hơn lời mình gập ghềnh ban nãy của mình, “Vậy cậu muốn làm như thế nào?”

“Cậu làm trước đi.” Thẩm Thính Miên nói chuyện nhưng có thể nghe ra sự không vui vẻ trong đó, “Cái này tớ không biết.”

“Ừ, để tớ.”

Lý Mục Trạch không nhịn được mà nhìn vào đôi mắt của Thẩm Thính Miên. Trong ấy là sự chán ghét, cậu ấy chán ghét mình sao?

Lý Mục Trạch cảm thấy trong lòng rối bời, nhưng hắn thực sự rất thích Thẩm Thính Miên, chính là cái cảm giác hận không thể đóng gói người kia vào túi áo, mỗi giây mỗi khắc đều nâng niu yêu thương.

Thẩm Thính Miên là người nhanh nhẹn, Lý Mục Trạch vừa dứt câu, cậu liền ngồi xuống bãi cỏ, chả bằng nam sinh bên cạnh, nằm xuống cười hề hề lại còn thâm sâu mà đùa “Cậu phải ôn nhu một chút đó nha.”

Cậu nằm xuống, làn da trắng bệch dưới nền thảm cỏ xanh ngắt. Ngực hơi hơi phập phồng một chút, so với người khác, cậu thấy mình nằm như nhét người chết vào quan tài.

Lý Mục Trạch lại không nghĩ như vậy, hắn chỉ thấy Thẩm Thính Miên đẹp tàn bạo. Hắn không dám nhìn, chỉ biết ngồi xổm bên cạnh, giả vờ như đang nhìn thầy Đặng, lại thấp thoáng đâu có cảm giác hình như Thẩm Thính Miên đang nhìn mình. Hắn quay cuồng không biết nên làm gì mới phải, đành mạnh mẽ hỏi to: “Thầy, đã bắt đầu được chưa ạ?”

Thầy Đặng thổi còi: “Được rồi, mỗi người vào vị trí của mình, không ai được động đến người phía dưới dù chỉ là một cọng lông tơ.”

Lý Mục Trạch khẩn trương muốn chết, đôi mắt không biết nên nhìn về đâu, khuôn mặt đối diện với mặt Thẩm Thinh Miên, trong đầu đã đặc quánh, mồ hôi túa ra khắp nơi, cỏ trên sân làm hắn có chút ngứa ngáy. Thẩm Thính Miên biết hắn đang suy nghĩ cái gì, không phải do cậu thông minh mà do Lý Mục Trạch không giỏi che giấu cảm xúc. Lý Mục Trạch bồn chồn hồi hộp không ngừng đến mức cứ nhìn tới Thẩm Thính Miên, nó sẽ ào ào tuôn ra.

“Một!”

Thẩm Thính Miên hơi hơi cúi mặt, Lý Mục Trạch cúi người xuống về phía cậu rồi nhanh chóng bật ra. Hắn khác những nam sinh khác ở chỗ, động tác của hắn rất gọn gàng, sạch sẽ, không ít nữ sinh dùng ánh mắt hâm mộ tột cùng mà nhìn hắn. Trong khoảnh khắc nào đó, cậu cảm thấy Lý Mục Trạch sẽ hôn mình mất.

Hắn thật ra không cần dùng quá nhiều lực, nhưng miệng vẫn thở gấp nhẹ, trên mặt đỏ ửng như thể là do vận động gây ra, nhưng thật ra không phải vậy, Thẩm Thính Miên biết hắn khẩn trương như vậy là do ngại ngùng. Sau khi thực hiện một vài động tác, Lý Mục Trạch mới thả lỏng ra. Hắn thất thần nhìn chằm chằm Thẩm Thính Miên mà không quan tâm tới bất kì âm thanh nào khác.

Da người này trắng quá, hắn vô thức mà nghĩ thầm.

Một giọt mồ hôi trên mặt Lý Mục Trạch rơi trên má Thẩm Thính Miên, cậu không biết phải làm sao, chớp chớp mắt mờ mịt, Lý Mục Trạch theo bản năng vươn tay lau đi, thấp giọng nói: “Tớ xin lỗi.”

Mặt thật mịn, Lý Mục Trạch vuốt ve má cậu, trong nhất thời không hề cảm thấy xấu hổ mà chỉ thấy gần gũi. Đôi mắt Thẩm Thính Miên đỏ đỏ hồng hồng, giống như thường xuyên phải khóc.

“Được rồi!” thầy Đặng thổi còi, “Đổi chỗ đổi chỗ, mấy trò ra ngoài đừng có nói mấy trò là học sinh của tôi đó!”

Thẩm Thính Miên nghe xong, đột nhiên ngồi dậy, nhích ra xa Lý Mục Trạch một chút. Lý Mục Trạch lúc này mới nhận thức được gì đó, hai mắt hoảng hốt, mặt đầy mồ hôi. Hắn nắm áo lên lau mặt, chỉ để lộ đôi mắt to sáng, chớp chớp nhìn Thẩm Thính Miên với vẻ vô tội. Thẩm Thính Miên không nhìn nổi nữa, đứng lên.

Thầy Đặng đi tới chỗ các nam sinh đang nằm dưới đất, khoa tay múa chân nói: “Nhanh lên, lề mà lề mề thế hả, nhanh nhanh.”

Lý Mục Trạch cảm thấy đây đúng là một cực hình. Hắn nằm trên mặt đất, lực cánh tay của Thẩm Thính Miên lại không đủ mạnh để nâng người cậu lên cao hẳn, vì vậy hơn phân nửa thời gian thực hiện, thân thể cậu đều đè trên người hắn. Tư thế của hai người thế này thật sự là quá ái muội rồi.

Đây là cái thể loại huấn luyện chết tiệt gì đây!

Lý Mục Trạch trong lòng âm thầm thăm hỏi Đặng “miệng to” vạn lần.

Nam sinh da mặt vốn dày, chỉ có Thẩm Thính Miên không giống nam sinh thường khác, da mặt tương đối mỏng nên hay xấu hổ ngại ngùng, khuôn mặt mỗi lần như vậy đều hồng hồng không được tự nhiên. Lý Mục Trạch nhìn cậu ngại ngùng như vậy cũng không biết phải làm gì, thân thể hắn cứng đờ như khúc cây, hai mắt chỉ biết nhìn chằm chằm vào khuôn mặt kia.

Thầy Đặng cắn cái còi, bước đến chỗ Thẩm Thính Miên, xoa lưng thổi một tiếng.

Thẩm Thính Miên hoàn toàn không làm nổi thứ này, bất chấp cố đến thế nào cũng chỉ có thể kéo khoảng cách ra xa một chút rồi lại dán vào người Lý Mục Trạch, nhìn từ xa, hai người tựa như chưa từng cách ra một chút nào.

Chung quanh, mọi người đều đang cười.

Thân thể Thẩm Thính Miên cứng ngắc, cậu nỗ lực điều chỉnh hô hấp, cố làm cho bản thân không để ý tới những âm thanh kia. Nhưng cánh tay cậu bắt đầu phát run.

Thầy Đặng mang vẻ mặt bất đắc dĩ, phe phẩy cái còi rồi thổi một cái. Thẩm Thính Miên liên tiếp không nâng người lên nổi, lại toàn trực tiếp ịn lên người Lý Mục Trạch. Đã không có tác dụng gì lại còn gây ra tiếng cười xung quanh. Thẩm Thính Miên dần cảm thấy hô hấp trở nên khó khăn. Cùng lúc đó, tiếng tim đập của Lý Mục Trạch cứ mạnh mẽ va chạm vào vành tai cậu.

Trên người Lý Mục Trạch có một loại hương vị sạch sẽ. Cậu nhanh chóng bật dậy, cảm giác hoảng loạn lại trỗi dậy nhưng cậu phải giả vờ bình tĩnh trở lại.

Lý Mục Trạch cũng theo cậu ngồi dậy, còn “Đệch” một tiếng nhỏ, xoay mặt qua nói với thầy Đặng: “Thầy đừng có dọa người!”

Thầy Đặng hỏi lại: “Tôi dọa người lúc nào?”

“Thầy đứng trước mặt người ta thổi còi, ai mà không hoảng sợ!” Mặt Lý Mục Trạch đỏ bừng, lời nói có chút vấp váp, “Cũng không để người ta làm đàng hoàng gì hết?”

Mạnh Viên Viên cười: “Còn ăn vạ thầy sao.”

Thầy Đặng nhấc tay lên làm tư thế đầu hàng, lùi lại nói: “Tôi đi, tôi đi là được chứ gì.”

Mạnh Viên Viên dựa trên vai Trương Điềm nói: “Thầy ưu ái cán sự thể dục quá đi.”

Trương Điềm chỉ cười: “Lý Mục Trạch cũng thú vị đấy chứ.”

Mạnh Viên Viên ho khan một tiếng, quay đầu đi.

Trương Điềm tò mò hỏi: “Sao vậy?”

Mạnh Viên Viên cắn môi: “Thẩm Thính Miên đang nhìn tớ.”

Trương Điềm trộm liếc mắt qua đó một cái, quả nhiên thấy Thẩm Thính Miên đang chăm chú nhìn bọn họ, ánh mắt thâm trầm.         

“Không biết vì cái gì,” Trương Điềm nói với Mạnh Viên Viên, “Tớ luôn cảm thấy cậu ấy hình như không được vui.”