Hướng Tử Nhi Sinh

Chương 48




Giữa mùa hè nóng như đổ lửa, hạ nhiệt độ điều hòa xuống thấp rồi đi đắp chăn…

Việc này cũng thường thôi, con nít ấy mà ai chẳng thế, Lý Mục Trạch và Thẩm Thính Miên cũng không ngoại lệ. Buổi tối ngày có kết quả, Lý Mục Trạch dùng chăn quấn Thẩm Thính Miên lại rồi ôm cái cục chăn ấy vào lòng, giống như ôm một con búp bê vải lớn, hắn ôm con búp bê khổng lồ này vào lòng, tay cầm điện thoại chơi game.

Thẩm Thính Miên ló đầu ra khỏi chăn, nhìn điện thoại của hắn chằm chằm, mơ màng nói: “Có đôi khi tớ cảm thấy… nói sao nhỉ, tớ thật sự không biết tính cách thực sự của mình là gì nữa.”

“Vậy sao?” Lý Mục Trạch cọ cọ vào cổ cậu.

“Ừ, chính là như vậy.” Thẩm Thính Miên hít mũi, ngửa đầu ra sao, “Mục Trạch, người với người chẳng ai giống nhau đúng không?”

“Ừm…” Lý Mục Trạch đặt điện thoại xuống, suy tư một lúc rồi nhìn hắn, “Cũng không hoàn toàn.”

“Nhưng mà cậu thấy trên phim điện ảnh với phim truyền hình đó, mỗi nhân vật đều có những tính cách khác biệt rất lớn, ai cũng đều có những đặc điểm rất riêng của họ.”

“Đâu có so vậy được. Cậu nghĩ đi nếu trên phim mà ai cũng từa tựa ai, chỉ khác nhau chút xíu thì ai mà thèm xem phim nữa.” Lý Mục Trạch dán môi lên mặt cậu, chậm rãi hôn, “Còn chúng ta là người thường, sống giữa đời sống cũng bình thường, thật sự không có quá nhiều đất diễn để nổi bật tính cách đâu.”

“Vậy…” Thẩm Thính Miên lẩm bẩm nói, chính cậu cũng không rõ là mình bị làm sao nữa, chỉ là cảm xúc cứ lên rồi xuống rất thất thường, “Tính cách của tớ là gì?”

“Có chút bị động, nhưng rất thông minh, hiểu chuyện.” Lý Mục Trạch tóm tắt đơn giản, cuối cùng bổ sung, “Lại còn rất đáng yêu nữa.”

Hiện tại đã không như vậy rồi hoặc cái thứ tính cách này sớm muộn cũng tan biến. Lý Mục Trạch không biết cậu nghĩ vậy, hôn hôn cậu mấy cái như muốn nói cậu không cần lo lắng những thứ ấy đâu.  

Thẩm Thính Miên thong thả chớp mắt: “Cậu cũng… rất đáng yêu.”

Bọn họ nhẹ nhàng hôn nhau, cả hai như muốn cùng chia sẻ giấc mơ của nhau cho người kia.

Lý Mục Trạch cố ý khuyên cậu: “Nếu không thì cậu ngủ trước đi.”

“Không được,” Thẩm Thính Miên lên tinh thần một chút, ngồi thẳng dậy, “Sắp tới giờ chưa?”

Đây là lần thứ 4 cậu hỏi câu đó rồi, có điều lần này thật sự đến giờ rồi, Lý Mục Trạch lấy laptop ra, thở dài: “Chắc là nghẽn mạng mất rồi.”

Thẩm Thính Miên che đôi mắt lại: “Tra điểm xong nói cho tớ nha.”

Lý Mục Trạch nhìn vào mắt cậu.

Thẩm Thính Miên lại nói: “Hay là quên đi, khỏi nói với tớ cũng được.”

Lý Mục Trạch buồn cười, nhỏ giọng nói: “Ra điểm của tớ hay điểm của cậu vậy?”

Đương nhiên là chờ ra điểm của tên kia rồi, nếu là điểm của cậu thì cậu đã chẳng khẩn trương đến vậy. Người kia chẳng có động tĩnh gì, Thẩm Thính Miên buông tay xuống, chậm rãi đi qua, cùng Lý Mục Trạch nhìn vào màn hình laptop.

Trong đêm tối, tay cậu lặng lẽ nắm lấy tay Lý Mục Trạch trên tay, cậu nhìn Lý Mục Trạch: “Tốt quá rồi.” Lý Mục Trạch ngắn ngủn mà đáp một tiếng “Ừ” rồi bật cười.  

Thẩm Thính Miên ôm lấy hắn, hắn cũng không hề cự tuyệt, thuận thế rồi ngã ra giường luôn, lấy tay che mắt lại: “Trời à, lúc đó trong đề có mấy câu…”

“Suỵt” Thẩm Thính Miên nhẹ giọng suỵt một tiếng,cậu hỏi, “Cậu đã xem Slam Dunk* chưa?”

(*Slam Dunk: là 1 bộ manga về bóng rổ được sáng tác bởi tác giả Inoue Takehiko)

Lý Mục Trạch không trả lời, Thẩm Thính Miên tiếp tục nói: “Ở trận đấu cuối cùng, bọn họ đã thắng được đội hạng 1 năm ngoái, thế mà vẫn không thể dành được hạng 1 năm nay, đó là kết thúc.”

“Tác giả lúc ấy được phỏng vấn có nói một câu.” Thẩm Thính Miên nhích vào sát bên người nhìn vào mắt hắn, “Cậu đoán xem ông ấy đã nói gì nào.”

Lý Mục Trạch ỉu xìu cười một cái, hắn có chút không muốn phối hợp với cậu nên hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Tớ xem Slam Dunk rồi.”

“Cậu đoán thế nào.”

“Ừm… là gì vậy?”  

Cậu nói, “Những một tưởng của tuổi trẻ thường không hoàn mỹ.”

“Ừm.”

“Ừm á?” Thẩm Thính Miên cắn môi, nói theo hắn, “Tớ thấy rất tốt mà, chẳng lẽ cậu muốn học lại sao?”

Lý Mục Trạch nhanh chóng trả lời: “Đương nhiên là không rồi.”

“Tớ cũng đoán vậy, thành tích thật sự không tồi chút nào mà.” Thẩm Thính Miên ngồi dậy, khẽ cười, “Cậu đây là tính làm gì đây, làm một học bá* đầu lúc nào cũng phiền não sao? Nhân loại gọi đây là khoe mẽ đó.”

(*Học bá: người học chăm chỉ nên được điểm cao)

Lý Mục Trạch cũng đứng lên đi theo, hắn tìm di động, tỏ vẻ trẻ con mà nói: “Tớ đi xem mấy đứa kia thi thế nào đây.”        

Thẩm Thính Miên dựa vào tường, cười hỏi: “Chúng ta có đôi khi còn rất giống nhau, đúng không.”

Lý Mục Trạch cúi đầu nói: “Chắc mấy năm nữa tớ mới tiêu hóa được sự thật này mất.” Rồi hắn dừng lại một chút, cười thật tươi với Thẩm Thính Miên: “Nhưng mà chắc không còn đáng yêu như bây giờ đâu nha.”

Thẩm Thính Miên lại không nghĩ như vậy, Lý Mục Trạch năm 18 tuổi sẽ có những điểm đáng yêu khác với Lý Mục Trạch năm 28 tuổi. Chắc phải chờ đến lúc ấy, Thẩm Thính Miên sẽ chỉ ra những điểm đáng yêu lúc ấy cho hắn. Chẳng biết có phải là trời đang mưa hay không, cậu ngửi thấy một mùi hương ẩm ướt. Sau khi đi ra cửa sổ để xác nhận xong, cậu quay lại nói với hắn rằng trời mưa rồi.  

Cả khuôn mặt Lý Mục Trạch đều mang ý cười. Hắn cắn móng tay, hình như đã cảm nhận được ánh mắt của Thẩm Thính Miên, liền liếc mắt nhìn lại cậu. Thẩm Thính Miên mê đắm nụ cười ấy, cũng vì nó mà cậu bị kéo vào trong xoáy nước đầy cánh hoa không tên. Lý Mục Trạch mãi là thiếu niên 17 tuổi với nụ cười đầy rung động đó, lại là cái tuổi 17 đó.

Sau khi có kết quả thi đại học không lâu, cao trung Bạch Câu yêu cầu học sinh quay lại trường lấy hồ sơ. Thẩm Thính Miên cùng Lý Mục Trạch đi đến trường, trên đường cả hai còn gặp giáo viên tiếng Anh và giáo viên ngữ văn, còn có Mạnh Viên Viên đi cùng nữa.

Tiếng gọi đầu tiên là của giáo viên tiếng Anh, giọng cô nhỏ nhẹ, nghe là nhận ran ngay:“Thẩm Thính Miên!”

Thẩm Thính Miên vẫn nhớ rõ âm thanh kia. Đã rất lâu rồi cậu chưa từng nghe lại tiếng giáo viên tiếng Anh gọi tên mình. Âm thanh này gắn liền với quá khứ đau khổ trên lớp học, giáo viên tiếng Anh luôn mỉm cười nhìn cậu, luôn dùng ánh mắt chờ mong và đầy tán dương mà nhìn cậu.

Cậu không biết chính mình vì cái gì mà lại có chấp niệm mãnh liệt đến vậy. Có lẽ vì dưới hình thức giáo dục với cường độ như hiện nay, cậu quá so đo chuyện được mất, cho nên mới quá để ý đến cái nhìn của giáo viên với mình, chỉ chấp nhận lời khen mà quên đi mất những khuyết điểm của chính mình.Nhưng có lẽ hiện tại cảm giác này sẽ không làm lung lay cậu nữa, cậu đã có đủ năng lực để tiếp thu mọi thứ.

Thẩm Thính Miên xoay người, nhẹ nhàng nói: “Em chào cô ạ.”

Giáo viên tiếng Anh đang mặc váy hoa, bước đến bên cạnh cậu, khẽ cười: “Cuối cùng em cũng tới rồi, hiện giờ em thế nào rồi?”

“Cũng khá tốt ạ.” Thẩm Thính Miên nuốt nước miếng, khó tránh cảm thấy có chút khẩn trương, âm thanh có chút run rẩy, “Em định đi học lại ạ.”

“Ừ!” Giáo viên tiếng Anh gật đầu, có chút ngạc nhiên. Thẩm Thính Miên ngẩn ngơ gật đầu với cô, cậu im lặng mãi cho đến khi giáo viên tiếng Anh nói: “Vậy thì tốt quá.”

Vành mắt cô phiếm hồng, liên tục lặp lại: “Thật tốt quá, như vậy thật sự là quá tốt rồi.”

Những lời này giống như một chiếc công tắc, “bốp” một tiếng, những ký ức ở trường học chậm rãi lướt qua trước mắt cậu. Chỉ còn những niềm vui và hoài niệm, còn những cảm giác chán ghét bản thân, tội lỗi đều tan biến trong tiếng cười vui vẻ, vĩnh viễn không trở lại nữa.

Cô Trần và Mạnh Viên Viên cũng đi tới, cô thật lòng nói: “Thật quá tốt.”

Nói tới đây, cô Trần quay qua nói với giáo viên tiếng Anh: “Ban nãy chị có nói với em là nếu năm nay Thẩm Thính Miên có tham gia thi thì điểm tiếng Anh của lớp sẽ được nâng cao hơn.”

“Ừ.” Giáo viên tiếng Anh lau mắt, cười tươi với Thẩm Thính Miên, “Điểm thi trung bình của lớp chắc chắn có thể cao hơn, tỷ lệ đậu chắc cũng sẽ tốt hơn.”

Thẩm Thính Miên hoàn toàn không ngờ tới cô sẽ nói như vậy nên nhất thời không biết phải phản ứng gì, Mạnh Viên Viên vẫn luôn trộm quan sát cậu, hỏi: “Thẩm Thính Miên, cậu bây giờ có khỏe không?”

“Khá tốt.” Thẩm Thính Miên trả lời, nhìn Mạnh Viên Viên mới phát hiện đôi mắt của cô cũng hồng hồng, tay chân cậu có chút luống cuống, “Ai nha… mọi người đừng như vậy mà.”

Lý Mục Trạch ôm lấy bờ vai của cậu, trêu chọc mọi người: “Cậu thật lợi hại nha, làm 3 cô gái cùng lúc vì cậu mà rơi lệ.”

“Em cứ đùa!” Giáo viên tiếng Anh nhớ ra gì đó, quay sang hỏi hắn,“Mà Lý Mục Trạch này, lần thi tiếng Anh này em làm sai vài ý nên không thể được trọn điểm được.”

“Lúc thi thử em cũng đâu có được trọn điểm đâu cô!” Lý Mục Trạch giận hờn, sau đó liền lui ra sau như sợ sẽ bị đánh đòn, “Cô làm khó người ta quá đi…”

Cô Trần cười: “Mục Trạch lần này thi rất khá đó nha.”

Lý Mục Trạch: “Cũng tàm tạm thôi cô… em vẫn sai nhiều chỗ mà.”

“Không, rất tốt mà.” Mạnh Viên Viên hâm mộ nói, “Trời ơi phải nói là đỉnh dã man luôn, bố mẹ tớ còn nói với tớ Lý Mục Trạch ở lớp con thi rất tốt!” 

“Em thi cũng tốt lắm đó.” Cô Trần cổ vũ, “Cỡ đó còn không tốt nữa sao?”

“Đều tốt đều tốt.” Giáo viên tiếng Anh cười tươi, nói thêm, “Ai cũng thi tốt cả.”

Lý Mục Trạch nghĩ nghĩ, nói: “Cô ơi, cô chụp hình với tụi em nha!”

Thẩm Thính Miên không tham gia chụp ảnh lớp tốt nghiệp. Bức ảnh này chính là kỷ niệm duy nhất của cậu ở cao trung Bạch Câu. 2 giáo viên đứng giữa, 3 học sinh đứng hai bên, 5 người tạo dáng và cười thật tươi. Xung quanh họ là hơi thở của thanh xuân, bóng cây dừng chân trên quần áo họ, đâu đó điểm xuyến vài tia nắng mạnh mẽ xuyên qua tán cây và tô vẽ thêm cho cảnh tượng ngày ấy rực rỡ hơn trong kí ức mọi người, mãi mãi không bao giờ phai nhạt.



Lý Mục Trạch bắt đầu bận rộn đăng kí nguyện vọng.

Mẹ Lý hỏi hắn: “Không phải con định đăng ký học y sao?”

Lý Mục Trạch kỳ quái nhìn bà hỏi: “Sao lại cho là con sẽ đi học y?”

“Vậy là tốt rồi, từ nhỏ đến lớn mẹ chưa thấy con hứng thú với nghề bác sĩ này chút nào cả.” Mẹ Lý lật từng trang sách, thong thả nói,“Tuy là sẽ rất cảm động nhưng mẹ không hy vọng con sẽ vì tình yêu mà mù quáng lựa chọn trường không theo năng lực.”

Lý Mục Trạch suy nghĩ, đương nhiên là con biết mà! Nhưng hắn không trả lời như vậy, hắn sắp rời khỏi nhà rồi, phải hưởng thụ cảm giác làm một đứa trẻ trước mặt mẹ mình. 

“Chuyện tìm ngành mình muốn, con có thể lên mạng để tìm hiểu, bố mẹ sẽ không can thiệp quá nhiều nhưng sẽ đưa ra góp ý nếu con cần.” Mẹ Lý nói, “Chuyên nghiệp sự tình chính ngươi tưởng, nghĩ kỹ rồi chính mình đi trên mạng hiểu biết, chúng ta sẽ không can thiệp, nhưng cũng cấp không được ngươi nhiều ít trợ giúp.” Lý mụ mụ nói, “Xã hội hiện nay có quá nhiều ngành nghề, hiện giờ con có tìm hiểu thì cũng khó mà tìm hiểu được toàn diện, về sau có thể con sẽ hối tiếc với quyết định đó. Vậy nên, đừng hy vọng quá nhiều vào đại học, hãy coi nó nhưng bước đệm đầu tiên vào trường đời dài hơi ngoài kia, cứ chọn cái con thích là được rồi.”

“Dạ” Lý Mục Trạch gật đầu, mỉm cười nhấn thái dương, “Con nghĩ là…”

“Con có biết không?”



Lý Mục Trạch ngồi trong công viên cùng Thẩm Thính Miên ăn kem.

“Bố mẹ tớ nói, tốt nghiệp đại học rồi 10 năm sau vẫn có thể nuôi tớ, mỗi tháng sẽ cố định đưa sinh hoạt phí cho tớ.” Đầu lưỡi Lý Mục Trạch tràn ngập cảm giác mát lạnh.

Thẩm Thính Miên nhìn mấy đứa trẻ ngoài kia đang vui đùa, thong thả nói: “Chắc là bọn họ cảm thấy có thể đủ sức để cậu không cần vì áp lực xã hội chuyện cơm áo gạo tiền mà ép bản thân đi làm chuyện mình không thích.”

“Đúng vậy, nhưng tớ không muốn vậy.” Lý Mục Trạch dừng lại, nhìn lên không trung, “Bọn họ còn nói, muốn tớ học lên thạc sĩ, tốt hơn là học tới tiến sĩ luôn. Họ nói về sau bằng thạc sĩ là xu thế lớn, bằng tiến sĩ lại rất hiếm nên nếu có bằng này sẽ có thể đi dạy ở rất nhiều trường.”

Hắn cắn một miếng kem thật to, buồn bực nói: “Nhưng tớ cũng không muốn làm giáo viên.”  

“Đừng lo.” Thẩm Thính Miên nhàn nhã cười, “Cậu không thích hợp làm giáo viên đâu, chính cậu còn không muốn đi học nữa là.”

Lý Mục Trạch ngạc nhiên nhìn cậu một cái: “Chuẩn đó!”Hắn hỏi Thẩm Thính Miên, “Sao cậu hiểu tớ vậy hả?”

Thẩm Thính Miên trả lời: “Vậy sao cậu cũng hiểu tớ vậy hả!”

Cả hai cười thật thoải mái, giống như muốn thành thiên thần hạnh phúc, bay lên bầu trời.

Thẩm Thính Miên vươn hai ngón tay: “Có hai tin tức tốt, cậu muốn nghe cái nào?”

Lý Mục Trạch tò mò nhìn cậu: “Cái thứ nhất đi!”

“Bác sĩ Tiết nói với tớ là tớ có thể giảm lượng thuốc rồi, gần đây số lần uống thuốc cũng được cắt bớt.”  

Lý Mục Trạch cười: “Không thể trực tiếp không cần uống luôn sao?”

“Không được, phải từ từ thôi…” Thẩm Thính Miên chậm rãi nói, “Bằng không sẽ sinh phản ứng phụ rất lớn.”

Lý Mục Trạch nháy mắt: “Vậy cái thứ hai đâu?”

“Ừm… Cái thứ hai thì…”

“Mau nói đi coi! Đừng úp úp mở mở nữa.”

“Coi kìa, hung dữ ghê chưa.”

“Hứ…Cậu mau nói đi, nói đi mà.”

Thẩm Thính Miên cắn nhẹ lên môi, cúi đầu bật cười: “Ngày mai cậu có rảnh không?”

Lý Mục Trạch cũng cười theo: “Làm gì, muốn hẹn hò à?”

“Ừ, tại tớ sắp khai giảng rồi” Chắc bởi vì Thẩm Thính Miên mới ăn kem, cho nên mọi thứ nói ra đều ngọt như kem vậy, “Cho nên chúng ta phải tranh thủ đi hẹn hò thôi.”

“Hẹn hò…”

“Đi nhà nghỉ đi.”

“Woa” Lý Mục Trạch há miệng, “Woaa”

Thẩm Thính Miên nhại lại hắn, cũng há miệng: “Woa”