“Trạch Trạch, mẹ cho rằng trốn tránh bây giờ không phải là việc nên làm.”
Mẹ Lý lại kiên nhẫn gõ cửa vài lần nữa, nhỏ giọng nói: “Chúng ta đã trưởng thành đúng không nào?”
Trong nhà vẫn im ắng như cũ, mẹ Lý tiếp tục nhẹ nhàng nói: “Nếu Miên Miên thật sự đã chết, chúng ta có thể giúp mẹ nó lo liệu hậu sự. Còn nếu Miên Miên chưa chết thì chúng ta phải tỉnh táo lên, sau đó có thể đi thăm nó chứ không phải là nhốt mình trong phòng, cái gì cũng không chịu tin, không chịu làm. Con nói cho mẹ biết đi, con như hiện tại có thật sự giống như là con rất thích Miên Miên sao?”
Lý Mục Trạch rốt cuộc cũng mở cửa cho mẹ mình vào. Trong phòng, màn cửa đã buông xuống hết, chỉ còn bóng tối bao trùm. Bà không thấy rõ bộ dạng con trai mình, chỉ biết chính mình cũng đang chìm đắm trong nỗi buồn to lớn.
Lý Mục Trạch nhìn tổng thể vẫn có thể xem là sạch sẽ, chỉ có điều quần áo từ hôm đó đến giờ chưa thay, trên mặt lấm lem những vệt nước. Hắn yên lặng, thỉnh thoảng đưa tay dụi mắt, hơi thở nặng nề. Mẹ Lý không phải chưa từng có lúc nhụt chí, bà biết lúc này dù có nói gì cũng không đủ để lay động con trai mình.
“Cậu ấy chỗ nào cũng tốt đẹp cả.”
Lý Mục Trạch lẩm bẩm một mình: “Cậu ấy đẹp như vậy, tính cách tốt như vậy, bước đến đâu nơi ấy liền bừng sáng. Cậu ấy thật sự làm con rung động rất nhiều lần nên con đã từng nghĩ một người tốt như vậy ai mà lại không thích cậu ấy cho được cơ chứ. Kết quả thật sự chỉ một mình con nghĩ như vậy.”
Lý Mục Trạch chậm rãi nói từng chữ một rồi càng về sau càng yếu dần. Nói xong, hắn nhìn lên trần nhà, hít một hơi thật sâu, đôi mắt lại đỏ lên, hắn cố tình gạt ánh mắt ôn nhu kiên nhẫn của mẹ mình đi.
Nước mắt lại một lần nữa run rẩy rơi xuống: “Lúc đó, cậu ấy ở trước mặt con nhưng chưa một lần nào con có thể chạm đến nỗi đau của cậu ấy.” Lý Mục Trạch co rúm lại như một đứa bé rồi quỵ xuống: “Là lỗi của con, con thật sự sai rồi.”
Mẹ Lý thoáng chốc như sắp bật khóc, bà vươn tay vuốt ve khuôn mặt đẫm nước mắt kia, xoa dịu ngọn lửa tuyệt vọng trong lòng hắn: “Không phải lỗi của con, con ngoan mẹ biết không phải lỗi của con.”
Sau đó, Lý Mục Trạch buông thỏng cánh tay của mình, ánh mắt nhìn vào khoảng không vô định, “Con đã mơ thấy…” Lý Mục Trạch nói cho mẹ mình biết cậu mơ thấy bản thân mình trong mơ đã mọc ra một đôi cánh, một tay cầm loa bay lên trời, nói to cho cả thế giới biết Thẩm Thính Miên của hắn tốt đẹp đến nhường nào, thế nhưng chẳng ai muốn nghe cả, ai cũng đều bận rộn với cuộc đời của họ, chẳng ai muốn đến giúp, chẳng ai đau lòng cho bảo bối của hắn cả.
“Con còn mơ thấy cậu ấy… con cùng cậu ấy đi dạo trên phố, con đã hỏi hôm nay cậu có vui không, cậu ấy trả lời con rằng mình rất vui.” Lý Mục Trạch khó khăn nở một nụ cười, nước mắt vẫn cứ tuôn rơi, “Mẹ nhìn xem, trong mơ, cậu ấy toàn gạt con, đều gạt con.”
“Con thật ngu ngốc” Lý Mục Trạch vò tóc, cuộn tròn trên giường, “Thật sự quá ngu ngốc.”
“Con nhớ trước kia…” Lý Mục Trạch đột nhiên bật khóc to, đau đớn nói: “Trước kia, những thứ mà con vốn cho rằng là hạnh phúc ấy cơ bản đều chẳng hề tồn tại, cậu ấy thật sự chưa bao giờ cảm thấy vui vẻ cả.” Lý Mục Trạch thở dốc, kiệt sức, thống khổ làm giọng nói của hắn run rẩy đến đáng thương, “Tất cả đều là giả dối, đều là giả dối, cậu ấy chỉ cố gắng dỗ dành con thôi. Mẹ ơi, cậu ấy thật sự không vui vẻ, cậu ấy chôn giấu bao nhiêu oán khí, khổ sở cùng thất vọng để rồi cậu ấy thật sự đã nhảy xuống… nhảy xuống rồi.”
Thân thể Lý Mục Trạch không còn chút khí lực nào, hắn nằm cuộn trên giường, miệng vẫn thở dốc không thôi.
Mẹ Lý bên cạnh lòng đau như cắt, vỗ lưng hắn: “Con ngoan của mẹ, con không cần tự trách mình, đây thật sự không phải là lỗi của con, đừng ôm lấy tất cả đau khổ này lên người mình, con vẫn còn nhỏ, vẫn chỉ là một thiếu niên mà thôi.”
Mẹ Lý có rất nhiều thứ muốn nói với Lý Mục Trạch, bà đợi Lý Mục Trạch bình tĩnh trở lại mới nói tiếp: “Con đang quá nghiêm khắc với chính mình rồi.”
“Chẳng lẽ con thấy mình là ánh mặt trời, cần phải đem ánh sáng đến cho cuộc đời Miên Miên mới là hoàn thành sứ mệnh sao?”
“Những lời nói bảo những thứ này mới cứu vớt được nó hoặc là của những người đứng trên cao không hề biết đau khổ là gì, hoặc là của những đứa con nít ngây ngô và không có sự đồng cảm. Bọn họ thích những cốt truyện như thế này nên mới sắp đặt con phải đi làm vai chính.”
“Nhưng nếu là như vậy, xem ra, mẹ hoàn toàn có thể nghĩ rằng con căn bản không phải đang yêu bởi vì sự hạnh phúc của tình yêu con lại có được rất ít. Con phải biết được bản thân con không phải là chúa cứu thế, con không có nghĩa vụ phải cứu vớt một ai cả. Huống gì con vẫn còn nhỏ, cũng là đối tượng cần được nhận sự quan tâm từ người khác.”
“Con thích Miên Miên, muốn cùng nó nói chuyện yêu đương chứ không phải là làm bác sĩ cứu nó.”
Mẹ Lý lau khô nước mắt trên mặt hắn, nhìn vào đôi mắt đầy tơ máu của hắn nói: “Chính Miên Miên cũng sẽ hiểu rõ chúng ta vĩnh viễn không thể giao phó sự cứu rỗi bản thân lên một người khác, dù cho người đó có yêu chúng ta đến đâu đi chăng nữa.”
Sợ Lý Mục Trạch còn chưa hiểu được, bà tiếp tục khuyên bảo: “Nếu có người nói với con, con hãy đến cứu vớt Miên Miên, hoặc người dùng ánh mắt cầu khẩn nhìn con như muốn nói con hãy đến cứu lấy Miên Miên thì con nhất định phải rời xa người kia ngay lập tức, đây là hành vi áp đặt đạo đức*!”
(*Áp đặt đạo đức, tạm dịch từ tên tiếng anh là Moral coercion vì mình không tra được nguồn tiếng Việt nào về cái này, là hành vi một người nhân danh đạo đức để áp đặt những tiêu chuẩn quá mức với mục đích tấn công hoặc ép buộc người khác và ảnh hưởng đến hành vi của người khác, ví dụ cho dễ hiểu là giống như việc chỉ trích vì sao người giàu không dùng tiền đi từ thiện mà lại đi tiêu xài.)
Lý Mục Trạch ngơ ngác nhìn bà, chắc cũng không thể kịp thông suốt vấn đề này, mà chỉ nói một câu đơn giản: “Con muốn đi gặp cậu ấy.”
“Chúng ta chắc chắn sẽ đi, nhưng không phải bây giờ.”
Mẹ Lý xoa tay của Lý Mục Trạch, cảm giác sự run rẩy từ tay hắn liền nói: “Mẹ sẽ dẫn con đi nhưng con phải đồng ý một thứ với mẹ.”
“Không được liên lạc với với cậu ấy nữa, mẹ biết con đã nhắn rất nhiều tin cho nó nhưng hãy ngừng lại đi, đừng quấy rầy nó nữa cũng đừng gọi điện nữa.” Từng câu từng chữ bà nói ra đều chậm rãi, mềm mại nhưng lại khiến Lý Mục Trạch từ từ quay đầu lại nhìn, “Mẹ biết con sẽ không nghe nhưng mẹ vẫn phải nói với con.” Bà nói: “Trạch Trạch, mẹ cũng là người bị bệnh trầm cảm, nên mẹ thật lòng khuyên con nên từ bỏ, không chỉ bây giờ mà còn là về sau nữa.”
Lý Mục Trạch rốt cuộc có chút phản ứng, hắn đưa ánh mắt không thể tin nổi nhìn mẹ mình.
“Mẹ không dám nói là toàn bộ nhưng 80% những phương thức biểu đạt đối với bệnh nhân trầm cảm đều sai, ngu ngốc, đều tự cho là đúng cả. Bọn họ nói mình quan tâm đến họ chi bằng nói muốn thông qua họ để thể hiện sự thiện lương của chính mình. Những người mắc bệnh này đều sẽ rất khó biểu lộ ra cho người khác thấu hiểu họ. Người ngoài cũng sẽ không tài nào hiểu nổi rốt cuộc là vì sao họ không vui nhưng mặt tối cảm xúc nơi họ sẽ bao phủ lấy mọi người xung quanh. Khả năng cao là con sẽ cảm thấy được nỗi buồn nơi họ. Y học thì đã định nghĩa tất cả nhưng con lại không thể dùng lý trí để nhìn thấu thứ cảm xúc này được. Huống chi, không ai yêu cầu ai phải chịu trách nhiệm với họ cả, con còn nhỏ như vậy, người con nên chịu trách nhiệm nhiều nhất là bản thân con.”
Bà thở dài nhìn Lý Mục Trạch, nói cho hắn nghe những logic của người trưởng thành: “Rồi sau này, khi con đã lớn lên rồi, con sẽ hiểu con ở độ tuổi này dễ dàng bị kích động như thế nào. Mẹ khuyên con từ bỏ tình cảm này cũng là vì muốn tốt cho Miên Miên nữa, Miên Miên cũng biết bản thân nó có thể kéo chân con, thậm chí là có thể hủy hoại con nên nó mới nói dối con. Ngày nó nhảy lầu nó cùng con đi chơi công viên, còn chơi rất vui vẻ, con nói con đã thấy rất vui, con cho rằng Miên Miên nó cũng như vậy sao? Nhưng kết quả là nó đã nhảy từ tầng 6 xuống. Sau này con dù có gặp ai đi chăng nữa cũng sẽ không thể quên được cảnh tượng hôm đó, như vậy là đủ rồi. Con đã làm rất nhiều thứ để chứng minh tình yêu của mình rồi, cũng vì người đó mà trả giá rất nhiều rồi. Buông tay đi con.”
Lý Mục Trạch lắc đầu trong tuyệt vọng, khuôn mặt tái nhợt. Hắn muốn hét lên rằng không phải như thế nhưng hắn lại không thể phát ra một câu nào. Là hắn vô dụng không thể bảo vệ Thẩm Thính Miên được, không thể ngăn chặn bi kịch ấy, chỉ cái này thôi cũng làm cho hắn thấy bản thân mình trở thành một thứ đáng mỉa mai rồi.
“Hiện giờ con còn quá nhỏ, con chỉ lao đầu vào khó khăn thôi.” Mẹ Lý kiên trì nói tiếp, “Cùng với người như vậy sống lâu dài, yêu người đó, muốn cứu vớt người đó thì con sẽ dần dần bị hủy hoại, dần dần nghi ngờ niềm tin của chính mình, dẫn dần cũng sẽ bị kéo xuống hố sâu tuyệt vọng ấy. Con chưa trưởng thành, đây không phải hôn nhân ràng buộc mà chỉ là yêu đương tự do, mà cho dù có là kết hôn thì mẹ cũng hy vọng con có thể rời xa Miên Miên. Bệnh này mỗi người mỗi khác, mẹ là người đã từng trải qua căn bệnh này tuy không dám tự tin nói mình đã hiểu biết tất cả về bệnh trầm cảm nhưng có thể nói rằng nó thống khổ hơn cả những gì con nghĩ. Huống hồ nếu con buông tay bây giờ thì không sao, nếu con vẫn cố chấp để rồi sau đó lại từ bỏ thì đó sẽ là một đòn chí mạng với Miên Miên.”
“Bây giờ con không muốn nghe những thứ này.” Lý Mục Trạch giơ tay che mắt lại, nức nở khóc, “Không muốn nghe mà.”
Mẹ Lý thấy con mình suy sụp như vậy lại không muốn nghe lời khuyên của bà thì trở nên lo lắng, bà cứng rắn nói: “Con còn không hiểu sao? Tình yêu này vốn không phải là một mối quan hệ lành mạnh rồi, nếu con cứ một hai mà bước vào thì tương lai con sẽ phải nhận lấy hậu quả không tốt đâu, hơn nữa những gì con bỏ ra đều sẽ không có hồi đáp vì chính bản thân Miên Miên nó con không kiểm soát được bản thân thì lấy đâu ra tâm trí để đi quan tâm con.”
Lý Mục Trạch mệt mỏi, cố sức nói: “Con biết mẹ đang nghĩ gì, ai cũng nghĩ con chỉ là một đứa con nít, nghĩ con khi yêu thì phải nhận lại gì đó nhưng không phải. Con yêu cậu ấy là do con tự nguyện, không cần cậu ấy báo đáp gì cả…”
Mẹ Lý nhìn hắn một lúc lâu mới chậm rãi nói: “Nếu con thật sự biết nó đã đau khổ bao nhiêu, con sẽ phát hiện ra chuyện con muốn cứu vớt nó là chuyện ngu ngốc mà thôi.”
Lý Mục Trạch thở dốc, kiên trì nói: “Con muốn đi gặp cậu ấy, con phải đi gặp cậu ấy.”
“Được rồi.” Mẹ Lý bình tĩnh đáp, “Vậy con cũng phải đồng ý với mẹ sẽ từ bỏ đoạn tình cảm này.”
Lý Mục Trạch trầm mặc một lát, thoạt nhìn có vẻ rất bình tĩnh. Sau đó, hắn gục mặt vào lòng bàn tay, run rẩy nói: “Không thể buông tay được.”
“Làm sao có thể? Sao có thể?” Hắn chỉ còn biết lặp đi lặp lại, đột nhiên hắn ngẩng đầu lên, khóc lớn, mặt mũi đều đỏ bừng, “Làm sao có thể? Mẹ, mẹ nói con phải làm sao để từ bỏ cậu ấy đây? Con yêu cậu ấy, con biết mọi người đều khinh thường thứ tình cảm này, con cũng rất mệt mỏi nhưng con không có cách nào khác cả… Mẹ, con yêu cậu ấy, thật sự rất yêu! Chẳng lẽ vì đoạn tình cảm này dần đi vào ngõ cụt rồi mà mọi người liền tước đoạt đi quyền được yêu của con sao?”
“Không phải, Trạch Trạch, không phải.” Mẹ Lý lại lặng lẽ lau nước mắt cho hắn, nhẹ nhàng nói, “Con có thể yêu cậu ấy nhưng không được ở bên cậu ấy nữa, cả hai không cần tiếp tục tình yêu tra tấn nhau thế này nữa vì nó rất vô nghĩa, con có biết không, là vô nghĩa.”
“Con không cần ý nghĩa gì hết.” Lý Mục Trạch run run nói, hai mắt thất thần, “Con không cần ý nghĩa…”
“Từ nhỏ đến lớn, mẹ chưa từng yêu cầu con gì quá lớn nhưng lần này thì khác.” Mẹ Lý bình tĩnh nói, “Con phải nghĩ cho kĩ, đồng ý với mẹ điều đó thì mẹ sẽ dẫn con đến gặp Miên Miên. Con suy nghĩ đi.”
Mẹ Lý xoa xoa đôi tay lạnh lẽo của Lý Mục Trạch, thở dài nói: “Nếu đi gặp Miên Miên, con phải quan tâm bản thân mình cho tốt trước đã, nếu cậu ấy nhìn thấy dáng vẻ này của con thì sẽ nghĩ gì đây? Con nghĩ với bộ dạng này con có thể giúp người khác được sao?”
Lý Mục Trạch nhắm mắt lại, nước mắt từ từ rơi xuống, im lặng gật đầu..
…
Thẩm Thính Miên tạm thời vẫn không thể cử động được. Cậu bị cố định trên giường, sinh hoạt cá nhân không thể tự làm được, Trịnh Văn Anh ở bên cạnh nói chuyện với cậu, cậu không hề đáp lại.
Mới đầu Trịnh Văn Anh còn khóc, oán trách cậu: “Con đúng là không hiểu chuyện gì cả, vì một chút chuyện nhỏ liền đòi sống đòi chết. Nếu con chết thì mẹ phải làm sao đây? Không nghĩ cho mẹ gì cả, mẹ chỉ có một mình con thôi.”
Bà chỉ nói những điều này nhưng Thẩm Thính Miên không hề có phản ứng gì. Ý chí sinh tồn của cậu quá mong manh nên bác sĩ phải cắm một ống vào dạ dày của cậu để đưa thức ăn vào đó. Trịnh Văn Anh sợ cậu lại tự sát, một câu cũng không dám nói, cẩn thận đáp ứng mọi nhu cầu của cậu.
Sau khi đã phục hồi tốt hơn, lúc tỉnh táo, cậu thỉnh thoảng có lướt điện thoại một chút. Trịnh Văn Anh trong khoảng thời gian này không tới siêu thị mini, mỗi ngày bà đều ngồi ở phòng bệnh trông chừng con trai mình, một giây cũng không rời, bà dung hết số tiền để cậu kết hôn để tiếp tục sinh mệnh cho cậu.
Thẩm Thính Miên mở Weibo ra.
Có rất nhiều thông báo. Thẩm Thính Miên máy móc lướt lên đọc những thông báo đó.
Có một tài khoản đã comment rất nhiều post Weibo của cậu.
“Cản tớ lại đi, tớ nói cho cậu biết cậu còn đẹp hơn ánh trăng đó nữa.”
“Trên thế giới này sẽ không có ai thích cậu hơn tớ.”
“Không cần cho tớ gì cả, tớ vĩnh viễn được ôm cậu không buông tay.”
“Cậu có thể nói cho tớ biết tớ phải làm gì mới giữ cậu sống sót được?”
“Tớ yêu cậu mà, cậu hiểu không?”
“Cho cậu trọn điểm luôn, cậu có thể thích thế giới này hơn một chút được không?”
“Loại phim thấp kém thế này về sau cậu đừng xem nữa.”
“Chúng ta về sau mỗi ngày đều ngồi xe buýt về nhà.”
“Tớ ở kiếp trước chắc đã tích được không ít công đức nên đời này mới có thể gặp được cậu.”
“Sao lại muốn nói xin lỗi?”
“Cậu muốn đi đến đâu?”
“Không phải là lỗi của cậu, cậu đã vất vả nhiều rồi, chúng ta cùng nhau nỗ lực có được không?”
“Tớ cũng rất yêu cậu, trong mỗi cơn mơ đều là cậu.”
“Tớ yêu cậu yêu cậu yêu cậu yêu cậu yêu cậu yêu cậu yêu cậu yêu cậu yêu cậu yêu cậu yêu cậu yêu cậu yêu cậu yêu cậu yêu cậu yêu cậu yêu cậu yêu cậu.”
“Tớ thích được là của cậu. Ngày đó tớ từ nơi xa chạy về phía cậu, tớ như thấy được mặt trời đang chiếu sáng trước mặt tớ, phải có bao nhiêu may mắn mới có thể thấy được điều ấy, nhưng về sau sẽ còn rất nhiều thứ hơn nữa.”
“Phải tồn tại mới có thể đến hôn tớ được.”
“Cậu còn tốt hơn nữa, tớ cũng rất yêu cậu. Cậu vĩnh viễn yêu tớ, cùng tớ ngắm thật nhiều ánh trăng xinh đẹp khác.”
“You are meant for me.”(Tạm dịch: Cậu là định mệnh mà ông trời đã sắp đặt cho tớ)
“Cậu cần phải hạnh phúc, cậu cần được chữa khỏi. Cậu nhật định phải uống thuốc đúng hạn đó. Rồi cậu có thể xé rách bóng đêm, không sợ sẽ phát ngốc với nước mắt nữa. Cậu sẽ có thật nhiều ngày mai hơn nữa.”
Ánh mắt Thẩm Thính Miên dừng lại ở dòng chữ nhỏ kia:
“Bác sĩ Lý vĩnh viễn yêu Miên Miên.”