Hướng Tử Nhi Sinh

Chương 22




Lý Mục Trạch đột nhiên như đang ở trong thời kì phản nghịch. Hắn thường xuyên quang minh chính đại ngủ trong lớp không kiêng nể ai, không thèm làm bài tập, thường xuyên trốn học, mỗi ngày đều bị phạt đứng ngoài hành lang lớp, bị giáo viên la mắng trước lớp. Vẻ mặt hắn vẫn tỉnh bơ như không có gì, chỉ có Thẩm Thính Miên biết, những hành động này là để đối nghịch với cậu. Thẩm Thính Miên rất khó để làm ra phản ứng gì, cậu bây giờ còn không thể phản ứng gì với cả bản thân cậu cơ mà.

Ban đêm đi ngủ, cậu phải cầm dao theo mới có thể đi vào giấc ngủ, cuộn mình trong góc giường, tay nắm chặt chuôi dao. Nhưng cậu hầu như đã quên mất cách làm sao để đi vào giấc ngủ, toàn bộ quá trình chỉ là mơ mơ màng màng. Lúc xoay người, lưỡi dao lạnh lẽo chạm vào da thịt làm cậu cảm thấy thập phần an toàn. Cũng sẽ có lúc cậu lăn xuống giường. Cậu không vội vã đứng lên mà nằm trên mặt đất như một con cá giãy dụa khi bị bắt ra khỏi nước, trong miệng phát ra những âm thanh khó hiểu. Cậu không biết mình còn đang chờ đợi điều gì, có lẽ là chờ Lý Mục Trạch hoàn toàn từ bỏ được cậu.

Những tháng ngày còn dư lại trên nhân gian này tất cả đều là vì Lý Mục Trạch.

Cậu từng cho rằng đây coi như là món quà dành cho cậu nhưng rồi cậu phát hiện mình đã sai rồi. Trời ngày hè vẫn chói chang, những bạn học của cậu vẫn mãi là những người thiếu niên tỏa sáng trong cái độ tuổi rực rỡ này, bọn họ cũng sẽ có những phiền não nhưng những thứ ấy đều thật sự rất bình thường so với cậu, điều này giờ đây cũng không thể khơi gợi sự ghen ghét cùng oán hận nơi cậu nữa, vì cậu đã không còn sức lực nữa.



Trong giờ học, bàn sau đang hăng hái trò chuyện.

“Mọi người dự tính sẽ thi vào trường nào?”

“Ai mà biết chứ, còn xa thế mà lo chi xa.”

“Cũng đâu có xa lắm đâu.”

“Sao mà cảm giác như 985 và 211* nó xa tít mù khơi ấy nhưng mà tớ vẫn muốn thử.”

(*985 và 211 là hai dự án xây dựng và phát triển trường đại học có chất lượng hàng đầu của Trung Quốc. Những trường trong dự án 211 là trường trọng điểm quốc gia, từ đây sẽ lựa chọn ra những trường có chất lượng phù hợp với chuẩn quốc tế để đưa vào dự án 985. Có 116 trường trong dự án 211 và 38 trường trong dự án 985. Về tên những trường đó thì mọi người có thể google thêm nếu có nhu cầu tìm hiểu nhiều hơn)

“Không đến mức đó đâu, đến lúc thi thì thành tích hợp trường nào thì nhào vào trường đó thôi, nghĩ nhiều làm gì.”

“Này, thế cậu định thi vào đâu?”

“Đại học X, nghe nói ký túc xá đại học X có điều hòa đấy.”

“Xì, nghe nói nhà ăn bên đó nấu ăn dở ói.”

“Hay là thi vào đại học XX đi, phong cảnh đẹp, non xanh nước biếc, biết đâu người cũng đẹp như thế thì có thể thoát ế.”

“Ha ha ha, tỉnh chưa mày!”

Mạnh Viên Viên bỗng nhiên quay qua hỏi Thẩm Thính Miên: “Thẩm Thính Miên, cậu muốn thi trường nào?”

Thẩm Thính Miên hơi hơi nghiêng đầu nhìn bọn họ một cái, khẽ cười: “Không biết nữa, chắc là đại học Bắc Kinh.”

“Ha ha ha, lợi hại ghê!”

“Trâu bò thế không biết!”

Thẩm Thính Miên quay đầu lại, hướng ánh mắt ra ngoài cửa sổ, đôi mắt khô cằn. Một tia nắng xuyên qua. Bạn bè cùng trang lứa cậu đang thảo luận về tương lai, cậu ngẫu nhiên sẽ bị bọn họ hỏi han, cậu đã thật sự bình tĩnh chấp nhận mà không cảm thấy xấu hổ cùng tự trách vì chính mình phải cố gắng để hòa nhập vào đám đông, tựa như cậu đã từng hận cũng từng yêu bản thân rất nhiều nhưng chỉ khi chân chính trải qua luân hồi mới biết tất thảy đều là vô nghĩa.

Cảm xúc tồn tại trên người cậu dần biến mất, ngay cả những tiếng thét chói tai đầy tuyệt vọng cũng không còn nữa, chúng cắn xé thân thể cậu, sau khi ăn uống thỏa thích thì ôm nhau chết trong cơ thể cậu. Rồi cậu sẽ phải quỳ trên mặt đất này cầu xin chúng làm bạn đồng hành với cậu bước đi tìm cái chết.

Ban ngày, Lý Mục Trạch không chịu buông tha cậu, hắn cố tình làm ra đủ các tình huống khiến cậu khó xử, lợi dụng việc ngồi cùng bàn để gây phiền phức cho cậu: Không chịu nộp bài thi giùm cậu, làm lơ lời cậu nói, lúc hắn ngủ cũng cố tình gây ồn ào. Thẩm Thính Miên biết sự ấu trĩ này chỉ là để phát tiết sự bất an và thống khổ nơi hắn, cậu thế mà lại không hề có chút cảm giác đau nào.

Lúc cậu muốn bước ra ngoài, Lý Mục Trạch như không nhìn thấy, cố tình chặn lại, vẻ mặt hung dữ liếc cậu. Chỉ là loại bắt nạt này có chút dễ dãi. Chỉ cần Thẩm Thính Miên cố ý làm ra vẻ yếu ớt, Lý Mục Trạch sẽ hừ một tiếng rồi tránh ra. Thế này sao lại khiến tâm cậu có chút đau nhói rồi.

Thẩm Thính Miên đổi chỗ với Tôn Tinh Bằng, cậu ngồi tận cùng bên trong. Nhưng Lý Mục Trạch cũng không vui, mặc dù cứ giả vờ như không có chuyện gì những hai hàng chân mày đều nhíu lại cực kì hung dữ. Khi bạn hận một người bạn đã từng yêu, hận ý trong người bạn sẽ nhân lên gấp bội.

Lưu Siêu lúc đó đã mơ hồ nhận ra tình cảnh bi đát giữa cả hai, một bên là người anh em của hắn, một bên hắn cảm thấy trạng thái tinh thần của Thẩm Thính Miên hình như có vấn đề. Hắn không có cảm tình gì với Thẩm Thính Miên nhưng vì anh em của hắn, hắn mới phá lệ quan sát thật kĩ càng. 

Trong khoảng thời gian này, Thẩm Thính Miên chính là đối tượng bị các giáo viên phê bình nhiều nhất, từ khi đổi chỗ ngồi đến góc lớp, cậu ta bắt đầu ngủ và ngủ, cứ đến lớp là ngủ nguyên một ngày. Nhớ lại ngày đó, có một giáo viên đang tâm trạng không vui, thế là cô ấy trực tiếp cầm sách xuống chỗ ngồi của Thẩm Thính Miên, gõ mạnh một cái, còn lớn tiếng hét lên: “Cút! Cút ra ngoài!”

Thẩm Thính Miên tựa như không có một tia cảm xúc gì, vẻ yếu ớt nhợt nhạt chiếm trọn cơ thể cậu. Nhìn qua như một hạt bụi, có thể biến mất bất kì lúc nào.

Hết tiết, Lưu Siêu liền cợt nhả hỏi Lý Mục Trạch, “Vui không?”, Lý Mục Trạch hơi hơi cau mày, bực bội nói: “Vui con mẹ gì?”

“Cậu ta đối xử với mày như vậy, hiện tại bị như thế kia rồi, mày không vui à?”

Lý Mục Trạch không vui, hắn cụt lủn trả lời: “Biến đi.”

“Vậy mày tính sao?” Lưu Siêu nói, “Người ta nhìn như không còn muốn để ý tới mày nữa rồi.”

Lý Mục Trạch trầm mặc một lúc lâu, trả lời: “Nhàm chán.”

“Nhàm chán cái gì?”

“Những thứ miễn cưỡng đều rất nhàm chán.”

Lúc đó Lưu Siêu đã biết, Lý Mục Trạch cuối cùng vẫn sẽ buông, hắn chỉ không cam lòng. Hắn còn rất ấu trĩ, người khác vứt bỏ hắn, hắn sẽ lại gây sự tiếp thôi.

Lưu Siêu cũng không biết vì cái gì mà tự nhiên lại khá đồng tình với Thẩm Thính Miên. Trên người Thẩm Thính Miên có một loại tuyệt vọng vô hình, thứ tuyệt vọng này không phải ai cũng có thể hiểu được nó, hắn cũng không thể hiểu nổi nhưng hắn mơ hồ đoán ra nó.  

Lưu Siêu không cách nào nói với Thẩm Thính Miên những câu như: “Cố lên, cậu nhất định làm được.” hay “Cố lên một chút nữa thôi.”  

Đối với một người tuyệt vọng, nói với họ những điều như vậy không những không khiến họ cảm thấy vui vẻ, ngược lại còn khiến họ bị một áp lực vô hình khác đè lên.

Nhưng Lưu Siêu cũng không thể giả vờ quan tâm lắng nghe Thẩm Thính Miên, làm việc này không có chân tình không những dễ bị xem là giả tạo mà còn khiến đối phương cảm thấy mình bị người khác thương hại và tăng gánh nặng trong lòng. Đây là đạo lý ở đời vì ở đời thiện ý của đại đa số người khi trao ra đều yêu cầu sự đáp trả. Cho nên cuối cùng Lưu Siêu không làm gì cả, hắn chỉ có thể đứng nhìn bạn học mình từ từ bị đau đớn cắn xé đến chết.

Thẩm Thính Miên biết bản thân mình phải tập cách thích ứng, phải kiềm chế những động tác thân mật khi gặp Lý Mục Trạch, phải kiềm chế ánh nhìn về phía hắn, phải kiềm chế cả những cơn xao động khi thấy bộ dạng thất vọng của hắn. Nhưng đau khổ cứ ngày càng lớn dần hơn, đến nỗi cậu không còn có thể cảm nhận được cảm xúc của Lý Mục Trạch dành cho mình nữa. Khi cả hai lướt qua nhau, Lý Mục Trạch cũng không còn cố tình làm khó cậu, không lén liếc trộm cậu nữa. Hắn chăm chú vào việc của mình, vui vẻ nói chuyện với mọi người xung quanh như chưa có gì xảy ra. Từng dáng vẻ biến hóa đa dạng ấy cứ như được hóa thành hình thù rõ ràng, chúng nhảy múa trước mắt cậu, nhưng những chú hề trong công viên trò chơi mà Lý Mục Trạch vẫn thường nhắc với cậu.

Chỉ là bọn họ sẽ không bao giờ đi nữa.

Thẩm Thính Miên ngủ vài ngày, thật ra trên lớp học cậu không thể ngủ được, quá nhiều thứ làm cậu càng bất an hơn. Chỉ đôi lúc ngẫu nhiên gục ngủ, cậu mơ thấy mình và Lý Mục Trạch đang chạy rất nhanh trong rừng sâu âm u, Lý Mục Trạch mặc một chiếc áo sơ mi vải lanh, kéo tay cậu chạy đi, bụi cây hai bên đường lấp lòe vài con đom đóm. Rồi bỗng nhiên lại chuyển sang cảnh khác. Cậu ngồi sau xe máy, đang ôm chặt eo Lý Mục Trạch, bao nhiêu vui sướng kinh hỉ hiện lên trước mắt cậu, nhưng rồi càng lúc càng mờ dần mờ dần. Cậu nhắm mắt lại. Lúc mở mắt ra lại thì thấy Lý Mục Trạch đi tới trước mộ của mình, đặt một bó hoa thật đẹp lên đó.

Lý Mục Trạch không khóc mà bình tĩnh nói với cậu: “Cậu nên nói với tớ mới phải.”

“Đây không phải là vấn đề của một người.” Mặt hắn vô cảm, “Cậu không thể thay tớ quyết định gì cả.”

“Tớ cứ tưởng là sẽ cùng cậu vượt qua kiếp nạn này, thế nhưng những tổn thương này không cách nào bù đắp được.”

Lý Mục Trạch tuyên án: “Chúng ta không còn khả năng nữa. Hiện tại, tớ muốn yêu một người khác.”  

Cậu bừng tỉnh, đưa tay ôm lấy bóng hình hư ảo của Lý Mục Trạch. Hắn vuốt ve tay cậu, ôn nhu hỏi: “Cậu sao vậy?”

“Tớ gặp ác mộng.” Thẩm Thính Miên sợ hãi nhỏ giọng nói, tuy cậu nỗ lực chớp chớp mắt nhưng vẫn không thể nào nhìn rõ Lý Mục Trạch, có cảm giác cả người hắn như dần dần mờ đi, “Trong mơ, cậu nói cậu muốn yêu người khác.”

Cậu tưởng Lý Mục Trạch sẽ an ủi cậu nhưng không. Hắn ngừng xe ven đường, chờ cậu bước xuống rồi nắm lấy tay cậu. Con phố dài, mọi thứ đều đẹp theo cách riêng của nó. Lý Mục Trạch nắm tay cậu đến giao lộ rồi vừa vẫy tay chào tạm biệt vừa nói, “Chúng ta về sau không cần gặp nhau nữa.”

Lần này cậu rốt cuộc đã tỉnh hoàn toàn thì chuông tan học vang lên. Cậu mơ mơ màng màng đứng dậy. Trong phòng học chỉ còn hơn nửa lớp, cậu bước ra cửa thì thấy Lý Mục Trạch đứng cuối hành lang. Lý Mục Trạch lạnh lùng, góc cạnh, một Lý Mục Trạch chân thật.

Lý Mục Trạch đứng đó hút thuốc, thấy cậu đến gần thì để lộ ra biểu tình cười như không cười. Sau đó, hắn nhà khói thuốc ra, cậu bị sặc, ho vài cái rồi cau mày đi thẳng về hướng nhà vệ sinh. Lý Mục Trạch nhấc chân lên chặn lại, hắn lại nhả khói vào mặt cậu, thậm chí còn cười trêu chọc sau đó.

“Đi tiểu à.” Hắn dùng giọng lưu manh nghiêng đầu hỏi cậu, “Ngày nào cũng chạy đến nhà vệ sinh này, thận cậu không tốt à?”

Thẩm Thính Miên không muốn nhìn thấy Lý Mục Trạch như thế này, vẻ ấu trĩ bên ngoài này chỉ là để che lấp tổn thương bên trong trái tim hắn thôi. Chỉ là cậu không có thời gian để lo cho mình thì không thể lo cho người khác được. Nhìn Lý Mục Trạch thế này cậu không hề cảm thấy bực mình, thậm chí nghe những lời nói ác ý này lại khiến cậu có chút vui sướng lẫn chua xót. 

Lý Mục Trạch vẫn chưa hoàn toàn buông bỏ được cậu, hắn vẫn còn sơ hở. Vào những giây phút thanh tỉnh hiếm hoi của mình, Thẩm Thính Miên sẽ vì điều này mà ngẫu nhiên vui vẻ một chút. Tính toán một chút, đã lâu rồi bọn họ không nói chuyện với nhau. Lúc cậu bước ra khỏi nhà vệ sinh, Lý Mục Trạch đã không còn hút thuốc nữa. Hắn đứng đó một cách tĩnh lặng, tĩnh lặng như ánh hoàng hôn chiều tà hôm ấy.

Chỉ là lần này, cậu nghe thấy Lý Mục Trạch nói với cậu: “Được rồi.”, “Không có gì đâu, bỏ đi.”

Lý Mục Trạch quay đầu đi. Động tác xoay người trong mắt Thẩm Thính Miên cực kì thong thả, giống như một pha quay chậm thường thấy trong phim.

Thẩm Thính Miên tự nói với chính mình rằng trước nay sẽ đều như thế này. Lúc này, cậu cảm thấy trống rỗng, rồi thân thể cậu như xuyên thời gian lẫn không gian quay về năm cậu 5 tuổi, vui vẻ, khỏe mạnh. Cậu ở không gian vô định này chạy nhảy đi tìm Lý Mục Trạch, trên vai mang theo cặp sách nhỏ, chặn đường hắn lại rồi nắm lấy bàn tay nhỏ mềm mại ấy. Lý Mục Trạch trong tưởng tượng ấy cao hơn cậu một chút, cậu còn nghĩ đến cảnh mình sẽ nhón chân lên, khẽ nói vào tai hắn.

Lời nói từ sâu thẳm cuối cùng cũng được bộc phát

“Mục Trạch ca ca, Miên Miên thật sự rất thích anh, chưa bao giờ muốn rời xa anh cả.”