Cô nữ sinh càng khóc to hơn nữa. Lúc này máu đen trong người cậu học sinh nằm đó bắt đầu lan tới trên cổ, đã sắp bao luôn cả khuôn mặt, răng nanh bắt đầu lộ ra. Hắn mở mắt ra, để lộ mạch máu đỏ hoe trong vòm mắt, chồm dậy định hướng cô gái tên Hà kia cắn một cái thì bị nam sinh đang cầm búa kia đá một phát văng vào tường, cậu bồi thêm cú bổ ngay đầu làm con zombie chết luôn tại chỗ.
“A, giết người, giết người...” Nữ sinh Hà gào khóc, thật ra cô biết, biết thanh niên kia làm không sai, nhưng đây, là giết người, giết người a, cô không nỏi được gì, chỉ có bất lực cúi đầu khóc...
“Ha ha ha, không hổ danh là cháu của thiếu tướng, cậu ra tay cũng thật ngoan độc...” Nam sinh tên Văn Trung kia khoan tay nhìn bạn mình ra tay giết học sinh kia thì cảm khái.
Học sinh nam kia nếu để ý thì thấy ống tay áo, cái quần, cái áo không có chỗ nào là không có vết rách hết. Khuôn mặt hơi trắng vàng nhưng mang sự lạnh lùng băng lãnh có biển hiệu người lạ chớ gần cùng với vẻ thành thục khác xa độ tuổi.
Người này tên là Trương Tấn Sơn, là con trai trong gia đình danh gia vọng tộc. Ông là thiếu tướng, ba là một vị có tiếng nói trong thế giới ngầm, mẹ là doanh nhân thành đạt, bản thân hắn từ bé cũng đã lăn lộn ngoài xã hội nên thân thủ cực tốt, trưởng thành hơn so với bạn cùng trang lứa rất nhiều. Thành tích học tập lẫn khía cạnh thể thao, đóng góp cho trường đều luôn đứng đầu, so với Minh Triết lớp trướng 12A2 chỉ có hơn chứ không kém. Kỳ lạ là hắn lại trùng hợp là mẫu chồng lí tưởng bên ngoài đẹp trai, bên trong nhiều tiền của các bạn nữ sinh, cô giáo nữa.
“Cậu chủ, dơ tay rồi.” Cô nữ sinh tên là Minh Châu nhanh chóng lấy ra chiếc khăn tay đưa cho Tấn Sơn lau, đây là vệ sĩ được gia tộc phái ra để bảo vệ Tấn Sơn. Hắn lau tay xong thì cô đưa chai nước suối kiếm được ở máy bán hàng tự động cho hắn.
Nhìn thấy cảnh phục vụ thiếu gia tận tình này làm Văn Trung không chịu được, cậu ta không chịu được liền làm bộ ủy khuất nói: “Tôi cũng rất khát nước đây này.”
Hai người bọn họ mắt hờ nhìn cậu ta vứt đi thể diện, nhìn chai coca lồ lộ ra khỏi túi áo khoát. Nhận thấy ánh mắt hai người có gì đó thì Văn Trung nhìn xuống, là chai coca bị lộ ra. Cậu lấy tay đẩy nó vào trong, nói với ngữ điệu vẫn cứng rắn, đầy lí lẽ: “Không tính, đây là nước ngọt chứ có phải nước suối đâu.”
Uống xong chai nước, Tấn Sơn liền nói: “Nên về thôi.” Hắn cảm thấy zombie gần đây bắt đầu với đi rồi, nếu lúc này mà còn không lo chạy nữa hắn sợ rằng lũ zombie kia lần nữa kéo đến, khi đó cơ hội thoát sẽ càng khó khăn hơn.
Minh Châu gật đầu, cô liền đi tới trước mặt nữ sinh kia, nhẹ giọng nói: “Này Hà, giờ cô muốn chết ở đây hay là đi với chúng tôi.”
Nữ sinh Hà ấp úng, do dự: “Tôi... Tôi...” Chỉ năm giây sâu thì cô đã suy nghĩ triệt để rồi, người cũng đã mất, mình có ở lại đi chăng nữa cũng không làm anh ấy hồi sinh, chi bằng sống sót, lưu giữ kỷ niệm đẹp của hai người đi. Cô ta quyết định liền đứng dậy, gạt đi nước mắt mà nói: “Tôi đi...”
Tấn Sơn gật đầu tán thưởng với tính cách cứng rắn, cầm được buông được này. Không phải nói là tán thương khi cô ta là một trong những người dám ra ngoài này, hắn khinh thường cái lũ 12A2 chết nhát kia, đến cả nữ sinh yếu đuối còn không bằng.
Tấn Sơn mở cửa hé hé nhìn quanh, không thấy có con zombie nào xuất hiện nữa thì thở phào, ra lệnh cho bọn họ rời khỏi căn phòng, tuy nhiên hắn vẫn cảnh giác nhìn trước sau trái phải xung quanh.
Ra tới bên ngoài, trời đã tối đen như mực, trên trời cũng không có một ngôi sao nào. Ánh đèn đường cam cam bật lên, ánh đèn trắng ở cây xăng bật tắt bật tắt không hiểu sao lại tạo cho họ một không khí vô cùng âm u.
Bỗng nhiên có tiếng bước chân đi tới, là một bóng dáng áo khoát che kín đầu, mặc váy đen đi trong đêm thế này Tấn Sơn liền liên tưởng ngay đến zombie, hắn không chần chừ mà ra tay lập tức, mang theo khí thế sát phạt quyết đoán, đánh thẳng vào kẻ này.
Người bí ẩn đó cảm nhận được sát khí, ngẩn đầu lên thì thấy Tấn Sơn thế công ác liệt nhắm vào mình. Sao có thể để yên mặc người đánh được. Người bí ẩn chỉ dùng một động tác nhẹ nhàng gạt trúng điểm mù của cánh tay hắn, hóa giải hoàn toàn công kích của Tấn Sơn, Tấn Sơn nhận thấy công kích bị hóa giải thì liền tung ra một cước bù vào nhưng lập tức bị người ta nhẹ nhàng đáp chân lên hóa giải nó.
Lúc Tấn Sơn chưa xử lí kịp thì người bí ẩn kia đã cầm tay hắn, tung một cước thật nhanh, mạnh vào bụng làm hắn té ngã. Tấn Sơn té ngã Minh Châu liền xông lên tấn công như muốn báo thù cho chủ. Nhưng đến cả Tấn Sơn còn bị đánh bay thì sao Minh Châu có cửa được, công kích của Minh Châu bị người bí ẩn liên tiếp né tránh, người đó tung ra một cước mạnh đáp trả thì Minh Châu bị ai đó kéo đi, may mắn thoát chết.
“Này này, mọi người bình tĩnh đã, kẻ thù của chúng là là lũ zom...” Văn Trung cười cười, cậu chưa nói được hết câu vì bị cảnh tượng trước mắt hấp dẫn, không chỉ cậu mà ba người kia cũng vậy.
Sâu trong bộ áo đen Hoodie in hình Bleach là một cô gái với mái tóc trắng bạc với nước da hồng hào, dáng người gần một mét bảy nhỏ con, ánh mắt mở to kết hợp với tai nghe tai thỏ trông vô cùng lạnh lùng, bất cần đời nhưng lại đáng yêu đến cực điểm.
Hơn nữa cô gái này còn mang lại cho ba người bọn họ một cảm giác rất quen thuộc, cứ như thể là đã gặp qua ở đâu rồi, nhưng lại cố tình không nhớ ra được.
Văn Trung bất động, hình như, hình như cậu yêu mất rồi...
Văn Trung nhào tới, làm ra vẻ vô hại, nhiệt tình hỏi: “Nữ thần, nữ thần. Nàng tên là gì, có phải là nàng từ trên cao được phái xuống để gặp ta không?” Vừa nói liên hồi vừa chạy quanh quanh Hương Trà, nếu có cái đuôi đằng sau chắc hắn đã vểnh lên tới trời luôn quá.
Hương Trà:...
Đờ phúc. Tại sao bác sĩ khoa thần kinh ở đây lại vô trách nhiệm đến vậy, ỷ là mạt thế thì cứ thế thả động vật chưa thuần hóa chạy rông ngoài đường sao? Lỡ có án mạng thì sao đây? Hù chết cô rồi.
Văn Trung vô cùng nhiệt tình, cậu lấy ra trong túi áo chai nước, bảo: “Nữ thần nữ thần, chắc nàng khát lắm, đây, hoàng tử của nàng luôn chuẩn bị nước sắn cho nàng đây.” Đó là chai coca lạnh còn mới toanh.
Hương Trà nhìn thấy thì chết sững, cánh tay không kiềm chế lực đánh văng Văn Trung cùng chai coca. Nguy hiểm quá, hù chết cô rồi.
Nhận thấy Hương Trà không có cố tình tấn công, Minh Châu đỡ cậu chủ mình Tấn Sơn dậy. Còn nữ sinh Hà thì cứ nhìn Hương Trà, hình như cô đã lờ mờ đoán ra thân phận Hương Trà bèn hỏi: “Hương Trà, có phải Hương Trà lớp 12A2 không?”
Không ngờ cũng có người nhận ra cô, Hương Trà liền gật đầu, không hề che giấu mà thừa nhận luôn. Cái gật đầu khiến cả bốn người bọn họ kinh ngạc vô cùng.
Văn Trung ngay lập tức bật dậy từ mặt đất, ánh mắt sốc nặng, mặt kinh hãi bắn rap: “Không thể nào, không thể cái con nhỏ chị đại lớp 12A2 vô học, nhân phẩm thấp kém, dùng tiền ba mẹ chèn ép giáo viên, liên tục bị nếu tên trước trường, hạnh kiểm yếu, ăn chơi sành điệu với trang điểm lòe loẹt như thây ma ấy lại là nữ thần được.”
Bạn học Hà:...
Tấn Sơn, Minh Châu:...
Hương Trà:...
Còn gì nữa không, sao không kể hết luôn đi... Không hiểu sao nắm đấm của cô đang rất ngứa ngáy đó.
Bọn họ cũng thật không ngờ rằng có ngày Hương Trà lại để mặt mộc như vậy, ăn mặc nhẹ nhàng tinh tế như thiêu nữ chứ không có mạnh mẽ du côn, đấm vào mắt người nhìn như ở trường. Hương Trà đứng trước họ bây giờ với một Hương Trà ở trường hoàn toàn bất đồng đó.