Hương Trà và Văn Trung liên tục nhảy qua lại giữa các căn nhà, mỗi căn bọn họ nhảy qua ngay sau đó đều sụp đổ. Cả một khu vực nhà cửa rộng lớn này đã trở thành bình địa dưới bàn tay thiết giáp.
Rầm... Rầm... Rầm ầm ầm...
Gào... Con zombie thiết giáp đập đá như đập bùn, nó đuổi theo hai người, bốn tay, hai chân phá nát góc nhà làm chúng sụp đổ hòng bắt được hai người.
Khi hai người nhảy lên ban công của tòa nhà đôi thì đột nhiên con zombie bấu lấy bức tường, mượn lực bật lên, nhắm vào Hương Trà.
Hương Trà cảm thấy nguy hiểm, lúc cô hơi quay đầu lại thì thấy nắm đấm đã cách cô rất gần rồi, với việc đã chạm mức giới hạn năng lượng cô lại không thể sử dụng trạng thái [ma cà rồng] để tái tạo, lĩnh trọn một đấm này cô nhận cái chết là điều không thể tránh khỏi.
Ngay lúc nắm đấm cách mặt Hương Trà 7cm thì quang cảnh trong mắt cô thay đổi, Hương Trà té ngã xuống sào quần áo trên ban công tầng sáu tòa nhà này. Là dị năng không gian.
Hương Trà nhìn lên trên, thấy zombie thiết giáp bắt hụt cô thì không hề dừng lại, nó dùng tay bật qua bên chỗ Văn Trung thì một đoạn trí nhớ xẹt qua đầu cô. Phải rồi, dị năng không gian có thời gian hồi giữa những lần dùng. Cấp một là ba mươi giây, thời gian hồi ở câp hai có thể rơi vào khoảng hai mươi đến hai mươi lăm giây, Văn Trung chắc chắn không thoát được.
Cạch... Hương Trà nhắm một mắt, đưa súng lên tìm góc độ thật kỹ. Pằng... Viên đạn phóng ra khỏi súng, lực nổ đẩy nó đi xa...
Ngay lúc bốn tay con thiết giáp nắm chặt đấm, sắp đập vào người Văn Trung thì một viên đạn nhỏ bay tới, làm chệch hướng tấn công của nó...
Ầm... Nó phá nát tầng nhà, xung lực mạnh làm Văn Trung bị bắn rơi xuống đất...
A... Văn Trung đang rơi tự do, không có bất cứ vật nào để bám vào, rơi từ độ cao này chỉ có mục nát xương tan. Gió mạnh ùa vào mắt, cậu thấy mặt đất rất gần mình rồi, đằng sau thì con thiết giáp với hình thể nặng nên đang lao xuống cực nhanh, thậm chí Văn Trung có thể thấy nó đang nhe răng chực chờ cậu nữa.
Bàn tay to lớn đầy huyết tinh của nó mở ra, cách Văn Trung càng ngày càng gần, và mặt đất cũng vậy. Không bị nó tóm được cậu cũng tan xương nát thịt. Dù vậy nhưng Văn Trung vẫn mở to mắt ra, tập trung cực kỳ cao độ, càng không có chút hoang mang sợ hãi nào...
Bảy... Sáu... Năm... Bốn... Ba... Hai... Một... Ngay lúc cơ thể cách đất 10cm và con thiết giáp đã chạm được vào mũi chân cậu thì...
Văn Trung biến mất...
Rầm... Ầm ầm ầm... Cả cơ thể khổng lồ 3m đó như một cỗ xe tăng rơi từ trên tầng sáu xuống làm vỡ đất đai, khói bụi bay mịt mù ra một vùng lớn, lực xung kích phát ra gần đó làm vỡ các cửa kiếng, móp cả những khung cửa...
Văn Trung xuất hiện trên đầu Hương Trà, cô nhanh nhẹn tránh đi làm cậu rơi xuống sào đồ “rầm” một tiếng...
“Ui da, thỏ con, sao lại không đỡ tôi chứ, dù sao cũng cứu cô mà.” Văn Trung xoa cái lưng đau nhức, trách móc Hương Trà.
Hương Trà:...
Cô nhìn cái sào bị Văn Trung làm cho gãy nát, lườm cậu một cái. Đùa sao, cô mà đỡ thì chắc cùng như cái sào kia mất, tên này muốn giết cô hay gì.
Hương Trà không nhìn cậu, khuôn mặt dửng dưng nhìn đống khói bụi dưới kia, nhẹ nhàng nói: “Cảm ơn.” Vì đã cứu cô.
Văn Trung nhìn Hương Trà quay mặt đi, cảm ơn mình thì nhẹ nhàng thở ra, cậu tặc lưỡi nói: “Chậc, cô cũng cứu tôi một mạng, có gì mà phải cảm ơn chứ.”
Hương Trà phun ra một búng máu, mất thăng bằng sắp ngã. Thấy thế Văn Trung kinh hãi bật dậy vội vàng đỡ lấy cô, lo lắng hỏi: “Này thỏ con, cô có sao không?”
Hương Trà dựa vào người Văn Trung, quẹt máu đi nói: “Không sao, vẫn rất ổn.” Súng pháp bảo vốn đã hết năng lượng lúc nãy, cô đã cưỡng ép rót năng lượng vào nên cơ thể đã vượt ngưỡng giới hạn chịu đựng, làm cô bị phản phệ. Cơ thể này chưa qua tập luyện khinh công đã trải qua trận ác chiến mà chưa được nghỉ ngơi đã sinh ra sự mỏi cơ rồi.
Khói bụi tan đi, thân ảnh zombie thiết giáp lần nữa hiện ra, lực va đập quá mạnh làm nó trầy xước cả người. Hương Trà như có phát hiện gì đó, bèn nói: “Nó mới chỉ là zombie cấp hai...”
Văn Trung tiếp lời: “Độ cứng cáp sẽ thua xa lũ quái vật cấp tám kia...” có nghĩa là công kích vật lý có chút tác dụng với nó. Thảo nào lúc đó cậu có thể tụ năng lượng tinh thạch, gây cho nó vết thương ở đầu. Nhìn những vết trầy xước do lực rơi gây ra kia thì ánh mắt Văn Trung lóe sáng lên.
Cái thẻ bài quân Cơ, quá hữu dụng trong trường hợp này, dù chỉ còn chút ít năng lượng. Nhìn Hương Trà nằm trong tay mình cậu nói: “Này thỏ con, nếu tôi không lầm thì khẩu súng đó của cô là pháp bảo bảo mệnh nhỉ.”
Sớm muộn gì bí mật cũng sẽ bị phát hiện, nhưng vì cái này cũng không có bao nhiêu quan trọng nên Hương Trà nhìn khẩu súng trong tay rồi gật đầu: “Ừ, nhưng tôi đã tới giới hạn rồi, không thể nổ súng.”
“Không sao.” Văn Trung cười cười, đặt lên tay cô một tấm bài quân Cơ đen hoàng kim. Ngay sau đó cô cảm nhận được năng lượng tươi mát. Hai viên đạn được nạp lại trong khẩu Glock đen mà không hề gây cho cô cảm giác khó chịu.
“Đây là...”
“Pháp bảo của tôi đa dụng lắm...” Văn Trung vừa dứt lời thì một bóng đen bay lên chỗ bọn họ, cậu cũng ngay lập tức cúi xuống cõng lấy Hương Trà biến mất đi.
Rầm... Nơi ban công hai người vừa đứng đó bị phá nát. Nó không nản lòng mà nhìn xung quanh, thấy Văn Trung và Hương Trà đã xuất hiện ở tầng dưới tòa nhà bên cạnh thì lao qua.
Văn Trung vừa cõng Hương Trà nhưng tốc độ của cậu vẫn vô cùng ổn định, đạp lên những lan can mà xuống dưới, cậu bảo với Hương Trà trên lưng: “Mau chĩa súng xuống dưới, cô cứ bắn đại chỗ nào đi.”
Hương Trà vô cùng khó hiểu, hai viên đạn cuối cùng này vô cùng quý giá, nhưng giọng nói tự tin như vậy thì có lẽ Văn Trung đã tính toán gì đó rồi. Cô làm theo lời cậu, chĩa súng xuống dưới đất mà không phải con zombie, nổ súng, viên đạn cuối cùng bay ra.
Khi viên đạn gần chạm đất thì nó biến mất, lúc đó trong đầu Hương Trà lóe lên ý nghĩ, ánh mắt tán thưởng nhìn Văn Trung.
Văn Trung chạy vô cùng lắc léo, liên tục đổi hướng làm nó không bắt được, Hương Trà ôm chặt lấy cổ cậu. Hai người đáp xuống thì cậu tăng tốc, cùng lúc đó con zombie thiết giáp đáp rầm xuống, làm nát cả một cái xe tải lớn. Văn Trung không hề dừng lại mà cứ thế chạy tiếp.
Hương Trà phía sau rảnh rỗi tám chuyện: “Không ngờ cái này cậu cũng nghĩ ra được. Mượn lực rơi tự do gia tăng động lực cho viên đạn.” Viên đạn kia mỗi khi chạm đất liền được cậu dịch chuyển lên, duy trì trên không. Một đồng xu thả từ trên cao xuống có thể nặng ngang một cái tạ, lực đạo lẫn sát thương vô cùng lớn thì huống gì là viên đạn đang rơi.
Văn Trung khịt mũi, khóe miệng đầy tự hào nói: “Sao? Giờ mới biết trí lực của tôi hả. Ha, làm sao trên đời lại có người vừa thông minh lại đẹp trai như vậy.”
Hương Trà:...
Mọi cảm xúc sắp trào dâng trong lòng theo sự tự hào của Văn Trung mà bay mất. Nếu có cái đuôi ở đằng sau không biết là cậu ta đã vểnh lên bao nhiêu rồi.
Gào... Con zombie không bỏ cuộc, nó vẫn điên cuồng đuổi theo...
Lúc nó gần dí sát hai người thì Văn Trung cười đầy tự tin, quát lớn: “Là lúc này.” Không gian được mở ra trên đầu con thiết giáp, tốc độ rơi xuống cực nhanh nhắm ngay đỉnh đầu.
Keng... Lực đạo lớn làm cho cả người con zombie nằm xuống...
“Thành công rồi...” Văn Trung cười nói, chưa kịp vui mừng thì Hương Trà quát lớn: “Né ra.” Tiếng quát làm cậu né theo bản năng, bóng đen vụt tới, tông thẳng vào cột điện. Con zombie thiết giáp vẫn chưa chết, nhưng đỉnh đầu nó có thêm đồ trang trí hình viên đạn, máu xanh chảy xuống trên đỉnh đầu.
Nó nhìn Văn Trung và Hương Trà đầy giận dữ, không hề che giấu phẫn nộ, hơi thở xung quanh càng âm trầm hơn.
“Sao có thể, theo tính toán thì đáng lẽ ra nó đã nằm luôn rồi.” Hương Trà khó hiểu, nhưng rồi nhìn vào bốn cánh tay kia thì cố đoán là nó bị biến dị nên độ cứng cáp có lẽ dày hơn.
Văn Trung dịch chuyển hai người ra khoản cách xa rồi chạy đi, con zombie nhảy lên đuổi theo.
“Chết tiệt.” Một đòn này đã tiêu quá nhiều dị năng, cậu tiệm cận ngưỡng giới hạn rồi mà con zombie kia vẫn còn sống, tình thế này đã không còn khả quan nữa rồi. Chỉ còn một lần dịch chuyển duy nhất nữa thôi, chạy cũng không được mà ở lại cũng không xong.
Đột nhiên Hương Trà nói: “Cậu chắc sắp đạt giới hạn rồi nhỉ.”
Văn Trung thành thật trà lời: “Ừ, còn một lần dịch chuyển nữa.” Không thể lại thực hiện đòn tấn công lúc nãy.
Nghe thấy thế Hương Trà liền nở nụ cười: “Một là đủ rồi. Vận tốc của viên đạn cực đại khi ở họng súng, hãy sử dụng cơ hội cuối này.”
Nhìn Hương Trà dù ở trong tình thế ngặt nghèo, nghìn cân treo sợi tóc mà vẫn giữ được cái đầu lạnh để phân tích, Văn Trung cảm khái một tiếng. Không hổ là người đã sống sót tới thời đại mới.
Hai người nhìn nhau vô cùng ăn ý, đứng im tại chỗ, Hương Trà chĩa súng xuống đất.
Gào... Con zombie thiết giáp gầm thét kinh thiên rồi lao tới.
Pằng... Ngay lúc phát súng phát ra Văn Trung liền dịch chuyển nó. Vận tốc cực đại kết hợp với lực rơi ngay lúc đó là cực lớn. Viên đạn quá mạnh, xuyên qua cả người con zombie mà không có tiếng kim loại va chạm luôn. Viên đạn xé nát hộp sọ, nội tạng bên trong.
Ánh mắt zombie trừng lớn, mất đi tiêu cự, cả thân thể to lớn 3m đổ "rầm" xuống trước mặt Hương Trà và Văn Trung. Zombie thiết giáp, zombie gần như bất khả chiến bại nửa sau mạt thế, đã bị hạ gục.
“Ha ha, cuối cùng nó cũng chết rồi.” Văn Trung cười lớn. Không ngờ hai người lại có thể giết được sinh vật bất bại nửa sau mạt thế này khi dị năng còn yếu kém đến vậy. Tiếng cười như một đứa trẻ đạt được thành tựu to lớn làm Hương Trà ngây ngất trong giây lát.
Cô cốc đầu cậu một cái, nói: “Mau thu xác nó lại đi, chúng ta không nên ở đây lâu.” Khác với lũ zombie thường, bộ da hợp kim bên ngoài của zombie thiết giáp mới là tinh thạch của chúng. Chúng có một cơ thể với trái tim biết đập, giết dị năng giả để gia trì lớp giáp, đã sinh ra linh trí.
Văn Trung “Ừ” một tiếng, thu lấy xác con zombie. Nhìn hoàng hôn bắt đầu lập lờ biến mất trên bầu trời, thì vội vàng cõng Hương Trà chạy đi, chạy về hướng nhà mạng Viettel kia.
Vì không còn sự áp bức từ zombie thiết giáp, lũ zombie nhỏ kia bắt đầu lấp ló ra ngoài, một số nơi đèn đường bật khá sớm.
Đến nơi thì Văn Trung bắt tay vào sửa mạng, kỹ thuật công nghệ cực kỳ điêu luyện làm cho Hương Trà cũng phải kinh ngạc. Sóng 3G – 4G trên điện thoại được bật lên, vậy là bọn họ không lo về mạng lưới thông tin nữa rồi, có thể cảnh báo mọi người về mạt thế này.
Văn Trung và Hương Trà lên chiếc BMW series 4 cô đậu bên ngoài, Hương Trà ngồi ở tay lái phụ còn Văn Trung lái chính, hai người lái đi khỏi đây, hướng về căn cứ sân Phú Nhuận.
Một ngày mệt mỏi không nghỉ ngơi, suýt nữa phải mất cả mạng, mới dựa vào ghê thôi là cả người Hương Trà đều nhão hết ra, dù cho trời có sập xuống lúc này cô cũng nhất quyết không ra khỏi ghế đâu.
Trời đã tối rồi, Hương Trà theo thói quen làm dấu, khoanh chân đọc kinh trên xe.
Văn Trung thấy vậy thì ánh mắt lóe lên một cái, xong cậu cũng không hỏi nhiều, chỉ chuyển tâm lái xe.
Khi Hương Trà đọc kinh xong thì ngã cả người ra ghế, bầu không khí trong xe yên tĩnh làm cô định ngủ một giấc thì Văn Trung hỏi: “Tại sao cô vẫn chọn con đường này? Giết một mạng người là tội lớn, sẽ không có cơ hội thấy được cổng thiên đàng nữa.” Sự việc căn biệt thự này cậu cảm giác có tám, chín phần là Hương Trà sắp đặt,có rất nhiều người đã nằm xuống trong căn biệt thự này,đa số là thành viên hai băng mafia kia.
Hương Trà im lặng nhìn trời tối, một lúc sau cô mới trả lời: “Tôi không thể sạch sẽ đứng một bên nhìn tội ác hoành hành được. Tôi thấy rất thanh thản khi tiễn lũ xấu xa đó khỏi xã hội này. Mọi người có thể sạch sẽ vào nơi đó thì dù có xuống mấy tầng hỏa ngục tôi vẫn sẽ làm.”
Văn Trung nhìn Hương Trà đầy kinh ngạc, lựa chọn của cô thế mà lại giống như cậu. Mạt thế đến, con người bản tính độc ác hoành hành không kiên nể gì cả, đạo đức suy tàn có thể lan tỏa ra xung quanh, kéo cả những người đôi tay vốn sạch sẽ vào vũng bùn này. Vì thế đến thời đại mới kia xã hội mới mục rửa, thối nát. Lương thiện và nhân từ là hai phạm trù hoàn toàn khác nhau.
Cậu cũng như Hương Trà, sẵn sàng vào địa ngục để giữ cho đất nước mình không bị rơi vào vũng bùn đó, chí ít là không giống như trước kia, hai người có cơ hội làm lại tất cả rồi. không hiểu sao nhìn Hương Trà bây giờ có một cảm giác gì đó trong cậu lóe lên, là đồng bệnh tương liên sao? Cảm giác như thế giới đơn điệu của mình mà cũng có một người khác thấu hiểu, như đi trên một hành trình dài có thêm một người bạn vậy. Cảm giác này, thật thoải mái...
Nhìn Hương Trà ngủ say xưa, cậu không nỡ đánh thức. Văn Trung vặn điều hòa mát lên một chút cho Hương Trà dễ ngủ. Cậu vừa lái xe vừa ngâm ca lời kinh trong miệng. Mỗi khi đọc kinh cậu như đứng trước một phiên tòa phán xét, nhưng đồng thời tâm hồn cậu cũng được làm dịu đi, rửa sạch lệ khí trên người, giúp cậu vô cùng tỉnh táo, không bị lầm đường lạc lối.
Đây là món quà vô cùng kỳ diệu, thế giới trước mạt thế chỉ là những lời kinh bình thường, nhưng mạt thế sụp xuống, nó như là một ngọn hải đăng mãi chiếu sáng, soi đường cho nhân loại trong đêm đen, chữa lành những vết thương vô cùng thần kỳ mà cả khoa học lúc đó cũng không giải thích được.
Cùng lúc đó Văn Trung cũng không thể hiểu được, kinh Thánh quá diệu kỳ, mang phước lành soi sáng mạt thế này mà tại sao lại bị Trung Hoa đại lục tìm cách tẩy xóa, hai băng đảng Đồ Long và Black Rose lại gây ra cuộc thảm sát kia.
Bầu trời trở nên tối tăm mù mịt như trong cậu lúc này, càng ngày sự việc càng diễn biến kỳ quái rồi, không biết rằng nhân loại phải đối mặt với điều gì phía trước đây...