Hương Trà Nơi Mạt Thế

Chương 20: Chạm trán (2)




Văn Trung đã đi một đoạn đường dài, cậu ta xác định tìm đến nhà mạng Viettel hòng nối lại mạng lưới internet. Vì không có bản đồ nên đi đường hơi xa, cũng may là cậu có dị năng không gian, di chuyển dễ dàng nên mới nhanh chóng đến được đây lúc mặt trời đã lên cao.

Đứng trước tòa nhà mạng Viettel, từng hình ảnh, nhân vật quang trọng trong tâm trí cậu lại hiện lên: Naruto, Songuku, Luffy, Ichigo, Rurouni Kenshin, Tokud... Chỉ nghĩ đến sắp được gặp lại tất cả thôi là Văn Trung lại thấy phấn khởi hẳn.

Nếu không có mạt thế xuất hiện thì lúc đó cậu đã là một tiến sĩ công nghệ rồi, kỹ năng máy tính xuất thần thế nhưng nó lại hoàn toàn vô dụng trong mạt thế, những tên otaku như cậu bình thường đã rất khó sống trong xã hội rồi, gặp phải mạt thế nên rất chật vật để sinh tồn như bao người khác, và rất may mắn Văn Trung là một trong số ít người đã tồn tại qua tới thời đại mới.

Răng rắc... bẻ từng đốt ngón tay, Văn Trung định bắt đầu vào sửa chữa hệ thống mạng thì từ phía xa xa, có những tiếng động ồn ào vọng lại. Cậu nghĩ chắc là sửa mạng cũng nhanh thôi, nên là đi hóng hớt chút.

Liên tục sử dụng dị năng không gian, bước chân cách không mà đi. Đứng trên mái nhà, Văn Trung thấy rõ đám zombie đang kịch liệt tấn công nhóm người mặc đồ đen, nhóm người này có một vài kẻ là người thường nhưng rất là hổ báo, sẵn sàng đối chiến với zombie, còn có một vài dị năng giả. Cũng phải thôi, tiếp xúc nhiều với đám zombie sẽ kích phát một phần nhỏ dị năng mà, còn đặt tay ở gần tinh thạch thì khả năng dị năng thức tỉnh nhanh hơn.

“Hửm, bọn họ là...” Black Rose, băng đảng nổi danh Trung Hoa, từ đầu tận thế đến thời đại mới, người người đều biết, nhà nhà đều tránh xa, cực kỳ nguy hiểm nhưng chính phủ các nước lại không thể làm được gì do thế lực quá lớn, quan hệ trong đó quá phức tạp.

Văn Trung bỏ xuống vẻ yêu đời, khắp cả người tỏa ra lệ khí đáng sợ, nhìn bọn chúng như nhìn những kẻ đã chết. Chúng đã làm bao nhiêu việc thương thiên hại lý, khơi mào cả chiến tranh. Hơn nữa thủ lĩnh của chúng, Văn Trung không thể nào quên được sự kiện đẫm máu đó, bàn tay Văn Trung nắm chắc lại.

“Thật xui xẻo cho tụi mày vì gặp phải tao hôm nay.” Văn Trung biến mất trên nóc nhà

Pằng pằng pằng...

Đoàn...

Bùm... Bùm...

Gào... Gào...

“Cố lên anh em...”

“Bọn chúng sắp xong rồi.”

Khói lửa mịt mù, zombie chết như rạ, thân thể thối rữa bốc mùi lên. Tuy băng đảng Black Rose khá tàn bạo nhưng không thể không bội phục sự kiên cường của chúng, đám zombie đã được dọn dẹp sạch sẽ, vẻ mặt tên nào tên nấy đều mệt lừ người ra, đồng thời bọn họ thầm cảm ơn cái huấn luyện địa ngục kia, nhờ đó mà rèn được tâm tính kiên cường.

Bọn họ chưa kịp nghỉ ngơi thì một giọng nói cười đùa vang lên: “Mọi người đã vất vả rồi.”

Không sớm không muộn mà ngay lúc này giọng nói này lại phát ra làm tất cả cảnh giác. Bọn họ đồng loạt nhìn lên trên cột cổng, nơi mà tiếng nói phát ra. Ấn tượng của bọn họ đó là một thanh niên lứa tuổi học sinh tóc vàng, mặc cái áo in hình những nhân vật hoạt hình. Diện mạo của thanh niên này nếu so sánh với thủ lĩnh băng Đồ Long thì chỉ tới một nửa thôi, nhưng nụ cười cùng giọng nói nhẹ nhàng kia không hiểu sao lại làm cho bọn họ có một cảm giác rất bất an.

Dưới ánh mắt soi xét đầy cảnh giác của các thành viên băng Black Rose này, Văn Trung chẳng có vẻ gì là sợ hãi hết. Cậu vẫn ngắm nhìn mười ba lá bài hoàng kim phối đen trên tay.

Một vài kẻ có trực giác nhạy bén thì đã chắc rằng vẻ bề ngoài của Văn Trung chỉ là lớp ngụy trang thôi, người này cực kỳ nguy hiểm, bọn họ lập tức quay lưng chạy vào trong ngay. Lúc bọn họ chưa kịp chuẩn bị gì thì...

Phập... Phập...Phập... Ba lá bài được phóng ra, nhắm chuẩn ngay đầu ba kẻ chạy trốn kia. Ba lá bài ghim ngay sau gáy bọn họ, đột tử ngay tại chỗ.

“Ngươi...” Nữ nhân dị năng giả hỏa hệ không nhịn được khi đồng bọn vào sinh ra tử của mình bị giết, dùng hỏa cầu đánh tới Văn Trung, Văn Trung chỉ lách nhẹ đã né được. Văn Trung cười nhẹ nhàng với tất cả bọn họ, nói một câu: “Diệt mối phải diệt từ trong trứng.” Thật may mắn khi cậu đã bắt gặp chúng khi còn trong vỏ trứng, chưa phải là thành trì bất bại Black Rose kia.

Văn Trung sử dụng dị năng không gian, giây phút cuối cùng trước khi chìm vào bóng tối bọn họ chỉ kịp thấy được hư ảnh mờ ảo...



Cách chiến trận khốc liệt này năm ngôi nhà, từ trong hẻm, có một bàn tay hợp kim thò ra bóp nát thân xe máy. Từng tiếng thở “phì phì”, hình bóng chiếu trên mặt đất là của một sinh vật to lớn thân người nhưng với bốn cánh tay. Hơi thở tản ra làm lũ zombie gần đó cũng phải bỏ chạy.

Nó bị âm thanh ồn ào này làm chú ý, lần mò mãi thì đã tới trước căn biệt thự kia, ở đó những zombie đang liên tục xông tới, còn có... Mùi con người...

Gào... Gào... Sinh vật này gầm lên một tiếng đầy phấn khích. Hình thể to lớn tăng tốc cực nhanh, giẫm nát cả những chiếc xe máy quá bé nhỏ so với nó...

...

Ở phòng khách quá nhiều người nên zombie trong đây là đông đảo nhất, những thành viên của hai băng đa số đang thụ thương và là người thường nên chỉ có thể xả súng liên tục vào lũ zombie mà thôi.

Cạch cạch cạch... Tiếng băng đạn đã hết...

“Chết tiệt...” Một thành viên của băng Đồ Long chửi rủa một tiếng, hít một hơi thuốc rồi quăng băng đạn trong tay đi, lui về phía sau đồng bọn lấy băng đạn mới.

Một người đàn ông khí tức âm trầm được thủ hạ bảo vệ từ từ mở mắt ra, những tiếng súng, tiếng gào thét, tiếng phẫn nộ truyền ầm ầm vào tai hắn. Những hình ảnh, những khối băng được tạo ra trong đầu lúc hắn ngất đi hết sức chân thực, như thể là chính hắn là người thực hiện vậy.

Nhân lúc không có người ở đây, hắn động bàn tay của mình, dùng cách thức mà trong mơ thấy được áp dụng, sau đó hắn thật sự kinh hãi. Từ lòng bàn tay hắn, một khối băng hiện lên, quá giống với trong giấc mơ lúc hắn bất tỉnh.

Đột nhiên có một thủ hạ để ý đến hắn, thấy thủ lĩnh của mình tỉnh thì mừng rỡ nói: “Lão đại, ngài tỉnh rồi. Kia là... dị năng sao.” Là dị năng băng hệ.

“Lão đại...”

“Chỉ huy...”

“Ngài đã tỉnh rồi...”

Lão đại của băng Đồ Long, Hắc Thừa Phong, là truyền kỳ trong giới hắc đạo Trung Quốc, trước khi băng mafia Black Rose ra đời thì băng Đồ Long là nỗi ám ảnh của cả hắc đạo và bạch đạo. Thủ lĩnh của chúng là một kẻ tàn nhẫn vô tình ai nghe thấy tên cũng phải sợ, là kẻ từ nhỏ làm bạn với súng đạn.

Black Rose nổi lên, chen chân vào các ngành nghề không thể không thiếu công lao của Bạch Linh Băng, vì được hắn yêu thích mà băng Black Rose mới không bị nghiền nát, hỏi thăm sức khỏe như những băng nhóm mới nhú khác. Bên cạnh đó cũng không thể không công nhận tác phong lẫn khả năng của Bạch Linh Băng được, hai người bọn họ, một tàn nhẫn khát một lạnh lùng kiêu sa thêm dung mạo tuyệt phối thì quả là một đôi trời sinh.

Giữa bọn họ ban đầu chỉ là gặp gỡ tình cờ, vì lòng thương cảm, đùa bỡn của Hắc Thừa Phong với Bạch Linh Băng nhưng nhiều sự việc liên tiếp xảy ra kéo hai người gần nhau hơn, hiểu nhau thêm một chút. Những năm gần đây Hắc Thừa Phong càng ngày càng dính lấy Bạch Linh Băng cũng như Black Rose xuất hiện ở đâu, ở đó chắc chắn có Đồ Long, tình cảm Hắc Thừa Phong dành cho Bạch Linh Băng lớn đến mức suýt đánh mất mạng vì cô, chỉ thiếu một bước là công bố với tất cả bên ngoài.

Gào... Gào... Một vài con zombie lọt được vào phòng, lúc các thủ hạ định đưa súng lên bắn hạ chúng thì hai đạo băng tinh bay ra, cắt đứt đầu, đứt thân của ba con zombie.

Hắc Thừa Phong nếu bỏ qua tính cách tàn nhẫn kia thì hắn là một thiên tài, chỉ trong giây lát đó đã làm chủ được dị năng của mình, nhưng vẻ mặt vẫn lạnh băng, không có gì làm vui vẻ khi thức tỉnh được dị năng hết, như thể hắn đã biết từ trước rồi.

“Bạch Linh Băng đâu?” Hắc Thừa Phong lạnh lùng nhìn thủ hạ, hỏi.

“Thưa, Băng tiểu thư đang chống đỡ một đợt zombie ở hướng tám giờ.”

“Cái gì, tại sao lại để cô ấy ra ngoài như thế?” Hắc Thừa Phong không hỏi gì, lập tức phóng ra ngoài qua cửa sổ, mặc cho thủ hạ đang chém giết với zombie.

“Lão đại, ngài đi đâu vậy.”

“Thủ lĩnh...

...

Zombie tràng vào càng ngày càng đông, bọn họ liên tiếp bị đẩy lùi. Bỗng nhiên có một bóng đen lao nhanh như chớp, xuất hiện đằng sau zombie, dùng cây gậy hợp kim phang vào đầu nó.

Ngay sau đó từng hỏa cầu, gió lốc, đá nhọn... bay về phía zombie, oanh tạc chúng liên tục. Là những người đã bất tỉnh trước kia thức giấc.

“Là bọn họ. Bọn họ tỉnh rồi.”

“Chúng ta được cứu rồi...”

“Hoan hô”

Từng đồng bọn, từng anh em của bọn họ tỉnh giấc, vết thương trên người cũng đã lành, ai cũng sở hữu dị năng thần kỳ như thành viên Black Rose, bọn họ thể hiện bản lĩnh đẩy lùi đàn zombie dễ dàng khiến cho tất cả nhẹ nhõm hẳn.

Ở cổng trước, một thanh niên đang đứng đó, ném một lá bài trong tay, giết chết người cuối cùng trong nhóm đầu này. Bao nhiêu dị năng giả được phái ra đây, tất cả đều chết sạch. Ở trước ngực, trên đầu, sau lưng là vết tích của những lá bài Văn Trung phóng ra, còn trên người Văn Trung thì đến một vết thương chẳng có, sức mạnh hai bên quá cách biệt.

“Phía bên trong thật ồn ào. Hi vọng rằng có con cá lớn.” Văn Trung nghe rất rõ tiếng súng ống, tiếng gào thét bên trong sảnh. Cậu vừa định đi vào trong thì...

Ầm... Cái cổng vào bị xô đổ bởi một sinh vật to lớn cỡ chừng 3m, sinh vật này không hề dừng lại, nó cán qua tất cả những gì trên đường, bao gồm xác người và xác zombie, nó hướng thẳng đến chỗ Văn Trung với một tốc độ cực nhanh.

Trong khoản khắc nó sắp va chạm thì cậu đã dịch chuyển mình sang một bên. Sinh vật đó không hề giảm tốc, tông xuyên thẳng vào tường nhà và vào tận bên trong.

“What the hell, vừa rồi lại là... Một con cấp hai sao...” Tại sao zombie cấp hai ở đầu mạt thế này lại nhiều như hàng sale ngoài chợ vậy.

Không nghĩ ngợi nữa, Văn Trung nhanh chóng bám theo nó.