Hướng Tới Tâm Nguyện Nhân Sinh Tiến Công Chiếm Đóng

Chương 2: Kỷ Dung Vũ




Là cô nghĩ nhiều.

Kỷ Dung Vũ tự giễu cười cười, bắt đầu nhìn cái gọi là “Bản đồ dẫn đường”.

Bản đồ cực kì hoàn mĩ, địa hình xung quanh, đường xá giao thông trong vòng mười dặm được biểu thị hết sức chi tiết. Chức năng lớn nhất chính là phân rõ ra đẳng cấp nhân vật: Người qua đường, người cần báo thù,… Dù sao đi nữa, đối với Kỷ Dung Vũ mà nói, món quà này vô cùng hữu ích.

Không đợi cô tự cảm thán vận may của mình siêu nice, chữ trên quyển trục bỗng nhiên biến mất, thay vào đó là những dòng chữ màu vàng chói lọi khác, từng chút một miêu tả kịch tình của thế giới cô sắp bước vào.

Vườn trường văn? Cái quỷ gì.

Không đợi cô chửi mắng, một vòng xoáy bỗng xuất hiện trên quyển trục, nháy mắt, Kỷ Dung Vũ bị cuốn vào đó.



[Thế giới 1: Bia đỡ đạn tiểu thư không cam lòng]

“Đinh.” Tiếng kim loại rơi xuống sàn nhà phát ra tiếng chói tai, dẫu rằng nhỏ bé, nhưng trong đại sảnh to lớn tĩnh mịch này trở lên vô cùng rõ ràng.

Kỷ Dung Vũ bỗng cảm thấy đầu đau đớn, choáng váng, cảnh tượng trước mặt từ màu đen chuyển sang trắng xóa, trong nháy mắt, bản thân cô dường như không thấy tiêu cự. Bàn tay trống không còn đang vươn ra giữa không trung, từ trong dạ dày xộc ra từng mùi ghê tởm.

Lại là tiếng kim loại va chạm, tuy nhiên so với tiếng chói tai lúc nãy, lại mang đủ bình tĩnh ưu nhã. Tiếng kia cực kì nhẹ, nhưng vẫn khiến người nghe đủ rõ. Dường như người đang nói không ngồi gần đây, bởi tiếng nói của người đó có chút xa xôi.

“Kỷ Dung Vũ, mày đang làm cái gì!?” Giọng nam mang theo uy nghiêm lạnh lùng, có chút trầm thấp, trong tiếng nói còn lộ ra sự ghét bỏ trách cứ. “Kỷ gia chúng tao có dạy mày lễ nghi như vậy sao?”

Sau mười giây, linh hồn của Kỷ Dung Vũ mới đủ hòa hợp với nguyên thân. Nhìn hoàn cảnh lúc này, lại nhớ đến câu chuyện của nguyên thân, Kỷ Dung Vũ lặng lẽ mắng chửi. Đới với “Kỷ Dung Vũ” lại có một loại cảm xúc tiếc không thể rèn sắt thành thép, đồng thời còn có chút bất đắc dĩ cùng thương hại.

Câu chuyện này là điển hình của thể loại “Cô bé lọ lem” hiện đại, tên là “Nụ hôn của Tường Vi”. Chuyện kể về một cô nàng lọ lem cực kì thông minh kiên trì tên Bạch Tường Vi, thiếu nữ này bằng thành tích ưu tú của bản thân, thi đỗ trường quý tộc nước Z, được liên thông đại học, cũng tại đây, Bạch Tường Vi đã gặp được hoàng tử của đời mình.

Cùng hầu hết các cuốn tiểu thuyết vườn trường khác nhau, nữ chính Bạch Tường Vi trong câu chuyện này không phải là một đóa bạch liên hoa. Trái lại, cô gái này đặc biệt thông minh bản lĩnh, cô ta dùng ưu thế của mình để cố gắng đi lên, là một đứa trẻ nhà nghèo nỗ lực hướng tới cuộc sống phía trước. Bản tính trong sáng nhưng không kém phần kiên trì, đôi mắt đen trong trẻo, quần áo bình thường che đậy dáng người mạn diệu, thành tích ưu tú cùng khuôn mặt xinh đẹp chính là tư bản của Bạch Tường Vi.

Nếu nói cô ta không có một chút ý nghĩ nào vể việc đi tìm một chỗ dựa trong trường quý tộc này thì là nói dối trắng trợn. Nhưng Bạch Tường Vi đủ thông minh, cô ta không mơ ước xa vời đến việc có thể vươn tới chỗ đứng của các “hoàng tử” trong trường. Vậy mà thế nào cô ta cũng không ngờ được, diễn biến lại xảy ra những điều “kinh hỉ”, từ đó dẫn thẳng đến kết quả cũng khiến cô ta vui mừng không kém.

Trái ngược hoàn toàn với “lọ lem” Bạch Tường Vi, nguyên thân sinh ra ở gia đình nhà giàu, cao quý, xa xỉ. Nhưng đồng thời cũng giống cô ta ở điểm, cuộc đời của nguyên thân có quá nhiều điều không hề hoàn mĩ. Ví dụ như ngồi cách mình không xa- người cha lạnh lùng, lộ rõ vẻ ghét bỏ, người “mẹ” xa lạ, cùng với hai người anh coi mình là không khí.

Không sai, nguyên thân là con riêng của nhà họ Kỷ, dẫu rằng nàng không có bất kì âm mưu quỷ kế nào, mẹ nguyên thân cũng không mang lại bất kì uy hiếp nào, dẫu rằng nguyên thân được thừa nhận là tiểu thư duy nhất của nhà họ Kỷ, nhưng vẫn không tài nào che giấu được sự thật rằng, nàng, là con tư sinh. Nguyên thân xinh đẹp, hào nhoáng, kiêu hãnh, đây chính là vẻ ngoài mà hào môn như nhà họ Kỷ bắt nàng phải có. Kiêu căng, xa xỉ, chính là những gì mà “người nhà” không quan tâm nàng, cho rằng nàng như thế.