Sáng Thứ Hai, lần
đầu tiên tôi đi làm trễ, tôi đến trễ tới năm phút. Tôi rón rén đi vào
phòng họp, giám đốc Đặng đang phát biểu ý kiến, tôi nhẹ nhàng kéo cái
ghế ngồi xuống, ánh mắt mọi người đồng loạt nhìn về phía tôi.
Tôi đang hận không thể tìm được một cái hang để chui vào thì giám đốc Đặng
cũng quay sang nhìn tôi nói: “Lạc Băng, cô đã đến rồi, chúng tôi đang
thảo luận một vài chuyện, cô cũng biết chuyện của tập đoàn Thiên Thành.
Lần trước cử phòng bốn đi, chủ tịch Lâm rất không hài lòng, cho nên lần
này chúng ta đem chuyện của tập đoàn Thiên Thành giao cho phòng có năng
lực cao nhất xử lý, đó là phòng của cô, sau khi giải quyết vấn đề trước
mắt của Thiên Thành mới giao lại cho phòng bốn, cô thấy như vậy có được
không?” Giám đốc Đặng nói xong quay sang nhìn người quản lý phòng bốn
Trương Lập Thành hỏi: “Trương Lập Thành, cậu có ý kiến gì không?”
Trương Lập Thành dĩ nhiên biết là giám đốc Đặng cho ông một bậc thang để leo lên, vì vậy vội vàng nói: “Tôi không có ý kiến.”
Đến lượt tôi cho ý kiến, nếu công ty đã quyết định thì tôi cũng không thể
làm gì khác hơn là nhắm mắt nhận lấy việc của tập đoàn Thiên Thành, tôi
nhìn quanh một vòng rồi nói: “Vậy cứ như thế đi.”
Sau đó là
chuyện của phòng hai phòng ba phòng bốn phòng năm, cuộc họp cứ kéo dài
như thế này thì chắc tôi không chịu nổi nữa mà phải đi kiếm hai que diêm chống hai mắt lên. Rốt cuộc cũng tan họp, tôi về phòng nghỉ ngơi nâng
cao tinh thần rồi mới cùng mọi người bắt tay vào giải quyết vấn đề của
Thiên Thành.
Tôi vừa ngồi xuống thì quản lý kiểm kê của phòng hai - Lãnh Thanh Hoa liền đi vào. Lãnh Thanh Hoa là đàn anh học trên tôi
hai lớp, năm đó khi tôi vừa tốt nghiệp chính anh là người đã lôi kéo tôi vào đây làm nhân viên kế toán cao cấp. Mấy năm gần đây, anh đối với tôi rất tốt, tôi đã từ chức trợ lý lên làm trưởng phòng, hiện tại anh là
người quản lý của phòng hai. Tôi thấy anh ngồi xuống ghế sa lon, bắt
chéo hai chân lại với nhau rồi mới nói: “Lạc Băng, em thật sự muốn nhận
vụ Thiên Thành sao?” Câu này không phải là nói nhảm sao? Thật sự khiến
người ta hoài nghi có phải lúc nãy anh ngủ gật trong giờ họp không.
“Em cũng biết chủ tịch Lâm Quốc Đống không phải là người đơn giản, em cho
rằng phòng bốn là đèn cạn dầu sao? Cả Trương Lập Thành còn không chịu
nổi vậy mà em còn nhận việc này, anh phải nói em thế nào đây?” Bộ dạng
của Lãnh Thanh Hoa giống như tiếc không rèn sắt thành thép được, vừa
than thở vừa lắc đầu.
“Giám đốc Đặng chỉ đích danh phòng em, em
còn biện pháp gì chứ?” Tôi nhớ lại cuộc họp vừa rồi, giám đốc Đặng không hề cho tôi cơ hội lên tiếng, trừ nhận công việc này ra tôi còn có thể
làm gì.
“Người ta nói năng lực của phòng em là cao nhất thì em
liền nhận củ khoai lang nóng bỏng tay này sao? Em chính là như vậy, luôn nói là không có biện pháp, nếu có người giành Thiếu Ngôn với em, em có
nói không có biện pháp không?”
Tôi nghĩ tới giây phút đó thì
gương mặt liền trắng bệch, Lãnh Thanh Hoa cũng chú ý tới phản ứng của
tôi, anh tiện tay cầm tờ báo đặt lên khay trà, nói: “Lạc Băng, hôm nay
em làm sao vậy? Cặp mắt như mắt gấu mèo, mặt lại trắng bệch như cương
thi.”
Tôi sợ Lãnh Thanh Hoa nhìn ra điều gì nên vội vàng cắt đứt lời nói của anh: “Không có gì, tối qua em ngủ hơi trễ.”
Lãnh Thanh Hoa nở nụ cười đen tối nói: “Thiếu Ngôn cũng là bác sĩ mà không biết giữ gìn sức khỏe gì cả.”
Lãnh Thanh Hoa hiểu lầm lời nói của tôi, mặt tôi cũng đỏ lên, điều này làm
anh càng thêm khẳng định suy đoán của mình là đúng, anh cười hì hì chuẩn bị đi ra ngoài nhưng tới cửa lại đứng lại, quay trở lại nói với tôi:
“Tối nay đi đánh cầu lông với Tiểu Mạn, hết giờ làm anh chở em đi.”
“Vợ của anh thì anh đi đi, lôi em theo làm gì?” Tôi tức giận nói, hôm nay
tôi không có tâm trạng mà đi đánh cầu lông với vợ của anh.
“Phụ
nữ đi cùng phụ nữ thì còn có chuyện để nói với nhau, với lại anh không
sợ vợ anh bị em làm hư thì em lo lắng gì chứ?” Lãnh Thanh Hoa mặt dày
mày dạn cười.
“Em có bản lãnh dạy hư vợ anh sao?”
“Còn
không thừa nhận, nếu không phải lần trước em nói với Tiểu Mạn năm xưa
anh hư hỏng ra sao thì cũng không hại anh bị Tiểu Mạn lạnh nhạt một
tháng.”
Lãnh Thanh Hoa nói vậy làm tôi cảm thấy có chút áy náy.
Lần trước tôi cùng vợ của anh đi dạo phố không cẩn thận đã lỡ miệng, làm hại Tiểu Mạn và Lãnh Thanh Hoa cãi nhau ầm ĩ một trận, Tiểu Mạn còn về
nhà mẹ đẻ ở một tháng. Lãnh Thanh Hoa thấy gương mặt đau lòng của tôi
liền nói: “Đi đi, tan việc anh đến đón em. Dù sao em về nhà cũng ở một
mình, Thiếu Ngôn cũng làm thêm đến khuya mới về.”
Có lẽ là cảm
thấy áy náy cũng có thể là không muốn ở nhà một mình nên tôi gật đầu
đồng ý. Lúc này Lãnh Thanh Hoa mới hài lòng đi ra ngoài.
Tôi đi
kiểm tra tình hình làm việc của cấp dưới. Mọi người đang bận rộn làm
việc thấy tôi bước vào thì đều dừng lại chào hỏi một tiếng, mọi người
đều gọi tôi là Lão Đại, nếu đúng quy tắc thì phải gọi cô là trưởng phòng Lạc. Tôi không biết những nơi khác thì gọi tên hay gọi là “trưởng
phòng”, dù sao cũng là quy tắc nhiều năm qua của công ty, cho nên khi
tôi từ trợ lý lên làm trưởng phòng thì cũng danh dự từ “Tiểu Lạc” thành
“trưởng phòng Lạc.”
Nhân viên của phòng đa số là nhân viên chính
thức, nhưng thỉnh thoảng cũng có trường hợp ngoại lệ, ví dụ như Tiểu Chu đang hỏi tôi: “Lão Đại, sắc mặt chị rất kém đó.” Những người khác cũng
phụ họa theo: “Đúng vậy, đúng vậy.”
Tôi không muốn thảo luận với
người khác về vấn đề tại sao tôi lại tiều tụy như vậy. Tôi tiện tay ném
cái USB hình chữ nhật về phía Tiểu Chu, nói: “Tiểu Chu, trước tiên cô bỏ tay trên đầu xuống rồi chuẩn bị tư liệu về Thiên Thành, chiều nay cô đi với tôi đến Thiên Thành một chuyến.”
“Thiên Thành? Là Lâm Quốc Đống của tập đoàn Thiên Thành sao?” Tiểu Chu tò mò hỏi.
“Cô cho rằng có bao nhiêu tập đoàn Thiên Thành hả?” Tôi hỏi ngược lại.
“Chuyện của Thiên Thành là do chúng ta phụ trách sao?” Tiểu Chu phấn khởi muốn nhảy lên.
Cô ấy thấy tôi không lên tiếng liền biết điều đó là đúng liền nói tiếp:
“Lần trước Tiểu Dịch và trưởng phòng Trương đi Thiên Thành đã gặp được
Lâm Quốc Đống trong truyền thuyết. Mặc dù người này kiêu ngạo nhưng các
cô biết không? Lâm Quốc Đống rất là đẹp trai đến cả Lưu Đức Hoa và Trần
Quán Hi còn phải chịu thua anh ta. Nghe nói anh ta còn chưa cưới vợ, hơn nữa các cô thử nghĩ xem, chủ tịch của Tập Đoàn Thiên Thành, giàu lắm
đó…”
Mấy cô gái trẻ chăm chú nghe Tiểu Chu nói xạo, tôi cố ý ho
hai tiếng, bọn họ mới quay lại nhìn tôi, sau đó vô cùng không tình
nguyện mà giải tán, tiếp tục làm việc.
Buổi chiều, tôi và Tiểu
Chu đến tập đoàn Thiên Thành, khi gần đến nơi tôi mới nhớ ra là quên
kiểm tra tài liệu Tiểu Chu chuẩn bị. Mặc dù buổi sáng đã xem qua một
lượt nhưng Lâm Quốc Đống là một người không dễ đối phó, tôi nên cẩn thận thì hơn.
“Tiểu Chu, đem tài liệu cho tôi xem một chút.” Tôi quay đầu sang nói với Tiểu Chu.
Tiểu Chu đem tài liệu đưa cho tôi, tôi xem qua một lượt phát hiện thiếu mấy
văn kiện của ngân hàng. Tôi nhìn đồng hồ đeo tay, còn hai mươi phút nữa
là đến thời gian hẹn với thư ký của Lâm Quốc Đống, nếu quay về công ty
rồi trở lại thì nhanh nhất cũng phải mất một tiếng, Tiểu Chu thấy ánh
mắt của tôi, cô ấy biết là có vấn đề nên cẩn thận hỏi: “Lão Đại, có
chuyện gì sao?”
“Thiếu mấy văn kiện của ngân hàng.” Tôi hờ hững
nói, lúc này có truy cứu trách nhiệm thì cũng không thể cứu vãn được gì, chỉ có cách suy nghĩ xem có cách nào để xử lý không.
“Không thể nhờ Tiểu Vương mang đến sao?” Tiểu Chu ngượng ngùng nói.
“Không được, có mang tới thì cũng mất nửa tiếng, chúng ta chỉ còn 20 phút.”
“Lão đại, đều tại em làm không tốt, vậy bây giờ làm sao đây?” Tiểu Chu sốt ruột hỏi.
“Trong hộp thư của cô có lưu lại tài liệu đó không?”
Tiểu Chu vỗ ót một cái, nói: “Có. Lão Đại, chúng ta kiếm tiệm photo có internet rồi in nó ra.”
“Vậy nhìn xung quanh xem có tiệm nào không.” Tôi nói xong thì cùng với Tiểu
Chu mỗi người phụ trách nhìn một bên đường, nhưng đến khi tới tập đoàn
Thiên Thành cũng không thấy tiệm nào.
Tôi và Tiểu Chu xuống xe
taxi, tiền xe là 67 đồng, tôi trả 70 đồng và nói: “Không cần thối.”
Không phải bởi vì tôi hào phóng mà là vì tôi không có thời gian đứng chờ tài xế tìm ba đồng lẻ. Tôi không ngờ ba đồng lẻ này lại có tác dụng, vị tài xế vẫn luôn trầm mặc lại mở miệng nói: “Phía sau cao ốc Thiên Thành có một tiệm photo.” Tôi nhìn chằm chằm tài xế rồi nói tiếng: “Cám ơn.”
“Người này tại sao lại như vậy chứ?” Tiểu Chu oán trách nói, tài xế đã lái xe đi không biết có nghe thấy không.
“Tiểu Chu, đưa tài liệu cho tôi cầm, tôi đứng ở cửa lớn chờ cô, cô đến tiệm photo in tài liệu ra, mau đi đi.”
Tiểu Chu nhận việc, tiện tay cầm tiền lẻ nhét vào một bên túi quần. Lúc này
cô ấy mới phát hiện là mình mặc đồ công sở nên cầm tiền trong tay, đem
túi giấy và giỏ xách giao cho tôi, rồi chạy đi thật nhanh. Tôi nhìn đồng hồ đeo tay, còn 15 phút nữa, cần phải nhanh lên mới kịp.
Tôi đi tới cửa lớn của tập đoàn Thiên Thành nhưng không vào, chỉ đi tới đi lui và không ngừng nhìn đồng hồ đeo tay. Mỗi lần nhìn đồng hồ, tôi phát
hiện mới qua một phút, nhưng trong một phút này tôi suy nghĩ rất nhiều
chuyện, ví dụ như tập đoàn Thiên Thành ở ngay trung tâm thành phố quả
thật là một công ty xa xỉ, phải tốn bao nhiều tiền để mua được miếng đất ở đây, ví dụ như tối nay đi đánh cầu lông với Tiểu Mạn, đánh đến mấy
giờ, còn có Thiếu Ngôn… Vừa nghĩ tới Thiếu Ngôn, lòng tôi lại khó chịu,
tôi cố gắng không nghĩ đến việc đó nữa, cúi đầu đi về phía trước hai
bước, lại đụng phải một bức tường, chính xác là một bức tường người.
Bức tường người này cũng quá vững chắc, túi giấy trong tay tôi văng xa hai
mét, tài liệu bên trong rơi tán loạn trên mặt đất. Trong lòng tôi có
chút tức giận, tôi đã có rất nhiều chuyện để suy nghĩ, bây giờ lại thành ra thế này. Tôi cũng không để ý đến tài liệu trên mặt đất mà lớn tiếng
nói đến đầu cũng không thèm ngẩng lên: “Đi đường như thế hả? Không có
mắt à?”
“Thật xin lỗi cô.” Giọng nói này tại sao lại dễ nghe như
vậy, giọng nam quyến rũ mà trong sách miêu tả, có phải là như vậy không? Tôi vội vàng ngẩng đầu nhìn chủ nhân của giọng nói đó, tôi chỉ thấy
người đàn ông trước mắt mặc áo sơ mi trắng, quần tây đen, cà vạt màu rám nắng. Theo lẽ thường thì sẽ có lúm đồng tiền, tôi nhìn lại mặt của anh, trên mặt thật sự có một má lúm đồng tiền. Khí chất anh tuấn của người
đàn ông này cùng với ánh mắt thăm thẳm làm tôi ngây người trong chốc
lát. Tôi cũng không phải là chưa từng thấy đàn ông đẹp trai nhưng tôi
chưa bao giờ gặp qua người nào đẹp đến mức khiến người ta không thở nổi
thế này.
Lúc tôi còn đang ngẩn ngơ thì người đàn ông đó đã khom
lưng lượm lại tài liệu trên mặt đất, chỉ một lát đã lượm hết, động tác
của anh chậm rãi mà nhẹ nhàng xếp hết tài liệu bỏ vào túi giấy, sau đó
đưa cho tôi: “Cô cất kỹ đi.”
Tôi đã sớm hồi phục lại tinh thần,
tôi “Ừ” một tiếng cầm lấy túi giấy trên tay anh. Người đàn ông sững sốt
trong giây lát rồi xoay người đi vào cao ốc Thiên Thành. Tôi xem lại túi giấy trong tay, có cái gì làm anh ta sửng sốt như vậy? Trên túi giấy
trừ hai chữ “Thiên Thành” thì không còn gì cả. Tôi còn chưa kịp suy nghĩ thì Tiểu Chu đã quay lại.
“Lão đại, chuẩn bị xong rồi, chúng ta vào thôi.” Tiểu Chu vô cùng mừng rỡ cầm xấp tài liệu mới in hướng về phía tôi mà vẫy vẫy.
Chúng tôi vào thang máy, Tiểu Chu ấn nút số 19. Mặc dù cao ốc này gọi là “Cao Ốc Thiên Thành” nhưng tập đoàn Thiên Thành không sử dụng hết toàn bộ
tòa nhà. Những tầng dưới cho công ty khác thuê. Việc kinh doanh của
Thiên Thành là do Lâm Quốc Đống trực tiếp quản lý, vì vậy hôm nay chúng
tôi phải lên tầng 19 để gặp anh. Thư ký dẫn chúng tôi đến phòng làm
việc. Phòng này dùng từ “Khổng lồ” hoặc “Xa xỉ” để hình dung cũng không
phải là nói quá. Trên tường treo các loại tranh chữ lớn nhỏ, mặc dù tôi
không biết nhiều về nó nhưng cũng biết giá trị của nó cũng không nhỏ.
“Chủ tịch Lâm, cô Lạc và cô Chu bên công ty kế toán đã tới.” Thư ký nói với Lâm Quốc Đống đang ngồi xem tài liệu trong tay.
Lâm Quốc Đống chỉ “Ừ” một tiếng, thư ký liền lui ra ngoài.
Tôi đang định chào Lâm Quốc Đống, nhưng anh ta vừa ngẩng đầu lên thì những lời nói của tôi đều bị hù dọa chạy đi mất.
Lâm Quốc Đống chính là người mà tôi vừa mắng là không có mắt ở dưới lầu.
“Cô Lạc, cô Chu, mời ngồi.” Lâm Quốc Đống đứng dậy đi tới bên cạnh bàn hội nghị, mời tôi và Tiểu Chu ngồi xuống.
Tôi lập tức hoàn hồn nói: “Chủ tịch Lâm, anh khỏe chứ? Hôm nay chúng tôi
tới là muốn nói chuyện của Thiên Thành, anh xem những tài liệu mà chúng
tôi chuẩn bị trước, nếu như anh đồng ý thì phiền anh đi theo chúng tôi
đến ngân hàng một chuyến để mở tài khoản, việc này cần anh đích thân
làm.” Tôi vừa nói vừa lôi kéo Tiểu Chu đang sắp chảy máu mũi ngồi xuống.
Mặc dù Lâm Quốc Đống tỏ vẻ như chưa từng gặp tôi nhưng lúc anh ngẩng đầu
lên thì trong mắt có một chút kinh ngạc. Tôi dám khẳng định, anh cũng
rất ngạc nhiên khi gặp lại tôi nhanh như vậy. Bây giờ tôi mới biết tại
sao khi anh nhìn thấy hai chữ “Thiên Thành” lại sững sốt như vậy.
Lâm Quốc Đống im lặng xem tài liệu, tôi như ngồi trên đống lửa, hận anh ta
không xem tài liệu nhanh lên một chút được sao nhưng khi anh xem xong
thì lại cùng tôi đến ngân hàng, tại sao hôm nay tôi lại đen đủi như vậy
chứ?
Cuối cùng cũng tới ngân hàng, tôi thấy người ngồi đợi đến
lượt mình xếp hàng thành một hàng dài thì trong lòng thầm than thở. Muốn tôi xếp hàng tới bao giờ đây, nói không chừng còn không có chỗ đứng nữa là, còn sắp hết giờ làm việc nữa chứ.
Tôi chuẩn bị nói Lâm Quốc
Đống đến chỗ tiếp khách của ngân hàng ngồi đợi để tôi đi xếp hàng thì
một người đàn ông mập lùn đi tới cúi đầu khom lưng nói với Lâm Quốc
Đống: “Chủ tịch Lâm, mời đi bên này.” Lâm Quốc Đống gật đầu, không nói
gì, ý bảo chúng tôi cùng đi vào với anh. Tôi cùng Tiểu Chu theo họ đi
vào một phòng tiếp khách nhỏ, một nhân viên nữ mang trà ra mời, không
phải là ly giấy bình thường dùng ở văn phòng mà là ly thủy tinh cao cấp.
Loại trà này thật thơm. Bốn người đàn ông mới vào đưa danh
thiếp cho tôi và Tiểu Chu, chúng tôi cũng đưa danh thiếp lại cho họ. Tôi nhìn kỹ tên trên danh thiếp, thì ra người này là chủ tịch ngân hàng.
Bình thường tôi cũng có mời cơm mấy nhân viên nữ trong ngân hàng nhưng
chỉ nhận được sự khinh thường của bọn họ vì đãi ngộ của tôi quá thấp. Dĩ nhiên tôi biết hôm nay tôi được chủ tịch ngân hàng đích thân tiếp đãi
thế này hoàn toàn là nhờ vào Lâm Quốc Đống chứ không liên quan gì đến
tôi. Trong lòng tôi có chút cảm thán, người nhiều tiền sướng thật.
Bởi vì chủ tịch ngân hàng đích thân làm nên chuyện của Thiên Thành được
giải quyết nhanh chóng. Vị chủ tịch ngân hàng này còn cực kỳ chân thành
mời Lâm Quốc Đống ở lại “ăn cơm” nhưng anh chỉ nói “Còn phải trở lại
họp” liền đi thẳng ra ngoài.
Tôi và Tiểu Chu theo sau lưng Lâm
Quốc Đống ra ngoài cửa chính của ngân hàng, lúc này anh mới xoay người
lại nói: “Tôi về công ty trước, anh ta sẽ đưa hai cô về.” Tôi nhìn theo
ánh mắt của anh, là vị thư ký hôm nay tiếp đón chúng tôi đang chạy xe
tới, là một chiếc Buick màu đen.
“Chủ tịch Lâm, không cần phiền anh đâu, tự chúng tôi kêu xe về là được rồi.” Tôi khách sáo nói.
“Để anh ta chở hai cô đi.” Anh không cho tôi cơ hội từ chối, anh nói xong liền chui vào xe BMW 750 chạy mất.
Hai người đành phải lên xe Buick, vị thư ký này rất ít nói, tôi chỉ biết
anh ta họ Lục, nhìn bề ngoài có vẻ là thư ký của Lâm Quốc Đống.
Khi về công ty thì cũng gần giờ tan làm, Tiểu Chu vội vàng kể cho mấy cô
gái nghe chuyện xảy ra hôm nay, nhiều nhất là chuyện Lâm Quốc Đống đẹp
trai ra sao, đến Lưu Đức Hoa cũng phải cúi đầu đến mấy con phố, rồi
chuyện chủ tịch ngân hàng khom lưng cúi đầu như thế nào. Dĩ nhiên cô ấy
không biết chuyện tôi mắng Lâm Quốc Đống “không có mắt”, nếu không lại
càng có chuyện để nói.