Hương Thơm Băng Đá Như Xưa

Chương 12




Chủ nhật, tôi bị tiếng đồng hồ báo thức làm tỉnh giấc, vừa nằm xuống liền nhớ ra, hôm nay không phải là chủ nhật sao?

Hôm nay tôi phải đến đài truyền hình.

Mùa đông đã tới nhưng tôi không thể không đứng lên.

Tôi lấy ra một bộ quần áo công sở lâu rồi không mặc nhưng vẫn còn tốt, mặc xong xuôi cũng mất hết năm phút.

Tôi thuận lợi vào phòng hội trường của đài truyền hình, phía dưới đã chen chút một đống người. Tôi đoán khoảng hai trăm người, không phải chỉ có hơn một trăm người thôi sao? Có thể là cuối năm nên tất cả ông chủ muốn nhân viên của mình bổ sung thêm kiến thức và cũng hợp tình hợp lý “tránh thuế”.

May nhờ tôi có kinh nghiệm chiến đấu nên không bị luống cuống. Giám đốc Đặng xuất thân là một giảng viên đại học có tiếng, sau khi về hưu thì tới công ty chúng tôi làm việc. Mặc dù đã nghỉ hưu nhiều năm nhưng vẫn thường xuyên được người ta mời thỉnh giảng. Tôi vừa tốt nghiệp đã được giám đốc Đặng chọn làm người nối nghiệp, ông ra sức bồi dưỡng tôi, mấy năm qua tôi thường phụ giúp ông mỗi khi ông đi dạy, lúc này mới thấy nó hữu dụng. Mặc dù không đến mức trò giỏi hơn thầy, nhưng hai năm qua người mời tôi thỉnh giảng ngày càng nhiều.

Bài giảng đi được một nửa thì có một tờ giấy truyền lên. Tôi thuận tay mở ra xem, thật mắc cười nhưng phải cố nhịn. Trên tờ giấy vẽ một cái máy treo ngược một con vịt quay lên, phía dưới có một người đàn ông gầy tong teo đang ngửa đầu mở miệng cắn. Tôi không biết nó có ý nghĩa gì nhưng muốn biết chủ nhân của nó là ai. Tôi đưa mắt nhìn xuống dưới, nhìn chăm chú vào đám đông thì thấy Cà đang đứng đối diện nháy mắt với tôi. Thì ra Cà cũng tới đây nghe giảng.

Thời gian nghỉ ngơi giữa giờ học có rất nhiều người đi toilet, tôi cũng đứng dậy đi ra ban công, lúc này Cà xán lại, cười ha hả hỏi tôi: “Cô giáo Lạc, được không?”

“Hả?” Tôi không hiểu hỏi ngược lại.

“Hết giờ học đi ăn vịt quay Bắc Kinh không?” Cà bày ra vẻ mặt nghi ngờ, giống như muốn nói tôi phải là con giun trong bụng cậu ta chỉ cần cậu ta nói một nửa là tôi liền biết cậu ta muốn nói gì.

Lời nói của Cà làm tôi nhớ lại tờ giấy cậu ta truyền cho tôi, tôi cười ra tiếng, nói: “Thì ra người đàn ông cắn con vịt quay là cậu à.”

“Dĩ nhiên, tớ làm sao có thể đem con vịt ngon miệng cho người khác ăn chứ, tớ nhất định phải là người ăn trước.” Cà ha ha cười hai tiếng rồi nói: “Nhưng cậu thì ngoại lệ, tớ nguyện ý đem một nửa con vịt cho cậu.”

“Đáng tiếc tớ không thích ăn vịt quay.”

“Bây giờ không thích cũng không sao, sở thích có thể từ từ thay đổi, giống như tình cảm, cũng có thể từ từ bồi dưỡng. Lấy hai chúng ta làm ví dụ, tớ với cậu là thanh mai trúc mã, rất hiểu nhau còn có tình cảm rất tốt, tấm lòng của tớ…”

“Được rồi được rồi, nói tớ nghe tại sao cậu lại tới đây nghe giảng vậy?” Tôi cắt đứt lời nói nửa hài hước nửa nghiêm túc của Cà, xem cậu ấy như đang nói đùa.

Cà bày ra bộ dạng đau khổ, nói: “Tớ bị người cha độc ác kia ép buộc tới đây, ông nói là tớ phải tìm được một cô con dâu lạc quan phóng khóang biết quản lý tiền bạc cho ông là được rồi, nên ép tớ tới đây học tài chính gì đó.”

Lúc này có một người đến nghe giảng đi ngang qua hành lang chào hỏi tôi. Tôi cũng biết đã đến thời gian lên lớp nên cùng Cà đi vào phòng học.

Bài giảng chiếu lên phải đúng thời gian, tôi đợi khoảng mười phút để mọi người kịp ghi chép. Lúc này lại có một tờ giấy truyền lên, tôi mở ra xem, ngay sau đó tôi như bị thiên lôi đánh trúng: “Cô giáo Lạc, vớ của cô bị rách rồi.” Chưa biết tình hình như thế nào, trước tiên là tôi cảm thấy rất mắc cỡ mặt đỏ lên, tôi cúi xuống nhìn thì thấy vớ bên chân trái có một cái lỗ.

Chẳng lẽ lại là Cà phát hiện sao? Tôi giương mắt nhìn Cà, cậu ta đang quyến rũ bạn học nữ bên cạnh, không chú ý đến ánh mắt của tôi. Nhưng phía sau cậu ta lại có một ánh mắt nhìn tôi cười như không cười.

Lâm Quốc Đống! Lại là anh, anh luôn có thể nhìn thấy bộ dạng đáng xấu hổ của tôi. Cái lỗ nhỏ trên vớ mấy chục năm trời không ai để ý thế mà lại lọt vào mắt anh.

Hết giờ học tôi vọt vào toilet, lấy đôi vớ dự phòng trong túi ra thay rồi ra ngoài, Cà đang đợi tôi.

Tôi đi với Cà xuống bãi đậu xe thì thấy Lâm Quốc Đống cũng ở đấy. Anh tựa vào cửa xe nhìn tôi làm tôi nhớ đến ngày hôm đó ở nhà Trần Bảo Nhi, tôi đưa ra lời thề độc với anh, mặc dù lúc đó là lấy thân phận Lâm phu nhân nhưng khi gặp lại anh, lòng tôi bỗng có chút khác lạ. Lâm Quốc Đống gọi tôi.

Cà thấy có một người đàn ông đẹp trai gọi tôi thì lập tức nhích lại gần, nhỏ giọng nói: “Bạn của cậu à?”

Tôi cũng không biết tôi và Lâm Quốc Đống có thể xem là bạn bè không, vậy thì cứ xem như là thế đi, vì vậy tôi nói: “Ừ.”

Tôi vừa mới dứt lời thì một tay của Cà đã quàng qua vai tôi, cười ha hả ôm tôi đi qua đó chào hỏi Lâm Quốc Đống: “Xin chào, chắc anh là bạn của Lạc Băng, tôi là bạn trai của cô ấy.” Cà đưa tay ra muốn bắt tay với Lâm Quốc Đống nhưng Lâm Quốc Đống lại làm như không thấy, trên mặt không hề bày tỏ thái độ gì. Cà không để ý đến điều đó, rút tay về: “Chúng tôi đi trước, có rảnh thì đến nhà chúng tôi ăn cơm, Lạc Băng làm đồ ăn rất ngon.”

Tôi không hiểu gì đã bị Cà nhét vào trong xe, quay đầu lại thì thấy Lâm Quốc Đống vẫn còn ngơ ngác đứng tựa vào cửa xe: “Cà, sao cậu nói lung tung thế?” Tôi oán giận nói.

“Khai thật đi, có phải cậu có gian tình với hắn không?” Cà hỏi ngược lại tôi.

“Cậu đừng có nói bậy!”

“Vậy thì chính là hắn ta có tình cảm với cậu.” Cà khẳng định nói.

“Mặc kệ cậu.” Nói xong tôi thắt dây an toàn lại.

“Nhìn ánh mắt của hắn, đầu heo cũng biết là hắn muốn theo đuổi cậu.”

“Người ta là đàn ông đã kết hôn, con gái cũng đã mấy tuổi rồi. Cậu đừng có ở đó mà nói bậy.”

“Ai nói đàn ông đã kết hôn không thể theo đuổi phụ nữ? Lưu Thiếu Ngôn không phải là đàn ông đã kết hôn sao?”

“Cà, từ nay về sau đừng nhắc tới Lưu Thiếu Ngôn trước mặt tớ. Tớ cho cậu biết, tớ sẽ không dây dưa với đàn ông đã kết hôn.” Vừa nghĩ tới đàn ông đã kết hôn mà còn ra ngoài ngoại tình, tôi cắn răng nghiến lợi nói.

Cà lại vui vẻ, nói: “Vậy thì tốt, tớ biết ngay là cậu thích đàn ông chưa kết hôn như tớ mà.”

Đã ở trên xe của Cà thì tôi cũng không thể không đi ăn vịt quay với cậu ấy. Trên đường về, hình như Cà nhớ tới chuyện gì đó rất quan trọng, quay đầu qua lớn tiếng nói với tôi: “Lạc Băng, lần trước tớ đi với cậu gặp Lưu Thiếu Ngôn, cậu còn chưa báo đáp tớ đấy, ví dụ như?”

“Tại sao cậu lại nhắc đến hắn ta chứ?” Tôi hận không thể đá Cà một cước, bây giờ chỉ cần nghe đến ba chữ “Lưu Thiếu Ngôn” tôi liền cảm thấy không thoải mái.

“A, không nói đến, không nói đến. Nhưng là cậu còn chưa báo đáp tớ đó.”

“Trong kế sách của Bí Đỏ có nói là phải báo đáp cậu sao?” Đối phó với hạng người như Cà, có thể quỵt nợ thì cứ quỵt.

“Vậy bây giờ tớ hỏi Bí Đỏ.” Cà thật sự lấy điện thoại di động ra gọi cho Bí Đỏ.

“Được rồi được rồi, không cần hỏi Bí Đỏ, cậu nói đi, muốn tớ báo đáp thế nào đây.” Tôi biết rõ Bí Đỏ nhất định sẽ bênh vực Cà, con nhỏ này, cứ muốn đem tôi cột chung với Cà, cô ấy còn hận không thể kêu tôi lấy thân báo đáp.

“Theo tớ đi tham gia một buổi tiệc.” Cà khó xử nhìn tôi, lại nói tiếp: “Cậu yên tâm đi, đều là mấy người trẻ tuổi, mọi người cùng nhau vui chơi một chút thôi, tớ từ Mĩ về cũng hơn nửa năm rồi, cậu xem, cũng sắp bước sang năm mới, có rất nhiều bạn bè tớ còn chưa gặp mặt nữa, cho nên tớ mới mượn cơ hội này tụ họp mọi người.”

“Cậu tìm người khác đi đi hoặc là tìm Bí Đỏ cũng được, tớ không quen vui chơi với người lạ.”

Cà đột nhiên im lặng, cậu ấy nhìn chằm chằm vào mắt tôi, nói: “Lạc Băng, có tớ ở đây, cậu không phải sợ, bọn họ phần lớn là bạn bè của tớ, đều là người tốt, nếu như có thể…”

“Cà, đến rồi.” Tôi cắt đứt lời cậu ấy, ngay sau đó xuống xe. Tôi đi lên cầu thang, quay đầu lại cười vẫy tay chào Cà, cậu ấy cũng chỉ có thể cười cười tặng cho tôi một nụ hôn gió. Tôi xoay người đi lên lầu, chỉ nghe Cà la lên ở phía sau: “Hôm đó tớ sẽ đến đón cậu.”

Lên lầu, còn chưa mở cửa ra tôi đã nghe tiếng lách cách vang lên, không phải là trong nhà có trộm chứ. Tôi còn đang do dự không biết là có nên báo cảnh sát hay không thì lại nghe thêm một tiếng “xoảng”, giống như là âm thanh của một vật bị ném vỡ. Tôi lấy chìa khóa mở cửa ra.

Phòng khách thật bừa bãi.

A San đang cầm một cái chén trong tay, thấy tôi bước vào liền ném nó đi, chạy tới ôm cổ tôi “Oa” một tiếng khóc lớn.

Tôi vừa đỡ A San ngồi xuống ghế sa lon vừa hỏi: “A San, xảy ra chuyện gì? Đừng khóc nữa, nói chị nghe.”

“Hắn, hắn không cần em nữa, hu hu hu…” A San vừa khóc vừa nói, tôi mơ hồ đoán được là chuyện gì đã xảy ra nhưng lại không thể tìm ra lời nào để an ủi cô ấy, tôi chỉ biết ở một bên đưa khăn giấy cho A San lau nước mắt.

A San đứt quãng nói, người đàn ông chuẩn bị kết hôn với cô ấy đã quen người phụ nữ khác, không cần cô ấy nữa. Lại là đàn ông ong bướm đi tìm tiểu tam, thì ra loại chuyện này ngày nào cũng xảy ra.

A San nói, khóc thút thít. Tôi nghe, đưa khăn giấy.

A San càng khóc càng đau lòng, càng nói càng xúc động, có lẽ là bị A San ảnh hưởng nước mắt của tôi cũng nhanh chóng rơi xuống.

Cứ như vậy, hai chúng tôi ngồi trên ghế sofa khóc lóc. Từ đó về sau, A San liền xem tôi là bạn tri kỷ, cô ấy nói cô ấy vĩnh viễn nhớ thời điểm lúc cô ấy thất tình tôi đã khóc cùng với cô ấy. Cũng bởi vì như thế, A San sau khi tu luyện xong “ngọc nữ tâm kinh” thì chia sẻ nó với tôi. Dĩ nhiên, đây là chuyện sau này, tạm thời không nhắc tới.

Tôi hét lớn một tiếng: “Đừng khóc!”

A San sững sờ nhìn tôi.

Tôi đứng dậy, mang dép vào, hỏi A San: “Chị hỏi em, em có hận bọn họ không?”

“Hận!” A San không chút do dự nói.

“Vậy thì đừng khóc, phải sống thật tốt, em nên biết, sự trừng phạt tàn nhẫn nhất đối với một kẻ phản bội là mình phải sống tốt hơn hắn.”

Đảo mắt một cái đã hai tuần trôi qua, tôi không chịu được sự công kích của Bí Đỏ và Cà nên đành phải tham gia buổi tiệc. Cà lái xe đến bến tàu, lúc này đã có rất đông người chờ ở đó, đợi mọi người đến đông đủ, thuyền trưởng liền cho tàu chạy về phía một hòn đảo nhỏ. Cà chào hỏi người quen, nói tôi là bạn gái của cậu ấy, mọi người cười rần lên. Bọn họ đều là những người trẻ tuổi làm tôi cũng cảm thấy mình trẻ hơn vài tuổi. Biển cả vào mùa đông hình như đặc biệt yên tĩnh, chỉ có vài đợt sóng biển ầm ĩ trên mặt biển rồi lại bị nuốt chửng vào trong đêm tối. Tôi cùng đám người xa lạ sẽ qua đêm ở một cái thôn nhỏ trên đảo.

“Thì ra em cũng tới đây.” Sau lưng vang lên giọng đàn ông vừa quen thuộc vừa xa lạ. Tôi quay đầu lại, là Lâm Quốc Đống với khuôn mặt cười như không cười.

“Chủ… Anh Lâm” Tôi dừng một chút, không gọi anh là chủ tịch Lâm.

Trần Bảo Nhi bay tới như một con bướm, cô ta mặc áo thun màu vàng nhạt với cái quần màu tím, bên ngoài là cái áo khoác lông màu xanh dương. Eo thon mảnh, tuổi trẻ bùng cháy. Lần này Trần Bảo Nhi không kích động như hai lần trước, cô ta cười để lộ ra hàm răng trắng, hai lúm đồng tiền trên mặt rất đáng yêu.

Trần Bảo Nhi thấy tôi đứng trước mặt Lâm Quốc Đống thì sắc mặt liền thay đổi. Cô ta nhìn tôi rồi lại nhìn Lâm Quốc Đống, nói: “Quốc Đống, anh, cô ấy…”

“Bảo Nhi, em đi tìm Ruth chơi trước đi, anh có vài lời muốn nói với Lạc Băng.” Lâm Quốc Đống nhỏ nhẹ nói với cô ta. Trần Bảo Nhi nhìn tôi sau đó ngoan ngoãn rời đi.

“Lạc Băng, anh chỉ là bồi Bảo Nhi đến tham gia buổi tiệc của bạn cô ấy. Lúc đầu anh không chịu, cô ấy tuyệt thực, lão Trần lại đứng ra cầu xin anh, nên anh mới…”

“Tới là tốt rồi.” Tôi cắt đứt lời Lâm Quốc Đống, anh cần gì phải giải thích với tôi, giữ lại những lời này mà đi nói với Lâm phu nhân, tại sao đàn ông luôn có lý do chính đáng để ra ngoài lăng nhăng.

Tôi xoay người đi tìm Cà, lúc này mọi người đã đến đông đủ nên bắt đầu lên thuyền, tôi đi chung với Cà. Cậu ấy thấy sắc mặt tôi không tốt liền hỏi: “Bảo bối, không phải nhiều năm như vậy mà… em còn say tàu đó chứ?”

“Làm sao cậu biết tớ bị say tàu?” Đúng là tôi bị say tàu nhưng tôi ít khi đi lại bằng tàu thuyền nên số người biết tôi bị say tàu cũng rất ít.

“Còn nhớ hồi lớp mười một chúng ta đi chơi chợ xuân không? Em ói đến tái nhợt cả người còn ngất nữa. Lúc đó anh rất lo lắng cho em nhưng anh lại quá ngu ngốc cứ khăng khăng phải tìm được lý do mới được quan tâm tới em. Anh lúc đó thật là đần, quan tâm phụ nữ thì cần gì phải có lý do chứ.”

“Chẳng lẽ không cần lý do sao?”

“Vì thích nên mới quan tâm, đây là lý do lớn nhất.”

Trời đã tối đen, từ đây có thể nhìn thấy những ánh đèn lóe lên từ phía xa, lòng tôi bất giác hoảng hốt. Tôi nhớ lại lần đi tàu cùng với Cà vào năm 16 tuổi, nghĩ tới chuyện đó đảo mắt một cái đã là chuyện mấy chục năm trước. Nhưng ký ức vẫn còn mới như xảy ra ngày hôm qua. Nhớ khi đó tôi bị say tàu, Bí Đỏ ở bên cạnh đưa thuốc và nước, Cà chỉ đứng xa xa mà nhìn, gương mặt giống như khi đang nói chuyện với nữ sinh, đỏ bừng cả lên. Tôi không biết cậu ấy đang nghĩ gì trong lòng, chỉ nghĩ là các bạn khác đang đùa giỡn với Cà.

“Lạc Băng, em có khỏe không?” Cà đưa cho tôi một chai nước tinh khiết, ngồi xuống bên cạnh tôi.

“Cũng may, chỉ là có chút choáng váng.”

“Có tiến bộ, lần trước, em ói đến mức...”

Cà còn chưa nói hết, tôi liền cảm thấy buồn nôn. Cũng may, không có ói. Cà lục tung khắp nơi tìm thuốc: “Anh rõ ràng đã cố ý chuẩn bị thuốc say tàu xe, tại sao lại không tìm thấy.” Cà đem cặp của cậu ấy hướng lên trời giũ giũ xuống nhưng cũng không tìm được nửa viên thuốc, vì vậy cậu ấy sờ sờ cái ót vẻ mặt đau lòng nói: “Thật ngại quá, hình như anh để quên thuốc ở trên xe rồi.”

“Không sao, tôi không sao.” Tôi cười cười.

“Anh ra ngoài hỏi xem có ai có thuốc hay không, em ngồi ở đây đợi anh.” Cà nói xong liền đứng dậy đi.

Bên ngoài rất ồn ào, có tiếng hoan hô, có tiếng cười, rõ ràng gần như vậy sao tôi lại cảm thấy xa đến thế. Cà đi một lúc lâu cũng không trở lại, tôi lại muốn ói nhưng không phun ra được. Loại cảm giác này so với ói còn khó chịu hơn.

“Em có khỏe không?” Là Lâm Quốc Đống.

“À, tốt.” Tôi giương mắt nhìn anh, lúc này ánh mắt của anh thật dịu dàng.

“Đi ra ngoài với anh một chút! Sẽ tỉnh táo hơn.” Anh đưa tay phải ra. Tôi nhìn anh còn anh thì yên lặng nhìn tôi. Cái ánh mắt ấy, làm tôi không thể nào kháng cự được, tôi đưa tay ra trong vô thức.

Lòng bàn tay của anh thật ấm áp, bao phủ lấy ngón tay lạnh lẽo của tôi.

Tôi theo anh đi tới đuôi tàu, ở đây không có một bóng người. Đúng là so với ở trong khoang tàu thì tỉnh táo hơn. Tôi đứng ở cột buồm hít thật sâu, Lâm Quốc Đống nắm tay tôi thật chặt. Tôi muốn rút tay lại nhưng anh lại kéo tôi về phía anh. Hơi thở quyến rũ của đàn ông thấp thoáng bao phủ cả người tôi. Anh cúi người xuống, nhẹ nhàng nói bên tai: “Cùng anh bay nhé!”

Tôi giương mắt nhìn chằm chằm anh, cố gắng muốn thoát khỏi anh. Anh vòng qua đằng sau, mạnh mẽ ôm lấy tôi. Hai tay anh cầm lấy hai tay tôi từ từ giơ ngang lên. Mái tóc dài của tôi bay bay trong gió. Tôi từ từ nhắm mắt lại, không giãy giụa nữa, trái tim bay theo gió biển, cùng bay lượn với người đàn ông ở phía sau.

Hình ảnh này hình như hơi quen thuộc.

Một cơn gió biển khẽ thổi qua, tôi đột nhiên giật mình từ cơn mộng, thoát khỏi vòng tay ấm áp của anh. Tôi tự nói với mình, Lâm Quốc Đống chẳng qua chỉ là một người đàn ông lả lơi ong bướm đã kết hôn, mà tôi, nhất định không thể làm tiểu tam, tuyệt đối không.

Tôi nhìn chằm chằm Lâm Quốc Đống, cắn chặt môi dưới, người đàn ông này, tại sao hết lần này tới lần khác có thái độ mập mờ với tôi, mà tôi, lại không thể kháng cự được.

Lâm Quốc Đống kinh ngạc nhìn tôi, đang muốn nói gì đó thì tôi đã xoay người đi.