Hưởng Tang

Chương 85-86: 85: Lỗ Thủng - 86: Lục Soát Kiệu




85: Lỗ Thủng


Tống Dao tỉnh lại lúc hoàng hôn, nàng mới vừa trải qua một giấc mộng, một giấc mộng thực đáng sợ. Trong mộng nàng thấy tiểu Kha Tử đứng bên lan can của Quảng Tụ Hiên và cúi đầu nhìn mình cười.

Hắn nói: “Tiểu Dao tỷ, bơ này mới làm từ sữa dê tốt nhất đó, bán cho tỷ hai xuyến tiền không đắt tí nào. Tỷ đừng cò kè mặc cả nữa.”

Nụ cười của hắn vẫn đơn thuần như lúc còn sống, trắng tinh như bơ đang chảy tích táp từ thùng chứa đến bên chân hắn. Tống Dao cực kỳ sợ, bởi vì nàng nhìn thấy một đôi mắt sắc bén phía sau lưng hắn.

Ánh mắt kia dán lên lưng tiểu Kha Tử, giống như hận không thể đục một cái lỗ trên đó.

“Cẩn thận……”

Nàng thét lên một tiếng cảnh báo tiểu Kha Tử nhưng giọng nàng lại bị ngăn ở trong họng, không sao phát ra tiếng. Đúng lúc này nàng thấy chân tiểu Kha Tử trượt một cái, cả người rơi về phía nàng. Thân thể hắn xuyên qua người nàng mang tới cảm xúc lạnh băng giống như một thùng nước đá dội xuống.

Nàng xoay người muốn bắt lấy hắn nhưng lại không túm được gì. Cả người hắn rơi xuống, thùng bơ cũng nện trên mặt đất bị mặt đường cứng rắn đánh tan đến chia năm xẻ bảy. Não người và bơ trắng hòa vào nhau vẩy trên mặt đất mang theo hơi thở chết chóc.

“A.” Tống Dao kêu một tiếng, lòng run rẩy mãi tựa như ngay sau đó sẽ có cái gì đứt gãy.

Sau lưng nàng truyền đến tiếng cười, Tống Dao quay đầu lại thấy nam nhân kia vẫn chưa thu tay lại, trên tay hắn vẫn còn mang nhiệt độ cơ thể của tiểu Kha Tử.

“Là ngươi, ta biết là ngươi.”

Nàng thét to về phía hắn, nhưng giọng nàng lại như bị bông lấp kín, tiếng động phát ra chỉ có rên rỉ.

Tên kia vẫn cười, nhưng trong mắt hắn lại là lạnh băng, không hề có chút ấm áp nào. Ánh mắt hắn như hai con rắn độc đang phun lưỡi.



Rốt cuộc Tống Dao cũng thét được ra tiếng, nàng đột nhiên mở to hai mắt mà bật dậy thở hổn hển mấy hơi. Lúc này nàng mới phát hiện trên lưng đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Là mộng sao?

Nàng vuốt ve cánh tay, cưỡng bách chính mình không nhớ lại một màn đáng sợ trong giấc mộng nhưng dù thế nàng vẫn không thể bình tĩnh lại. Ánh mắt lạnh băng của tên kia giống như khắc sâu trong đầu nàng, nó giống như một cái đầm lầy vây nàng ở trong đó khiến nàng không sao thoát được, chỉ có thể chìm xuống từng chút một.

Tống Dao ôm đầu, hung hăng lắc lắc sau đó lặng lẽ nói với bản thân: “Đừng nghĩ nữa, cầu xin ngươi đừng nghĩ nữa, còn nghĩ nữa sẽ điên đó.”

Nhưng một giọng nói khác lại theo sát: Vì sao hắn lại muốn giết tiểu Kha Tử? Hắn mới vừa chuyển đến mấy ngày, có thể có khúc mắc gì với một tiểu tử bán bơ chứ? Nàng thậm chí cảm thấy hắn căn bản không biết tiểu Kha Tử, bởi vì ngày đó lúc nàng mua bơ hắn cũng đi qua cửa, hai người đó chẳng có bất kỳ giao lưu gì, cũng chẳng đụng chạm hay nói năng gì.

Nếu nhất quyết phải có một cái liên hệ thì chính là nàng biết tiểu Kha Tử, còn hắn thì biết nàng……

Tống Dao cảm thấy đầu mình bắt đầu đau, điên rồi, nàng thật sự muốn điên rồi. Cái này mà cũng là liên hệ ư? Chẳng lẽ bởi vì nàng nói mấy câu với tiểu Kha Tử nên hắn phải giết người sao?

Nghĩ đến đây Tống Dao bỗng nhiên cảm thấy có chút buồn cười: Nàng đang làm gì chứ? Hắn chẳng qua vừa lúc xuất hiện ở hiện trường thôi, mặc dù nàng chán ghét hắn thì cũng không thể vì một giấc mộng mà nhận định hắn là kẻ sát nhân giết tiểu Kha Tử được.

Nàng xoay người xuống giường, khom lưng múc nước từ chậu rửa mặt vỗ lên mặt mình để bản thân trấn định hơn. Nước lạnh dán lên làn da nóng rực giống như có chút tác dụng, tâm tình nàng cũng thư thả hơn chút. Nàng duỗi tay kéo khăn mặt, nhưng trong nháy mắt khăn kéo xuống Tống Dao cảm thấy trái tim của mình lại nảy lên kịch liệt, hận không thể phá tan lồng ngực mà nhảy ra.

Nàng thấy một cái lỗ, to bằng ngón tay cái giấu sau cái khăn giống một con mắt đen nhánh.

Tống Dao như bị ma làm, không thể động, không thể tự hỏi, cũng không thể kêu ra tiếng. Nàng chỉ có thể nhìn chằm chằm cái lỗ kia, dưới chân như mọc rễ không sao di động.

Bỗng nhiên nàng nhìn thấy có thứ gì đó di chuyển khỏi cái lỗ ấy, ánh sáng lập tức tràn qua cái lỗ khiến nó không còn đen nhánh như mực nữa. Nàng bỗng nhiên hiểu ra, mới vừa rồi quả thực có người đang dán lên đó mà nhìn trộm sang bên này.



Tống Dao chậm rãi vươn tay che ngực, tuy nàng mặc một cái áo trong nhưng vẫn cảm thấy như bị người ta nhìn thấu. Hiện tại sợ hãi trong lòng nàng đã biến mất, thay vào đó là một ngọn lửa giận bùng lên, có thể cắn người bất kỳ lúc nào.

Nàng dùng tốc độ nhanh nhất đời này để mặc xong quần áo, sau đó đẩy cửa hùng hổ đi ra ngoài, xuyên qua bên cạnh anh trai và chị dâu đang nhặt rau trong sân rồi đi ra ngoài cửa chạy tới nhà bên cạnh.

Bọn họ gọi với theo phía sau nhưng nàng lại chẳng thèm để ý. Nàng “Bang bang bang” mà gõ cửa, tay khoanh trước ngực chờ đợi, ngọn lửa trong lòng càng lúc càng vượng.

Một khắc tên nam nhân kia mở cửa nàng cũng chẳng thèm nhìn hắn mà lập tức vọt vào nhà bước nhanh tới thư phòng có bức tường giáp với phòng mình rồi đẩy hết đống sách đặt trên giá dựa vào tường xuống.

Cái lỗ trên tường lập tức lộ ra, Tống Dao cười lạnh một tiếng sau đó quay đầu nhìn về phía cái kẻ mới vừa bước vào nhà. Nàng chỉ vào bức tường và chất vấn, “Khâu công tử, mỗi ngày ngươi nhìn bức tường này là đọc sách hay nhìn cái khác?”

Khuôn mặt kẻ kia vẫn trầm tĩnh như khi nàng nhìn thấy hắn ở Quảng Tụ Hiên. Hắn mỉm cười với nàng sau đó bày ra bộ dạng vô tội nói, “Ta không hiểu ý cô nương.”

Tống Dao dựng thẳng lông mày mắng, “Ngươi còn dám chống chế, cái lỗ này trước đây không hề có, chỉ sau khi ngươi chuyển tới nó mới xuất hiện. Để ta đi gọi anh trai và chị dâu của ta tới xem ngươi còn có thể nói cái gì.”

Lời này giống như bị hai vợ chồng Tống Hoàn nghe thấy bởi vì bọn họ vừa khéo xuất hiện ở chỗ cửa. Bọn họ nhìn thẳng vào nàng, biểu tình hoang mang rối loạn đi đến.

“Tiểu Dao, sao muội lại tới nhà Khâu công tử nháo chứ?” Tống Hoàn xụ mặt mắng nàng một câu sau đó lại nở nụ cười nịnh nọt mà chuyển qua tên nam nhân kia và nhẹ giọng nói, “Em gái ta là người ngay thẳng, nó không làm ngài khó xử chứ?”

Nghe hắn nói như vậy Tống Dao lập tức thấy khó thở, “Ca, hắn nhìn lén ta, huynh nhìn cái lỗ trên tường này xem, trước kia làm gì có……”

“Ta cũng không biết trên mặt tường này lại có một cái lỗ như vậy. Phòng đều là do hạ nhân thu dọn, lúc ta tới thì cái lỗ bị một chồng sách lấp kín nên ta cũng không để ý. Mấy ngày nay ta bận thu dọn đồ nên cũng không đọc sách, vì thế cũng không biết gì.” Hắn mang theo biểu tình áy náy giải thích với Tống Hoàn sau đó lại nói, “Ta sẽ cho người lấp kín cái lỗ này, quấy nhiễu tới Tống cô nương đúng là ta xin lỗi.”

Hắn nói cực kỳ khách khí, lại chuẩn xác khiến Tống Dao vừa gấp vừa đỏ mặt, “Ngươi nói bậy, cái lỗ này rõ ràng chỉ mới xuất hiện, trước kia căn bản không có.”


86: Lục Soát Kiệu


“Tiểu Dao.” Tống Hoàn quát lớn một tiếng sau đó đi lên kéo tay áo nàng, “Khâu công tử là dòng dõi thư hương, sao có thể là kẻ tiểu nhân trong miệng muội được.

Mau theo ta về, đừng nháo nữa.”
“Ca, huynh không tin muội ư?” Tống Dao kinh ngạc hỏi.

Anh trai nàng tuy không có bản lĩnh gì, lại thích đánh bạc nhưng nàng không nghĩ tới khi gặp chuyện hắn lại yếu đuối thành bộ dạng này.

Cha mẹ đã mất sớm, một nữ hài tử như nàng còn có thể cầu ai vì mình làm chủ đây? Chuyện này vốn không rõ ràng nhưng chẳng ai giúp nàng.
“Khâu công tử, thật sự xin lỗi chúng ta sẽ mang tiểu Dao về nhà ngay, ngài ngàn lần đừng để trong lòng.

Nhưng nói gì thì nói, không đánh không quen nhau, hiểu lầm giải quyết rồi về sau hai nhà chúng ta càng thêm thân thiết.” Trần Tuệ vừa cười vừa đẩy lưng Tống Dao.
Tống Dao tâm như tro tàn mà bị hai người kia kéo ra khỏi Khâu gia, nàng cũng không giãy giụa.

Nhưng đến nhà mình rồi, lúc uống thuốc nằm lên giường nàng bỗng hiểu ra ý của chị dâu lúc nói câu kia.

Nàng không nhịn được kinh ngạc, cứ thế bất chấp bản thân còn đang đổ mồ hôi mà khoác áo ngoài đi ra hỏi anh trai và chị dâu, “Hai người…… sẽ không…… sẽ không đồng ý cái gì với họ Khâu kia chứ?”
Tống Hoàn đặt mạnh đôi đũa lên bàn mắng, “Mở miệng là họ Khâu còn ra thể thống gì.


Người ta có tên có họ, là Khâu Nhiên.

Còn nữa, Khâu công tử là chồng tương lai của muội, về sau thấy người ta muội phải nói chuyện khách khí một chút nhớ chưa?”
Lời này giống như sét bổ thẳng xuống khiến tinh thần Tống Dao cực kỳ hoảng hốt.

Trong lúc nhất thời nàng cũng không biết bản thân mình đang ở nơi nào.

Nàng phải túm lấy khung cửa mới miễn cưỡng đứng vững sau đó lại nhìn lên thì phát hiện cả anh trai và chị dâu đều vùi đầu trong bát, nhanh chóng lùa cơm, không khác gì hai con rùa rụt đầu.
“Muội không gả, muội thà chết, thà vào am làm nhi cô cũng không gả cho hắn.”
Tống Dao cắn môi nói ra những lời này, nhưng nàng còn chưa dứt lời Tống Hoàn đã vứt đũa lên bàn, sức lực to đến độ đũa kia gãy làm hai.
“Muội chết thì chết, nhưng muội muốn cả nhà cùng chết theo muội hả?” Lúc rống xong những lời này giọng hắn lập tức mềm xuống, mắt cũng rưng rưng.

Hắn đứng dậy, chậm rãi đi tới bên cạnh Tống Dao, cầm lấy bàn tay không chút độ ấm của nàng nói, “Tiểu Dao, ta cũng không muốn hấp tấp gả muội cho hắn, dù sao hắn cũng mới chuyển tới đây được vài ngày, chúng ta cũng chưa hiểu rõ.

Nhưng mấy ngày muội bị bệnh có người tới cửa đòi nợ, bọn chúng hung thần ác sát, la hét ầm ĩ nói muốn lấy mạng cả nhà chúng ta.

Nếu không phải có Khâu công tử đến giải vây thì có lẽ lúc muội tỉnh lại đã không thấy ca ca nữa rồi Hơn nữa, chị dâu muội…… nàng lại mới có thai.

Chúng ta cũng bị buộc đến bất đắc dĩ…… Tiểu Dao, coi như muội thông cảm cho chúng ta, cũng nghĩ tới cha mẹ.

Hai người họ chờ ôm cháu từ nhiều năm nên lúc nhắm mắt cũng chưa thể an tâm, muội không thể……”
“Là hắn đề nghị hay các người đề nghị?” Những đạo lý hắn nói Tống Dao đương nhiên hiểu, nàng cũng biết mình chẳng thể phản bác cái nào.

Nhưng hiện tại trong đầu nàng chỉ có một câu hỏi này.
“Là Khâu công tử, nhưng cũng không thể coi như hắn đề nghị.

Hắn chẳng qua chỉ thuận miệng hỏi một câu muội đã định thân chưa, sau đó chúng ta cứ thế nói tới chuyện này……”
Những lời Tống Hoàn nói tiếp theo Tống Dao chẳng nghe được chữ nào.

Nàng chỉ cảm thấy trước mặt mình có một cái bẫy cực kỳ nguy hiểm, nó đang há miệng chờ nàng tới gần.
***
Ba tháng sau Tống Dao gả cho Khâu Nhiên.

Tân phòng của hai người cũng không phải gian nhà cạnh Tống gia mà là căn nhà cũ của Khâu gia ở ngoại ô.

Theo Khâu Nhiên nói thì cha mẹ hắn còn ở đó cho nên sau khi thành thân bọn họ vẫn phải ở với trưởng bối.

Còn gian nhà ở trong thành này chẳng qua là hắn thuê để ở tạm thời nhằm tiện làm việc, tân nương tử cũng không thích hợp ở chỗ này.
Tuy Tống Hoàn cảm thấy em gái gả hơi xa nhưng cũng không có đạo lý phản bác nên dứt khoát vui vẻ đồng ý và không ngăn cản.
Vào ngày đón dâu Khâu Nhiên thuê kiệu hoa tám người nâng đi vào Tống gia, vẻ vang mà đón Tống Dao đi.

Trước khi lên kiệu, căn cứ theo phong tục địa phương thì một người nhà gái sẽ cầm nến đỏ và gương soi vào trong kiệu.

Thế này gọi là đuổi oan quỷ giấu trong kiệu, cũng chính là “Lục soát kiệu”.
Phong tục này nghe thì dọa người nhưng kỳ thật đã kéo dài mấy trăm năm, hiện tại chẳng qua chỉ là hình thức, mọi người làm để thêm cát lợi chứ chẳng ai thực sự để trong lòng.
Chuyện này đương nhiên là do chị dâu của Tống Dao là Trần Tuệ làm.

Đầu tiên nàng ta để hai nha hoàn Khâu Nhiên mang tới đỡ Tống Dao đứng trong sân chờ, còn mình thì cầm cây nến đỏ đang cháy hừng hực và một cái gương đi tới bên kiệu cười hì hì nhờ kiệu phu vạch tấm mành kiệu lên.
Bên trong kiệu rất rộng, lại sơn son thiếp vàng, tinh xảo hoa lệ giống một cái bàn thờ Phật được đúc từ vàng.

Trên tấm đệm tinh xảo có thêu đồ án “Cá vàng nghịch hoa sen”, tay nghề thêu đúng là cực kỳ tinh vi.

Bốn góc treo quả cầu bằng vải nhiều màu, vừa nhìn đã biết là tỉ mỉ sắp xếp.
Chị dâu Tống Dao rất là đắc ý nhưng cũng có chút ghen ghét.

Lúc nàng ta gả cho Tống Hoàn chẳng có kiệu mà ngồi, càng đừng nói tới một cỗ kiệu tám người nâng xa hoa thế này.

Nhưng hiện tại cũng không phải lúc nghĩ những cái này, một tay nàng ta cầm cây nến, một tay cầm kính chiếu một vòng bên trong sau đó chuẩn bị rời đi.

Nhưng lúc ánh nến chiếu tới mặt kính kia nàng ta nhìn thấy có thứ gì đó lung lay trong gương, không phải ngọn lửa nhưng còn đỏ rực rỡ hơn cả ngọn lửa.
Là cái gì vậy?
Một chân nàng ta đã chui ra ngoài, một chân khác vẫn còn trong kiệu, mắt nhìn chăm chú vào cái gương trên tay.
Nàng ta thấy một nữ nhân đội mũ phượng, quàng khăn voan, châu ngọc vòng quanh.

Nàng kia ngồi ngay ngắn trong một cái kiệu giống hệt cái trước mặt.
Nữ nhân kia thực đẹp, da thịt hơn tuyết, đôi mắt đẹp như làn thu thủy, nếu phần da thịt phía dưới cổ áo không lộ ra thì có thể nói nàng ta chính là một mỹ nhân không có tỳ vết.
Nhưng từ chỗ cổ áo của nàng ta liên tiếp có giòi bọ rơi bùm bùm xuống, có mấy con còn rơi trên cổ tay áo.

Trần Tuệ chỉ cần nhìn thấy vậy đã đủ biết bộ dạng bên dưới hoa phục của nàng ta là thế nào rồi……
“Không tham hào kiệt, không tiếc kiêu xa, nguyện sống chung chăn, chết chung huyệt ……” (Tây Sương Ký)
Nữ nhân kia đọc một câu mà Trần Tuệ không hiểu lắm, sau đó đột nhiên lướt ánh mắt qua nhìn chằm chằm nàng ta.
Ngọn nến chợt tắt, Trần Tuệ chỉ cảm thấy hơi lạnh ập tới, bên trong còn mang theo tiếng khóc quái dị.

Nàng ta hoảng loạn lùi về sau, giày trượt một cái thế là cả người ngã dúi dụi về phía đám kiệu phu.