Hưởng Tang

Chương 379: Thành Chết






A Ân không để ý đến nàng mà móc một nắm cỏ từ cái áo choàng rách tung tóe kia sau đó xoa nát đắp lên miệng vết thương của con khổng tước.
Mục Tiểu Ngọ cười lạnh, “Giúp nó cầm máu, ngươi thật sự sợ còn chưa chơi đủ thì nó đã chết……”
Lời phía sau của nàng bị một tiếng k.êu rên đãnh gãy, nữ nhân kia hình như đau quá rồi nên bắt đầu cất tiếng chửi thê lương, nàng ta dùng những từ hạ lưu th.ô tục khiến người ta mặt đỏ tai hồng, cực kỳ khó nghe.

A Ân lại có vẻ như đã quen, hắn vội đi về phía ngôi nhà gỗ, lúc đi qua bên người Mục Tiểu Ngọ họ thấp giọng nói một câu, “Ngươi muốn biết gan khổng tước sống có tác dụng gì thì cũng tới mà xem.”
Lúc hắn nói những lời này thì nữ nhân kia lại mắng một câu th.ô tục.

Không chỉ mắng A Ân mà nàng ta còn mắng cả chính bản thân mình.

Sắc mặt đứa nhỏ hơi ngưng lại, hai má ửng đỏ nhưng vẫn không nói lời nào mà đi về phía căn nhà sàn.
Mục Tiểu Ngọ đi theo hắn, tới bên phòng nàng thấy một tay A Ân bám cầu thang cố sức trèo lên, một tay kia vẫn bảo vệ lá gan khổng tước thật tốt.


Lúc này nàng đã hiểu: Khổng tước làm việc ác nhưng gan của nó có thể giải trăm độc, nếu dùng gan sống thì chính là linh dược trị nhọt độc.
Nàng không đi qua nữa mà chỉ đừng trước cửa phòng và nhìn hai mẹ con nhà kia không chớp mắt.
“Mụ mụ, ngài nhịn một chút.” A Ân di chuyển tới phía sau nữ nhân kia, vừa vạch áo nàng ta lên thì một mùi tanh tưởi khó ngửi đã bay tới.

Nữ nhân kia ăn đau thì mắng một tiếng và duỗi tay muốn đánh hắn nhưng thể lực của nàng ta sớm bị bệnh tật triền miên hao hết.

Cánh tay nàng ta chỉ hơi hơi nâng lên một chút đã rơi trên sàn nhà.
A Ân không hề buồn bực, lòng bàn tay hắn chà xát mài nhỏ lá gan khổng tước tròn trịa kia sau đó dùng động tác mềm nhẹ nhất bôi mật lên phía sau lưng mẹ mình.
Bầu trời bỗng nhiên đổ mưa, thời tiết Chân Lạp trước giờ đều như thế, chợt mưa chợt tạnh, thay đổi thất thường.

Mục Tiểu Ngọ không trốn mưa, cả người mồ hôi dính nhớp của nàng được nước mưa cọ rửa nên cảm thấy thoải mái không ít.

Cách màn mưa, nàng nhìn vào trong phòng thấy nữ nhân kia hình như cũng thoát khỏi đau đớn.

Nhưng thể lực của nàng ta đã hết, vì thế đau đớn chỉ hơi giảm nàng ta đã nặng nề thiếp đi.
A Ân chậm rãi đứng thẳng người, nhưng vì quỳ gối trên mặt đất lâu nên chân hắn hơi run lên.
“Chê cười rồi.” Hắn nhìn về phía Mục Tiểu Ngọ, trên mặt vẫn là vẻ bình tĩnh không gợn sóng.
Mục Tiểu Ngọ gật đầu với hắn sau đó duỗi tay lau giọt mưa trên trán, “Nàng ta bị bệnh gì mà hung hiểm như thế?”
A Ân lộ ra nụ cười có chút thê lương và nói, “Nàng cùng nam nhân kia kết hợp, sau khi có ta thì bị bệnh.”
Mục Tiểu Ngọ bỗng nhiên hiểu rõ vì sao hai mẹ con nhà này lại bị mọi người bài xích, cũng hiểu nguyên nhân nữ nhân kia mang bệnh.

Nàng cũng hiểu vì sao A Ân lại có thể ngay lập tức khống chế khổng tước trong tay.
Hắn là con của yêu quái, mẹ hắn vì sinh con nối dõi cho người phàm mà đánh đổi cả bản thân nhưng nam nhân kia cuối cùng vẫn rời bỏ bọn họ, để lại hai mẹ con họ tùy tiện sống lang bạt.
Cái gọi là trăm sông đổ về một biển cũng chỉ là vọng tưởng mà thôi……
“Ngươi không phải người ở đây, vậy ngươi và đồng bạn của mình tới đây bằng cách nào?” Sau khi trầm mặc thật lâu A Ân mới mở miệng hỏi.

“Thuyền của chúng ta gặp bão nên bị hủy, chỉ còn chúng ta sống sót.” Nàng lời ít mà ý nhiều đáp.
“À?” A Ân hơi nhíu mày sau đó gục đầu xuống giống như đang nghiêm túc suy nghĩ.
Bộ dạng muốn nói lại thôi của hắn khiến Mục Tiểu Ngọ tò mò, “Có cái gì không đúng sao?”
A Ân đi ra khỏi phòng và ngồi xuống trước cửa, ánh mắt xuyên qua mưa bụi nhìn sâu vào trong rừng, “Nơi này sắp biến thành một tòa thành chết rồi.” Mờ mịt lan ra, mặt mày hắn cũng bị gió thảm mưa sầu nhuộm u buồn, “Gần đây ta phát hiện đã lâu chưa có người tới tòa thành này, không những thế, người bên trong cũng không ra ngoài được.

Nhưng ngoài ta thì hình như chưa có ai phát hiện ra.”
Một chuỗi bọt nước rơi xuống từ lá cây, rơi xuống cổ Mục Tiểu Ngọ sau đó trượt theo cột sống của nàng mang theo lạnh lẽo.

Không phải nàng chưa trải qua chuyện phong thành, lúc ở Đại Danh thành bọn họ bị một bức tranh tết nhốt trong thành, phải vất vả lắm mới thoát ra được.

Lúc ấy tình thế nguy hiểm, mỗi người đều thấy bất an.

Nhưng vì sao người ở đây lại không phát hiện ra chứ?
“Việc này thực sự cổ quái, ta phát hiện những người muốn ra khỏi thành luôn thay đổi chủ ý nửa đường, hoặc bị chuyện khác gọi về, hoặc dứt khoát vòng trở về trong vô thức.

Tóm lại gần nửa tháng nay không có ai rời khỏi thành cả.”
A Ân nói lời này đã giải đáp nghi vấn trong lòng nàng, nhưng đồng thời cũng khiến nàng kinh hãi: Tranh tết tuy hung hiểm nhưng tốt xấu gì nó cũng lộ khuôn mặt ra ngoài, còn cái thứ giấu quanh thành trì này đến tột cùng là cái gì? Sao nó có thể ảnh hưởng tới suy nghĩ của người ta như vậy?
“Ngươi đã đi qua thành trì chưa? Có phát hiện gì không?” Nàng hỏi A Ân.
Đứa nhỏ cắn cắn môi nói, “Bên trong sương mù có thứ sẽ cắn người.” Hắn nhìn Mục Tiểu Ngọ, trong ánh mắt lập loè nỗi sợ hãi hắn cố gắng che giấu, “Còn có rất nhiều người chết, rất nhiều rất nhiều.”
***
Từ cánh rừng nơi  Ân ở đi lên nửa dặm sẽ tới biên giới phía tây của Cống Bố thành.
Không sai, thành nhỏ ven biển miền nam của Chân Lạp này tên là Cống Bố.

Mục Tiểu Ngọ biết nơi này, thậm chí nhiều năm trước lúc nàng vẫn còn là Tang đã từng tới đây khi truy đuổi một con giao long màu bạc.


Chẳng qua thời gian đã lâu, ký ức của nàng cũng trở nên mơ hồ, hơn nữa sắc trời tối tăm khiến nàng nhất thời không nhận ra.
Rễ phụ của cây đa bị gió thổi sàn sạt lắc lư trái phải giống như quỷ ảnh.

Mưa còn chưa ngừng, thỉnh thoảng nó sẽ nện xuống tán lá trong rừng vang leng keng, bắn lên những sợi sương mù nhàn nhạt.
Sương mù…… hình như ngày càng dày đặc……
Mục Tiểu Ngọ đứng lại bất động và nhìn những đám sương mù cuộn lên từ mặt đất và tỏa khắp không trung.

Ánh mắt nàng dần đọng lại: Chỗ này thực sự cất giấu thứ sẽ cắn người như A Ân nói sao?
Nghĩ thế nên nàng lập tức gọi châm đồng tới.

Một ngọn lửa nhỏ bốc lên, trong màn mưa rừng chút ánh sáng này có vẻ đặc biệt sáng giống như có thể đâm thủng mọi hỗn độn và hắc ám, ép những thứ hủ bại thối rữa kia về nơi chúng vốn nên ở.
“Đi đi.” Nàng nhìn châm đồng trong tay và nhẹ nâng lên trước khi ném nó ra ngoài.

Châm đồng quay quanh người nàng một vòng, sau đó đón gió mà bay thẳng ra ngoài.

Mắt thấy nó sắp chạm vào đống sương mù màu trắng thì ngọn lửa phía trên bỗng chốc tắt ngúm.
Mục Tiểu Ngọ bất giác “hả” một tiếng, năm ngón tay nắm chặt muốn thu nó lại.

Nhưng bỗng bên tai nàng vang lên tiếng “thình thịch”, châm đồng kia lại không nghe sai bảo mà chui vào sương mù, giống như rơi vào một cái hồ sâu không thấy đáy.