Hưởng Tang

Chương 372: Bất Đắc Dĩ






Ngày mùng 7 tháng 5 năm Bính Tử, mọi sự đã chuẩn bị xong.
Bờ biển bị bao phủ trong sương mù hơi mỏng, mặt trời còn chưa ló rạng, mặt biển có gió ấm thổi tới mang theo hơi ẩm lạnh lẽo.
Cung Minh Châu vác hai mắt sưng vù chỉ huy đám hạ nhân dọn hết rương này tới rương kia lên thuyền.

Cứ thế Mục Tiểu Ngọ rốt cuộc không nhịn được đi tới vỗ vai ông ta, “Không phải cha hủy toàn bộ nhà ở rồi mang cả ngói lên thuyền đó chứ?”
Nghe thấy tiếng con gái thế là Cung Minh Châu lại càng u sầu, cả người run lên muốn ôm con gái khóc lóc một phen.

Mục Tiểu Ngọ vội bịt miệng ông ta, “Không may mắn, chẳng qua con chỉ đi xa một thời gian, cha làm như sinh ly tử biệt chẳng phải đang trù con à?”
Nghe vậy Cung Minh Châu quyết đoán thu lại tiếng khóc đã lên tới cổ sau đó nghẹn ra một nụ cười còn khó coi hơn khóc, “Thuận buồm xuôi gió, đi sớm về sớm.”
“Đúng rồi,” Mục Tiểu Ngọ lau nước mắt cho lão đầu nhi và nhẹ nhàng nhéo nhéo má ông ta, “Cha ở nhà phải ngoan, chờ con về.”
Nói xong nàng đi theo gia đinh trèo lên cầu ván và lên thuyền.

Mục què đã ở đó chờ nàng, bên cạnh là Triệu Tử Mại và Bảo Điền.


Hiện tại Triệu Tử Mại đang bị hai con hải âu tranh đoạt thức ăn hấp dẫn lực chú ý nên nghiêng đầu dùng con ngươi đen nhánh sáng lấp lánh mang theo tò mò và ý cười chỉ có trẻ con mới có để nhìn cảnh kia.

Lúc thấy Mục Tiểu Ngọ đi lên hắn bỗng chốc rũ mắt, hơi ngoảnh đầu đi sau đó mới hơi ngước mắt rồi cười cười gọi, “Tiểu Ngọ.”
Mục Tiểu Ngọ đi đến bên cạnh hắn hỏi, “Chúng ta sẽ ra biển, Tử Mại có sợ không?”
Triệu Tử Mại lắc đầu, “Cha nói đó là nơi ông ấy đã đi qua khi còn trẻ, hiện tại có Tiểu Ngọ cùng đi nên ta không sợ.”
Đúng vậy, có cái mà sợ đâu, đó là địa bàn của nàng.

Nàng từng ở nơi đó đại sát tứ phương, dũng khí nuốt cả non sông, đạp vạn yêu ma quỷ quái dưới chân.

Hiện tại chẳng qua nàng chỉ về nhà dạo một vòng thì có gì phải sợ?
Triệu Văn An là người cuối cùng lên thuyền.

Vốn dĩ ông ta phải tới Uy Hải Vệ nên cũng thuận đường đi với bọ họ một đoạn.

Lúc đi qua Cung Minh Châu ông ta nghe thấy tiếng khụt khịt cố nén thế là rất khó hiểu, “Lúc Cung huynh khuyên giải an ủi ta không phải nói rất rõ ràng ư? Sao tới phiên ông tiễn đưa con gái thì lại …… lại có bộ dạng này?”
“Ông được lợi còn khoe mẽ.

Rõ ràng ông còn được ở trên thuyền với con trai mình thêm mấy ngày vì thế mới cố ý khoe khoang với ta hả?” Tuy Cung Minh Châu đang thương tâm cực kỳ nhưng miệng lưỡi vẫn không hề thua kém.
Triệu Văn An nghẹn hết cả lời, sau đó ông ta thở dài đi lên thuyền, nhưng còn chưa bước được bước nào đã nghe thấy Cung Minh Châu ở phía sau than một tiếng, “Chuyện khác còn dễ nói, chẳng qua chiến sự trên biển hiện tại ngày càng khốc liệt, tình thế thay đổi trong nháy mắt, ta sợ bọn họ …… một đi không trở lại, cuối cùng lại rơi vào ly biệt.”
Lòng Triệu Văn An như bị đâm một cái, ông ta quay đầu lại liếc nhìn đồng liêu của mình sau đó moi hết cõi lòng cũng không tìm được lời nào để an ủi.

Cuối cùng ông ta đành quay người tiếp tục đi về phía trước, ai biết Cung Minh Châu lại nói chuyện, “Sau khi Ngọc Thành chết ta đã chẳng còn tâm tư nào với quan trường, chỉ muốn tìm một chỗ yên lặng cùng nữ nhi dưỡng lão sống vui vẻ.

Nhưng chỉ một tâm nguyện nho nhỏ ấy cũng khó đến thế sao?”
“Cung huynh còn dám mơ mộng, đáng tiếc cho lão phu đến cái ý nghĩ đó cũng không dám có,” Triệu Văn An nhìn một áng mây nơi chân trời.


Vốn nó đang tụ thành một đóa nhưng hiện tại bị gió thổi tan thành từng mảnh mây trắng trôi nổi giống như nước lan ra, “Ta sợ một khi mình có ý nghĩ đó thì sẽ sinh ra ý niệm xằng bậy, sau đó phiền não sẽ tới.”
Cung Minh Châu dừng một chút, ánh mắt nhìn bóng dáng mang theo vài phần tịch liêu phía trước, “Triệu đại nhân chấp trưởng ấn soái, quả thực là may mắn của triều ta.

Nhưng phía sau gánh nặng này là biết bao luyến tiếc và bất đắc dĩ, trước kia Minh Châu không hiểu, hiện tại cũng coi như biết được.”
Nói xong ông ta bước về phía trước và chắp tay khom người hành lễ, “Cung Minh Châu thay mặt thiên hạ thương sinh cảm tạ Triệu đại nhân.”
Triệu Văn An không quay đầu lại nhưng cổ nghẹn đắng, đôi mắt hơi chua xót, “Cung huynh, ngươi nói xem năm ấy nếu ngươi và ta đều không được phía trên thưởng thức mà chỉ làm quan nhỏ một nơi, bên cạnh có con cái vây quanh thì liệu có phải là việc may mắn không?”
Cung Minh Châu không trả lời, bởi vì đáp án đã ở trong lòng hai người.
“Triệu đại nhân, bảo trọng.”
***
Ngày tháng trên thuyền trôi qua thật nhanh, có người vì mới mẻ nhưng có người lại vì quý trọng thời gian ngắn ngủi.
Mắt thấy chỉ còn hai ngày nữa là phải chia xa thế là luyến tiếc trong lòng Triệu Văn An ngày một nồng đậm.

Ông ta hận không thể thời khắc đều canh giữ bên cạnh con mình, khắc ghi nhất cử nhất động của hắn vào lòng.
Ông ta luôn có dự cảm không tốt, giống như một cái xích đu chợt cao chợt thấp trong lòng khó mà an ổn.

Nhưng ông ta không dám nói ra miệng, vì sợ vừa nói ra ngoài thì chuyện xấu sẽ thành thật.

(Truyện này của trang Rừng Hổ Phách) Nhưng mỗi lúc thế này chỉ cần nhìn thấy bộ dạng bình thản của Mục Tiểu Ngọ là bất an trong lòng ông ta lại an ổn hơn nhiều.

Ông ta biết nàng sẽ trông chừng Tử Mại, dùng mọi thứ nàng có để bảo vệ vận mệnh nhiều chông gai của hắn.

Nếu không có đảm bảo này thì nàng sẽ không khăng khăng muốn dẫn hắn tới Chân Lạp.
Gió hơi lớn, thân thuyền đong đưa, Triệu Tử Mại vừa thả lỏng thì cái trống bỏi trong tay đã theo boong tàu văng ra xa.

Hắn hoảng hốt muốn đuổi theo nhưng chân không thăng bằng thế là cả người nghiêng qua một bên.


May mắn một đôi tay kịp thời đỡ lấy eo hắn mới giúp hắn không ngã.
“Trống bỏi,” trong lòng còn nhớ thương đồ chơi thế là hắn vội vã chạy về phía nó nhưng lúc nhìn thấy đôi mắt phía sau thì lòng hắn nảy lên.

Chợt có một dòng nước ngọt ngào như mật hoa chảy tràn, len lỏi từng ngóc ngách trong lòng hắn.
“Tiểu Ngọ,” hắn gọi nàng một tiếng sau đó đột nhiên nói lắp, “Bộ quần áo này của ngươi thực…… …..

thực đẹp……” Nói tới đây bỗng nhiên hắn lại nghĩ tới trống bỏi thế là vội chỉ về phía trước nói như cầu cứu, “Trống, trống của ta.”
Vừa dứt lời thì trống bỏi đã thình lình xuất hiện trước mặt hắn, Triệu Văn An đưa nó cho hắn, “Đây, của con đây, gió lớn nên con phải nắm chặt, nếu không rơi xuống biển là không lấy lại được đâu.”
Triệu Tử Mại vui mừng khôn xiết nói cảm tạ sau đó đón lấy cái trống và nhẹ nhàng lắc lắc.

Hắn hơi ngửa đầu, ánh mặt trời từ phía trên rơi xuống nhuộm lông mi của hắn thành màu vàng kim, con ngươi đen nhánh cũng được cọ rửa nên phai nhạt đi đôi chút.

Chúng trở nên sáng trong, đẹp như không có thật.
Hắn vốn có bề ngoài cực tốt, hiện tại con ngươi tràn đầy vẻ vô tội ngây thơ làm người ta nhìn thấy sẽ sinh ra thương tiếc.

Nhưng rồi bọn họ vẫn không nhịn được nhìn hắn, tuấn tú và đơn thuần hợp lại bên nhau chính là sức mạnh không ai có thể kháng cự được, với Mục Tiểu Ngọ cũng thế.
Nàng thấy bản thân như một kẻ háo sắc, vì thế vội nghiêng đầu đi nhìn mặt biển và trời xanh.

Lúc này Triệu Văn An ở phía sau ho nhẹ một tiếng, “Tiểu Ngọ, rốt cuộc thì Địch Chân là dạng người gì?”