Hưởng Tang

Chương 371: Thuyết Phục






“Vậy Địch Chân lấy hồn phách của Tử Mại để làm gì?”
Lúc hỏi những lời này Triệu Văn An phát hiện giữa mày Mục Tiểu Ngọ có thêm chút buồn bã, “Đại nhân là người thông tuệ nhưng có lẽ ngài cũng khó mà đoán ra nguyên nhân Địch Chân giết hại Tử Mại.”
Nàng bật cười, “Tuy Địch Chân bám vào cơ thể Tử Đồng nhưng lúc bị hắn bám vào người Tử Đồng đã chết.

Nếu chủ nhân cái xác kia không phải Tử Đồng thì vì sao kẻ đó còn phải cuốn lấy Tử Mại không buông chứ? Hắn cũng đâu cần giết Tử Mại ngay vào lễ đại thọ của Thái Hậu làm gì?”
Triệu Văn An nhẹ giật giật môi, “Bởi vì ngươi.”
Mục Tiểu Ngọ gục đầu, thật lâu mới cười khổ và nói, “Ta và Địch Chân đánh nhau mấy trăm bận, từ trời nam đến biển bắc, lên trời xuống đất, ở một lần cuối cùng hắn đã nói với ta một câu: Bất kỳ kẻ nào đã từng trải qua nỗi khổ ta đã phải chịu thì việc ác bọn họ làm ra ắt sẽ không ít hơn ta.

Khi ấy ta chỉ nghĩ hắn nói thế để kéo dài thời gian nên không để ý lắm.

Nhưng không nghĩ tới chấp niệm của hắn với thiên thẩm lại thấm vào cốt tủy, sâu đến độ hắn phải giết Tử Mại để ta hiểu được lăng nhục và thống khổ của hắn.”

“Chương Sinh Nhất là một kẻ tội ác chồng chất.

Hắn đưa một kẻ như thế tới chính là muốn ta phải trả giá lớn vì lúc trước đã coi thường hắn.

Hắn muốn ta chính mắt thấy thiên thẩm, thấy Tử Mại phải chết, muốn ta hối hận với lựa chọn lúc trước.” Mục Tiểu Ngọ thở dài một cái mới nói tiếp, “Tất cả những việc này đều là tính toán của hắn, từ cái nhẫn ban chỉ đầu dê, tới việc triệu hồi oan hồn của Chương Thiên Nhất, còn có điểu trảo chứng kia.

Không sai, chứng bệnh của Chương Sinh Nhất và của Tử Mại căn bản là yêu thuật của Địch Chân biến ảo thành.”
Triệu Văn An nhíu mày tàn nhẫn, “Thế nên Tử Mại chỉ là vật hy sinh để hắn trả thù ư?”
“Cũng không thể hoàn toàn nói thế,” Mục Tiểu Ngọ đứng dậy, ánh mắt nhìn về phía xa, “Tử Mại xác thật đã giết người, tuy người nọ đã chết trước khi hắn ra tay nhưng khi hắn động sát tâm thì cũng đã là người có tội.

Nhưng hắn bị Địch Chân giết hại, sau đó lại được ta cứu về, vậy cũng coi như đã chết một lần và đã chuộc lỗi của mình.”
“Vậy hắn hiện tại chính là người trong sạch?” Triệu Văn An nhanh chóng hỏi một câu này.
Mục Tiểu Ngọ quay đầu nhìn ông ta và nở nụ cười xán lạn, “Cực kỳ trong sạch, không có một vết nhơ nào.”
Triệu Văn An thở ra một hơi, ngay sau đó trên mặt lại lộ khổ sở, “Nhưng…… nhưng hắn còn có thể tốt lên sao?”
“Chỉ cần tìm được phần hồn phách bị Địch Chân lấy đi thì hắn đương nhiên có thể tốt lên,” Mục Tiểu Ngọ siết nắm tay, khóe miệng là một nụ cười lạnh, “Đại nhân, ngài biết mèo đùa bỡn con mồi thế nào không? Lúc đầu nó sẽ không tung sát chiêu mà chơi đủ rồi mới giết.

Hắn giam cầm hồn phách của Tử Mại chính là để dụ ta qua.”
Nàng lại cười một chút, “Địch Chân thích chơi thì ta chơi với hắn một ván.

Nhưng khi nào trò chơi này kết thúc và kết thúc thế nào thì đều do ta định đoạt.”
Triệu Văn An khẽ lắc đầu, “Biết rõ núi có hổ mà còn lên núi, đây không phải việc kẻ khôn ngoan nên làm.”
“Không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con, vì Tử Mại ta cần phải đánh cuộc một phen,” Mục Tiểu Ngọ nhẹ nhướng mày, đôi mắt xoay một vòng, “Vào thời điểm thế này cần cái do dự của kẻ khôn ngoan hay cái bồng bột của kẻ thất phu thì đại nhân hẳn rõ hơn ta đúng không?”
Trong phòng truyền ra một tiếng ngáp thật dài, Tử Mại đã tỉnh.


Hắn hừ hừ vài tiếng và bắt đầu tìm cha, gọi vài tiếng không thấy ai đáp thế là hắn xuống giường đẩy cửa ra ngoài.
“Cha.” Nhìn thấy Triệu Văn An là mắt hắn sáng lên, vừa định đi tới hắn lại nhìn thấy Mục Tiểu Ngọ đứng bên cạnh.

Vì thế hắn dừng bước, tay cào cào đầu, trên mặt lộ ra tươi cười có chút thẹn thùng, ánh mắt lắc lư không dám nhìn nàng quá nhiều.
Trong một khắc này Triệu Văn An đã hạ quyết tâm: Tồn tại đương nhiên là tốt, nhưng chỉ có dũng cảm đối mặt với cuộc đời thì sự tồn tại ấy mới có ý nghĩa.

(Hãy đọc thử truyện Thiên Kiều của trang runhophach.com) Tử Mại nhất định phải tốt lên, cần phải khỏi bệnh, chỉ có thế hắn mới có thể đường hoàng theo đuổi những gì mình muốn.
“Đại nhân đồng ý sao?” Mục Tiểu Ngọ thử thăm dò và hỏi một câu.
“Ừ,” Triệu Văn An mơ hồ đáp lời và đứng dậy muốn đi về phía con mình, ai biết đột nhiên ông ta lại giật mình dừng bước quay đầu nhìn về phía Mục Tiểu Ngọ, “Tiểu Ngọ, có chuyện ta vẫn không rõ ràng, không biết ngươi có thể giải thích nghi hoặc cho lão phu không?”
Mục Tiểu Ngọ đang nỗ lực nắm bắt ánh mắt của Triệu Tử Mại lại nghe thấy Triệu Văn An nói chuyện.

Đúng lúc ấy nàng cũng túm được ánh mắt tên kia thế là lập tức cười và nháy mắt với hắn.

Cái kẻ to con kia lập tức mặt đỏ tai hồng, vội vàng cúi người giả vờ nghịch một con bướm đang bay qua.
Triệu Văn An đỡ trán, “Mục cô nương……”
Rốt cuộc Mục Tiểu Ngọ cũng thu lại ánh mắt và nói, “Đại nhân cứ nói.”
“Vào cái ngày 10 năm trước ở Thính Tuyết Đường, sau khi Tử Mại đẩy Tử Đồng xuống giếng thì chuyện vẫn chưa kết thúc đúng không? Rốt cuộc sau đó đã xảy ra cái gì? Ta rất tò mò.”
Sau đó ư……
Nó nhặt được một mệnh từ trong tay Địch Chân sau đó hốt hoảng chạy ra khỏi Triệu phủ.

Ngày đó tuyết lớn, nó kéo thân thể tàn phá sắp gãy nát của mình gian nan bước đi trên mặt tuyết.


Không biết qua bao lâu, lâu tới mức nó nghĩ rằng mình sắp gãy thành hai nửa thì trước mặt bỗng nhiên xuất hiện một mảnh ánh sáng hoà thuận vui vẻ, thật sự ấm áp giống như phật quang trên đầu ngón tay của Ô Nạp.
Trong lúc hoảng hốt nó thấy ánh sáng kia bay tới, cách thật gần nó mới phát hiện kia không phải phật quang mà là một tiểu cô nương mặc áo hoa.

Nàng ta có cái mặt tròn tròn với hai má lúm đồng tiền cũng tròn tròn.
“Ngươi là…… cái gì?” Tiểu cô nương kia thò tay về phía nó, một khắc ngón tay chạm vào nó thì Tang cảm thấy thân thể mình uyển chuyển nhẹ nhàng giống một đám mây.
Nó hòa vào thân thể của nàng kia, ký ức của hai người đụng vào nhau giống như hai dòng sông hợp lại ở khoảnh khách ngẫu nhiên nhất……
“Ta chẳng nhớ gì, hai mảnh ký ức trộn lẫn với nhau nên lúc đầu cực kỳ hỗn tạp.

Vì thế khi đó cả Tang và Cung Hành đều là người không có ký ức.

Trong lúc mê mang nó bất giác rời xa Cung gia, cũng may được lão què tuy keo kiệt nhưng tốt bụng nhặt về mới không tới nỗi lưu lạc đầu đường và đông chết trong đêm tuyết lạnh kia.”
Chuyện xưa nói xong mà Triệu Tử Mại vẫn cứ khom lưng xem con bướm, tuy chân hắn bắt đầu run lên rồi nhưng hắn vẫn không dám đứng thẳng.

Bởi vì đôi mắt kia vẫn luôn liếc về phía này, giống bàn chải nhẹ đảo qua khuấy động hồ nước xuân.
Mục Tiểu Ngọ quyết định không làm khó hắn nữa nên đứng dậy cáo từ, “Đại nhân, trước khi xuất phát cần chuẩn bị những gì thì phải nhờ đại nhân lo lắng.”
“Tiểu Ngọ yên tâm.” Triệu Văn An nhìn nàng rời đi rồi đứng tại chỗ sửng sốt một lúc lâu bỗng nhiên vỗ trán: Không đúng, Cung Minh Châu nói một phen đạo lý với ông ta trước điện, nay con gái ông ta lại phí miệng lưỡi thuyết phục.

Cha con nhà này thông đồng kẻ xướng người hoạ trình diễn trước mặt mình đây mà.