Hưởng Tang

Chương 354: Địa Sát






Sương mù ở vách núi bỗng dày đặc hẳn lên, giống như khói sóng dâng trào cuồn cuộn không ngừng che lấp mọi dơ bẩn, mọi ưu phiền.
“Nhốt ta ở Hầu Vân Hiên cả đời cũng tốt.”
Triệu Tử Mại nhếch miệng cười và nói ra những lời này nhưng giọng hắn nhanh chóng bị một giọng lớn hơn đè xuố.ng thế nên Mục Tiểu Ngọ không nghe rõ, chỉ đứng dậy nhìn về phía đường núi.
“Tiểu thư, tiểu thư,” Oa Oa ôm ngực thở hổn hển nhưng vẫn gào toáng lên, “Tiểu thư, lão gia phái người tới đón chúng ta trở về.”
***
Con đường xuống núi nhìn như nhẹ nhàng nhưng lại cực kỳ phí sức.

Triệu Tử Mại vừa nhịn đau vừa cẩn thận không để lộ sơ hở và chậm rãi đi theo phía sau Mục Tiểu Ngọ cùng Oa Oa.

Nhưng dù vậy, người phía trước vẫn chú ý tới khác thường của hắn và liên tục quay đầu lại nhìn nhiều lần, trong mắt là lo lắng không sao che lấp được.
Một tiểu nha đầu cười rộ lên như hoa xuân xán lạn, bộ dạng lúc nào cũng vô tâm vô phế vậy mà cũng bắt đầu u buồn.


Triệu Tử Mại không đành lòng thấy nàng như thế nên vội tìm đề tài: “Oa Oa, tiểu thư nhà ngươi lúc còn nhỏ có bộ dạng thế nào, có phải cũng tung hoành tùy ý như bây giờ không?”
Lời kia vừa thốt ra Mục Tiểu Ngọ đã lập tức bị đánh lạc hướng và dùng khẩu hình nói “Ngươi mới tung hoành tùy ý ấy” sau đó nàng quay đầu chuyên tâm đi đường của mình.
Oa Oa lại cực kỳ hứng thú cười hê hê nói, “Khi đó nô tỳ còn nhỏ nên đương nhiên không nhớ được nhưng nghe lão gia nói tiểu thư lúc nhỏ ngoan hơn hiện tại nhiều.

Tiểu thư trắng trẻo mập mạp, mỗi ngày ngoài ngây ngô cười cũng chỉ biết tham ăn.”
Nói tới đây nàng ta như nhớ ra cái gì đó nên tươi cười trên mặt có thêm trầm tư, “Nhưng công tử biết không? Một người như tiểu thư lại có kẻ đoán mệnh nói nàng là cái gì mà địa sát chuyển thế, trên người hung khí cực nặng.

Lão gia nghe thấy vậy thì thổi râu trừng mắt, bạc cũng không cho đã đuổi người nọ đi.

Lão gia nói nếu tiểu thư là địa sát tinh thì người trong khắp thiên hạ chẳng phải đều thành Diêm La dạ xoa hay sao?”
Triệu Tử Mại vừa định cười thì trong lòng thình lình nảy lên một ý nghĩ giống như pháo hoa nổ tung……
“Tiểu Ngọ……” Hắn không cảm giác được chân đau mà vội bước nhanh đuổi theo, “Tiểu Ngọ……”
Câu nói kế tiếp bị hắn mạnh mẽ nuốt về vì hắn thấy một người đang chắp tay sau lưng đứng ngoài Hầu Vân Hiên, trên mặt là nụ cười ấm áp.

Người nọ đang nhìn về phía hắn và Mục Tiểu Ngọ.
“Phụ thân.” Triệu Tử Mại cảm thấy lòng mình trầm xuống, giống như vĩnh viễn cũng không vui vẻ nổi.
***
Xe ngựa lúc về có vẻ đi rất chậm, rõ ràng Triệu Tử Mại cảm thấy mình đã ngồi thật lâu nhưng lúc vén rèm lên lại thấy cửa thành vẫn lảo đảo lắc lư nơi xa, đến chữ trên cửa thành cũng chưa nhìn rõ.
Ấy vậy mà người ngồi chung xe lại như không cảm nhận được hoảng loạn và bất an của hắn.

Triệu Văn An lải nhải nói những hiểu biết có được trong lần đi ra ngoài này.

Nói xong ông ta lại hỏi hắn tình huống trong kinh thành và trong phủ, quả thực chính là bộ dạng cha con cùng tán chuyện nhà.

“Sao phụ thân không trở về phủ mà lại tới Hầu Vân Hiên?” Triệu Tử Mại cảm thấy dù sao mình cũng phải nói gì đó chứ không thể cứ nghe cha hắn dông dài một mình vì thế nhân lúc Triệu Văn An vừa kết thúc một đề tài hắn nhanh chóng chen vào một câu.
“Chu Bồi đón ta ở ngoài thành và nói con đang lên núi tìm Mục cô nương.

Ta nghĩ vừa lúc tiện đường nên tới đón con luôn.”
“Ngài đặc biệt tới đón con hồi phủ ư?” Từ nhỏ đến lớn hắn chưa từng có đãi ngộ này nên phản ứng mới buồn cười như thế.
Triệu Văn An gục đầu xuống, dừng một chút mới nói tiếp, “Trước kia là vi phụ xem nhẹ con, về sau ta…… sẽ cố gắng sửa lỗi, con xem…… có được không?”
Vị đại nhân khẩu chiến với cả triều đình, lúc đàm phán với người nước ngoài luôn thể hiện tài ăn nói sắc bén nay ở trước mặt con trai mình lại lộ ra thẹn thùng.

Chỉ một câu đơn giản nhưng ông ta vẫn lắp bắp, thậm chí không dám nhìn thẳng Triệu Tử Mại.
Triệu Tử Mại nhất thời không kịp hoàn hồn, mãi tới khi đau đớn trên chân xuyên qua tim hắn mới rùng mình, môi run run nhưng lại chẳng nói được lời nào.

Hắn chỉ có thể ngơ ngác nhìn Triệu Văn An, tay nắm chặt lại, thật lâu sau mới “à” một tiếng.
“Vậy chúng ta đã đồng ý rồi,” rõ ràng đó chỉ là một câu trả lời như thật như giả nhưng Triệu Văn An lại như nhẹ nhàng thở ra.

Sau khi cười gượng một tiếng ông ta móc từ trong tay áo một cái trống bỏi rồi nhanh chóng nhét vào tay Triệu Tử Mại và nói, “Ta nhớ rõ khi còn nhỏ mẹ con cũng từng mua cho con một cái trống bỏi, lúc đó con rất thích.

Nhưng sau đó nó bị rơi hỏng, ta đồng ý sẽ sửa lại cho con nhưng công việc lu bu khiến ta quên mất.

Lần này từ Uy Hải Vệ trở về ta lại thấy một cái giống như đúc ở trên phố nên mua cho con.”
Triệu Tử Mại cầm cái trống lắc vài cái, nghe tiếng trống giòn vang cất lên thế là mắt hắn bỗng ướt, “Ngài vẫn nhớ chuyện này ư?”
Triệu Văn An nở nụ cười nói, “Ta biết nó đã không phải cái lúc trước nhưng…… nhưng tụi nó giống nhau như đúc, con xem đồ án trên mặt trống có phải giống hệt không……”
“Na Tra nghịch ngợm, mẫu thân thường nói lúc con ở trong bụng bà ấy cực kỳ bướng bỉnh, nhưng sau khi sinh ra lại an tĩnh không giống nam hài,“ Triệu Tử Mại khẽ vuốt Na Tra mặc yếm được khắc trên mặt trống rồi ngẩng đầu nhìn về phía Triệu Văn An.


Nước mắt của hắn đã khô, trong giọng nói cũng không thấy nghẹn nghào, “Cảm ơn phụ thân, con rất thích.”
“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.”
Triệu Văn An không biết vì sao đột nhiên con trai mình lại bình tĩnh như thế.

Trong xe ngựa tối tăm ông ta không thấy Triệu Tử Mại dùng sức nắm chặt tay.

Hắn phải tốn hết sức mới duy trì được chút thể diện trước mặt Triệu Văn An.
Quá muộn rồi, hiện tại hắn còn chẳng có thời gian tha thứ và mềm lòng.

Hắn chỉ muốn mạnh mẽ hạ quyết tâm sau khi làm xong việc kia sẽ biến mất không thấy tung tích.

Hắn sẽ không để người ở lại có chút lưu luyến nào.

Nhưng vì sao bọn họ hết người nọ tới người kia đều không để hắn được như nguyện.
Hơn nữa nếu có một ngày cha hắn phát hiện con trai mình giết chị gái ruột của hắn thì có phải ông ta sẽ hối hận đã nói những lời hôm nay không?
Xe ngựa chậm rãi dừng lại, giọng Chu Bồi truyền tới từ bên ngoài, “Lão gia, thiếu gia, chúng ta tới rồi.”
Triệu Tử Mại đỡ Triệu Văn An xuống xe, sau đó hắn không hề dừng lại đã vọt vào trong phủ vì sợ chậm một bước sẽ bị đôi mắt khôn khéo của Chu Bồi nhìn ra cái gì.
Nhìn Triệu Tử Mại chạy vào trong phủ Chu Bồi đi đến bên người Triệu Văn An và đè thấp giọng nói, “Lão gia, ngài thật sự không tính toán truy cứu sao? Chính tai nô tài nghe thấy công tử thổ lộ với Mục cô nương tại Thính Tuyết Đường ngày đó.”