Hưởng Tang

Chương 328: Khám Bệnh






Không phải Hồ thái y cố ý khoe khoang hay dùng kế hoãn binh gì mà quả thực ông ta đã từng đọc cuốn y thư kia.

Chẳng qua đó là lúc ông ta mới vào nghề và phát hiện ra nó trong ngăn tủ chứa đầy sách rách nát của sư phụ mình.
Toàn bộ ngăn tủ đó sư phụ đã truyền hết cho ông ta, chẳng qua thời gian đã lâu nên ông ta cũng không nhớ rõ cuốn sách kia đặt chỗ nào, hoặc đã bị ném đi rồi không biết chừng.
Cho nên Hồ thái y cũng chưa đưa ra bất kỳ lời hứa hư vô mờ mịt nào mà chỉ nói mình sẽ cố gắng thử một lần.

Thứ nhất vì chưa chắc đã tìm được cuốn sách kia, mà dù tìm được thì chưa chắc đã có cách thích hợp để chữa chứng bệnh này.
Có điều dù chỉ cần có một phần khả năng thì Chương Sinh Nhất cũng nguyện ý thử.

Một phần đó ở trong lòng lão chính là 10 phần, là con đường rộng mở phía trước.

Nhưng ở trong lòng Hồ thái y thì một phần này chỉ là một phần, nếu thêm chút đánh giá của người làm nghề y thì có lẽ nửa phần cũng không được ấy chứ.
Nhưng ai biết nửa phần này lại cố tình bị ông ta tìm được.


Cuốn sách kia đè dưới cái rương, êm đẹp hoàn hảo không thiếu tờ nào.

Phương pháp ghi lại trên sách cũng hoàn toàn không phức tạp, tuy vài vị thuốc quả thực quý hiếm nhưng Hồ thái y tin tưởng đối với kẻ có thể tìm được 10 cây tuyết liên thì những thứ này chẳng là gì.
Chẳng qua nguyên nhân của điểu trảo chứng này lại thật hiếm lạ.
Trong sách ghi rằng đứa nhỏ bị chứng bệnh này vừa sinh ra đã có hai chân như móng vuốt của chim, bốn ngón chân có móng như móc câu, bên trên có vảy.

Ngoài cái này đứa nhỏ kia còn có chỗ khác với người thường, trên bụng nó có một cái mặt người, có mắt, mũi, là bộ dạng của một nam thai nhi chưa hoàn toàn phát triển, thật sự đáng sợ.
Thế nhân đều nói người mẹ kia mang thai song sinh, nhưng trong nhà nghèo khó nên ăn không đủ no.

Có lẽ vì cái này nên lúc ở trong bụng mẹ nữ thai đã ăn luôn em mình.

Cũng chính vì nàng ta cắn nuốt anh em ruột thịt nên lúc sinh ra mới có chứng bệnh này.
“Giết hại anh em,” Hồ thái y nhìn mấy chữ nhỏ mơ hồ trên sách thì ngồi ngây người trước ngọn nến một lúc lâu, mũi hừ lạnh một tiếng, “Aizzz, dù hắn thật sự giết anh em ruột thì có liên quan gì tới ta đâu? Nhận tiền của người ta thì phải làm việc, đây là thiên kinh địa nghĩa, còn chuyện khác thì một kẻ áo vải như ta sao mà quản được.”
Vì thế lần thứ hai đi gặp người kia ông ta đúng sự thật nói ra những gì sách ghi lại.

Chẳng qua ông ta không hề nói tới nguyên nhân gây bệnh, chỉ nói tới những loại thuốc cần chuẩn bị, các bước và thời gian yêu cầu thực hiện cho cái người ông ta chưa từng nhìn thấy mặt kia.
“Chỉ cần phối dược sau đó uống thuốc là bệnh này sẽ khỏi hẳn ư?” Người trên giường quá mức kích động, cả người dán về phía trước, mặt mày đột nhiên in lên màn giường.

Tuy không nhìn rõ ngũ quan nhưng Hồ thái y lại cảm nhận được dữ tợn trên khuôn mặt kia, kẻ này tuyệt đối không phải người lương thiện.
Hồ thái y thấy cổ mình căng lên, trong đầu bỗng hiện ra mấy chữ “giết hại anh em”, miệng cũng không tự giác hít hà một cái.
“Nếu sách kia nói không sai thì tại hạ có vài phần nắm chắc.” Ông ta rũ mắt, che giấu sợ hãi trong lòng.
Người nọ hình như cảm nhận được cái gì đó nên cả người ngửa ra sau, lại ẩn mình vào bóng tối.

Lão hắng giọng sau đó chắp tay nói, “Thứ thái y yêu cầu ta sẽ chuẩn bị tốt, chuyện phối dược lại phải phiền ngài rồi.”
Dược liệu nhanh chóng được mang tới nhà của Hồ thái y.


Chuyện phối dược cũng tiến hành thuận lợi, chẳng qua vào mỗi hồi đêm khuya ông ta sẽ thường nhớ tới bóng người ngồi trên giường.

Lão trốn phía sau mành tươi cười, giống như một loại thuốc độc mãn tính ban đầu người ta không nhận ra mùi vị nhưng lâu rồi nó sẽ ngấm vào cốt tủy khiến người ta héo úa và đau đớn.
Nhưng chuyện đã tới nước này thì Hồ thái y cũng không còn đường lui nữa.

Hiện tại người nọ đã không còn bình tĩnh như lúc đầu mà cắt cử người canh chừng trước cửa nhà ông ta.

Ngoài mặt bọn họ lấy lý do hỏi thăm tiến triển nhưng thực chất là giám thị, sợ tới một khắc mấu chốt sẽ có biến cố.
May mà chứng bệnh của kẻ kia quả thực giảm đi từng ngày, vảy rút đi dần để lộ thịt hồng bên dưới, móng chân cũng dần ngắn lại, tròn hơn, không còn sắc nhọn dọa người như trước.

Mà thần kỳ nhất chính là kẻ đó lại có thêm một ngón chân nữa.

Lúc đầu nó chỉ là một cục thịt nho nhỏ, sau đó nó dài ra, đằng trước còn có móng.
Người nọ đương nhiên là cực kỳ vui sướng và đưa thêm mấy rương vàng tới nhà Hồ thái y.

Tuy ông ta nhận lấy nhưng trong lòng đã sớm không còn vui vẻ như lúc ban đầu mà hiện tại chỉ muốn nhanh chóng chữa khỏi cho kẻ kia rồi rút lui an toàn, không bao giờ có liên hệ với lão nữa.
Hôm nay thời tiết tốt, tâm tình của Hồ thái y cũng tốt.

Ông ta mang theo hai cái bình sứ ngồi lên kiệu nhỏ, mắt bị bịt kín lúc đi theo những người kia ra ngoài.
Đây là lần cuối cùng ông ta tới chẩn trị cho người kia.

Dựa theo những gì ghi trong sách thì chỉ cần hoàn thành bước cuối cùng này rồi tĩnh dưỡng mấy ngày thì quái bệnh kia sẽ khỏi hẳn.

(Ebooktruyen.net) Chẳng qua Hồ thái y sẽ không biết rằng đây là lần cuối cùng ông ta đi khám bệnh, và đời này ông ta sẽ chẳng có cơ hội tiêu mấy rương vàng kia.
***
Vảy gần như đã hoàn toàn biến mất, chỉ để lại một ít dấu vết nhàn nhạt hình cánh hoa, nếu không nhìn kỹ thì còn tưởng rằng đó là vết bớt bẩm sinh.


Nhưng đau đớn vẫn còn, đặc biệt là nửa đêm đau đớn kia càng rõ ràng hơn.

Tuy không đau thấu tận xương tủy như trước nhưng vẫn có thể kích động những sợ hãi từ đáy lòng.
“Sinh Nhất, đệ xem cái bình sứ này có đẹp không?”
Bóng dáng gầy nhỏ của người đó là cơn ác mộng lão vĩnh viễn không muốn nhớ lại.

Trong tay người đó cầm một cái bình mỹ nhân sau đó từ từ xoay người về phía lão.
Chương Sinh Nhất thét lên một tiếng sợ hãi ở trong mộng, bởi vì khuôn mặt quen thuộc kia lúc này rậm rạp vết nứt, đến tròng mắt cũng nứt thành mấy mảnh, giống như nó được ghép lại bởi muôn vàn mảnh sứ.
“Lão gia, lão gia? Hồ thái y tới.”
Giọng Yến Sinh truyền tới từ bên ngoài, Chương Sinh Nhất lập tức mở bừng mắt và nhìn chằm chằm đỉnh giường thật lâu mới hoàn toàn tỉnh táo từ cơn ác mộng.
“Đã biết,” lão ngồi dậy và nhìn thấy Yến Sinh đi ra mời Hồ thái y vào.

Lúc này lão lau mồ hôi lạnh trên trán và run giọng cười nói, “Sẽ không có lần sau nữa đâu huynh trưởng, đợi bệnh này hết rồi ngươi sẽ không bao giờ có thể tới quấy nhiễu ta nữa.”
Lão vừa dứt lời thì Hồ thái y và Yến Sinh cùng đi vào.

Ông ta ngựa quen đường cũ ngồi xuống một cái ghế nhỏ đã được chuẩn bị từ trước và nhẹ giọng nói, “Một lần cuối này ta phải tróc hết đống thịt mới mọc xuống, lão gia có thể nhịn được đau không?”
“Thịt mới đã mọc ra rồi sao còn phải cạo nữa?” Yến Sinh không nhịn được xen mồm hỏi.
“Đập nồi dìm thuyền mới đảm bảo khỏi bệnh.

Một đứa nhỏ be bé còn chịu được đau đớn này hẳn lão gia sẽ chịu được đúng không?” Hồ thái y không ngẩng đầu mà chỉ nhàn nhạt nói ra những lời ấy.
“Đương nhiên có thể,” người phía sau màn giường cất giọng mang theo ý cười, “Tiên sinh cứ việc ra tay.”