Hưởng Tang

Chương 322: Quỷ Ám






Chương Sinh Nhất lập tức giật mình hỏi, “Vụ án ư? Hôm qua tại hạ mới tới kinh thành, chẳng lẽ đã chọc phải vụ án kiện tụng nào sao?”
“Hôm qua Chương tiên sinh vừa đến kinh thành đã tặng cho Cung đại nhân một bộ trà cụ Phong Nhã Trai,” Triệu Tử Mại rũ mắt, khóe miệng nở nụ cười nói, “Đúng là nhanh nhẹn.”
Chương Sinh Nhất lại sửng sốt, đôi mắt nhỏ như hai hạt đậu xanh hơi chớp động sau đó làm như chợt hoàn hồn mà híp mắt cười nói, “Triệu đại nhân hiểu lầm ta rồi, tại hạ đưa bộ trà cụ đó cho Cung đại nhân tuyệt đối không phải vì có việc muốn nhờ vả mà vì tại hạ ngưỡng mộ Cung đại nhân đã lâu.

Đúng rồi, Cung đại nhân viết mấy bài thơ kia quả là ý thơ lai láng khiến người ta cảm động……”
“Chương tiên sinh, hôm nay ta cũng không phải tới để hưng sư vấn tội chuyện đó,” Triệu Tử Mại thấy Chương Sinh Nhất nỗ lực sử dụng thành ngữ thì không muốn khó xử lão đồng thời khó xử bản thân.

Hắn giơ tay đánh gãy lời lão và nói, “Ta tới vì một chuyện khác.

Hôm qua Cung đại nhân sai người tới trả bộ trà cụ kia, không biết tiên sinh có hay việc này không?”
Chương Sinh Nhất làm bộ đấm ngực dậm chân nói, “Tất nhiên là biết.

Xem ra Cung đại nhân cũng hiểu lầm ta rồi.


Vốn ta định tự mình tới cửa bái phỏng lão nhân gia nhưng người dưới cứ nói như thế lễ nghĩa không chu toàn nên mới khuyên ta tặng một bộ trà cụ tới trước……”
“Gã sai vặt mang trả bộ trà cụ kia không trở lại Cung phủ.” Nói xong câu đó Triệu Tử Mại cẩn thận quan sát thần sắc của Chương Sinh Nhất nhưng ngoài kinh ngạc thì trên khuôn mặt tròn vo kia chẳng có tí chột dạ nào.
“Thế đứa nhỏ kia đi đâu?” Qua hồi lâu Chương Sinh Nhất mới lớn tiếng hỏi một câu này nhưng không phải hỏi Triệu Tử Mại mà hỏi hai gã sai vặt vẫn luôn đỡ lão.
“Sau khi bọn tiểu nhân xin chỉ thị của lão gia thì nhận lấy đồ sứ và tiễn vị tiểu ca kia ra cửa.

Còn sau đó hắn đi đâu thì sao bọn tiểu nhân biết được?” Hai gã sai vặt bị quát hỏi thì kinh sợ nhưng lời nói ra cũng không có khe hở nào.
“Các ngươi xác định đã thấy hắn rời đi ư? Hắn chính là người của Cung phủ, nếu có vấn đề gì thì ta phải ăn nói thế nào với Cung đại nhân đây?” Chương Sinh Nhất túm lấy tay hai tên sai vặt kia, cả người gấp đến độ hai chân không đứng vững.
“Bọn tiểu nhân không dám nói dối lão gia và quan gia, vị tiểu ca kia quả thực đã uống một chén trà sau đó rời đi.

Nếu lão gia không tin thì có thể hỏi những người khác.” Hai gã sai vặt tủi thân đến độ sắp khóc, kẻ ít tuổi hơn đã đỏ mắt, thoạt nhìn cực kỳ đáng thương.
“Hẳn bọn họ cũng không dám nói dối trước mặt tiên sinh đâu.

Chúng ta cũng không nên khó xử bọn họ nữa,” Triệu Tử Mại nhìn như đang cầu tình cho hai kẻ kia nhưng nói tới một nửa hắn lại chuyển đề tài, “Nhưng Cung đại nhân tự mình nhờ cậy ta nên tiểu lại cũng không dám chậm trễ.

Cung đại nhân luôn lo lắng Khải Minh làm hỏng đồ sứ nên sợ tội chạy trốn còn ngài nể tình nên mới không nói……”
Chương Sinh Nhất híp đôi mắt nhỏ, nịnh nọt trên khuôn mặt bỗng tan đi chút, miệng nói, “Triệu đại nhân có yêu cầu gì khác xin cứ nói.”
“Ta muốn nhìn bộ đồ sứ kia xem, chính là bộ ngài tặng cho Cung đại nhân ấy.”
***
Lúc nhìn thấy bộ trà cụ trong đầu Triệu Tử Mại bỗng nhiên hiện ra bộ dạng nữ nhân kia.
Mẫu đơn màu hồng phấn, hoa mai và chim chóc được miêu tả tinh tế.

Ở miệng chén có hoa văn cuốn lại, cả bộ trà cụ quả thực giống bộ quần áo hoa hòe lòe loẹt bà ta hay mặc.

Vốn nó hơi tục khí nhưng lại cứ phải kết hợp với mũ miện nạm đầy châu ngọc.


Vì thế dù bà ta đứng trong vạn bụi hoa, cả người châu quang lấp lánh thì vẫn khiến người ta chói mắt khó chịu.
Khi đi du học ở Châu Âu Triệu Tử Mại từng thấy cây thông Noel được trang trí rực rỡ muôn màu.

Những lúc như thế hắn sẽ nhớ tới bà ta.

Ý niệm bất kính này lại dâng lên khi hắn nhìn thấy bộ trà cụ này.

Nó lơ lửng trong đầu hắn, thật lâu không rơi xuống.
“Triệu đại nhân, đây là bộ trà cụ bị Cung đại nhân trả về hôm qua.

Đây là bộ đồ sứ lão gia nhà chúng ta trân trọng, là cùng một lò với bộ dùng trong thư phòng của lão Phật gia.

Dù màu sắc bộ này không được tươi như bộ kia nhưng cũng là đồ thế gian hiếm có.

(Ebooktruyen.net) Lão Phật gia nhìn thấy bộ trà cụ này thì khen không dứt miệng, nói màu sắc của nó nồng đậm, đường cong động lòng người……”
Gã sai vặt lấy toàn bộ trà cụ ra bày ở trước mặt Triệu Tử Mại sau đó cực kỳ chuyên nghiệp mà giới thiệu.

Nhưng lỗ tai Triệu Tử Mại lại như có hai cánh cửa đóng kín, mỗi chữ tên kia nói đều lướt qua, không có cái nào lọt được vào đầu hắn.
Một mảnh sương trắng bốc lên trong đầu Triệu Tử Mại giống như hơi nước bốc lên trong sơn cốc.

Cùng lúc đó hắn phát hiện mình bắt đầu mất cảm giác với thế giới bên ngoài.

Đôi mắt hắn vẫn có thể thấy ba khuôn mặt lắc lư phía trước, cái mặt to lớn ở giữa đương nhiên là của Chương Sinh Nhất.

Nhưng dù hắn nhìn thấy bọn họ mấp máy môi thì tai lại vẫn không nghe thấy cái gì.


Trong thân thể hắn có thứ gì đó lấp kín, nén chặt, cảm giác quen thuộc lại xuất hiện.
Rốt cuộc là chỗ nào không đúng? Hắn vốn định nhân chuyện gã sai vặt của Cung gia mất tích để điều tra kẻ hay lui tới với đám mệnh quan triều đình là Chương Sinh Nhất.

Nhưng không ngờ hắn lại đụng phải tà ám trong Chương trạch.

Triệu Tử Mại nín thở, định tìm xem nguyên nhân mình rơi vào trạng thái đóng băng này nhưng lần này khác với những lần trước, hắn không thể nào thoát ra được, cũng không nhìn thấy ký ức lúc sinh thời của hồn phách.

Hắn chỉ có thể cảm nhận được cảm xúc tuyệt vọng tới đỉnh điểm dội từ đỉnh đầu tới lòng bàn chân giống như vĩnh viễn không biến mất.
Đột nhiên cột sống của hắn tê rần, giống như bị móng tay nhọn chọc qua.

Cả người Triệu Tử Mại căng lên, muốn há mồm kêu to nhưng lại thấy môi như dính lại, căn bản không nói nên lời.
Nhưng trong khoảnh khắc lông tơ cả người dựng lên hắn thấy từng gương mặt vừa vàng vừa nhăn giống như những quả hồng khô lướt qua mặt ấm trà.

Chỉ có ánh mắt bọn họ là vẫn dừng lại nhìn thẳng vào lòng hắn thật lâu không tiêu tan.
Hắn giật mình một cái, cảm giác lỗ chân lông cả người đều đang hít thở, nhưng tay vẫn lạnh, vừa cúi đầu nhìn đã phát hiện không biết Chương Sinh Nhất đã đi tới từ khi nào.

Một bàn tay béo ú, trắng hơn tay nữ nhân của lão túm lấy cổ tay hắn.
Trên ngón tay cái của Chương Sinh Nhất có đeo một cái nhẫn ngọc hình đầu dê màu trắng xám trơn bóng, thoạt nhìn không quá thu hút.
“Triệu công tử, ngài ổn chứ?” Lão trầm giọng dò hỏi, trong mắt lóe lên ánh sáng mà Triệu Tử Mại không hiểu.
“Không sao, đồ sứ Phong Nhã Trai quả thực danh bất hư truyền, nhìn thấy nó ta có cảm giác linh hồn cũng bị hút vào vậy.” Triệu Tử Mại miễn cưỡng nở nụ cười và định đứng lên nhưng phát hiện tay Chương Sinh Nhất vẫn túm lấy tay mình không có ý định buông ra.
“Chương tiên sinh……” Triệu Tử Mại lại nhìn cái nhẫn trên tay lão và nói, “Chuyện cần tìm hiểu đã xong, ta cần phải trở về bẩm báo với Cung đại nhân.”