Hưởng Tang

Chương 316: 316: Hầu Hạ





“Kẹt…… Kẽo kẹt…… Kẽo kẹt……”
Cũng không biết lão Ngô lấy sức lực từ đâu ra mà đẩy nắp mấy cái quan tài kia ra sau đó chân cẳng ông ta mềm nhũn giống một quả bóng xì hơi, cả người ngã ra đất thở hổn hển.
Ông ta không đoán sai, trong mỗi cỗ quan tài đều có một món đồ sứ và trên đó đều có ba chữ “Phong Nhã Trai” đồng thời có dấu ấn chữ triệu hình trứng.

Đây là đồ sứ chuyên làm ra cho Thái Hậu dùng.
Bí mật trong quan tài đã sáng tỏ nhưng lão Ngô không thể tin được, cũng không hiểu vì sao lại có kẻ bỏ từng món đồ sứ hoa hòe lòe loẹt vào trong quan tài đổi cho từng khối di thể.
Vậy thi thể ở đâu? Chẳng lẽ hắn đã dùng cho việc khác ư?
Lão Ngô ngồi dưới mặt đất mặc cho một ý nghĩ trong đầu nổ như pháo hoa nhưng không cách nào xâu chuỗi vào với nhau được.
“Ngươi thấy hết rồi à?”
Một giọng nói thổi qua đỉnh đầu ông ta, lão Ngô còn chưa kịp hoàn hồn nên đầu gật gật theo bản năng.

Ngay sau đó ông ta chợt thấy gió lạnh thổi qua, thấm vào xương.

Ông ta chậm rãi ngẩng đầu nhìn hai con mắt phản chiếu khuôn mặt của mình.
***
Xuân Hồng đổ nước đã đun sôi vào ấm trà sau đó sợ hãi liếc mắt nhìn ra ngoài cửa.


Tiếng kêu rên vang lên từ căn nhà đối diện kia đã được một lúc, hiện tại rốt cuộc cũng ngừng và đổi thành tiếng than nhẹ khi có khi không, đứt quãng khiến lòng người hoảng hốt.
Xuân Hồng cố nghiêng tai lắng nghe nên nước chảy tràn ra ngoài cũng không phát hiện.

Mãi tới khi nước theo bệ bếp chảy xuống làm ướt giày tất nàng ta mới hoàn hồn vội đặt cái ấm đồng lên bệ bếp rồi rút khăn bên hông ra lau nước trên giày.
Cửa bếp bị đẩy ra, thím Liễu đi từ ngoài vào nhìn thấy Xuân Hồng thì không nói một lời mà cầm lấy tay nàng ta sau đó nhìn lòng bàn tay rồi mu bàn tay vài lần mới liếm đôi môi khô khốc sau đó ngẩng đầu nói nhỏ, “Người khác không được, hôm nay để ngươi thay thế đi.”
Xuân Hồng nhìn tà váy của bà ta dính lấm tấm máu như những đóa mai hồng thì bỗng hai đầu gối mềm nhũn quỳ xuống “bang” một cái.

Nàng ta túm tà váy của thím Liễu và run giọng cầu xin, “Chân tay ta hậu đậu, sợ hầu hạ không tốt sẽ gây thêm phiền toái cho ngài.”
Thím Liễu chậm rãi ngồi xổm xuống giơ tay nâng cằm Xuân Hồng lên, trên mặt có thêm vài phần thương tiếc, “Nha đầu, ngươi đừng sợ, ngươi chỉ cần làm theo lời ta nói, đừng nhìn lung tung, đừng sờ lung tung, trầm ổn bình tĩnh thì sẽ không mất mạng như những người khác đâu.”
Xuân Hồng túm lấy cánh tay bà ta giống như túm lấy cọng rơm cứu mạng, “Thím, ngài là người tốt, ngài nói với ta trong phòng kia rốt cuộc có cái gì để ta còn chuẩn bị, như thế trong lòng cũng không hoảng hốt.”
Thím Liễu nhìn khuôn mặt vẫn non nớt của Xuân Hồng thì trong lòng như bị thọc một đao.

Bà ta vươn tay muốn xoa mấy sợi tóc rối trên đỉnh đầu đứa nhỏ nhưng bỗng nhớ tới cái gì thế là bà ta vội rụt tay về.
“Trong phòng kia chẳng có gì.” Bà ta đứng lên, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.

Mấy gã sai vặt đang nâng một thi thể từ phòng đối diện ra, trên mặt đất là vết máu lắc rắc như hoa rụng, “Lúc ta mới tới Chương gia bọn họ đã nói với ta trong căn phòng kia chẳng có gì cả.

Hiện tại ta đã biết nơi đó quả thực chẳng có gì.”
***
Lúc lên đèn, Xuân Hồng được mấy gã sai vặt dẫn qua từng đình viện, đi qua từng hành lang, rốt cuộc cũng ngừng lại.

Gã sai vặt đi đầu mở một cánh cửa như ý sơn đen, sau đó bọn họ lùi lại để mình nàng ta đối mặt với cái cổng tò vò trống trơn kia.
Cái sân phía trước rất lớn nhưng trống rỗng, ngoại trừ một cái bàn đá khắc bàn cờ bên trên và hai tảng đá thì không còn gì.

(Hãy đọc truyện này tại trang Rừng Hổ Phách) Lão thái gia của nhà họ Chương sống cô độc quãng đời còn lại, đây là nỗi hối hận vĩnh viễn không thể xóa nhòa trong lòng anh em nhà họ Chương vì thế hai người thề trước bài vị cha mình cả đời này ăn mặc đơn giản, bất kể kiếm được bao nhiêu tiền đều không sống xa hoa.
Nhưng quy củ này tuy lập ra lại chỉ có Chương Thiên Nhất thực hiện, hoặc nói cách khác sau khi cha qua đời hai anh em họ quả nhiên cơm canh đạm bạc, nhưng người anh vừa mất thì người em lại giống như muốn đối nghịch với anh mình mà đền bù toàn bộ những gì không thể hưởng thụ nửa đời trước.
Lăng la tơ lụa, cẩm y ngọc thực cũng chưa là gì, nghe nói ngay cả lợn của nhà họ Chương cũng được nuôi bằng sữa người, ăn vào thơm hơn cả thịt rồng.

Bản thân Chương Sinh Nhất mỗi khi ra ngoài ngồi kiệu thì cần 42 người nâng mới đủ.


Bên trong kiệu có hai phòng, có bàn, giường, thậm chí có cả nhà xí để người ngồi trên dó chẳng cần xuống kiệu, cực kỳ xa xỉ.
Ngôi nhà Chương Thiên Nhất ở cả đời hiện nay là nơi Chương Sinh Nhất ở.

Đây là nơi duy nhất duy trì nguyên trạng, không cây, không hoa, chẳng có non hay nước mà chỉ có một bàn cờ.

Đây là thứ Chương Thiên Nhất yêu thích nhất, cũng là chỗ anh em họ thổ lộ tình cảm những khi nhàn rỗi.

Đánh cờ như dụng binh, xe tấn công, pháo oanh tạc, ngươi tới ta đi, cứ thế việc làm ăn cũng được định ra.

Mỗi một sự phát triển của lò gạch nhà họ Chương đều gắn liền với bàn cờ này.
Xuân Hồng đứng bên cạnh bàn cờ nghe thấy phía sau vang lên một tiếng thì biết mấy gã sai vặt đã đóng cửa lại.

Trong cái sân rộng lớn ngoài nàng ta thì chỉ có người đang ở trong phòng chờ nàng ta hầu hạ —— Chương Nhị lão gia Chương Sinh Nhất.

Xuân Hồng hít một hơi thật sâu mới nhìn về phía căn nhà tường trắng ngói xám đơn giản.

Nàng ta do dự mãi rốt cuộc cũng đi qua.
“Bên trong không có gì, chẳng có gì hết……” Nàng ta yên lặng nhắc mãi lời thím Liễu nói rồi nắm chặt mép cái chậu đồng trong tay mình.
“Đốc đốc đốc.”
Nàng ta gõ cánh cửa phòng rồi lặng im đứng chờ.


Nếu không có ai lên tiếng thì tốt rồi, có lẽ người bên trong đã ngủ, vậy lần này nàng ta có thể thoát.
Nhưng Xuân Hồng không được như ý nguyện, tiếng gõ cửa vừa vang lên thì đã có người đáp, “Tiến vào.”
Giọng nói kia hơi suy yếu, bên trong lộ rõ mệt mỏi như là cực kỳ chán ghét nàng ta.

Cũng chính vì thế mà kẻ kia không coi bọn họ như con người ư?
Ánh trăng thê lương bao phủ thân thể gầy yếu của Xuân Hồng, bao phủ cả linh hồn của nàng ta.

Trong đầu nàng ta là truyết trắng mênh mông, cũng không còn năng lực suy nghĩ nữa.

Có điều tay nàng ta như bị một sợi dây túm lấy, không nghe sai bảo mà nhẹ nhàng đẩy cánh cửa trước mặt ra.
Ở tận cùng trên giường có một người đang nằm, nghe tiếng cửa mở kẻ đó ngồi dậy, hơi thở hổn hển hừ hừ.

Lão vươn một cái tay béo và trắng hơn tay nữ nhân ra, suy yếu nâng lên ý bảo Xuân Hồng tới gần một chút.
“Lão gia, nô tỳ…… tới hầu hạ ngài……” Xuân Hồng nhìn thấy bên cạnh có một cái ấm đồng bốc khói thì biết đó là nước ấm đã chuẩn bị tốt vì thế muốn đi tới rót nước.
“Không vội, để ta nhìn ngươi một cái đã,” Chương Sinh ngả người sang một bên lộ ra nửa cái đầu, một đôi mắt sưng phù tham lam nhìn chằm chằm thân thể chưa trưởng thành của Xuân Hồng.