Hưởng Tang

Chương 241: 241: Quan





Ánh mắt Triệu Tử Mại theo sát hắn, nhưng vào lúc này tên tùy tùng kia bỗng dừng bước và quay đầu về phía này.

Tên kia nở nụ cười, nhưng nụ cười ấy giống hệt bà lão trong bức tranh tết.
Chẳng qua nụ cười hòa khí như thế lại khiến lưng Triệu Tử Mại đột nhiên nổi lên cảm giác lạnh lẽo.
“Ngươi……” Hắn nâng tay lên với người nọ, định mở miệng nói gì đó, ai biết phía sau lại bị người ta vỗ nhẹ một cái.

Một khắc kia quay đầu hắn thấy một cơn sóng mang mùi biển tanh mặn ập tới té ướt toàn bộ quần áo của hắn.
Phía sau không có người mà là một mặt biển xám rộng mênh mông, trên đó là mấy con hải điểu ngẫu nhiên kéo cao giọng kêu vang khiến nơi này càng thêm tịch liêu.
Đang mờ mịt không biết phải làm gì thì phía trước bỗng nhiên truyền đến tiếng ồn ào náo động vì thế hắn không thể không quay đầu lại: Hắn thấy một đám người, nam nữ già trẻ đều có.

Bọn họ cầm cây đuốc và chiêng trống đứng thành vòng lớn trên bờ cát ở cách đó không xa.

Cả đám không dám tới gần trung tâm nhưng vẫn thò đầu thò cổ không muốn rời đi.
Có vẻ bọn họ đang tranh luận cái gì đó, tiếng nói bị gió biển thổi tan nên hắn không nghe rõ.
Triệu Tử Mại do dự trong chốc lát rốt cuộc vẫn quyết định tiến lên xem đến tột cùng là có chuyện gì.

Hắn đi về phía đám người, nhưng vừa nhấc chân thì không trung bỗng đổ tuyết, chỉ trong nháy mắt vài bông tuyết li ti đã biến thành tuyết bay đầy trời.


Thế là hắn biết mình đã rơi vào một cảnh mộng, chẳng qua hắn không biết cảnh mơ này là ký ức của ai.
“Đốt đi, đốt thành tro là sạch sẽ.”
“Nếu không có bà ấy…… thì không biết thứ kia còn tra tấn chúng ta tới khi nào nữa…… Hay là cứ hậu táng cho bà ấy, tốt xấu gì cũng chôn xuống thì lương tâm mới có thể an ổn được.”
“Chôn cái gì mà chôn, vừa rồi ngươi không thấy bộ dạng của bà ta ư? Bà ta đã trù chúng ta, nói đời này chúng ta sẽ không được an bình.

Người như thế không thể giữ lại.”
“Ta có một ý tưởng……”
Triệu Tử Mại đi tới bên cạnh đám người nhưng hắn biết những kẻ này không nhìn thấy mình bởi vì hắn chỉ là một khán giả đứng xem.

Dù biết vậy nhưng lúc nhìn thấy người bị mọi người vây quanh thì hắn vẫn sợ tới mức trái tim đập ầm một cái.

Đúng lúc này dưới chân hắn không cẩn thận vướng vào một cây đuốc đã tắt vì thế hắn nhào về phía trước vài bước, cả người ngã trên mặt cát ẩm ướt.
Triệu Tử Mại đúng lúc ghé vào giữa đám người, tuy đã nhanh chóng bịt mũi nhưng mùi tanh tưởi vẫn ào tới, theo khe hở chui vào mũi hắn.

(Ebooktruyen.net) Đó là mùi thịt xương đã hư thối, trước kia hắn từng ngửi thấy rồi nhưng mùi vị lúc này nồng hơn bất kỳ lần nào khác.

Hai mắt hắn rưng rưng vì bị hun, miệng không nhịn được nôn khan.
Hắn không muốn nhìn cảnh tượng thảm thiết trước mặt nữa bởi vì đầu hắn toàn tiếng “ong ong” giống như sắp nứt ra.

Thế là hắn muốn bò dậy, chẳng qua lúc này kẻ lớn tuổi nhất trong đám người kia lại lên tiếng.
“Lúc ta còn trẻ từng nghe người ta nói nếu một người chết quá thảm sẽ không cam tâm tình nguyện rời đi, thế nào cũng phải gây tai họa cho kẻ đã hại hắn thì mới hả dạ.”
“Có biệt pháp gì khắc chế hay không?”
“Có một cách, chẳng qua nó quá mức tàn nhẫn nên……”
“Giờ đã là lúc nào rồi, ông có gì thì nói thẳng đi.

Bà ta đã chết, còn cái gì tàn nhẫn hay không, dù sao cũng không thể vì mình bà ta mà không màng tính mạng già trẻ trong làng đúng không?”
“Vậy…… vậy ta sẽ nói…… biện pháp này cần làm một cái quan tài đủ đặt hai người.”
“Hai người?”
“Đúng vậy, hai người.


Một người đương nhiên là người bị chết oan, còn lại chính là hung thủ giết kẻ đó.”
“Đặt hung thủ và nạn nhân cùng một quan tài là đạo lý gì?”
“Vỏ quýt dày có móng tay nhọn, huống chi hai kẻ bọn họ…… sẽ khắc chế nhau, đặt chung một chỗ vừa lúc kiềm chế đối phương.”
“Ra là thế, rất tốt.”
Triệu Tử Mại bỗng nhiên thấy cả người rét run, hắn không nhịn được rùng mình một cái sau đó lại nhìn về phía cảnh tượng thảm thiết ở bên cạnh: Đó là một con rắn lớn, cả người nó cháy đen và bụng bị mổ ra, giống hệt con xà quái hắn và Tang nhìn thấy ở phía sau hẻm đêm đó.
Da rắn bong tróc, trong bụng nó là từng đống thịt xương người hoặc thối nát hoặc còn mới mẻ.

Có đoạn xương rách nát, có đoạn vẫn hoàn hảo phát ra mùi tanh tưởi.

Ở giữa đống xương cốt đó là một bà lão nằm ngửa mặt, sắc mặt tuy trắng xanh nhưng xác chết lại hoàn hảo.
Triệu Tử Mại thường nghe người ta giảng lúc rắn ăn cơm sẽ nuốt chửng con mồi vào bụng, sau đó nó sẽ chậm rãi tiêu hóa thức ăn kia vì thế hắn biết bà lão kia mới bị con xà quái này cắn nuốt.

Thậm chí đôi mắt của bà ta còn khép hờ, tuy tròng mắt không còn thần thái như khi còn sống nhưng hoảng loạn và tuyệt vọng bên trong vẫn đủ để hắn cảm nhận được.
Nhưng…… vì sao những người này lại sợ bà ta như thế, thậm chí còn sợ hơn con xà quái bề ngoài xấu xí và đã ăn vô số người? Hơn nữa, nghe giọng điệu của bọn họ thì giống như bà ta bị chết oan, mà nguyên nhân chết lại có liên quan tới bọn họ.
Đột nhiên ngực Triệu Tử Mại nảy mạnh: Hắn nhận ra bà lão này là ai.

Tuy hiện tại bà ta mặc một bộ vải dệt may thủ công tầm thường, tóc tai hỗn độn rối bù, trên mặt dính đầy chất nhầy trong bụng con xà quái và dù bà ta đã là người chết nhưng hắn vẫn nhận ra bà ta.
Bà ta chính là bà lão trong tranh tết, người vĩnh viễn mang theo tươi cười không tắt trên khóe miệng.
Hóa ra đây là trí nhớ của ngươi ư……
Triệu Tử Mại lui về sau một bước, thiếu chút nữa lảo đảo ngồi bệt xuống đất.


Bởi vì bà lão trong bụng con xà quái bỗng cười, hắn thấy mặt bà ta nhăn lại vì tươi cười, nếp nhăn rối rắm chen bên nhau giống như những con sông uốn lượn.
Nụ cười này không hề sinh động chút nào, dù sao nó cũng đến từ một người đã chết.

Nhưng Triệu Tử Mại cảm thấy nó càng giống một bức tranh, là bức tranh được Giang Tân vẽ ra.
Hắn vừa nghĩ thế thì phía sau bỗng nổi lên gió biển gào thét, vạt áo của hắn bị thổi bay về phía trước, thân thể cũng giống như đang bay về phía trước.

Hoặc nói đúng hơn thì không phải hắn đang tiến về phía trước mà là mọi thứ xung quanh đều đang lùi lại phía sau gồm bà lão đã chết, con xà quái bị mổ bụng và đám người đang thấp giọng bàn luận, cuối cùng là mặt biển tang thương khiến người ta cảm thấy trống vắng kia.
Hắn rời bọn họ về với hiện thực.
Đầu nổi lên choáng váng, hắn duỗi tay sờ vật bên người theo bản năng, ai biết lại sờ phải một bả vai gầy mảnh nhưng không mất rắc chắc.
Là Tang, không biết nó đã ném Mục què lại từ lúc nào, chỉ biết lúc này mình nó cưỡi ngựa tới chỗ Triệu Tử Mại.

Hồ thái y ở một bên đã trừng đến sắp lồi cả mắt nhưng nó lại chẳng thèm quan tâm, chỉ nhíu mày nhìn tường thành phía trước.

Tên tùy tùng kia đã hoàn toàn xoay người và lúc này đang đối diện với bọn họ.
Thân thể hắn tựa như một tờ giấy bị gió thổi qua là run run vài cái như sắp bay lên bất kỳ lúc nào.