Hưởng Tang

Chương 203: 203: Học Nghệ





Châm đồng chui qua khe cửa, cái đuôi trắng tỏa sáng lấp lánh để lại một vệt sáng nhạt in trong đầu Tang thật lâu không thể tiêu tan giống như đoạn ký ức vừa rồi nó mới nhớ tới.
“Ngón tay đứt…… Còn một vũng máu, vậy hơn phân nửa là người cũng chẳng còn nữa rồi,” Mục què có chút khẩn trương nhìn chằm chằm khe cửa nói, “Nhưng nếu giống như ngài nói, hắn không bị dã quỷ ăn mất vậy hắn chết như thế nào?”
“Có liên quan tới Vô Cùng Các hay không?”
Vì đặc điểm nghề nghiệp nên Bảo Điền mẫn cảm hơn người khác một chút, một ngày này hắn luôn cảm thấy không thích hợp.

Vô Cùng Các tự nhiên có người mất tích, nhưng suốt một ngày tiệm ăn này vẫn vận hành như bình thường, công việc làm ăn bận rộn, khách khứa đầy ắp.

Buổi sáng bọn họ nghe được vài lời nghị luận nhưng sau đó không còn gì nữa, mỗi tiểu nhị đều tươi cười, lễ nghĩa chu đáo.

Đối với chuyện tối hôm qua bọn họ im bặt không nhắc tới, giống như Tử Phủ chưa từng tồn tại vậy.
Sự thay đổi này khẳng định là do áp lực nào đó từ bên ngoài.

Cái này Bảo Điền hiểu rất rõ, đặc biệt là khi nhớ tới đôi mắt không giận tự uy của dì Vinh.
Tang nhìn thoáng qua Bảo Điền sau đó nhẹ gật đầu.


Suy nghĩ của nó và Bảo Điền giống nhau: Trong tiệm ăn lớn nhất cả nước này vài năm qua từng có mấy người mất tích nhưng tin tức lại chẳng hề được truyền ra.

Người ngoài thậm chí hoàn toàn không biết tới những việc ấy, vậy chứng tỏ dì Vinh kia hẳn đã động tay chân gì đó.

Nhưng việc hối lộ quan phủ không nhất thiết có thể làm được nếu có chứng cứ xác thực.

Nếu có chứng cứ thì hẳn dì Vinh kia cũng chẳng làm được gì, xét đến cùng thì những vụ án ấy hẳn đều là mê án không có lời giải.

Vì việc làm ăn của Vô Cùng Các nên dì Vinh và quan phủ mới mạnh mẽ giấu kín mấy vụ án này xuống.
Tang nhìn thềm phỉ thúy dưới chân, bên trên chiếu ra cái bóng của chính nó, khuôn mặt mơ hồ, có vài phần giống với đám dã quỷ nó thấy ở trong rừng tối hôm qua.

Chúng nó kết bè kết đội, hình dáng khác nhau, có con khô quắt như cành khô, có con bụng như cái trống rũ xuống chạm cả đất.

Chút tương đồng duy nhất chính là quần áo trên người chúng nó đều rách rưới, vải cọ lên lá thông phát ra tiếng sàn sạt rung động……
Nhưng dù hình dạng xấu xí như thế chúng cũng không ăn người.

Trong lòng Tang cực kỳ chắc chắn quỷ luôn tuân thủ giao ước, so với người còn đáng tin hơn, như vậy……
Đang nghĩ thì châm đồng lại quay về, trên cái đuôi sáng trắng chẳng có gì cả, nó chẳng thêu được gì hết.

Tòa Vô Cùng Các trước mặt này thực sạch sẽ, mặc dù mấy năm nay có vài người đã mất tích tại đây nhưng bên trong lại chẳng có một oan hồn nào.
“Không có gì ư?” Mục què nhìn châm đồng và kinh ngạc, “Đây…… Đây là chuyện gì?”
Ánh mắt Tang tối sầm lại, “Có một khả năng, Tử Phủ và những người này căn bản không chết,” nó tạm dừng một chút mới nói, “Khả năng thứ hai là linh hồn của bọn họ đã bị đám dã quỷ kia ăn rồi.

Dã quỷ không ăn người sống, nhưng những thứ khác chúng nó lại không hề bắt bẻ, có khi ngay cả đồng loại chúng nó cũng không buông tha.”
“Nhưng người còn chưa chết thì lấy đâu ra linh hồn?” Mục què hỏi một câu từ sâu trong lòng mình.
***
Một đĩa anh đào thịt màu sắc tươi sáng đã ra nồi, mùi thơm tức khắc tỏa khắp căn phòng nhưng Lâm sư phụ lại nghiêm túc đứng cạnh bệ bếp, miệng bĩu ra thiếu chút nữa là đủ treo chai dầu.
“Đĩa này không đạt,” ông ấy nhìn đĩa anh đào thịt như nhìn một đứa con mình hận sắt không thành thép, “Anh đào không no đủ, lại mất đi màu đỏ rực, không đủ tươi đẹp.


(Nếu thích có thể đọc thử Tân An quỷ sự cũng của Rừng Hổ Phách) Hơn nữa lửa cũng không đúng, nói lớn không lớn, nhỏ không nhỏ, thịt hầm ra sớm mất đi mềm mại màu mỡ, sao có thể coi là anh đào thịt nữa.”
Dứt lời ông ta không chờ Triệu Tử Mại và Lâm Tụng Nghiêu kịp ngăn cản đã đổ hết cả đĩa anh đào thịt còn đang bốc khói kia đi, chẳng để lại chút gì.
Lâm Tụng Nghiêu nói nhỏ bên tai Triệu Tử Mại, “Lâm sư phụ là đầu bếp nổi tiếng, yêu cầu với đồ ăn mình làm ra cực cao, ai nói gì cũng không chịu nghe, đến mẹ ta cũng không làm gì được ông ấy, thật là bướng bỉnh.”
Triệu Tử Mại chăm chú nhìn ông ấy thuần thục làm việc, đôi mắt không dám lơi là nửa phần, miệng lại nói, “Bướng bỉnh chút cũng tốt, đời này ông ấy vì một món ăn mà tồn tại, nếu không có yêu cầu cao thì sao có thể làm ra món ăn khiến người ta ăn một lần là nhớ mãi chứ.”
Nhưng một canh giờ đã qua đi mà Lâm sư phụ vẫn chưa thể làm ra một đĩa anh đào thịt ưng ý, còn đống đồ bị ông ấy đổ đi thì đã có tới bốn năm cân, đội lên thật cao trong cái sọt bên chân ông ấy.
Lâm Tụng Nghiêu uống nhiều rượu nên mệt mỏi và đã trở về phòng mình nằm nghỉ, trong bếp hiện tại chỉ có Triệu Tử Mại và Lâm sư phụ.
“Không được, món này ta không làm được hôm nay đâu.” Lâm sư phụ đã sớm mệt đầu đầy mồ hôi, ông ta tức giận ném cái muỗng dài trong tay vào nồi, không quấy nữa, mặc cho nồi thịt kia chậm rãi tỏa ra mùi khét.
Triệu Tử Mại có chút băn khoăn vì thế đưa cho ông ấy một chén trà, miệng cười nói, “Ta thấy ngài cũng mệt mỏi rồi, không bằng ngài hạ chút yêu cầu xuống cũng được.

Ta là người ngoài nghề, dù ngài có làm ra một món ăn hoàn hảo thì cùng lắm ta cũng chỉ học được 7,8 phần.

Nếu không ngài đưa thực đơn cho ta, bản thân ta sẽ trở về tự mình nghĩ cách nghiên cứu.”
Nghe hắn nói như vậy Lâm sư phụ lập tức đặt chén trà trong tay cái rầm xuống bàn, “Ta nói này, thiếu gia để ta tới dạy nấu ăn thì ta không dám cãi lời.

Nhưng ngươi bảo ta tùy tiện dạy còn ngươi thì qua loa học tập vậy xin thứ cho ta không thể nghe theo được.

Món này mà từ tay ta ra nhưng chất lượng lại chẳng ra gì thì chẳng phải sẽ hủy hoại thanh danh của ta ư? Tương lai ngươi nói với người khác anh đào thịt của ngươi học từ Lâm sư phụ của Vô Cùng Các rồi người ta ăn vào nói đây là cái khỉ gì thì ta chịu sao nổi.”
Mặt ông ta đỏ bừng, vì tức giận mà sưng lên giống một con ếch đang phùng miệng.
“Thế ngài nói phải làm sao đây?” Triệu Tử Mại biết không thể thuyết phục người này, hiện tại lại có việc đang cầu người ta nên đành phải ăn nói khép nép.

“Nếu ngươi thật lòng muốn học thì đến Vô Cùng Các đi, nơi đó đầy đủ đồ.”
Sắc mặt Triệu Tử Mại hơi đổi, “Nhưng tối hôm qua có một tiểu nhị trong tiệm đã mất tích ở hậu viện, đến giờ còn chưa tìm được người đâu.”
Lâm sư phụ khinh thường rồi quay đầu lại liếc hắn một cái, “Thế đã sợ à? Vậy ngươi dứt khoát đừng học nữa, lần này coi như ta đắc tội công tử và dì Vinh, dù sao ta cũng đắc tội bà ta vài lần rồi.”
“Đừng,” Triệu Tử Mại nhớ tới bộ dạng Tang khi ăn anh đào thịt.

Nó thực chăm chú, tinh tế mà ăn, chậm rãi nếm.

Đôi mắt xinh đẹp của nó dần biến thành màu đen trong lúc nhai, giống như mã não trong suốt.

“Ta đi theo ngài, có lẽ chỉ có hương vị chính tông nhất mới có thể đánh thức được nàng.”
“Ta nói một câu này nữa, trình tự nấu món này không thể qua loa, chỉ cần hơi thay đổi là mùi vị sẽ khác ngay.

Nấu ăn là công việc tinh tế, giống như hiện tại ngươi muốn lấy lòng cô nương mình thích ấy, nếu ngươi không nghiêm túc thì có người nào thèm để ý tới ngươi.”
Lâm sư phụ bắc cái nồi anh đào thịt đã cháy khét xuống và nhàn nhạt tiếp lời Triệu Tử Mại giống như thực sự hiểu hắn đang nói cái gì.