Hưởng Tang

Chương 125: 125: Trở Về





Amy không chút do dự tròng xuyến tràng hạt kia lên tay Tang, lại vòng hai vòng để ngừa bị ném xuống.

Nhưng nàng đã lo lắng thừa vì ngay khi tràng hạt chạm vào tay nó thì con ngươi như lửa đốt của Tang bỗng lạnh xuống, giống như bị rót một thùng nước lạnh.
Trong con ngươi có ánh sáng trắng lướt qua, màu đỏ không thấy đâu nữa, hai con ngươi kia lại trở nên đen nhánh giống bút hút no mực.
“Tiểu, Tiểu…… Tiểu Ngọ?” Lúc này Mục què đã giãy giụa bò ra từ đống cỏ khô, tóc ông ta dính đầy rơm vàng trông không khác gì con gà trống dựng lông.

Có điều ông ta cũng chẳng quan tâm, chỉ vội bước nhanh tới thử gọi một tiếng với bóng dáng kia, “Tiểu Ngọ?”
“Ta nói rồi, không được nhắc tới cái tên này trước mặt ta.” Sau khi lạnh giọng nói một câu này nó thành công dọa Mục què sợ run lên.

Ông ta vội vàng xoay người ra ngoài cửa, tốc độ cực nhanh đến nỗi thiếu nữa là vặn hỏng cái eo kia
Nhưng đi chưa được hai bước thì bím tóc lại bị người ta túm chặt.

Mục què mềm nhũn người, suýt thì quỳ rạp xuống đất, miệng lắp bắp, “Ta già đến hồ đồ rồi, đại thần tiên chớ so đo với ta làm gì.”
“Ông cũng biết mình hồ đồ vậy lần sau ít nói mấy câu này ở trước mặt nó đi.


Lần này ông gặp may nên chỉ bị nó ném vào đống cỏ khô, nếu lần sau nó run tay ném ông lên bếp thì bộ xương già của ông chịu nổi không?”
Một giọng nói thanh thúy đã lâu không nghe thấy vang lên từ phía sau, Mục què lập tức vui vẻ, khóe mắt đột nhiên rơi xuống hai hàng nước mắt.

Ông ấy gần như nhảy dựng lên, nhảy tới bên người Mục Tiểu Ngọ, ôm lấy cánh tay nàng, đầu dựa lên vai nàng, “Đã trở lại, đã trở lại, Tiểu Ngọ của chúng ta đã trở lại rồi.”
Nói xong câu đó ông ta lại như lên đồng mà đột nhiên túm lấy cánh tay nàng xoa nắn xuyến tràng hạt kia vài cái.

Sau khi xác định nó không rớt ông ấy mới vỗ ngực thở phào nhẹ nhõm nói, “Đừng để mất nữa nhé, về sau xuyến tràng hạt này chính là mệnh căn của ngươi, mất cái gì cũng không được mất nó.”
Nói xong ông ta lại khóc ô ô, nhìn dáng vẻ giống như muốn phát tiết mọi tủi thân trong mấy ngày này.
Mục Tiểu Ngọ thấy ông ta không có ý định ngừng lại thì bất đắc dĩ thở dài.

Nàng nhìn quanh thấy Amy nắm chặt một cái khăn tay màu trắng thì vội vươn về phía con bé sau đó lại chỉ Mục què mà bĩu môi.
Amy hiểu ý nên lập tức đưa khăn tay qua, vì thế Mục Tiểu Ngọ vội nhét khăn vào tay Mục què, một tay khác nhẹ vỗ lên bờ vai ông ta nói, “Được rồi được rồi, đừng khóc nữa, râu đều ướt rồi.”
Mục què khụt khịt vài cái rồi dùng khăn tay che mũi xì một cái thật to, sau đó ông ta mới ngừng thút thít.
“Xin lỗi, ta sẽ đền cho ngươi một cái khăn mới khác.” Mục Tiểu Ngọ thấy ánh mắt ghét bỏ của Amy thì cong mắt cười với con bé.

Nhưng đợi Amy lắc đầu ý bảo không sao thì ý cười trong mắt nàng lại biến mất.

Nàng nhìn cô nhóc rồi hạ thấp giọng hỏi từng chữ, “Tràng hạt này ngươi thấy ở đâu?”
“Ta nói rồi, ta nhặt được ở trong rừng.” Giọng Amy bỗng trở nên khàn khàn, ánh mắt cũng lập lòe vài cái sau đó nhìn thẳng mặt đất bất động, giống như những con kiến bận rộn trên đó đang hấp dẫn toàn bộ sự chú ý của con bé.
“Khéo quá.” Mục Tiểu Ngọ cởi dây mũ trùm sau đó bỏ xuống dùng nó để quạt gió, “Đã lạc mất mẹ mà còn có tâm tư nhặt một chuỗi tràng hạt cơ đấy.”
Amy cắn môi sau đó bỗng nhiên dùng sức giẫm mũi chân giết chết một con kiến rồi vươn tay ra với Mục Tiểu Ngọ và nói, “Trả ta, các ngươi luôn miệng nói tràng hạt là của mình, nhưng chứng cứ đâu? Có chứng cứ không?”
Mục què thấy con bé nói thế thì lập tức nắm tay Mục Tiểu Ngọ sợ không để ý Amy sẽ đoạt lại tràng hạt, “Thứ ngươi tùy tiện nhặt trên mặt đất lại tự mình giữ lại, đây…… đây cũng không có lý.”
Ông ta lắp bắp cho qua.
Đang trong lúc tranh chấp thì cửa đột nhiên bị mở ra, Triệu Tử Mại và Susan sóng vai đi đến.

Mục người què lập tức vui vẻ vội hét lên với Triệu Tử Mại, “Triệu công tử, ngài tới làm chứng cho chúng ta đi.

Tiểu nha đầu này không muốn đưa xuyến tràng hạt cho Tiểu Ngọ đây này.”

“Xuyến tràng hạt.”
Nhẹ giọng nói ra mấy chữ này xong Triệu Tử Mại hơi sửng sốt vì hắn nhìn thấy đôi mắt đen láy mang theo ý cười của Mục Tiểu Ngọ.

Một làn hơi ấm chảy vào lòng hắn, Triệu Tử Mại nhếch miệng đi nhanh tới bên cạnh nữ hài tử đang nở nụ cười rạng rỡ kia.

Lúc cùng nàng mặt đối mặt hắn cúi đầu gọi một tiếng, “Tiểu Ngọ.”
“Công tử.” Mục Tiểu Ngọ khom người hành lễ với hắn, “Đa tạ công tử.”
“Cảm tạ ta cái gì?”
Nàng giảo hoạt nháy mắt với hắn, “‘Giao dịch’ kia hiện tại không cần nữa rồi.”
“Cái gì…… Giao dịch gì?” Mục què vò đầu lộ ra biểu tình khó hiểu, “Hai người giấu ta làm cái gì hả?”
“Không nói cho ông.” Hai người rất ăn ý mà đồng thời nói.

Vừa dứt lời bọn họ lại nhìn nhau cười, Mục què tức tới độ “hứ” một tiếng rồi đi ra ngoài viện.
“Nhưng…… sao xuyến tràng hạt này lại về tới tay ngươi?” Sau khi cười một hồi Triệu Tử Mại nhìn chuỗi tràng hạt trên tay Mục Tiểu Ngọ và tò mò hỏi một câu.
“À,” Mục Tiểu Ngọ nhìn Amy một cái và nói, “Tiểu cô nương này nói nàng nhặt được ở trong rừng.”
Nàng vừa nói vừa liếc phía sau Triệu Tử Mại.

Susan đứng ở đó, trên mặt mang theo nụ cười lễ phép, bộ dáng cực kỳ hiền lành ôn nhu.

Mục Tiểu Ngọ rất hiếm khi thấy nữ nhân ngoại quốc nên khó tránh khỏi có chút tò mò về thân phận của nàng ta.


Nhưng nghĩ lại nàng đoán chắc Tang đã gặp nàng ta rồi vì thế nàng cũng đáp lễ mà cho Susan một nụ cười thân thiện, thậm chí còn hơi gật đầu với nàng ta.
“Amy nhặt được xuyến tràng hạt này ư?” Triệu Tử Mại thoạt nhìn có chút hoang mang.

Hắn cũng giống Mục Tiểu Ngọ, đều cảm thấy sự tình quá khéo.

Nhưng lúc hắn muốn hỏi Amy cho rõ ràng thì bụng Mục Tiểu Ngọ lại không biết cố gắng mà kêu lên.
Tang không có hứng thú với đồ ăn của nhân loại nên mỗi ngày nó chỉ ăn chút cháo trắng rau xào, có thể duy trì sinh tồn là được.
Nhưng cháo trắng rau xào đối với Mục Tiểu Ngọ thì quá mức thanh đạm.
Gần nửa tháng nay nàng có thể nhịn mọi thứ chỉ riêng thực đơn canh suông qua ngày này là nàng chịu không nổi.

Nàng vuốt bụng lép kẹp của mình và cười hì hì nói, “Xin lỗi, ta đói đến luống cuống rồi.”
“Vậy…… đi thôi?” Nghe nàng nói như vậy Triệu Tử Mại tạm thời để vấn đề xuyến tràng hạt lại mà chỉ ra cửa, “Điểm tâm của Hưng Thịnh, gà nướng của Hành Vương Phủ, đây đều là món ngon nổi tiếng tại địa phương, ta đã hỏi thăm rồi.”
Mục Tiểu Ngọ nhảy dựng cao ba thước, miệng hét lên, “Đi mau, đi mau, đi muộn đóng cửa là xong.”
“Mommy, Mike không thích ăn mấy thứ này, vậy thúc ấy hỏi thăm cái này làm gì?” Nhìn bóng dáng hai người ánh mắt Amy bỗng trầm xuống, miệng chậm rãi thốt ra một câu.