Hưởng Tang

Chương 123: 123: Tập Tục Xấu





“Đại thần tiên, ngài đừng dọa trẻ con.” Mục què vốn dĩ đang ghé bên tường nghe lén thấy Bảo Điền chạy bắn ra khỏi chuồng gà thì vội chuyển mắt sau đó khập khiễng đi vào nhìn thoáng qua cơn giận còn sót lại trên mặt Tang.
Ông ta rất muốn tìm ra bóng dáng quen thuộc đằng sau đôi mắt như lưu ly kia nhưng tất thảy đều phí công.

Ông ta chỉ thấy ảnh ngược của mình ánh lên trong mắt Tang, là hai hình người nho nhỏ trông thực buồn cười.
“Đứa nhỏ râu còn chưa dài thì ngài chấp hắn làm gì.” Mục què cười hì hì với Tang, nỗ lực che giấu cảm xúc thất vọng trong lòng mình.
“Nha đầu này tuổi không lớn nhưng tâm tình đúng là thông suốt, lá gan lại to hơn người thường.

Người như thế là khó áp chế nhất, nói không chừng ta sẽ thua vào tay nàng ta chưa biết chừng.” Lúc Tang nói những lời này thì biểu tình cực kỳ hung tợn, mặt nó vốn đã dữ nay lại càng thêm hung ác.

Mục què nhìn thấy thế thì hãi hùng khiếp vía, sợ nó lại lấy mình ra trút giận.
Trong lòng ông ta nửa vui nửa buồn, nhưng vui vẫn nhiều hơn một chút.

Bởi vì ông ta biết Mục Tiểu Ngọ cũng không từ bỏ chống cự, không những thế hình như nàng còn nỗ lực đoạt lại thân thể của mình.

Thậm chí theo lời Tang thì khả năng nàng sẽ đoạt lại được, nếu như thế ông ta cũng an tâm nhiều.


Đã nhiều ngày nay Mục què vẫn luôn lo lắng thân thể Mục Tiểu Ngọ bị Tang hoàn toàn chiếm cứ, lo từ đây ông ta chỉ có thể làm nô lệ, cả đời không thể thoát khỏi nói.
Những ngày tháng hắc ám ấy nhìn cũng không thấy điểm cuối.
“Nha đầu kia làm sao?” Ông ta thử thăm dò hỏi một câu.
“Mỗi ngày nàng ta giống một con ruồi bọ mà ong ong trong đầu ta, dông dài hết chuyện này tới chuyện kia.

Ta còn tưởng nàng ta chỉ lắm mồm, ai biết hóa ra nàng ta lại âm mưu để ta choáng váng rồi nhân cơ hội ấy đoạt xác.

Một kẻ âm hiểm xảo trá như thế đúng là suýt thì lừa được ta.”
Mục què không nhịn được phì cười một tiếng, ngay sau đó ông ta bỗng thấy có cái gì đó phóng vèo về phía mình.

Trước khi chạm vào đầu ông ta nó đã nứt toác, nhão nhão dính dính lỏng lẻo chảy ra đổ ụp lên đầu ông ta, khắp không khí là mùi thối thối gay mũi.
“Còn dám cười thì lần sau thứ nổ tung sẽ là đầu ngươi chứ không phải trứng thối nữa đâu.”
Sau khi rít qua kẽ răng mấy lời này Tang xoa xoa tay bước ra ngoài chuồng gà.

Mới vừa bước ra khỏi cửa chợt nó nghe thấy tiếng kêu vui vẻ của Susan, “Amy, bảo bối, con rốt cuộc cũng tỉnh rồi.”
***
“Mommy, vì sao mẹ lại khóc?” Amy mở mắt thật to, chuyện đầu tiên con bé làm là dùng bàn tay mum múp thịt lau nước mắt cho Susan.

Nhưng Susan lại khóc váng lên, còn lôi kéo đứa nhỏ ôm vào lòng giống như sợ nàng bay mất.
“Amy.”
Cửa phòng bật mở, Triệu Tử Mại đi đến, sắc mặt của hắn vẫn chưa hồi phục nhưng qua thời gian nghỉ ngơi tinh thần hắn đã khá hơn nhiều, chân mày hơi hơi nhướng lên lộ vẻ anh khí bức người.
“Mike, sao thúc lại ở chỗ này?” Nhìn thấy Triệu Tử Mại nên Amy không nén được vui mừng, “Sau khi rời thuyền cháu còn nghĩ sẽ không gặp thúc nữa, cháu và Mommy đều rất nhớ thúc.”
Amy giãy khỏi tay Susan rồi xốc chăn lên muốn xuống giường nhưng lại bị Triệu Tử Mại ấn trở lại trong ổ chăn.
“Cháu vừa khỏi bệnh nên cần nghỉ ngơi, không thể chạy lung tung.”
“Mike,” Amy vươn một tay bắt lấy đầu ngón tay của Triệu Tử Mại, trong ánh mắt hình như có ánh sáng lập lòe, “Mike, lúc ở trên thuyền thúc từng nói nếu ở Trung Quốc không vui thì thúc sẽ trở lại Châu Âu đúng không? Hiện tại đã về lâu như thế vậy thúc có vui không?”
Triệu Tử Mại bị con bé hỏi thì sửng sốt sau đó chợt cười nói, “Vui vẻ của người lớn và trẻ con không giống nhau.


Trẻ con dễ dàng vui vẻ, giống như Amy được ăn kem thì sẽ cực kỳ vui sướng, nhưng hạnh phúc của người lớn thì phải đi tìm và tốn thời gian nên hiện giờ ta chưa thể cho cháu một câu trả lời.”
Amy “nhìn kỹ” hắn một lúc lâu mới lại hỏi, “Thế nên thúc còn chưa tìm được ‘vui sướng’ nhưng lại thấy được con đường nhỏ đi tới nơi ‘vui sướng’ ư?”
“Cái gì?” Triệu Tử Mại ngơ ngẩn, nhất thời không biết nên trả lời vấn đề có vẻ đầy thâm ảo của cô bé như thế nào.
“Ta đã nói con bé không giống người thường mà, có đôi khi lời nó nói quả thực không giống đứa nhỏ 6 tuổi.

Đến ta còn phải thường xuyên giật mình.” Susan nhìn con gái, kiêu ngạo trong mắt quả thực tràn ra.
“Mommy, Mike tìm được hạnh phúc ở đây vậy thúc ấy sẽ không về Châu Âu nữa.

Thế mẹ có gả cho thúc kiểu gì đây?”
Amy nói một câu này khiến cả phòng rơi vào im lặng, mãi tới khi cửa phòng khép hờ bị đẩy ra thì phần xấu hổ này mới bị đánh vỡ.
“Tiểu nha đầu này đã tỉnh vậy chúng ta lên đường tiếp được chưa?” Tang dựa vào khung cửa, chả chút ý tứ mà xổ toẹt ra.
“Mike không thể đi.” Amy nhìn Tang rồi vội vàng nói.
“Vì sao?” Tang bình tĩnh nói ra câu này sau đó quay đầu nhìn Amy.

Tuy đôi mắt đỏ của nó đã được giấu sau mũ trùm nhưng Amy vẫn cảm thấy quanh người nổi lên lạnh lẽo.
“Ta…… Ta cùng Mommy trời xa đất lạ, không có Mike giúp đỡ ta…… sao ta tìm được mẹ đẻ?” Amy nuốt nước miếng một cái sau đó rũ mắt không dám nhìn vào đôi mắt kia.
“Ta không quan tâm……”
“Đại thần tiên,” Tang còn chưa dứt lời đã bị Triệu Tử Mại đánh gãy, “Ba ngày, ngài cho ta thêm ba ngày, nếu vẫn không tìm được mẹ đẻ của Amy thì chúng ta khởi hành hồi kinh ngay.”

Đáp lại hắn chính là tiếng đóng cửa “rầm” khiến tro bụi trên nóc nhà cũng lả tả rơi xuống.
Amy nhìn cái cửa bị đập mạnh tới độ lộ cả khe thì cười cười, “Vừa rồi cháu còn sợ vị tiểu thư này chính là “hạnh phúc” Mike tìm được, hóa ra cháu nghĩ nhiều.”
***
Khói trắng mù mịt bốc lên từ ba chén trà nhỏ và che khuất người đứng phía sau.
“Cho nên nữ hài tử kia xuôi dòng mà tới rồi được vị cô nương này nhặt được ư?” Huyện lệnh Thanh Châu Lý Hải nhíu chặt đôi mày hoa râm sau đó hỏi Triệu Tử Mại ngồi bên cạnh.
“Phải, đó là chuyện 5 năm trước, địa điểm ở Đông Xương huyện gần Thanh Châu.”
Lý Hải hít một hơi thật sâu, “Không biết Triệu đại nhân có nghe về tập tục xấu của nơi này chưa?”
“Dìm chết trẻ sơ sinh.” Triệu Tử Mại nghiêm túc nhìn chằm chằm ông ta, hắn cảm thấy không khí quanh mình giống như lập tức lạnh hơn bình thường nhiều.
Lý Hải chậm rãi nhắm mắt lại, trong khoảng khắc ông lại khẽ thở dài, “Tục dìm chết trẻ sơ sinh bắt đầu từ thời Đường Tống.

Cha của Chu Hi là Chu Tùng từng giữ chức Huyện úy, từng làm《 giới sát tử văn 》 và dùng lời lẽ ân cần khuyên dân chớ dìm chết trẻ sơ sinh.

Nhưng tập tục này chưa từng biến mất, ngược lại nó vẫn kéo dài tới tận giờ.”
“Sao bọn họ lại muốn dìm chết chính con mình?” Trong mắt Susan là kinh ngạc không thôi.