Hưởng Tang

Chương 112: 112: Thuyền





Lá trúc xanh biếc xen lẫn bên nhau, gần như không có một khe hở nào.

Lúc thân thể lướt qua những khóm trúc lá cây phát ra tiếng rào rạt, giống như có người dán sau lưng ngươi thì thầm cái gì đó.
Liêu Thải Thần vốn đã sợ, thình lình nghe thấy tiếng lá trúc thì không thể không quay đầu lại nhìn xung quanh.

Có mấy lần hắn thậm chí còn cho rằng mình nhìn thấy một bóng người mơ hồ đi theo bản thân một khoảng không xa không gần.
Lá trúc như cái lọng che màu xanh trên đỉnh đầu, che khuất mặt trời và bầu trời xanh.

Trong rừng lúc này là một mảnh âm u, hắn không nhìn rõ mặt đất ẩm ướt bên dưới Hơn thế nữa đôi giày thêu hoa của nữ trên chân hắn cũng không vừa cho nên rất nhiều lần hắn thiếu chút nữa hắn đã ngã đập mặt xuống mặt đất lầy lội của rừng trúc.
“Liêu Thải Thần, ngươi cũng có hôm nay cơ đấy, phải dựa vào việc giả làm nữ tử để lấy lòng một nam nhân hòng tìm một đường sống cho mình.” Hắn oán hận mà lẩm bẩm trong lòng, tay cầm bím tóc rũ trên vai hất ra sau lưng, “Qua chuyện này mà ngươi còn dám tới sòng bạc thì đúng là nên băm tay.”
Hắn vừa nghĩ vừa đi về phía trước, thi thoảng lau một giọt mồ hôi rơi xuống từ thái dương để tránh lớp trang điểm trên mặt bị trôi đi.
“Liêu cô nương.” Cách đó không xa bỗng có người gọi hắn, chỉ cần nghe xưng hô hắn đã đoán được người đến là ai.
Quả nhiên lúc hắn nhẹ nghiêng đầu sang bên phải thì thấy gã sai vặt của Khâu Nhiên là Vượng Nhi ở trong tầm mắt.

Trên mặt tên kia là nụ cười lấy lòng, hắn đứng giữa mấy cây trúc cúi đầu hành lễ, “Liêu cô nương, công tử để ta tới đón ngài.”
Liêu Thải Thần cảm thấy khả nghi nhưng ý cười trên mặt vẫn chưa tan đi, “Ra khỏi cánh rừng này là tới Khâu trạch rồi, sao ngươi còn phải đặc biệt tới đây đón ta nữa? Sao lại giống như Khâu công tử biết hôm nay ta sẽ tới vậy nhỉ?”

Vượng Nhi thong thả nói: “Công tử hy vọng có thể cùng cô nương bái đường thành thân ở chỗ khác, mọi việc đã chuẩn bị xong, cô nương chỉ cần theo ta tới đó là được.

Còn vì sao công tử lại biết hôm nay cô nương sẽ tới thì kỳ thật …..” Hắn cười một chút mới nói tiếp, “Kỳ thật công tử cũng không thần thông quảng đại như cô nương nghĩ, nhưng có lẽ đây là tâm linh tương thông.

Ngài ấy biết cô nương nhất định sẽ tới nên phái Vượng Nhi chờ ở đây.

Không dối gạt ngài, Vượng Nhi đã đứng đây chờ cô nương được một lúc rồi.”
“Thì ra là thế,” Liêu Thải Thần thấy lời hắn nói chân thành tha thiết thì cũng không hề nghi ngờ mà chỉ đáp, “Ta tới hấp tấp nên chưa chuẩn bị gì, nếu Khâu công tử đã chuẩn bị xong hết thì ta đi với ngươi là được.”
Nói xong hắn đi theo Vượng Nhi tới một phía khác của cánh rừng.
Hai người một trước một sau đi hơn nửa canh giờ, lúc này cây trúc phía trước đã trở nên thưa thớt, cùng lúc ấy có tiếng nước chảy “Ào ào” từ nơi xa truyền tới tai Liêu Thải Thần, tiếng động càng lúc càng lớn.
“Sắp đến bờ sông rồi ư?” Liêu Thải Thần theo bản năng hỏi.
Vượng Nhi quay đầu lại, trên mặt vẫn là nụ cười nịnh nọt, “Để cô nương chịu khổ rồi nhưng chúng ta cũng sắp lên thuyền, làm phiền ngài lại đi thêm vài bước.”
“Thuyền?”
“Ngồi thuyền thì chúng ta mới có thể đến chỗ công tử.” Vượng Nhi chớp mắt nói, “Cô nương yên tâm, Vượng Nhi nhất định sẽ mang ngài tới bên cạnh công tử.”
Chân Liêu Thải Thần dừng lại, “Phải ngồi thuyền mới có thể qua ư? Chỗ đó là nơi nào mà xa như thế?”
“Không xa, trước tối nay nhất định chúng ta sẽ tới, hơn nữa nơi ấy công tử đặc biệt chuẩn bị cho cô nương.

Nó vừa mới mẻ lại độc đáo, cô dâu khác có nằm mơ cũng không có được đãi ngộ như thế đâu.

Cô nương đừng phụ tâm ý của công tử.”
Vượng Nhi nghiêng đầu nhìn hắn nói lời thành khẩn, “Cô nương, đi theo ta đi.”
“Đi thì thế nào, chẳng lẽ tên kia có thể ăn mình chắc?” Liêu Thải Thần vốn là một kẻ vô tâm vô phế, hiện tại tới nông nỗi này rồi hắn cũng đành cắn răng đi theo Vượng Nhi ra khỏi rừng trúc.
Trước mặt hắn là nước sông như ngọc, mặt sông rộng rãi nhưng dòng nước lại chảy xiết.

Cũng may từ nhỏ Liêu Thải Thần đã lớn lên ở bờ sông nên tài bơi lội của hắn không tồi.

Lúc nhìn thấy một con thuyền nhỏ buộc ở bến tàu nhỏ nơi bờ sông hắn cũng không quá lo sợ.


Hắn đi theo Vượng Nhi, nhấc chân bước vào khoang thuyền.
Thuyền thực hẹp, chỉ khó khăn lắm mới đủ một người ngồi xuống, Vượng Nhi đứng ở đầu thuyền chống sào đẩy con thuyền vững chãi đi trên mặt sông như đi trên đất bằng.
Nhìn phong cảnh hai bên bờ sông trong chốc lát Liêu Thải Thần chỉ cảm thấy rừng núi hai bên đều giống nhau, chả có gì đặc sắc.

Lòng hắn nhàm chán, vì thế hắn nhìn bóng dáng Vượng Nhi và hỏi, “Vì sao công tử nhà ngươi lại không muốn cùng ta bái đường ở Khâu trạch? Chẳng lẽ tòa nhà kia có cất giấu cái gì đó sợ ta phát hiện ra ư?”
Vượng Nhi không quay đầu lại mà chỉ cười nói, “Cô nương nghĩ nhiều rồi, công tử nhà ta đã cưới hai vị phu nhân ở đó, lúc này ngài ấy sợ cô nương không vui nên mới đổi chỗ khác.”
“Hai vị phu nhân?” Liêu Thải Thần cả kinh, đột nhiên cao giọng hỏi.

Thấy Vượng Nhi quay đầu lại nhìn mình thế là mặt hắn quẫn bách, vội hạ giọng hỏi, “Sao ngày ấy ta tới Khâu trạch lại không thấy hai vị phu nhân kia?”
“Các nàng…… các nàng đều mất sớm,” Vượng Nhi có chút bất an mà sờ sờ cái mũi, lại xấu hổ cười hai tiếng, “Đều đã là chuyện quá khứ, Liêu cô nương sẽ không để ý chứ?”
“Không, nhưng hai vị phu nhân này vì sao lại mất sớm vậy? Ta thấy tuổi tác Khâu công tử cũng không lớn, sao đã……”
“Đều chết bệnh.” Vượng Nhi có chút đường đột mà đánh gãy lời Liêu Thải Thần, sau đó hắn không nói gì nữa mà tiếp tục chèo thuyền.

Một lát sau hắn cũng luôn giữ im lặng.
Liêu Thải Thần lại thấy bất an hơn, rõ ràng hắn cảm nhận được Vượng Nhi đang lảng tránh vấn đề này, không chỉ thế, hắn còn có thể nhận ra chút sợ hãi trong lời của Vượng Nhi.

Nhưng sao hắn lại sợ? Chẳng lẽ nguyên nhân cái chết của hai vị phu nhân kia có điều mờ ám sao? Chẳng lẽ bên dưới vẻ ngoài bình thản của Khâu Nhiên lại cất giấu một mặt hắn không cho người khác thấy ư?
Ai biết được? Hắn tự giễu mà cười cười ở trong lòng.

Hắn cũng chỉ mới gặp Khâu Nhiên có 2 lần, ngoại trừ biết kẻ kia cực thích vở Tây Sương Ký thì hiểu biết khác cũng chỉ là bộ dạng bề ngoài hiền hòa nho nhã mà thôi.


Nhưng dù vậy thì cũng có thể thế nào? Cũng đâu phải hắn thật sự gả cho Khâu Nhiên.

Hắn chỉ cần lấy được tiền cưới sau đó sẽ lặng lẽ rời đi là được.

Chuyện sau đó để tới ngày mai tính.

Dù sao Khâu Nhiên khẳng định dễ đối phó hơn đám ác ôn giết người không chớp mắt của sòng bạc.

Những kẻ đó sẽ luôn theo hắn, dù có trốn đi nơi khác hắn cũng sẽ phải nhổ đống bạc đã thua ra.
Khâu Nhiên hẳn không thể đáng sợ hơn bọn họ được.
Nghĩ đến đây hắn bỗng nhiên đánh lên chút tinh thần, cả người thẳng tắp nhìn phía trước.

Vượng Nhi nói trước khi trời tối bọn họ nhất định sẽ tới nhưng hiện tại mặt trời đã bắt đầu xuống núi nhưng vẫn không thấy hắn có ý định cập bờ bỏ neo.
Vừa định hỏi một câu hắn lại thấy Vượng Nhi bỗng nhiên nhấc mái chèo lên rồi chỉ vào một cái bóng như ẩn như hiện trên mặt sông mênh mang phía trước sau đó cao giọng nói, “Liêu cô nương, chúng ta tới rồi, thuyền của công tử ở phía trước.”