Không có ngày đêm thay đổi, Văn Vũ cùng Hồ Tả chẳng biết ở đây chờ bao lâu. Ngẫu nhiên, Phán Quan sẽ đến nơi này tuần tra một lần, trộm đưa ánh mắt nhìn bọn họ.
Một ngày, tại quỷ sai giao ban, Hồ Tả đối Văn Vũ “Ngươi có phát hiện hay không, gần đây Thạch Khanh đại nhân có chút ưu thương?” Văn Vũ nhẹ lắc đầu “Không có…ta cũng không dám ngẩng đầu…”
Hồ Tả nhắc lên mạo duyên (vành nón), hết nhìn đông lại nhìn tây, phát hiện mọi người mệt mỏi ngủ, buồn bã ỉu xìu, mọi nơi không có ánh mắt nhìn. Khẽ trộm cười một chút, nhanh chóng nâng đầu Văn Vũ, cúi xuống hôn!
Văn Vũ tựa hồ bị Hồ Tả làm bất ngờ hoảng sợ, nhưng không dám lên tiếng “Nghẹn chết ta…”
Hồ Tả buông Văn Vũ nhẹ nhàng nói “Ta muốn…ôm ngươi…”
Văn Vũ sờ môi mình, nhìn bốn phía một mảnh trầm lặng, nghĩ thầm có lẽ có thể tới gần một chút.
Văn Vũ đem áo choàng cởi xuống nâng tay áo Hồ Tả, cầm chặt lấy tay không an phận của Hồ Tả, tái hơi nghiêng nghiêng đầu dựa vào tay hắn “Nhịn một chút…”
“Văn Vũ….”
Tuy rằng chỉ một chút ý nghĩ tiếp xúc, nhưng Hồ Tả đã thỏa mãn, nhắm mắt yên lặng cảm thụ ôn nhu Văn Vũ “Không tốt! Nghe nói bảo khố bị trộm!” Hồ Tả giật mình, mở mắt!
Cái gì bảo khố? Cái gì bị trộm? Hồ Tả thân là hồ yêu, thính lực tự nhiên so với người thường tốt hơn nhiều, lập tức vểnh tai lên nghe ngóng tin tức từ quỷ sai.
“Diêm vương đại nhân đang lên thiên đình hội báo cuối năm! Hắc đại nhân cùng Bạch đại nhân hiện toàn lực điều tra!”
“Hơn nữa nghe nói khóa bảo khố là bị chìa khóa mở ra, một chút dấu vết phá hủy cũng không có! Có thể là nội tặc a…”
“Còn có Thạch đại nhân giống như không hay! Tuy rằng Bạch đại nhân nói hắn theo Diêm Vương lên thiên đình, chính là Diêm Vương đi vài ngày, ta tận mắt thấy Thạch đại nhân còn ở Sâm La điện!”
“Đừng nói bừa…”
Thạch đại nhân không thấy? Sau đó bảo khố bị trộm? Hồ Tả càng nghĩ càng không rõ. Bất quá hắn vừa nghe ‘cuối năm’ liền vui vẻ?
Cuối năm, nếu như nói sinh ra trước tháng sáu sẽ xuống lục đạo luân hồi, như vậy…hắc hắc…
***
Bất quá, ngày kế tiếp…giống như không ổn lắm.
Nghe nói Diêm Vương đã trở lại, nhưng Phán Quan chưa về.
Sự thật chứng minh Phán Quan không thấy, nơi nơi tràn ngập không khí khẩn trương. Nhân thủ phái tới cũng không đủ, ngay cả quỷ phụ trách luân hồi chuyển thế cũng bị điều đi, toàn lực truy bắt đạo tặc.
Ngay cả nơi quỷ hồn chờ đầu thai cũng bắt đầu thảo luận đề tài, ‘nhoi nhoi’ như mở tiệc trà.
“Tiểu Tả… gần đầy như thế nào rồi?” Văn Vũ nhìn chung quanh thảo luận, nhịn không được cùng Hồ Tả nói chuyện.
Hồ Tả dưới tay áo nắm lấy ngón tay Văn Vũ, có lệ nói: “Không có gì…không có gì…”
“Dãy số có sáu con số 830616 trước đi ra xếp hàng!” một quỷ sai lớn tiếng quát, kêu nhóm quỷ đi lên. Hồ Tả vừa thấy dãy số của mình, chậm chạp chẳng muốn rời…
“Văn Vũ, ta đi trước một bước…ngươi để ý một chút”
“Ân” Văn Vũ kiên định gật đầu, ngẩng đầu, đầy tin tưởng cười “Chúng ta nhân gian tái kiến! Cho dù ngươi biến thành đại sửu nam, ta cũng yêu ngươi!”
“Điều này sao có thể?” Hồ Tả ra vẻ sinh khí bĩu môi “Hắc hắc…” Văn Vũ lại cúi đầu, lặng lặng ngồi lại chỗ.
Hồ Tả nhìn Văn Vũ lần cuối cùng, cười xoay người, đưa dãy số “Quỷ đại ca! Ta cũng vậy! Ta cũng vậy!” Hồ Tả sắp xếp vào đội ngũ, phía trước là một lão quỷ quay đầu nhìn hắn.
“Nha? Ngươi nữa à?” Nguyên lai là lão quỷ ngồi bên cạnh “Thật khéo! Ta cũng vậy! thật có duyên a! Nói không chừng ta kiếp sau là thành huynh đệ!”
Hồ Tả liếc lão quỷ không răng này một cái, lại cùng dãy số với hắn! Trời ạ! Còn cùng với mình sai một số! Không thể nào!? Hồ Tả khóc không ra nước mắt, chẳng lẽ này lão quỷ thành huynh đệ?
Lão quỷ kia lải nhải “Tiểu tử, ngươi đời này sớm chết thật đáng thương a!’ ta đây sống đến 99 tuổi nha! Kiếp sau làm huynh đệ ngươi, chúng ta cùng nhau thích ứng a!”
Thiết! Ta kiếp sau vẫn là chết sớm! Hồ Tả quay đầu qua một bên, mắt điếc tai ngơ.
Đột nhiên, một đoàn quỷ sai qua đây, vậy quanh Luân Chuyển thính. Đi đầu tựa hồ là…Hắc Bạch vô thường! Hồ Tả tuy rằng không cùng bọn họ giao thủ, nhưng lúc cùng Dương TIễn đánh nhau, cũng từng nhìn đến vài lần! Mau cúi đầu.
“Hôm nay Luân Chuyển thính là tháng mấy ngày mấy?” Hắc Vô thường vội vã chạy lại, bắt lấy quỷ sai hỏi “Là…là mười sáu tháng sáu” một quỷ sai sợ hãi đáp.
“Dừng lại! Toàn bộ dừng lại cho ta!” Diêm Vương từ giữa đám quỷ sai đi ra, hỏi một tiểu hài tử mười lăm tuổi “Quang Quang, ngươi nói Thạch Khanh cho ngươi đăng kí đoạn nhân duyên, là mười sáu tháng sáu phải không?”
“Thỉnh tôn xưng ta là đại nhân” tiểu hài tử mười lăm tuổi này cầm một quyển ký lục, thong thả đi đến trước đội ngũ “Ân…Đúng vậy…là ngày mười sáu tháng sáu còn có một tháng mười…là người nào?”
Hồ Tả đột nhiên khẩn trương, cúi đầu không dám hành động thiếu suy nghĩ. Văn Vũ nơi đó có rất nhiều quỷ sai quay quành, lại là Bạch vô thường…Hắn tìm cái gì? Tìm Văn Vũ sao? Bây giờ nên làm gì?!
Hồ Tả có chút hoảng! Trước kia gặp chuyện luôn tỉnh táo, chính là liên quan đến Văn Vũ sẽ loạn cả lên, cái gì cũng xằng bậy! Làm thế nào? Làm thế nào? Lại cúi đầu, vừa lúc cùng Việt Quang chống lại! Hồ Tả hút một ngụm khí lạnh!
“A?!” Việt Quang nhất thời trừng, cả người đã bị Hồ Tả bắt lại.
Tiểu hài tử! Bắt hắn rất dễ! Hồ Tả một tay chế trụ cổ Việt Quang, giận dữ nhìn người trước mặt. Áo choàng rơi xuống, hiện ra bộ dáng, Diêm vương cùng Hắc vô thường đồng nhíu mày.
Hắc vô thường từ trong bàn tay thả ra một đoạn xích màu đen, nắm lấy phần cuối “Nguyên lai…yêu tinh này vẫn luôn ở Minh giới! Trách không được tìm thế nào cũng không thấy!”
Hồ Tả chế trụ Việt Quang “Đừng hành động thiếu suy nghĩ, không thì hắn chết!”
“Ngươi hủy không được nguyên thần của hắn!” Hắc vô thường chắc chắn.
“Đừng xằng bậy! Đừng xằng bây!” Việt Quang cuối cũng hiểu tình thế, cái gì Phán Phán không thấy, muốn hắn tìm manh mối! Cái gì Thạch Khanh tiểu tử kia chứa chấp phạm nhân, chạy án! Hiện tại tốt rồi! Đem mình liên lụy! Mắt vừa thấy mình gặp nguy hiểm, đối Diêm vương chửi ầm lên “Tưởng Tử Văn! Ta nếu xảy ra chuyện gì, toàn bộ mỹ nữ thiên đình không để yên cho ngươi! Ngươi là trách nhiệm này thế nào?”
Diêm Vương không để ý tới nguyệt hạ đồng tử, Lạnh lùng nhìn Hồ Tả, ngồi trên ghế giữ Luân Chuyển thính “Người kia…còn tại trong tay chúng ta?”
Hồ Tả dời mắt nhìn về Văn Vũ, Bạch vô thường tìm được Văn Vũ trong đám người “Tìm được rồi, chính là ngươi” Bạch vô thường cao hứng bắt Văn Vũ ra.
“Ngươi buông! Ngươi buông!” Văn Vũ vừa tức vừa vội, loạn đá, chính là tránh không được “Hừ hừ hừ…” Diêm vương cười lạnh, “Thế nào? Một đổi một!”
Một đổi một? Sau khi đổi xong lại đánh một hồi? Văn Vũ lắc đầu, lớn tiếng “Tiểu Tả, một mình ngươi chạy đi, Đừng lo ta!” Hồ Tả do dự.
Việt Quang vừa thấy, nguy hiểm của mình tăng lên, bắt đầu châm ngòi dao động Hồ Tả.
“Mau thả ta đi…ngoan một chút, làm yêu quái đi! Hà tất cố chấp như vậy! Chỉ cần ngươi thả ta, ta có thể cho thiên hạ mỹ nam đều một mực yêu ngươi! Đuổi cũng đuổi không đi! Nghĩ lại đi, thực có lời! Không cần vì một cây củi, mà bỏ cả rừng a…”
“Ngươi câm miệng!” Hồ Tả cúi đầu chế trụ Việt Quang, tiểu tử này nhìn như một đứa bé, nhưng so với ông lão tám mươi còn dài dòng hơn!
Bạch vô thường ‘ịch ịch ịch ịch’ khiêng Văn Vũ tới, đột nhiên dưới chân trật, mọi người chỉ nghe “A nha” một tiếng, thân ảnh màu trắng kia lập tức té về phía trước, Văn Vũ bị vứt ra ngoài, công bằng rơi vào người Hồ Tả…
Hồ Tả còn chưa phản ứng kịp…Văn Vũ cũng không phản ứng kịp…mọi người càng không phản ứng kịp…
“A! Trời ạ!” Tiểu Bạch quỳ trên mặt đất, kinh ngạc che miệng mình “Ta làm cái gì? Tiểu Hắc, ta làm cái gì?” Hắc vô thường hơi co rúm khóe miệng “Ta…Ta làm sao biết…”
“A——! Ta không phải cố ý!” Tiểu Bạch nhào đến chân Diêm vương, ôm lấy đùi hắn khóc lớn.
“Thực xin lỗi, đại nhân! Ta không phải cố ý! Ta không phải cố ý! Đều là tảng đá kia không tốt! Ô ô…”
“A…ha hả…” Việt Quang nhìn Minh giới Bạch vô thường, ngây ngô cười…không hổ là Tiểu Bạch. Hồ Tả nâng Văn Vũ dậy, như nhặt chí bảo. Bất quá, nhất thời là canh ba, cũng không biết nên làm gì!
Tiểu Bạch còn khóc lóc kể lể còn sám hối. Diêm Vương gân xanh một chút một chút bạo khởi, cuối cùng núi lửa bùng nổ, một cước đạp Bạch vô thường ra, lớn tiếng rống “Ngươi còn không mau bắt họ lại cho ta—–!!!”
“Tuân mệnh!” Bạch vô thường thu nước mắt, phi thân đứng lên, tiêu sái phẩy ra bạch cốt tiên hướng Hồ Tả đánh qua! Nhất thời quang mang bắn ra bốn phía! Chúng quỷ sai sôi nổi vỗ tay “Bạch đại nhân hảo suất a!”
Hồ Tả cầm lấy Việt Quang chắn lại, Việt Quang sợ tới mức vội gọi “Đừng! Đừng!” đột nhiên, Hồ Tả nhìn đến Bạch vô thường hướng mình tề mi lộng nhãn! Đó là…có ý gì?
Một cái thất thần, bị roi Bạch vô thường kéo qua, tách Văn Vũ ra.
Ngay sau đó, đạo phù trong tay Bạch vô thường một chưởng đánh vào người Văn Vũ! Văn Vũ lập tức bị đánh bay ra, hướng lục đạo luân hồi ngã vào! Động tác lưu loát không ai thấy hắn ở giữa làm cái gì!
“Văn Vũ!” Hồ Tả nghĩ người mình yêu bị bắt, lại bị Bạch vô thường một chân quét ngang, đồng thời đi xuống! Khi đi xuống, thủy chung không buông tay Việt quang!
Đáng thương Việt Quang đồng học nước mắt lưng tròng, đồng thời ngã vào lục đạo luân hồi “Vì cái gì?! Vì cái gì ta đây xui như vậy?” — tiếng kêu bi thảm, vẫn quanh quẩn Minh giới, thật lâu vẫn chưa tan….
“Văn Vũ!” Hồ Tả tại trong hố nắm chắt tay Văn Vũ, nhưng là y như rất khó chịu “Văn Vũ! Ngươi thế nào rồi! Trả lời ta một tiếng!”
Văn Vũ mở mắt không nổi, đứt quảng nói “Tiểu…Tiểu Tả…” Việt Quang vừa thấy hiểu được “Chết chắc rồi! Y còn chưa tới lúc đầu thai! Như vậy rơi xuống nhất định là xong đời!”
“Làm thế nào?” Hồ Tả dùng sức lay động Việt Quang, gấp đến độ khóc đi “Vậy phải làm sao?”
“Thôi thai thuật” Việt Quang tâm địa cũng chưa phá hư, trực tiếp nói với Hồ Tả “Mau dùng Thôi thai thuật! Ta không tinh thông lắm!”
“Ta cũng không a!” Hồ Tả kêu “Van cần ngươi, cứu cứu Văn Vũ! Van cầu ngươi!”
“Ta…Ta sẽ hết sức” Việt Quang nắm chặt tay Văn Vũ, trong miệng lẩm bẩm, chính là niệm đến một nửa Văn Vũ liền tiêu thất!
Hồ Tả lo lắng hỏi “Sao lại tiêu thất?! Thành công không?”
“Ta không biết….” Việt Quang xúc động cào loạn đầu tóc, “Ta còn chưa kịp a….”
Một trận thiên toàn đại chuyển. Hồ Tả mất đi ý thức…
***
“Tiểu Bạch, sao ngươi lại đánh rơi họ vào Lục đạo?” Diêm vương nhìn Bạch vô thường quỳ trước mặt, có chút bất mãn.
Bạch vô thường nghiêm túc đáp “Hồ yêu khi đầu thai chuyển thế, pháp lực tất thất! Chúng ta chỉ cần tìm được sổ bộ Thạch đại nhân ghi lại là có thể tìm được hắn! Đến lúc đó có thể không uổng người nào nữa!”
“Chính là tiểu quỷ kia thời gian đầu thai chưa tới, đầu thai quá sớm sẽ tổn hại đến nguyên thần của y, thậm chí là tan thành mây khói! Này có chút quá phận!”
Lúc này đến ngược Bạch vô thường vô tình “Có thể tróc được hồ yêu, hướng thiên đình bẩm báo là xong, đại nhân hà tất băn khoăn nhiều như vậy?”
“Kia Việt Quang đâu?”
“Thiên thượng một ngày, nhân gian một năm. Tính hắn du ngoạn cũng tốt lắm”
“Kia nhanh đi tìm sổ bộ của Thạch Khanh ”
“Vâng, tiểu Bạch đi liền!”
Chỉ chốt lát sau, Hắc Bạch Vô thường cầm quỷ ký lục chạy tới “Đại nhân, sổ sách bị xé”
“Cái gì?” Diêm vương vỗ án đứng lên “Thạch Khanh khi nào lại trở nên giảo hoạt như vậy?”
“Hồi bẩm đại nhân…Không biết!” Diêm vương cầm sổ sách, lật tới lật lui cũng không tìm ra nguyên cớ! Thở phì phì ném nó sang một bên “Các ngươi đi dương gian tìm Thạch Khanh cùng hồ ly tinh cho ta”
Tiểu Bạch trộm nói “Nói đến giống Phán Phán cùng hồ ly trộm chạy mất…”
“Ngươi nói cái gì?” Diêm vương sắc mặt siêu cấp khó coi!
Tiểu Hắc cũng không hiểu, thẳng thắn đáp “Tiểu Bạch nói đúng! Nghe giống lắm nha! Đại nhân ngươi tức giận cái gì? Bỏ trốn thì bỏ trốn!”
“Cút ra ngoài cho ta—-!”
“Thịch thịch” Hắc Bạch vô thường phá cửa chạy…
Hắc Bạch vô thường ở phòng mình ăn lẩu, nhiệm vụ thật gian khổ…không hiểu được khi nào mới có thể tìm được Phan Phán đáng thương “Tiểu Hắc, lấy thêm than cho vào”
“Ừm”
Hắc vô thường vừa ra khỏi cửa phòng, Bạch vô thường trong áo xuất ra một điệp chỉ (tờ giấy) …Tuệ Phàm…Vũ Văn Vi….Hắc hắc…cuộn lại bỏ vào bếp lò, lập tức đốt thành tro…
Nhìn ngọn lửa cháy cao, Bạch vô thường lẩm bẩm “Ta thay Phán Phán chùi mông, lần thứ hai!”
“Tiểu Bạch, ngươi đốt cái gì?”
“Không có gì…” Tuệ Phàm…Vũ Văn Vi…
Bất quá đầu thai như vậy, không hiểu được vận mệnh có hay không bị đánh loạn…