Hướng Tả Phiêu Đích V

Chương 14




Văn Vũ về nhà bận bịu làm việc, sau khi xong bắt một băng ghế nhỏ ra ngoài ngồi nghỉ ngơi.

Vừa ngồi chưa được bao lâu, một cơn gió mạnh thổi qua, Văn Vũ không thể không trở về phòng.

Mẹ vì bi thương quá nằm trên giường, liên tiếp vài ngày chưa ngủ, cuối cùng cũng chợp mắt chốt lát. Văn Tuyết ngoan ngoãn xem sách, hiện tại trong lớp, học không hiểu, Văn Tuyết trở về tự tìm tòi học, không hiểu sẽ hỏi ca ca.

Văn Vũ xắn tay áo, phát hiện dây buộc tóc của Tiểu Tả thắt vào lại không thấy!

Văn Vũ hốt hoảng đứng lên, vội vã đi tìm.

Không có! Không có! Căn phòng nhỏ như thế, Văn Vũ không sai biệt lắm trở mình một cái cũng không có!

Sao lại mất đi? Đã đem nó để đâu rồi?!

Văn Vũ ảo não cào tóc.

“Anh, đang tìm gì vậy?” Văn Tuyết nhỏ giọng hỏi, sợ đánh thức mẹ.

“Không có gì, em tiếp tục xem sách đi…” Văn Vũ khoát tay, nhìn xuống đất, im lặng đi ra ngoài.

Có thể rơi trên đường…

Văn Vũ dọc theo đường tìm rất lâu, chính là trời mưa càng ngày càng lớn, như vậy thực không có khả năng đi tiếp…cũng không thể nhìn ra màu vàng .

“Tiểu Tả…Tiểu Tả…” Văn Vũ rời xa nhà, tìm không thấy đau lòng kêu.

Đột nhiên, tim Văn Vũ đập một trận.

“Tiểu đệ đệ… ngươi đang tìm cái gì?”

Trúc tán che trên đầu, một vì bà bà hòa ái xuất hiện phía sau Văn Vũ.

Văn Vũ dừng lại một chút, thật lâu hít sâu vài hơi, không xoay người, cúi đầu đáp “Ta đang tìm một dây buộc tóc…là do hảo hữu ta tặng…”

Lão bà kia lại hỏi “Kia bằng hữu rất quan trọng sao?”

“Ân” Văn Vũ sờ cổ tay trái mình cái gì cũng không có “Là bằng hữu nhất của ta”

“Không vấn đề gì, ta tin tưởng dây buộc tóc kim sắc kia nhất định sẽ trở lại, không nên ở chỗ này dầm mưa, trở về đi”

“Ân. Ngươi nói sẽ xuất hiện, ta liền tin tưởng ngươi” Văn Vũ rời khỏi chiếc ô, chính là quay lại.

“Ta thấy ngươi không mang ô, ta che cho ngươi trở về” lão bà hảo tâm nói.

Văn Vũ cười, xoay người, đối lão bà nói “Không cần, cám ơn. Lão nhân gia người đi lại không tiện, nhà ta còn xa lắm, dù sao đã ướt, chính mình trở về là được”

Nói xong, Văn Vũ không quay đầu lại mà chạy đi.

‘lão bà bà’ trong mưa đứng rất lâu, đối với hương Văn Vũ biến mất nói “Chẳng lẽ bị y phát hiện…”

Văn Vũ vội vã chạy về nhà, đóng cửa lại, cầm khăn lau khô mặt.

“Anh, anh sao vậy?”

“Không có gì…Không có gì…” Văn Vũ nhẹ mỉm cười, vỗ vồ đầu Văn Tuyết, không hiểu nói “Văn Tuyết, em phải lớn nhanh lên…”

“Em đã trưởng thành!” Văn Tuyết vội vàng trả lời

Văn Vũ cười “Em bây giờ vẫn còn nhỏ! Chờ em lớn, anh sẽ rời đi!”

“Đi đâu?”

“Không biết, rất xa rất xa đi…”

***

Văn Vũ bắt đầu đi làm mỗi ngày, chẳng biết gì về nấu nướng y cũng bắt đầu xuống bếp.

Trong nhà cũng dần dần quen với việc không có cha, hết thảy đều là thói quen.

Hồ Tả luôn trộm nhìn y, nhưng luôn vẫn bị chướng ngại tâm lý, chỉ biết biến thành động vật loạn thất bát tao, mà gần y.

Một ngày, Hồ Tả biến thành ve sầu đứng trên cây trước nhà Văn Vũ, lén xem động tĩnh trong phòng.

Văn Tuyết ngửi ngửi cơm dư ngày hôm qua “Anh, cơm này giống như thiu…”

“Không sao, nấu cũng nấu, để anh ăn. Anh nấu chút cháo, em cùng mẹ ăn, anh ăn cơm nhão” Văn Vũ tiếp nhận bát cơm ngửi ngửi.

“Anh…” Văn Tuyết có chút đau lòng

Ngoài phòng Hồ Tả càng đau lòng.

Trước kia Văn Vũ theo mình nổi tiếng là ăn lạt, thế nào cũng không dưỡng ra nửa điểm yếu đuối? Một chút vẫn như vậy đơn giản.

“Anh…anh đang xem gì thế?”

“Không có gì…”

“Trên cây có gì sao?”

“Không, không có…”

Hồ Tả có chút buồn bực. Văn Vũ đang nhìn cái gì?

Rất nhanh, Văn Tuyết chạy ra, nhìn đại thụ từ trên xuống dưới “Oa! Ve thật lớn! Anh, đồng học em nói có thể nướng ăn, rất thơm! Muốn hay không thử một lần?”

“Ve -!!!” Hồ Tả phây cánh bay…

Văn Vũ nhìn con ve to lớn kia “Khanh khách” cười.

***

Thời gian nhanh trôi, đảo mắt một năm lại đến.

Hồ Tả kiên nhẫn chờ đợi.

Hắn biết, cho dù chờ, cũng bất quá là hai ba năm.

Văn Vũ gần đây đầu gối càng ngày càng đau, từ mùa đông năm ngoái bắt đầu, đầu gối chính mình bắt đầu ẩn ẩn đau.

Văn Vũ cho rằng vì đứng trong phân xưởng, chưa quen, sau này khi quen thì tốt rồi, cho nên vẫn luôn cắn răng chịu đựng, cho đến hè, cuối cùng mẹ y cũng phát hiện Văn Vũ thường nửa đêm ôm đầu gối khóc.

Thật sự rất đau…

Mẹ Văn Vũ có chút lo lắng, đem Văn Vũ lên thị trấn xem bệnh, bác sĩ không nói gì, để mẹ y đưa Văn Vũ lên thành phố xem bệnh.

Kết quả kiểm tra tại thành phố đã có, nhưng mẹ y giấu đi không cho Văn Vũ xem, chỉ đốt xương dài ra, muốn nhập viện theo dõi.

Đêm, Văn Vũ lại đau không ngủ được, trộm đứng lên nhìn bệnh án, nhìn đến chuẩn đoán bệnh thấy phía trên ghi: Ung thư xương

Nguyên lai là cái này…

“A…Ha hả…” Văn Vũ té ngồi trên mặt đất, che mặt khóc lên.

“Văn Vũ?” mẹ cũng không ngủ ổn, nghe tiếng của con trai vội vàng đứng lên, vừa thấy trong tay y cầm bản kết quả chuẩn đoán, trong lòng liền cuống cuồng “Văn Vũ…bác sĩ nói, là lúc đầu, chỉ cần…

…Chỉ cần cắt đi là có thể, Văn Vũ đừng lo, tuần sau sẽ đưa con vào bệnh viện thành phố ”

“Úc…” Văn Vũ ánh mắt có chút dại ra, nhìn bệnh tình, tiêu cự chẳng biết nhìn về nơi nào…

Mẹ cũng chẳng biết nói gì nữa, đi qua ôm nhi tử khóc lên.

“Mẹ…Người đau lòng rồi” Văn Vũ cũng gắt gao ôm lấy mẹ

“Văn Vũ…Con nhất định không có việc gì”

“Mẹ, con là đứa bất hiếu…”

“Không phải, con từ nhỏ đã rất hiểu chuyện… lại tối hiếu thuận…”

… … …

Văn Tuyết ngủ đến rất ngoan, nàng chỉ biết ca ca chỉ bị bệnh nhẹ, nằm viện phẩu thuật xương là xong rồi

Cơm chiều ngày hôm sau, mẹ làm rất nhiều món ngon cho Văn Vũ.

“Văn Vũ, mẹ đã mượn được ít tiền, chờ ngày mai mượn thêm một ít, viện phí không thành vấn đề”

“Dạ…” Văn Vũ từng ngụm từng ngụm ăn bữa tối, nhìn qua tinh thần rất tốt.

Như vậy, mẹ cũng sẽ an tâm.

***

Đêm hè gió lạnh phảng phất, thanh lương lại thấu xương.

Tối nay trăng vừa tròn, sao trời lại hiện rõ như thế.

Văn Vũ mờ mịt nhìn biển sao, một mình thong thả bước ra bờ sông.

Ánh trăng chiếu xuống, bờ sông nhìn thấy rất rõ. Đom đóm từ trong bụi bay tới bay lui, ếch lộ đầu ra khỏi sông cao thấp ngâm xướng, còn đủ loại dạ khúc của côn trùng.

Khóa đi vào một bước, nước thật lạnh…

Lại đi thêm một bước…nước lạnh dâng lên đầu gối đau đớn.

Mặt nước gợn sóng tầng tầng, hướng phía ngoài nhấp nhô. Lục bình theo sóng di dộng lên xuống, đứng ở giao bạch tùng chuồn chuồn đang nghỉ ngơi bị thức tỉnh, vỗ cánh bay đi.

Văn Vũ nhìn thắt lưng, đối với ảnh ngược của mình nói “Ta nghĩ chờ Văn Tuyết lớn lên, cho đến lúc ấy, nếu ta còn nghĩ về ngươi, ngươi còn yêu ta, ta liền chấm dứt chính mình…bất quá…cứ như ta không đợi được ngày đó…ha ha hả…”

Văn Vũ nước mắt chảy ra vẫn cười lên “Tiểu Tả, khi ta biết mình nhiễm bệnh, cư nhiên lại có chút vui mừng…ngươi nói ta có phải hay không bất hiếu? Ta có phải hay không rất ích kỷ..”

… … …

Văn Vũ lẩm bẩm lầu bầu…lẩm bẩm lầu bầu…

Cuối cùng sau một cái dao động, mặt hồ lại khôi phục bình tĩnh, chuồn chuồn như trước trở lại nơi cũ tiếp tục nghỉ ngơi, ếch cùng tiểu sâu tiếp tục xướng ca…

Thật sự giống như chưa từng có chuyện gì phát sinh qua.

***

Sao đêm trên trời vẫn đẹp như vậy…

Văn Vũ lần thứ hai mở mắt, nhìn đến là cảnh tượng vừa rồi…cảm giác thân thể chậm rãi bay lên, bay theo gió đêm thổi qua…

Tay trái, tựa hồ có lực gì đó dẫn dắt.

Văn Vũ nhìn kỹ, thấy được là dây buộc tóc kim sắc, tại ban đêm, lòe lòe sáng lên.

Nguyên lai thật sự không mất, vẫn luôn giữ chặt tại cổ tay….

Có lẽ Tiểu Tả, đã sớm biết…

Tâm Văn Vũ ấm ấp, theo gió, cùng dây buộc tóc dẫn dắt, chậm rãi hướng đến nơi quen thuộc mà đi.

Gió a, thỉnh ngươi đưa ta đến bên người Tiểu Tả…

***

Hồ Tả đứng ở bãi tha ma, ngẩng đầu nhìn lên không trung, vẫn luôn chờ thân ảnh mình muôn muốn xuất hiện. Vươn ra hai tay, nghênh đón y trở về.

Văn Vũ cũng từ xa đã thấy được Hồ Tả, cũng vươn tay, đợi cuối cùng khắc kia đáp xuống.

“Tiểu Tả” Văn Vũ cuối cùng cũng đến với Hồ Tả, nhào vào vòng ôm ấp hắn chờ lâu.

“Văn Vũ, cuối cùng ngươi cũng trở lại…” Hồ Tả ôm chắc lấy Văn Vũ, trong mắt lóe lên lệ quang.

Hai người không nói gì, lẳng lặng hưởng thụ cái ôm của đối phương.

Thân Hồ Tả nhiệt nóng, Văn Vũ lại lương lương, bất quá không vấn đề gì, chỉ cần cùng một chỗ là tốt rồi.

Hai người vẫn ôm như thế cho đến khi Hồng Vũ đi ra.

Hồng Vũ có chút bất mãn, xem xem hai ngươi bọn họ “Hồ Tả, tiệc rượu chuẩn bị xong, các ngươi muốn ôm bao lâu? Ta đói chết…”

Tiệc rượu?

Văn Vũ buông Hồ Tả, nhìn hắn.

Hồ Tả gãi gãi đầu “Đúng, tiệc rượu, cho ngươi đón gió”

Văn Vũ nở nụ cười, nhẹ nhàng lau đi nước mát vươn tên má Hồ Tả, Hồ Tả cũng chùi chùi ẩm ướt trên mặt Văn Vũ. Lại nhìn nhau cười, tựa vào nhau cùng vào động.

Văn Vũ lần đầu biết, động khẩu bọn họ, cứ như động kiến, đi vào, bên trong thực là một động thiên khác. Đình thai lầu các Minh Thanh, hành lang hoa viên, mọi thứ đều có.

Hồng Vũ còn nói có một nông trường, chuyên trồng trọt hoa mầu, chăn nuôi gia súc, gia cầm.

Đây là Hồ Tả làm đi!!!

“Quá lợi hại!” Văn Vũ từ đáy lòng cảm thán.

“Lợi hại?” Hồ Tả cười “Về sau, ở đây liền là nhà của ngươi, ngươi cùng với ta vĩnh viễn sống tốt!”

Văn Vũ đi vào đại sảnh, bên trong giăng đèn kết hoa, bố trí cứ như hỉ đường.

Hôm nay vừa mới chết, hẳn nên quải hắc bạch…không nghĩ tới nơi nơi đều màu đỏ.

Mọi người đều là người đáng yêu, tại yến hội sôi nổi hướng Hồ Tả nói chúc mừng, mời rượu hắn, khiến hắn cứ như là tân lang!

Hồng Vũ cùng Tư Tư hai đứa nhỏ cũng từng ngụm từng ngụm uống rượu, Văn Vũ vội nói “Các ngươi còn nhỏ, không thể uống rượu”

“Không có việc gì! Không có việc gì! Ha ha ha ha…” Hồng Vũ được uống rượu, cao hứng cầm chén rượu cười ra “Văn Vũ của ta đã trở lại!” kết quả liền ăn một cái cốc…

“Ngươi nói Văn Vũ của ai?” Hồ Tả uống đến say khướt, hung hăng hỏi Hồng Vũ.

“Ngô ngô…”

Nơi này náo nhiệt như vậy….

Đương lúc mọi người say đến thất đảo bát oai, Văn Vũ hỏi “Như vậy, đã đến một thế giới khác”

Hồ Tả đáp “Ân”

“Mẹ ở ngoài sẽ như thế nào?”

“Nàng sẽ thương tâm đau khổ”

“Nhưng là ta sớm hay muộn cũng sẽ làm nàng thương tâm đau khổ…”

Hồ Tả nhẹ hôn trán Văn Vũ “Cho nên, ngươi lựa chọn hiện tại là ở chỗ của ta, như vậy cũng không cho người nhà ngươi bị gánh nặng. Lựa chọn như vậy là tốt nhất, đừng suy nghĩ nhiều quá…về sau, chỉ cần ngươi nguyện ý, ta thường đưa ngươi về xem”

“Ân”