Hương Sen - Thổ Kháng

Chương 7




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mèo cào? Chu Khánh Vân đang thắc mắc mèo ở đâu ra thế nhỉ, thì Chu Kỳ Ngọc đã chào y rồi rời đi.
Chu Kỳ Ngọc vừa rời khỏi không bao lâu thì khoảng một lúc sau cửa phòng vang lên tiếng gõ cửa, Chu Khánh Vân nói vào đi. Cửa mở ra, một người phụ nữ bước vào.
Đây là người vợ mới cưới nửa năm trước của Chu Khánh Vân, là con gái lớn của Lâm gia Lâm Nhạn Nga.
Nàng mặc một bộ sườn xám màu tím ánh bạc, cả người nàng có khí chất rất dịu dàng, chỉ có điều sắc mặt lại lộ ra vẻ yếu ớt bênh tật. Lâm Nhạn Nga đi tới chỗ Chu Khánh Vân sau đó bóp bóp vai y.
"Gần đây trời bắt đầu trở lạnh, sao em không mặc thêm áo?" Chu Khánh Vân hỏi, y kéo bàn tay của Lâm Nhạc Nga đang bóp vai mình xuống, sau đó nhẹ nhàng nắm lấy.
"Không sao đâu." Lâm Nhạn Nga mỉm cười nói, gương mặt xinh đẹp của nàng cười lên trông rất thoải mái.
Chu Khánh Vân kéo Lâm Nhạc Nga ngồi xuống bên mình, cuộc hôn nhân của hai người họ là do cha mẹ hai nhà sắp đặt, cả hai cũng sống rất hòa thuận với nhau. Cơ thể Lâm Nhạn Nga không được tốt, lại còn vì trời vừa chuyển sang thu, nên mỗi ngày nàng đều phải uống thuốc
Lâm Nhạn Nga cười nói: "Vừa mới thấy Kỳ Ngọc tới."
"A Ngọc nói với anh nó muốn tới Thượng Hải mấy ngày để bàn chuyện làm ăn." Chu Khánh Vân nói.
Trên người Lâm Nhạn Nga thoang thoảng mùi thơm của thảo dược, nàng nhẹ nhàng vuốt ve chuỗi hạt trên cổ tay mình. Vui vẻ nói chuyện với Chu Khánh Vân: "Lần này Kỳ Ngọc trở về đã có người trong lòng hay chưa?"
"Anh cũng chưa có nghe nó nhắc tới... nhưng nó cũng gần hai mươi tuổi mà vẫn chưa chịu lập gia đình."
"Nếu cậu ấy chưa có người trong lòng... vậy thì phải lo liệu sớm chuyện hôn nhân của Kỳ Ngọc đi..." Lâm Nhạn Nga nói.
"Ừm...." Chu Khánh Vân nghe vậy cũng hơi gật đầu: "Chờ mấy ngày nữa anh đi hỏi nó thử xem."
__
Mùa mưa ẩm ướt đã đi qua, khí trời bắt đầu chào đón những làn gió se lạnh. Một chiếc ô tô màu đen chạy trên đường phố.
Từ trước tới giờ Thẩm Diểu Thu chưa bao giờ được lên phố, đây là lần đầu tiên anh được ngồi trên xe ô tô, anh nhìn khung cảnh chợt lướt qua bên ngoài cửa xe, thầm nghĩ đây là lần đầu tiên anh ra khỏi Chu gia.
Tay Chu Kỳ Ngọc vòng qua eo anh, lúc mới lên xe Thẩm Diểu Thu còn giãy giụa không chịu, anh sợ tài xế phía trước sẽ thấy, nhưng mà từ lúc lên xe tới bây giờ đầu của tài xế ngay cả xoay cũng không dám xoay, chỉ dám nhìn thẳng về phía trước.
Bàn tay đặt trên eo anh mang đến cảm xúc ấm áp, dọc đường đi Thẩm Diểu Thu vẫn man mác lo sợ hành động của Chu Kỳ Ngọc sẽ bị tài xế thấy, nên cả người anh đều cứng đờ. Xe chạy khoảng hai mươi mấy phút, mới chậm rãi ngừng lại.
Sau khi xuống xe, Thẩm Diểu Thu đưa mắt nhìn nơi trước mặt mình, Ỷ Thanh Lâu. Trước kia anh có nghe nói, nơi đây là tửu lâu nổi tiếng nhất phố.
Ỷ Thanh Lâu nằm sát hồ và có hai tầng. Không ồn ào như những tửu lâu khác, nơi đây mang theo nét cổ kính hấp dẫn, nó lặng lẽ nằm ở đây.
Nó thu hút những người giàu có và trí thức sẵn sàng chi rất nhiều tiền để ở lại đây vài ngày và tìm một nơi nghỉ ngơi thoải mái. Vào mùa đông có thể ngắm tuyết rơi bên ngoài cửa sổ, những dãy núi xanh phủ đầy tuyết trắng xóa, ngoài ra còn có thể nghe tiếng mưa tí tách vào mùa mưa hạ.
Trước đó Chu Kỳ Ngọc nói với Thẩm Diểu Thu đi theo hắn tới một chỗ trước, sau đó hắn mới dẫn anh đi gặp Thẩm Mâu Nguyệt.
"Là ở chỗ này sao?" Thẩm Diểu Thu nhìn về phía Chu Kỳ Ngọc.
"Trước tiên dẫn anh đi đổi quần áo đã." Chu Kỳ Ngọc nói: "Sau khi đi gặp em gái của anh xong, chúng ta sẽ ở lại đây vài ngày."
Thẩm Diểu Thu nhìn vào đôi mắt đang cười của Chu Kỳ Ngọc. Đó là một đôi mắt đen láy, bỗng nhiên trong lòng anh bắt đầu có một cảm giác rất kỳ lạ, nhưng anh chưa kịp nghĩ thêm gì, anh đã bị Chu Kỳ Ngọc kéo vào trong.
Mặc dù đây là một tửu lâu nhưng thật ra trông nó giống như một khu vườn trang nhã hơn, khi bước vào trong sẽ thấy nơi đây hoàn toàn khác với những tửu lâu khác. Quản sự của Ỷ Thanh Lâu đã đứng đợi đây từ sớm, vừa nhìn thấy Chu Kỳ Ngọc liền vội vàng chạy tới chào đón.
"Nhị gia, ngài tới rồi, mọi thứ ngài cần đều đã được chuẩn bị tốt ạ." Quản sự hơi cúi đầu cung kính nói.
"Ừa." Chu Kỳ Ngọc chỉ nhẹ nhàng đáp lại, quản sự đang định nói thì bị hành động tay của Chu Kỳ Ngọc cắt ngang.
Thẩm Diểu Thu bị Chu Kỳ Ngọc mang lên lầu hai, vào trong một căn phòng kín.
Căn phòng được trang trí rất trang nhã, nhìn qua tấm bình phong, lọt vào trong tầm mắt của cả hai chính là một bộ sườn xám được treo trên giá.
Một bộ sườn xám bằng lụa màu xanh lục đậm, phía trên được thêu những bông hoa phù dung rất đẹp.
"Thích nó không?"
Chu Kỳ Ngọc đứng ở sau lưng Thẩm Diểu Thu nói, sắc mặt của Thẩm Diểu Thu trở nên cực kỳ khó coi. Hắn khẽ bật cười, hắn nắm tay dắt Thẩm Diểu Thu bước về phía trước rồi sau đó hắn lấy bộ sườn xám xuống.
Chu Kỳ Ngọc cúi đầu cắn một cái lên dái tai lạnh ngắt của Thẩm Diểu Thu, giọng của hắn hơi khàn khàn đầy hưng phấn nói: "Diểu Diểu mặc vào nhất định sẽ rất xinh đẹp."
Thẩm Diểu Thu lạnh mặt không nói lời nào, anh phớt lờ đi xưng hô thân mật mà Chu Kỳ Ngọc gọi anh. Ánh mắt anh liếc nhìn bộ sườn xám đắt tiền kia, đây là muốn biến anh thành phụ nữ sao?
"Tôi thay giúp mẹ nhỏ nhé." Chu Kỳ Ngọc hỏi với giọng điệu dò hỏi.
Nhưng Thẩm Diểu Thu biết đây không phải là hỏi ý kiến của anh, là bởi vì Chu Kỳ Ngọc đã vội vàng cởi quần áo anh ra rồi.
Toàn bộ làn da trắng nõn đều lộ ra ngoài, lúc Thẩm Diểu Thu cảm nhận được quần lót mình bị cởi ra, vẫn là chịu không được mà giữ chặt tay Chu Kỳ Ngọc.
"Hửm?" Chu Kỳ Ngọc cũng không có dừng lại, hắn thô bạo kéo cái quần lót trắng kia xuống, sau đó lại quay ra sau lấy một cái hộp.
Khi Thẩm Diểu Thu thấy Chu Kỳ Ngọc lấy món đồ kia ra khỏi hộp, con ngươi anh không khỏi co rút lại, đây là thứ mà từ trước tới giờ anh chưa từng thấy. Là một bộ đồ lót có hai miếng vải hình tam giác với mấy cọng dây và một cái quần lót được làm bằng ren.
Nhìn cực kỳ dâm đãng.
"Tôi không mặc cái này." Thẩm Diểu Thu quay người, anh lạnh lùng nói.
Chu Kỳ Ngọc biết anh sẽ có phản ứng như vậy: "Mẹ nhỏ, nếu anh không mặc cái này...." Hắn chậm rãi nhẹ giọng nói bên tai anh: "Tới lúc đó núm vú cùng với *** của anh sẽ bị người khác thấy đó."
Chu Kỳ Ngọc thấy Thẩm Diểu Thu vẫn quay mặt đi không chịu nói chuyện, hắn đành tiếp tục dỗ ngọt anh: "Diểu Diểu, tôi giúp anh thay được không."
Thẩm Diểu Thu biết giờ anh có kháng cự thì cũng không có ý nghĩa gì, vẫn tiếp tục lạnh mặt không nói lấy một lời, tùy ý để Chu Kỳ Ngọc mặc bộ đồ lót thiếu vải ấy lên người.
Vải ren cọ vào da thịt, làm cho anh cảm thấy rất ngứa ngáy, đầu ngón tay của Chu Kỳ Ngọc còn vô tình lướt qua núm vú của anh nữa, khiến cho cơ thể anh chịu không nổi mà run lên.
Nhưng lúc này, hắn thật sự rất ra dáng một quý ông lịch thiệp, giúp người yêu mặc quần áo với vẻ mặt rất dịu dàng, như thể chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra.
Nếu không nói đến cái thứ cứng ngắt kia của Chu Kỳ Ngọc đang ấn lên mông Thẩm Diểu Thu khi hắn đứng sát anh.
Nhìn mấy món đồ thiếu vải kia trông có vẻ rất phức tạp nhưng chúng cũng đã nhanh chóng được mặc lên người Thẩm Diểu Thu, làm khóe mắt anh bất giác đỏ bừng lên.
Anh biết trên người mình đang mặc thứ đồ xấu hổ đến mức nào, nhưng sắc mặt anh vẫn luôn lạnh lùng như cũ.
Ánh mắt Chu Kỳ Ngọc tối sầm, đầu lưỡi hắn đẩy đẩy vào hàm trên, khóe miệng hắn cong lên cười một nụ cười dịu dàng.
A, phải làm sao mới được đây, mới vừa mặc lên cho anh ấy xong lại muốn xé nát bộ đồ lót dâm đãng ấy.
Chu Kỳ Ngọc nhẹ nhàng vuốt ve xương quai xanh của Thẩm Diểu Thu, hắn thu hồi ánh mắt thèm khát của mình, sau đó cầm lấy sườn xám chậm rãi mặc lên người Thẩm Diểu Thu.
Chất liệu vải trơn mịn ôm sát làn da của anh, màu xanh lục đậm càng tôn làn da trắng như tuyết, gương mặt xinh đẹp của Thẩm Diểu Thu giờ đây dường như làm người ta không phân biệt được đây là nam hay nữ.
Sườn xám được cắt may rất khéo léo ôm sát vào cơ thể của anh, lớp vải mịn màng siết chặt lấy những đường cong tuyệt đẹp trên cơ thể, tà váy xẻ đến đùi, lộ ra làn da trắng nõn như đang muốn quyến rũ người khác.
Mà Thẩm Diểu Thu lại như một con yêu tinh lạnh lùng, trong ánh mắt anh không có bất kỳ một cảm xúc.
Chu Kỳ Ngọc đắm chìm, viên ngọc này chỉ thuộc về một mình hắn.
Hắn đi tới bế Thẩm Diểu Thu lên, sau đó đặt anh ngồi lên ghế, rồi đi đến lấy một đôi tất da từ trong hộp.
Chu Kỳ Ngọc ngồi xổm dưới đất, hắn nâng một chân của Thẩm Diểu Thu lên, rồi đột nhiên hắn phát điên gì đó mà cắn một cái lên cẳng chân trắng nõn của anh, để lại trên đó một dấu răng đỏ ửng.
Thẩm Diểu Thu có chút khó hiểu nhìn hành động tiếp theo của Chu Kỳ Ngọc, tất chân màu da cũng được mang lên chân anh.
Tựa như một lớp băng gạc mỏng, Chu Kỳ Ngọc cũng không giải thích cho anh biết đó là gì. Thẩm Diểu Thu cũng chưa bao giờ nhìn thấy cái này, mặc dù anh không thích nhưng mà vẫn tốt hơn là để chân trần, anh mím chặt môi, tùy ý để Chu Kỳ Ngọc mặc xong quần ý cho mình.
Ánh mắt hắn chậm rãi quét qua người Thẩm Diểu Thu, bỗng nhiên hắn thấy có chút hối hận, hắn không nên trang điểm cho Diểu Diểu xinh đẹp như vậy.
Hắn vuốt ve Thẩm Diểu Thu, tay hắn mân mê trên sườn xám tạo ra tiếng ma sát quần áo nhỏ, cảm giác giống như con rắn độc đang bò trên người.
Vẻ mặt Thẩm Diểu Thu luôn luôn hiện lên vẻ xa cách lạnh lùng, chân mày anh chợt cau lại.
"Diểu Diểu, tôi muốn hôn anh."
Chu Kỳ Ngọc dán sát tới khóe miệng anh rồi nói. Không đợi Thẩm Diểu Thu đồng ý, môi đã bị đối phương cắn, đầu lưỡi nóng hổi của hắn luồn vào miệng anh buộc anh phải hôn hắn.
Khi hai người ra ngoài, thì bầu trời đã hoàn toàn sụp tối.
_____________________________
*Hoa phù dung:

Thỏ Béo: Du học sinh biết chơi phết đấy, còn mua cả đồ ren nữa cơ (˙꒳ ˙)