Ôn Noãn chớp mắt nhìn Hướng Đồ Nam trêи giường bệnh, rồi nhẹ lắc đầu sau lưng Hà Chấn Thần.
Hướng Đồ Nam cực kỳ ngầm hiểu cùng cô, hai chữ "Noãn Noãn" đến mép miệng rồi, lại nuốt xuống.
Hà Chấn Thần không thấy được động tác nhỏ của Ôn Noãn ở phía sau anh ta, chỉ liếc Hướng Đồ Nam, khóe mắt đuôi mày đều là vẻ đắc ý.
"Thế nào, thế này đủ xinh đẹp chưa?"
Đôi mắt Hướng Đồ Nam vẫn luôn dán trêи người Ôn Noãn, mỉm cười, dường như nhìn ngốc rồi.
Điều này làm cho Hà Chấn Thần càng đắc ý, lại thúc giục anh lần nữa: "Mau cho cái đánh giá đi."
Anh ta vẫn luôn nói tiếng Anh, ánh mắt Hướng Đồ Nam còn dừng trêи khuôn mặt Ôn Noãn, lời nói lại là nói với anh ta: "Nói tiếng Trung."
Hà Chấn Thần giống như bị bóp cổ, cắt điện, hơi cuống, hừ lạnh một tiếng.
"Cậu thiếu đòn đúng không, A Lạp (1) là người Hong Kong... Được rồi, đừng chuyển chủ đề, cậu nói thẳng thế này có xinh đẹp hay không đi."
(1) A Lạp (阿拉): phương ngữ Thượng Hải, nghĩa là "tôi", "chúng tôi", "của tôi"
Câu đầu là giọng Bắc Kinh, câu sau là tiếng Thượng Hải, câu cuối này, lại câu chữ rõ ràng, tiếng phổ thông tiêu chuẩn không thể tiêu chuẩn hơn.
Anh ta nói xong còn quay đầu lại nhìn Ôn Noãn, rồi dùng tiếng Quảng Đông nói thêm một câu: "Cô Ôn, đừng để ý nhé, tôi chỉ đùa một chút thôi."
Ôn Noãn không nhịn được, bật cười.
Hà Chấn Thần này có thể làm bạn với Hướng Đồ Nam, thật là một chút cũng không khiến người ta thấy ngạc nhiên.
Khóe miệng Hướng Đồ Nam cũng chứa nụ cười, nhìn Ôn Noãn không rời, dịu dàng nói: "Xinh đẹp. Là người xinh đẹp nhất tôi từng thấy."
Hà Chấn Thần mặt mày hớn hở, tưởng chừng như sắp bay ngay lên mây, kết quả lại bị Hướng Đồ Nam nói một câu túm về nhân gian.
"Nhưng mà cô ấy thật sự là bạn gái của cậu? Có ai gọi bạn gái của mình là 'Cô X' sao?"
Hà Chấn Thần lại lần nữa giống như gà trống bị bóp chặt cổ, nhưng vẫn vịt chết cái mỏ vẫn còn cứng: "Tình thú không được sao? Ánh mắt nghi ngờ của cậu là ý gì, cậu cho rằng tôi không có sức hấp dẫn lớn như vậy... Được rồi, tuy rằng tạm thời còn không phải, nhưng sau này có thể phải nhé." Anh ta lại quay đầu, cười tủm tỉm hỏi Ôn Noãn, "Cô Ôn, tôi còn chưa có bạn gái, cô có đồng ý nhận lời theo đuổi của tôi không?"
Ôn Noãn cười liếc nhìn Hướng Đồ Nam một cái, lắc nhẹ đầu với anh ta: "Thật sự rất xin lỗi, anh Hà, anh thực sự ưu tú, nhưng trong trong lòng tôi đã có người khác."
Khuôn mặt Hà Chấn Thần lập tức suy sụp, dáng vẻ khoa trương như vậy, giống như anh ta thực sự dường như rất khó chịu.
Hướng Đồ Nam cười càng lợi hại hơn, quả thực là không che giấu chút nào.
"Không được à. Nếu không đến lượt tôi hỏi."
Anh nhìn cô, không ngừng nhìn vào đôi mắt cô, nói chậm rãi, gần như từng từ từ từng một, nhẹ giọng hỏi, "Em có thích anh không?"
Trong mắt Ôn Noãn nóng bừng, chỉ cảm thấy chua xót khó nhịn, không khỏi mà bịt kín một tầng hơi nước.
Năm đó, anh chỉ hỏi một câu như vậy, mới bắt đầu mối nghiệt duyên này giữa hai người.
Cô dùng sức gật đầu.
Thích.
Từ năm mười sáu tuổi ấy lần đầu tiên bắt đầu thích một người, bất kể ở giữa đã trải qua chuyện gì, cô chỉ thích một mình anh, ở trước mặt bất kỳ ai, cũng không e ngại thừa nhận.
Anh yên lặng nhìn cô, đáy mắt cũng tràn đầy xúc động.
Một lúc rất lâu sau, anh mới vẫy tay với cô: "Lại đây, Noãn Noãn."
Ôn Noãn bước tới, liền bị anh nắm lấy một bàn tay, kéo lấy ngồi xuống bên cạnh anh.
Hà Chấn Thần sớm đã chết lặng, một dáng vẻ kỳ quặc.
Hướng Đồ Nam còn ngại kϊƈɦ thích anh ta chưa đủ: "Lại gần anh một chút, thế này anh thấy không thoải lắm."
Ôn Noãn lùi lại một chút, tiện cho anh ôm eo cô từ phía sau.
Hướng Đồ Nam đem cằm đặt lên trêи vai cô, mặt dán mặt: "Giới thiệu cho cậu một chút, mối tình đầu của tôi, bạn gái duy nhất đời này, Ôn Noãn."
Hà Chấn Thần rốt cuộc bị giải chú, anh ta nhảy dựng lên khỏi ghế, quay cuồng trong phòng bệnh, nhìn Hướng Đồ Nam, lại chỉ vào Ôn Noãn, a a la hét.
Người thanh niên này, sắp bị kiểu trùng hợp này làm phát điên rồi.
"Cô ấy... Cô ấy... Cô ấy chính là... Chính là mối tình đầu của cậu... Chính là cậu trước kia... Nhắc tới... Mối tình đầu?" Anh ta vung mạnh nắm tay xuống, "Trời, xem tôi vô tình làm gì đây?"
Câu cuối cùng này, trực tiếp dùng tiếng Anh.
Hướng Đồ Nam cũng học bộ dáng của anh ta nói tiếng Anh: "Cảm ơn cậu đưa cô ấy đến bên tôi. Hôm qua cô ấy còn nói cô ấy rất bận, không rảnh tới thăm tôi, buổi tối cũng phải tăng ca ở công ty."
Hà Chấn Thần sắp điên rồi.
"Cô ấy chính là cái cô gái nhỏ luôn đánh cậu kia?" Anh ta bỗng nhiên đứng yên, không hề nhúc nhích, chỉ dùng một ngón tay chỉ vào Ôn Noãn, "A a a, cô Ôn, chuyện là thế này sao, tôi phải học hỏi cô một lần."
Anh ta thu tay lại, trầm tư vài giây, như thể đang hồi tưởng.
"Có lần chúng tôi nói về mối tình đầu, cậu ta uống say rồi, liền ngồi trêи ở nắp trước xe, ngẩng đầu nhìn ánh trăng trêи trời. Lúc ấy cậu ta nói, 'khi tôi còn là thiếu niên từng yêu một cái cô gái, cô ấy lớn lên rất xinh đẹp, tính tình lại rất xấu. Cô ấy rất thích đánh tôi, nhưng tôi một chút cũng không tức giận. Tôi thích nhất sau khi cô ấy đánh tôi, bộ dạng đau lòng mà nước mắt lưng tròng. Sau đó, chúng tôi cãi nhau lớn một trận, chia tay. Lại sau đó, tôi đã gặp rất nhiều cô gái, nhưng mà, trong lòng tôi, rốt cuộc không chứa được người khác. Ai cũng kém hơn cô ấy. Giống như cho dù bầu trời đầy sao, trăng sáng trêи đầu cậu, vĩnh viễn chỉ có một '."
Khi anh ta nói đoạn đó, giọng điệu có chút khoa trương, giống như nhà thơ ngâm xướng.
Ôn Noãn buồn cười, trong mắt lại chỉ cảm thấy chua xót.
Thì ra trong thời gian không có cô, anh đã từng ở trước mặt người xa lạ nói đến cô.
Vạch chỗ yếu quá đột ngột, Hướng Đồ Nam đột nhiên không kịp đề phòng, chỉ có thể lên tiếng ngăn cản anh: "Đủ rồi đấy."
"Tôi cũng không nói dối, lúc ấy còn có hai người bạn có thể làm chứng. Hôm sau cậu tỉnh rồi, hỏi lại cậu cậu sao lại không chịu thừa nhận. Không thừa nhận cũng không được, chuyện này là sau đó ba người chúng tôi cùng nhớ lại, tuyệt đối một chữ không sót. Tôi nói mà, bảo sao mấy năm nay cậu vẫn luôn không chịu tìm phụ nữ nữa. Lúc trước có em gái Hàn Quốc vào phòng cậu không chịu đi, còn có cô gái người Mỹ, trực tiếp ngăn đón cậu muốn ngủ với cậu, có đúng không? Nhưng mà Ôn Noãn cô yên tâm, tôi có thể làm chứng, cậu ta không bị sắc đẹp dụ hoặc, vẫn luôn thủ thân như ngọc. Đến nỗi nghẹn hỏng hay không, phải để cô tự mình kiểm tra."
Trêи tủ đầu giường đặt một quyển sách, anh cầm lấy trong tay lắc lắc, giả vờ muốn ném Hà Chấn Thần.
Sách còn chưa ném ra, Hà Chấn Thần lại khoa trương mà nhảy về sau một bước.
Anh ta cười tươi, chợt như tỉnh ngộ chỉ vào Hướng Đồ Nam: "Mẹ, tôi biết rồi. Cái hình xăm của cậu là nghĩa này. Tôi bảo mà, cậu không xăm đôi cánh thiên thần, không xăm bộ xương khô, xăm cái từ tiếng Anh không có ý nghĩa gì làm gì. Warmth, Ôn Noãn, ha ha ha, thì ra là tên Noãn Noãn."
Đế rớt mất rồi. (2)
(2) Theo mình hiểu ở đây là bị bóc bí mật
Hướng Đồ Nam không muốn ngăn cản, cũng không muốn đánh người, chỉ vẻ mặt bất đắc dĩ mà nhìn người ta quơ chân múa tay.
Hiếm khi có thể giễu cợt anh một lần, dù sao cũng phải nhường người này vui vẻ một lần.
Ôn Noãn nhất thời cũng không động đậy.
Đột nhiên nghe được nhiều chuyện có liên quan đến cô như thế, cô mới biết trọng lượng của cô ở trong lòng anh, quan trong hơn cô tưởng.
Muốn nhìn cái hình xăm kia một chút...
Vẫn là chờ đến lúc không có ai đi.
Hà Chấn Thần vén nội tình của Hướng Đồ Nam lên xong, thật vất vả hạ nhiệt xuống từ trạng thái điên cuồng, ngã lại lên ghế.
"Nhưng nói sao đi nữa, cậu thừa nhận lần này tôi mang đến... người phụ nữ rất xinh đẹp, đúng không?"
Hướng Đồ Nam chếch xuống phía dưới, môi chạm vào vành tai Ôn Noãn.
Anh thì thầm "Ừ" một tiếng: "Thiên hạ đệ nhất."
Giọng nói nhỏ mà trầm, mang theo nhiệt độ, bờ môi của anh chạm đến màng nhĩ cô, Ôn Noãn như bị điện giật, nửa người bị anh chạm vào nháy mắt tê dại.
Hà Chấn Thần chống nạnh, cười ha ha: "Vậy gọi bố đi."
Cá cược này lúc ấy tùy tiện đánh, anh ta trước nay không nghĩ tới có thể thắng. Bởi vì cho dù anh ta tìm tiên trêи trời, Hướng Đồ Nam muốn nói khó coi, người khác cũng không có cách nào gây khó dễ với anh.
Kết quả ai có thể nghĩ đến có loại trời xui đất khiến này.
Quả thực là trời muốn diệt Hướng nhị.
"Nhanh lên, đừng lề mề, gọi bố."
Hướng Đồ Nam cũng cười: "Biến!"
"Đã đánh cược thì phải chịu thua, nếu không tôi lập tức thông báo khắp nơi trong giới."
Nhìn tình hình không gọi một tiếng này, thì anh sẽ không chịu để yên.
Ôn Noãn quay đầu đi, dán bên tai Hướng Đồ Nam nói nhỏ một câu.
Hướng Đồ Nam nhìn cô, trong ánh mắt rõ ràng viết "Em con ma nhỏ tinh ranh này".
Anh hắng giọng, vẻ mặt nghiêm túc mà nhìn vẻ tràn đầy chờ mong của Hà Chấn Thần.
"Được thôi, đừng nói tôi thua không nổi. Tôi theo Noãn Noãn nhà tôi, tôi cứ gọi cậu một tiếng vậy. Bố bên A (3), chào bố!"
(3) Đã chú thích ở chương 2
Hà Chấn Thần chỉ vào Hướng Đồ Nam, bị chặn đến nửa ngày cũng không nói lên lời một câu.
Cuối cùng anh ta khoát tay: "Xem như cậu lợi hại!"
Đã tới giờ ăn trưa, Hà Chấn Thần rất thức thời, giúp Ôn Noãn "Lấy việc công làm việc tư" một lần.
Anh ta tự mình đi ra ngoài tìm chỗ ăn cơm, để Ôn Noãn lại cùng Hướng Đồ Nam ăn trưa, nhân tiện nói chuyện.
--
Đối với lần gặp nhau ngoài ý muốn này, hai người đều rất bất ngờ.
Hướng Đồ Nam nắm lấy cằm cô, sau khi để lại một nụ hôn, thở dài bên tai cô: "Lúc này mới gọi là thật sự có duyên, đúng không?"
Trong lòng Ôn Noãn chua xót mềm mại, mang theo chút ngọt ngào, lại hàm chứa chút khổ sở. Không nói rõ.
Không ngờ bị anh phát hiện, đành phải làm bộ trêu ghẹo anh: "Con gái Mỹ người ta cũng mở miệng, anh sao lại không biết xấu hổ mà từ chối? Nếu không thì lần này trở về, đã có thể mang về cho nhà anh một cô con..."
Hai chữ "con dâu" bị chặn giữa răng môi hai hai người.
Cô bị hôn đến thở hồng hộc, thành thật thì, không nên nói những điều khiến anh tức giận.
Lại nghĩ đến hình xăm Hà Chấn Thần nhắc tới kia, tức khắc bị khiên cho trong lòng ngứa ngáy.
"Hình xăm ở đâu thế? Em nhìn xem."
"Không tiện."
Cô cho rằng anh đang xấu hổ, đẩy anh một cái: "Nhìn xem sao. Tên của em, sao em lại không thể nhìn chứ?"
"Thật sự không tiện." Anh trừng mắt nhìn nàng một cái, "Ở trêи ʍôиɠ, em muốn xem?"
Ôn Noãn bị nghẹn họng, mặt hơi chuyển đỏ, hơn nửa ngày mới lẩm bẩm nói: "Anh lại xăm em trêи ʍôиɠ à? Không phải nên xăm trêи ngực sao?"
Anh chợt cười, nắm lấy một tay cô, kéo về phía mình, rồi đem tay cô sờ sau eo mình.
Đầu ngón tay hơi có một chút xúc cảm gập ghềnh, mang theo nhiệt độ trêи cơ thể anh.
"Chạm vào rồi?"
Cô không hé răng, chỉ dùng đầu ngón tay tinh tế cảm thụ dấu vết của mình lạc trêи cơ thể anh.
Cơ thể hai người nép vào nhau, cô sợ đè vào anh, dùng tay khác đỡ chống lấy cơ thể.
Xung quanh đều là yên lặng, chỉ có tiếng hít thở và tiếng tim đập của anh.
"Sao lại nghĩ đến xăm ở đây?" Cũng may không phải trêи ʍôиɠ, nhưng xăm ở đây, anh chắc là cũng không dễ dàng thấy được.
"Không dám nhìn." Anh nói, "Khi đó không nghĩ đến có thể cùng em giống như bây giờ, chỉ muốn lưu lại kỷ niệm. Vì không dám nhìn, sợ nhìn thấy sẽ khó chịu."
Mắt Ôn Noãn lại chua xót, khàn giọng cười nói: "Vậy đừng xăm nữa. Đã chia tay rồi, cũng không sợ vợ tương lai của anh trừng trị anh?"
"Không nghĩ tới. Khi đó không nghĩ đến còn có thể ở bên em, nhưng trước nay cũng không nghĩ đến tìm người khác." Anh sờ mặt cô, dùng lòng bàn tay xoa làn da vô cùng mềm mại dưới tai cô kia, "Noãn Noãn, anh biết trong lòng em có chuyện cất giấu. Nếu em muốn nói, hãy nói với anh; không muốn, hãy tiếp tục cất giấu. Chỉ có một điều, đừng xa cách với anh. Giống như anh Khiêm nói, đời người ngắn ngủi vài chục năm, đã bỏ lỡ 5 năm, anh không muốn lại cùng em tách ra."
Bàn tay đặt phía sau eo anh cứng lại, một tay khác chống trêи giường khẽ nắm chặt.
Cô không ngẩng đầu nhìn anh, chỉ cúi đầu, vẫn luôn im lặng.
Anh cũng không thúc giục cô, chỉ yên lặng chờ đợi.
Cuối cùng, cô nhẹ nhàng gật đầu: "Vâng."
Một chữ này, tức thì đã khẳng định suy đoán của anh.
Trong lòng Ôn Noãn quả nhiên có chuyện.
Hướng Đồ Nam thở dài trong lòng, ôm lấy vai Ôn Noãn, kéo cô vào trong lồng ngực.
Từ từ đến đi.
Hôm đó vừa mới vừa gặp nhau đã hôn cô, cũng không phải gấp gáp không kìm lòng được, cũng không phải vì thể hiện công khai chủ quyền.
Anh chỉ là muốn xác nhận, xác nhận người này vẫn là của anh.
Xác nhận rồi, lòng cũng liền an rồi.
Về sau, về sau hai người bọn họ tế thủy trường lưu (4), bù đắp lại từng chút 5 năm bỏ lỡ kia.
(4) Tế thủy trường lưu (细水长流): dòng suối nhỏ nhưng chảy dài, ý nói một tình yêu không thuộc dạng chớp nhoáng, cả thèm chóng chán mà dần nảy nở theo thời gian từng chút từng chút âm thầm đến khắc cốt ghi tâm.
--
Hướng Đồ Nam thật quý giá, nằm viện ở đây, nhà họ Hướng đặc biệt sắp xếp một dì giúp việc đến nấu cơm cho anh ăn.
Bởi vì vốn chỉ chuẩn bị cho một mình anh, lượng đồ ăn không phải quá đủ, nhưng hương vị lại cũng không tồi.
Hướng Đồ Nam ăn rất ít, chỉ ăn qua loa một lát rồi buông đũa xuống.
Ôn Noãn nhìn anh như vậy, cũng dừng đũa lại.
"Em ăn đi, anh ăn không muốn ăn lắm."
"Không phải."
Cô mím môi, trong ánh mắt mang theo chút lo lắng: "Là không ngon miệng, hay là cơ thể không thoải mái?"
Anh cười lắc đầu: "Đều không phải. Chỉ là muốn nhìn em ăn."
Cô không hỏi nữa, cúi đầu ăn tiếp.
Cô rất cẩn thận, khi gắp đồ ăn luôn gắp theo một hướng, cố gắng không động đến chỗ khác, như vậy sẽ không làm đồ ăn đều bị dính nước miếng của cô.
Hướng Đồ Nam nhìn nhìn, chợt cảm thấy trong lòng rất khó chịu.
Cô hoàn toàn không phô trương giống trước đây.
Trước kia Ôn Noãn sẽ không nhã nhặn như vậy, luôn ăn rất nhanh, lại còn thích đoạt đồ ăn của anh, có đôi khi còn sẽ vô cùng ngang ngược mà ép anh ăn đồ cô đã cắn qua một miếng.
Ôn Noãn hiện tại ăn vẫn cứ nhanh, nhưng một chút tiếng động cũng không có.
Sau khi buông đũa, cô lại bưng bát của anh lên.
"Em đút anh ăn nhé."
Cô mím môi đút anh ăn, nhưng khi đưa đồ ăn vào trong miệng anh, lại không kìm được mà khẽ nhếch môi.
Thoạt nhìn có chút ngốc nghếch.
Trong lòng nghẹn vô cùng, thật sự không muốn ăn gì cả.
Sau miễn cưỡng ăn vài miếng, anh ngăn tay cô lại.
"Thật sự ăn không vào nữa."
Ôn Noãn: "Vậy uống mấy ngụm canh đi. Chỉ vài ngụm thôi, nếu không khô quá, dạ dày không thoải mái."
Lại uống thêm mấy ngụm canh, cô bấy giờ mới chịu buông tay.
Dì giúp việc đến lấy chén đũa đi, Hà Chấn Thần cũng chưa quay lại, lúc này đây, giữa hai người vậy mà lại lâm vào cảnh trầm mặc khó xử.
Cuối cùng vẫn là Hướng Đồ Nam phá vỡ sự im lặng này trước.
Anh chạm tay lên vành tai cô, cẩn thận vuốt ve.
"Sao không đeo khuyên tai anh tặng cho em?"
Ôn Noãn cười cười: "Không hợp với tiền lương của em, không muốn quá rêu rao."
Hướng Đồ Nam sững sờ một chút.
Ôn Noãn đã từng không hề như thế này. Khi đó cô rêu rao lắm mà, không sợ trời không sợ đất, coi nội quy trường học như không có.
Hơn nữa thích kim cương, còn có hoa hồng đỏ.
Lúc ấy anh cố ý chọc giận cô, chê cô dung tục, Ôn Noãn vốn không thèm để ý.
"Dung tục thì dung tục, em chính là người dung tục. Viên kim cương càng lớn càng tốt, hoa hồng càng nhiều càng tốt. Nhưng mà bây giờ anh đừng tặng kim cương cho em, phía bố mẹ em chắc chắn sẽ hỏi đông hỏi tây, hoa hồng thì không thành vấn đề, dù sao em sẽ không mang về nhà."
Vì thế anh liền tặng cô hoa hồng, tặng mô hình nhân vật (5), tặng anime ngoại vi (6), hoặc là những thứ nhìn qua không bắt mắt, nhưng thật ra là đồ vật khá giá trị.
(5) Nguyên văn là 手办 (nếu mình không nhầm thì là figure?)
(6) Nguyên văn là 动漫周边, tiếng anh là Anime peripheral (Mình không hiểu về cái này cho lắm, là những sản phẩm liên quan, hay đồ ăn theo anime? goods? Bạn nào biết chỉ giúp mình nhé:3)
Nhiều nhất, là đưa cô đi ăn.
"Anh sẽ tặng em một đôi khác." Hướng Đồ Nam nói.
Ôn Noãn: "Hả?"
Hắn hơi nghiêng người, duỗi tay, lấy từ ngăn kéo tủ đầu giường một cái hộp.
Vẫn là một đôi khuyên tai, vẫn có kim cương, tạo hình rất độc đáo, nhưng Ôn Noãn không thể nhìn ra ngay thương hiệu.
"Đôi này có lẽ khiêm tốn hơn một chút." Anh hơi cúi đầu, lấy đôi khuyên tai kia từ hộp ra, nhẹ giọng hỏi ý kiến cô, "Anh giúp em mang lên nhé?"
Khóe miệng cô nhoẻn lên: "Ừ."
Hướng Đồ Nam trước kia chưa từng cơ hội làm loại chuyện này, tay thực sự không thạo, lại sợ làm cô đau, rồi càng sợ đông sợ tây, mãi mới tháo được đôi khuyên tai cũ xuống.
Sau khi tháo xuống, anh cũng không đeo đôi mới lên ngay, chỉ nhẹ nhàng xoa vành tai cô.
Ngón tay rất nóng, bởi vì động tác rất nhẹ, càng có cảm giác tê dại ngứa ngáy.
Ôn Noãn bất giác nghiêng đầu, giống như muốn tránh thoát.
Tay anh chạm đến khuôn mặt cô, lạnh lẽo trắng mịn, giống ngọc thạch.
"Vẫn chỉ thích kim cương?"
Ôn Noãn rụt cổ, cười kêu ngứa, lại nói: "Không sai, thích nhất kim cương, càng viên lớn càng tốt."
"Hoa hồng đỏ thì sao?"
"Càng nhiều càng tốt."
Hòn đá đè nặng trong lòng anh cuối cùng hơi nới lỏng một chút.
Bên ngoài mơ hồ truyền đến tiếng bước chân.
Nơi này vẫn luôn rất yên tĩnh, hẳn tạo ra tiếng động lớn như vậy, chắc chắn Hà Chấn Thần là đang muốn nhắc nhở bọn họ, anh ta đã trở lại rồi.
Anh nhanh chóng ấn cái ót cô xuống, dùng sức hôn cô một cái, lúc này mới cầm lấy khuyên tai mới lên.
Anh rất thông minh, vừa rồi khi tháo ra, cũng đã nắm được cách đeo loại đồ vật này.
Mới vừa đeo được một chiếc, Hà Chấn Thần đẩy cửa tiến vào.
"Ôi, tôi chưa thấy gì cả!" Anh ta lấy bó hoa ôm trong ngực vừa mang đến che trước mặt, thật giống như một đôi bên trong kia đang làm điều gì đó đáng xấu hổ vậy.
Thật là một tên dở hơi.
Ôn Noãn không nhịn được cười.
Cô đưa lưng về phía Hà Chấn Thần, còn chưa nhìn thấy thứ trong lồng ngực anh ta, chỉ mơ hồ ngửi thấy mùi hoa hồng.
Ôn Noãn tưởng vừa rồi mới nhắc đến, mới sinh ra loại ảo giác này.
Lúc này Hướng Đồ Nam rốt cuộc đeo xong chiếc khuyên tai thứ hai.
"Xong rồi."
Ôn Noãn quay trái quay phải, hỏi anh: "Nhìn đẹp không?"
"Đẹp."
Cô liền bật cười: "Anh tặng, đương nhiên sẽ nói đẹp. Em thật ngốc mới hỏi anh."
Nhưng cũng không thân thiết với Hà Chấn Thần, cũng không thể đi hỏi anh ta.
Đang muốn tìm gương nhìn xem sao, bỗng nhiên có cái gì từ trêи trời rơi xuống.
"Keng keng keng, anh Hướng, anh muốn hoa hồng tình yêu tươi mới nhất, đã được chuyển đến an toàn, tổng cộng là 9999 tệ cộng một tệ. Một tệ là tiền hoa hồng, còn lại, là phí dịch vụ của tôi, vui lòng trực tiếp chuyển vào tài khoản của tôi. Còn nữa, nhớ đánh giá năm sao khen ngợi nhé."
Anh ta, một người Hong Kong vừa mới về nước, vậy mà một bộ dáng người bán hàng taobao kia cũng biết.
Ôn Noãn sắp bị màu đỏ tươi đẹp kia dọa sợ rồi, ôm vào trong ngực lại chỉ cảm thấy không chân thật.
"Anh... Chuẩn bị khi nào vậy?"
Hướng Đồ Nam cười nhẹ: "Vừa rồi lúc em giúp dì giúp việc thu dọn chén đũa."
Ôn Noãn cúi đầu, vùi mặt vào đóa hoa hồng tươi đẹp lộng lẫy.
Hương hoa thơm ngào ngạt, làm người ta say mê.
--
Sắp đến giờ làm buổi chiều rồi, Ôn Noãn không thể không rời đi.
Cô ôm bó hoa theo Hà Chấn Thần xuống dưới, vừa mới ngồi vào trong xe, anh ta liền khoa trương mà kêu lên.
"Mùi chua của yêu đương thật sự là quá sát thương rồi, mùi hoa nồng đậm như vậy cũng không che được."
Ôn Noãn hơi đỏ mặt, ôm hoa không nhịn được cười rộ lên.
Cô đã gặp qua nhiều loại khách hàng. Có người thích mắng chửi người khác, có người thích uống rượu, có người thích nói những trò đùa thô tục, có người đặc biệt thích sắc đẹp phụ nữ. Trước khi gặp Hướng Đồ Nam, Hà Chấn Thần trong mắt cô, cũng được coi như là một kiểu đàn ông lịch lãm.
Sơ ý có hơi chút đàn ông không đứng đắn.
Giờ đây, cô biết anh ta là bạn của Hướng Đồ Nam, là người xuất hiện bên cạnh anh trong khoảng trống 5 năm thời gian kia của bọn họ. Nghĩ như vậy, đối với Hà Chấn Thần lại có chút cảm giác gần gũi khó hiểu.
"Tôi biết trong lòng cô bây giờ, chắc chắn đang nghĩ về Hướng Đồ Nam. Nhưng mà Noãn Noãn, tôi bây giờ muốn cùng cô nói về dự án Dương Lưu Thư làm đại ngôn kia."
Thái độ của anh ta chuyển biến quá nhanh, Ôn Noãn nhất thời không phản ứng kịp, khóe miệng còn mang theo ý cười.
Tuy nhiên, thói quen nghề nghiệp bồi dưỡng được trong mấy năm nay khiến cô điều chỉnh ngay lại.
Cô nhanh chóng thu hồi một phần nụ cười, chỉ giữ lại nụ cười chuyên nghiệp, đồng thời thẳng lưng, làm động tác chuẩn bị đàm phán.
"Được, anh Hà."
Anh ta lại không nói ngay, chỉ im lặng không lên tiếng mà nhìn chằm chằm Ôn Noãn.
Ôn Noãn bị nhìn chằm chằm mà có chút không được tự nhiên, lại nghĩ, có lẽ tốt hơn cô nên nói trước.
Cô vội ho nhẹ một tiếng, hắng giọng, nghiêm túc nói: "Tôi đã sửa lại một phần dự án, anh có muốn xem một chút bây giờ không? Về ba ngôi sao nữ tôi đề cử kia, trong ngành đều rất có danh tiếng, hơn nữa đánh giá đều rất tốt, không có quá nhiều tin đồn linh tinh ồn ào. Nhưng anh cũng nên hiểu rằng, trong giới giải trí, không ai thật sự có thể không có một chút thông tin xấu nào, bao gồm cả cô Dương -Dương Lưu Thư. Rốt cuộc có quá nhiều quan hệ cạnh tranh, tự nhiên sẽ có người sẽ nghĩ cách bôi đen anh."
"Cô có thể như Đồ Nam gọi tôi là A Thần." của anh ta đặt lên trêи tay lái, như thể đang cân nhắc từ ngữ, "Noãn Noãn, tôi nói với cô như này nhé, đổi người phát ngôn, là không thể được. Trước đó chọn Dương Lưu Thư, phía tôi đã có cân nhắc của mình. Đồ Nam không quan tâm chuyện công ty nhà họ Hướng, tôi muốn kết giao với nhà họ Hướng, chỉ có thể tìm Hướng Đông Dương, bây giờ xảy ra loại chuyện này, tôi nhất định sẽ chọn Dương Lưu Thư mà từ bỏ phía các cô. Sorry nhé."
Ôn Noãn vốn đã chuẩn bị tâm lý cho chuyện này, cho dù khi biết Hà Chấn Thần và Hướng Đồ Nam là bạn bè, cô cũng không hy vọng xa vời.
Huống hồ, Hà Chấn Thần đã đem lời nói ra đến như vậy.
"Trêи thương trường chỉ nói chuyện làm ăn, tôi cùng Đồ Nam là anh em rất tốt, nhưng có một số việc, không có liên quan đến tôi. Tôi phải lấy đại cục làm trọng." Trêи mặt anh ta là vẻ mặt thật sự có lỗi, "Tôi thực sự xin lỗi, khiến cô không thể giải thích với công ty."
Trong lòng Ôn Noãn có mất mát, nhưng nhiều hơn, lại là nhẹ nhõm.
Hướng Đông Dương mấy năm nay âm thầm quan tâm, đã làm suy giảm nghiêm trọng lòng tự trọng của cô, cô bây giờ thật sự sợ Hà Chấn Thần lại nể mặt mũi Hướng Đồ Nam mà quan tâm đến cô nhiều hơn.
Thái độ của Hà Chấn Thần, làm cô lần nữa hiểu biết về anh ta.
"Tôi rất hiểu. Tôi rất lấy làm tiếc vì thiếu sót lớn của công ty. Nhưng mong anh tin rằng, lần đầu tiên hợp tác xảy ra vấn đề, cũng không phải chúng tôi muốn như vậy, chúng tôi rất chân thành muốn bù đắp cho sai sót lần này, cũng chân thành hy vọng sau này còn có có hội tiếp tục hợp tác cùng anh."
"Tất nhiên." Anh ta thoải mái cười lớn, "Thực ra tôi đã có một dự án mới chuẩn bị giao cho công ty các cô, chờ cô đến công ty, tôi sẽ gọi điện cho Trịnh tổng của các cô. Ta nghĩ, như vậy có lẽ sẽ giúp cô tốt hơn một chút ở công ty."
Ôn Noãn sững sờ, ủ rũ hỏi: "Là bởi vì Hướng Đồ Nam?"
Hà Chấn Thần lộ ra vẻ ngoài ý muốn: "Sao lại nghĩ như vậy? Ồ, đây là quan hệ tình nghĩa trong nước sao? Tôi sẽ nghiên cứu một chút. Nhưng chuyện này hiện tại, đương nhiên chỉ là vì cô. Các cô năm ngoái làm cái quảng cáo công ích về ' về nhà ' kia, tôi khá thích."
Ôn Noãn lập tức xốc lại tinh thần, hai mắt tỏa sáng, nhưng vẫn không quên khiêm tốn: "Cảm ơn... Cảm ơn A Thần anh đã khen, nhưng đó là công của cả nhóm."
Hà Chấn Thần nhích lại gần lưng ghế, nở một nụ cười rất không tập trung.
"Tôi lạ không cho là như vậy. Noãn Noãn, cô có tin hay không, hôm qua sau khi cô đến tìm tôi, trêи bàn làm việc của tôi, bây giờ đang đặt một tập tài liệu cực kì chi tiết về công việc của cô."
Ôn Noãn kinh ngạc.
Anh ta nhướng mày: "Muốn có chỗ đứng trêи thương trường, chỉ biết ăn chơi chắc chắn là không được. Tôi ra sao, Hướng Đồ Nam của cô cũng thế. Các người chia tay lâu như vậy, có lẽ cô còn chưa có cơ hội biết được một mặt khác của cậu ta."
Mặt khác của Hướng Đồ Nam?
Ôn Noãn tưởng tượng một chút, nhưng trong đầu vẫn cứ chỉ có sự ương bướng cùng ngỗ ngược của anh thời cấp ba.
Trong lúc Ôn Noãn ngẩn người, Hà Chấn Thần ngồi thẳng ngươi, khởi động xe.
"Cá nhân tôi có chút sở thích nhỏ, luôn khá thích phụ nữ xinh đẹp. Vừa nữa đưa cô đến đây, là vì trước kia đánh cược với Đồ Nam, còn một nguyên nhân nữa là... Nói thật, tôi có nghĩ tới sau khi trở về sẽ theo đuổi cô." Anh ta dùng tay niết ấn đường, cười tự giễu, "Nhưng mà cô yên tâm đi, vợ bạn không thể chơi, tôi cũng không phải là loại người thấy sắc quên bạn."
Ôn Noãn có chút xấu hổ, không nghĩ đến anh ta thẳng thắn như thế.
Cô trong công việc khả năng ăn nói rất hùng hồn, vừa nói đến vấn đề tình cảm, liền có vẻ rất vụng về.
Kinh nghiệm tình cảm mà cô có, đều đến từ một mình Hướng Đồ Nam.
Cô ôm chặt bó hoa kia, ngượng ngùng cười: "Tôi biết anh ban đầu chơi đùa tôi."
Anh ta nhú vai: "Cô nghĩ vậy cũng được thôi. Mới vừa gặp mặt, liền định thật sự muốn theo đuổi cô, cũng chỉ là phản ứng tự nhiên của đàn ông với người đẹp. Dù cô đã có Đồ Nam rồi, nếu không thì tôi thật sự nhắc phải nhắc nhở cô, đến cho ngươi đề cái tỉnh, cẩn thận với những người đàn ông như chúng tôi, một bụng tâm địa gian giảo, xấu xa đấy. Được rồi, đi thôi, tôi đưa cô về trước."
Ôn Noãn:......
--
Xe đi được nửa đường, Ôn Noãn mới nghĩ đến một vấn đề quan trọng: Hướng Đồ Nam không hỏi cô sao lại ở bên Hà Chấn Thần.
Cô nhắn WeChat cho anh.
Nhị nha đầu: Sao không hỏi em sao lại ở cùng với Hà Chấn Thần?
Bên kia rất nhanh nhắn trả lời.
Hướng nhị: Không muốn cậu ta làm lãng phí thời gian bên nhau của chúng ta.
Nhị nha đầu: [ mỉm cười ]
Hướng nhị: Nhưng mà anh có thể đoán một chút. Là vì chuyện công ty?
Ôn Noãn nghĩ đến vừa rồi Hà Chấn Thần nói, không khỏi nổi lên một chút ý thăm dò.
Nhị nha đầu: Tiếp tục đoán.
Hướng nhị: Em gọi cậu ta là "Bố bên A", vậy cậu ta nhất định là khách hàng của các em.
Hướng nhị: Cậu ta gần đây muốn kết giao với anh cả anh, còn mời chị dâu anh làm đại ngôn.
Hướng nhị: Hôm qua anh về, lúc hỏi thăm chị dâu anh, anh anh nói chị dâu anh mấy ngày nay tâm tình không tốt, bởi vì có một đại ngôn xảy ra vấn đề.
Hướng nhị: Hôm qua em nói công việc xảy ra sự cố, hôm nay nhìn thấy em xuất hiện cùng A Thần, anh nghĩ chọc tới chị dâu anh, có lẽ chính là công ty các em.
Nhị nha đầu: Chuỗi logic rất hoàn chỉnh.
Hướng nhị: Nhưng ở chuyện này, em có lẽ không có phần thắng. A Thần trước sau là người làm ăn, công ty của các em, không thể nào so sánh với Hằng Trí. Ngại quá, đây là lời nói thật.
Nhị nha đầu:...
Nhị nha đầu: Được rồi, anh rất lợi hại.
Cách một lúc, anh bỗng nhiên lại nhắn qua một câu.
Hướng nhị: Cậu ta có đồng ý giúp em ở dự án khác không, giúp em có thể báo cáo tốt kết quả công việc với công ty.
Nhị nha đầu:... Làm sao anh biết?
Hướng nhị: Giọng điệu.
Ôn Noãn nhìn người đang lái xe, không phải không xấu hổ trực tiếp bỏ qua, mà là nhấp vào tin nhắn mới nhất gửi đến.
Có lẽ là do thiếu vốn từ, hoặc là tiếng phổ thông rất chuẩn, tin nhắn mới gửi đến nhìn qua vô cùng bình thường.
Hướng nhị: Cách cậu ta xa một chút
Thật đúng là anh em tốt.
Cô nghĩ, nhắn trả lại anh một tin.
Nhị nha đầu: Trong lòng em, cũng không có chỗ cho người khác.
--
Hà Chấn Thần thả cô xuống ở chỗ cách công ty Ôn Noãn một đoạn.
Ôn Noãn nói lời cảm ơn, xuống xe, Hà Chấn Thần đồng thời hạ kính xe xuống.
Anh ta lần nữa xin lỗi cô vì chuyện của Dương Lưu Thư, rồi như trêu đùa nói: "Đừng nói Dương Lưu Thư, nếu mời được, tôi thậm chí muốn Hướng Đông Dương cùng quay, vậy nhất định sẽ vô cùng chấn động."
Anh ta rõ ràng là nói đùa, bởi vì yêu cầu này, gần giống như trước kia có người nói với hoàng đế "Ta cảm thấy vị trí của ngài có chút vui vẻ, ngài để tôi ngồi hai ngày nhé".
Trong đầu Ôn Noãn rất nhanh xuất hiện rất nhiều thứ, cũng nhanh chóng bị một sợi chỉ vô hình xâu lại với nhau.
Mắt thấy kính xe chậm rãi kéo lên, khi sắp đóng đến đỉnh, cô gõ mạnh vào tấm kính.
Kính xe lại nhanh chóng hạ xuống.
Ôn Noãn bởi vì căng thẳng, khóe miệng mím đến căng chặt.
"Anh Hà, nếu tôi có thể mời được Hướng Đông Dương, về mặt chi phí, anh định thêm bao nhiêu?"
--
Ôn Noãn ôm một bó hoa lớn trở lại công ty, vô cùng gây chú ý.
Có người quen trêu ghẹo nàng: "Quản lý Ôn, lại có người theo đuổi mới rồi? Lần này là công ty nào vậy?"
Ôn Noãn cười làm bộ muốn lấy hoa ném cô ấy: "Làm việc của cô đi, sao hóng hớt vậy."
Đối phương cười ha ha, chạy đi.
Phụ nữ xinh đẹp chưa bao giờ thiếu người theo đuổi, đặc biệt là kiểu phụ nữ độc thân có năng lực lại xinh đẹp như Ôn Noãn, mấy năm nay người tặng cô hoa, thay đổi hết đợt này đến đợt khác.
Trở lại tổ của mình, mới vừa để hoa xuống, chuẩn bị đi tìm Trần Kỳ báo cáo, Trần Kỳ đã trước một bước mở cửa văn phòng nhỏ.
"Sao rồi?"
Ôn Noãn bưng ly của mình, giơ giơ lên: "Chị Kỳ, em có thể uống miếng nước trước không?"
Trần Kỳ nhìn nụ cười trêи khuôn mặt cô, hơn nữa còn có tâm tình đi uống nước trước, đoán chắc là tin tức không xấu.
Cô xua tay: "Đi đi. Chị ngược đãi cô hay sao?"
Ôn Noãn trước tiên đi phòng trà nước rót một cốc nước, vừa đi vừa uống mấy ngụm, vừa mới trở lại vị trí đặt ly xuống, Trịnh tổng hấp tấp mà vọt đi vào.
"Làm tốt lắm, Ôn Noãn!" Trịnh tổng nhìn qua dường như rất hào hứng, giọng nói cất cao vài độ, lập tức khiến ánh mắt mọi người đều đổ dồn trêи người ông ta, "Tôi mới vừa nhận được điện thoại của Hà tổng, anh ta nói anh ta rất thích thái độ làm việc của cô, dự án này trong tay, anh ta đồng ý cho thêm vài ngày để chúng ta đàm phán với bên phía Dương Lưu Thư, ngoài ra anh ta còn sẽ giao một dự án mới cho chúng ta. Ôn Noãn, cô thật sự là một vị tướng may mắn mà?
Trong lòng Ôn Noãn ngạc nhiên trước sự làm việc mạnh mẽ vang dội của Hà Chấn Thần, bề ngoài lại giả vờ như mới biết được tin này, ba phần kinh ngạc, ba phần vui sướиɠ, cùng với bốn phần rụt rè.
"Chủ yếu vấn là do đội ngũ của chúng ta lợi hại, ông cùng chị Kỳ Kỳ lãnh đạo tốt, mới khiến Hà tổng tin tưởng chúng ta như vậy."
Trịnh tổng vẫn luôn cười: "Nhìn xem, thái độ này, khó trách Hà tổng thích như vậy." Liếc mắt nhìn thấy hoa trêи bàn làm việc của Ôn Noãn, ý cười càng sâu, "Đây là, Hà tổng tặng sao?"
Hiểu lầm này có chút lớn.
Ôn Noãn tuy rằng không ngại dùng vẻ đẹp của bản thân làm nước cờ đầu, nhưng cô vẫn có điểm giới hạn của chính mình.
"Ông hiểu lầm rồi." Cô cười giải thích, đồng thời cũng là nói cho những đồng nghiệp đã dựng lỗ tai lên, "Là bạn trai tôi tặng. Xa cách gặp lại, nối lại tình xưa, cũng mới một hai ngày nay."
Ngụ ý, cũng không phải cô cố ý giả vờ độc thân.
Trịnh tổng có vẻ nửa tin nửa ngờ, nhưng vẫn cười nói theo lời cô: "Ôi, là chàng trai nhà ai gặp may mắn như vậy, đoạt mất người vừa có năng lực lại xinh đẹp như vậy của công ty chúng ta rồi? Trước kia cũng có không ít người hỏi tôi về cô, tôi sợ ảnh hưởng cô, mới không nói với cô."
Ôn Noãn cảm thấy trêи miệng ông ta toàn lời nói phét, nhưng cũng chỉ là câu nói vui đùa, cũng không có ác ý, vì thế cứ vẫn mỉm cười nghe.
Cô từ lâu đã không còn cả người hiện lên sự sắc sảo như khi còn là thiếu niên, không ảnh hưởng đến chuyện vui đùa, đã hoàn toàn có thể nở nụ cười.
Trịnh tổng thể hiện sự vui vẻ xong, cũng không quên chuyện chính: "Vậy cô cùng Trần Kỳ thảo luận những gì phải làm tiếp theo đi. Chờ chuyện này giải quyết xong rồi, cùng nhau ăn mừng vì các cô."
Trịnh tổng đến đi như gió, chờ ông ta rời đi, Ôn Noãn cùng Trần Kỳ nhìn nhau, trong lòng hiểu rõ không nói ra mà cười.
"Vào trong nói đi." Trần Kỳ lùi sau một bước, ý bảo Ôn Noãn đi vào.
--
Đóng cửa lại, sau khi ngồi xuống, Trần Kỳ cười hỏi: "Thật sự không phải Hà tổng tặng hoa?"
Xem ra ngay cả cô ấy cũng không hề tin.
Trong văn phòng này, hoặc là nói, tòa nhà này, thậm chí rất nhiều tòa nhà văn phòng khác, có quá nhiều quá nhiều vật quý thêm mắm dặm muối.
Giải thích không nổi.
Bởi vì một số người luôn thích tin rằng, người khác làm tốt hơn mình, không phải cô ta giỏi hơn mình, mà là cô ta không có điểm giới hơn mình.
"Thật sự là bạn trai tặng. Anh ấy mới về nước hai ngay nay, bỗng nhiên muốn cùng em hợp lại."
Trần Kỳ cười nói: "Hà tổng cũng tuấn tú lịch sự, nếu thật sự là anh ta..." Cô ấy xua tay, "Quên đi, nghe nói tác phong không quá đứng đắn, kiểu lãng tử quay đầu này, cô gái nhỏ tốt nhất đừng quá quá tin tin tưởng."
Thật là thẳng thắn.
Ôn Noãn cười: "Thật sự không phải anh ta. Không nói chuyện này nữa, nói chuyện chính đi. Vừa rồi Trịnh tổng nói, vốn em muốn cùng chị Kỳ bàn bạc, em muốn lại làm việc với phía Dương Lưu Thư."
Trần Kỳ nhíu mày: "Cô không phải nói là không có cách nào sao?"
Ôn Noãn gật đầu: "Phía Dương Lưu Thư, thật sự là không có cách nào. Cho nên chị Kỳ," cô dừng một chút, trong mắt vụt lên một loại tia sáng điên cuồng, "Em đánh chủ ý đến Hướng Đông Dương. Em muốn đi thuyết phục anh ấy, cùng Dương Lưu Thư quay quảng cáo này."
Trần Kỳ thường nói đùa với nhân viên của mình rằng "Nếu không có cách nào thuyết phục khách hàng, thì nghĩ cách làm bộ đồ ngủ của khách hàng (7)", nếu là ngày thường, cô ấy nhất định sẽ hỏi Ôn Noãn là "bộ đồ ngủ" nào.
(7) Làm bộ đồ ngủ của khách hàng ở đây ý là dùng quy tắc ngầm
Nhưng lúc này, cô ấy vì quá kinh ngạc, vẫn luôn duy trì trạng thái kinh sợ, hơn nửa ngày cũng chưa hồi phục phục tinh thần.
"Mộng tưởng hão huyền! Hoàn toàn là mộng tưởng hão huyền!" Trần Kỳ đỡ trán, xem chừng gần như muốn lấy viên gạch gõ tỉnh Ôn Noãn, "Ôn Noãn, cô sao lại to gan lớn mật như vậy!"
"Em trước khi vào đại học, còn lớn mật hơn so với bây giờ." Ôn Noãn cầm lấy một vật trang trí nhỏ trêи bàn, lăn qua lộn lại chơi trong tay, "Nhưng mà chị Kỳ yên tâm, em không phải thật sự khờ khạo đến mức yêu cầu Hướng Đông Dương quảng cáo tính chất sản phẩm cho người khác. Cùng lắm cũng chỉ để anh ấy để lại cái bóng."
Cái bóng cũng đã đủ hù người ta.
"Em biết Hướng Đông Dương là kiểu người gì không?"
Ôn Noãn đặt lại đồ trang trí nhỏ trêи bàn, nhìn thẳng, buông tay: "Nam chính ngôn tình tổng tài bá đạo tiêu chuẩn."
Vô cùng mạnh mẽ, thủ đoạn lợi hại, lại còn có một điểm mà nữ sinh nhỏ thích nhất -- thâm tình. Anh ấy chiều chuộng Dương Lưu Thư quả thực khiến người ta sinh ghen tỵ.
Hiện tại thứ Ôn Noãn muốn lợi dụng, chính là tình cảm anh ấy dành cho Dương Lưu Thư.
"Chị Kỳ, em cũng không phải đầu óc nóng lên thì suy nghĩ quái gở." Ôn Noãn thẳng người, thu lại nụ cười, "Hôm qua khi em gọi điện nói chuyện với người đại diện của Dương Lưu Thư, chị ấy có hai câu nói đặc biệt ý vị sâu xa."
30/12/2020
tan